Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1228: Cho Anh Một Cơ Hội






Cô ấy đã thấy rất hoài nghi.
Hiện tại xem ra, quả nhiên là sự thật.
Chỉ tiếc là bây giờ biết được rồi thì có thể thay đổi cái gì không?
Cô ấy đã trở thành một người tàn tật, không còn đôi chân, dù cho có đặt mọi thứ vào tay cô, cô cũng không có cách nào xoay chuyển được.
“A.”
Thích Ngữ Anh tựa lưng vào giường, cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình, đôi môi tái nhợt kéo lên một đường cong: “Không giữ được hôn ước, chuyện này có liên quan gì đến tôi sao?”
Giọng nói khàn khàn, trầm thấp.
Ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ suy yếu.
Nhìn cảnh tưởng như vậy, Mộ Ngạn Minh chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói tựa như dao cứa.
“Anh biết là anh có lỗi với em, nếu ngày đó ở buổi đính hôn anh không nói những lời khó nghe kia với em, thì có lẽ em cũng sẽ không biến thành như vậy.

Ngữ Anh, cho anh thêm một cơ hội nữa đi, hãy để anh có thể chăm sóc cho em, quan tâm đến em, xem như là bù đắp cho em, có được không?”
Anh ta hèn mọn cầu xin.
Thật ra Mộ Ngạn Minh thấy không nỡ lòng nào với cô gái kia.
Cô ấy của ngày xưa, là một hòn ngọn quý được nâng niu trong lòng bàn tay của nhà họ Thích, đi đến chỗ nào cũng phát ra hào quang sáng rực, chói lóa vô cùng.
Còn bây giờ, bởi vì một vụ tai nạn xem mà mất đi một chân, cuộc đời của cô ấy gần như bị hủy hoại, khiến cho cô ấy giống như một thiên thần bị gãy cánh rơi xuống nhân gian, cảm nhận sự khổ cực của nhân gian, tất cả mọi sự đau khổ chỉ có một mình cô ấy nhận lấy.
“Không bao giờ.”
Thích Ngữ Anh trực tiếp từ chối.

Nếu là trước kia, khi nghe Mộ Ngạn Minh nói những lời như vậy, thì cô có thể nhảy nhót vì phấn khích.
Nhưng ngày nay đâu giống như ngày xưa, tuy chỉ là một đoạn thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng là cảnh còn người mất.
Cô ấy không xứng đáng.
Càng cảm thấy cái gọi là loại “quan tâm” này quá mức châm chọc, càng làm cho cô ấy cảm thấy như Mộ Ngạn Minh chỉ đang nhìn cô như nhìn một kẻ đáng thương mà thôi.
Tất cả đau đớn, tủi thân hay thống khổ chỉ có thể giấu sâu tận trong đáy lòng, nhưng cô ấy vẫn phải giả bộ kiên cường, bình tĩnh không chút nào sợ hãi.
“Cho anh chăm sóc em là để giảm bớt đi sự áy náy trong lòng anh sao? Dựa vào cái gì mà em phải đồng ý?”
Cô ấy nở nụ cười.
Mái tóc dài ngang lưng xõa xuống một bên người, có lẽ do thiếu dinh dưỡng nên mái tóc đen mượt buông dài như thác nước trước kia, bây giờ lại có chút khô xơ và ngả vàng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn, nhợt nhạt trong lòng bàn tay cô càng thêm tiều tụy, trông có vẻ hốc hác và ốm yếu.
“Cho dù Thích Ngữ Anh tôi hiện tại không có chân, nhưng vẫn có người đang xếp hàng chờ đến chăm sóc tôi.

Mộ Ngạn Minh anh tính là cái thá gì mà đòi đến quan tâm tôi.

Hay là cảm thấy nhà họ Thích tôi không mời nổi một y tá chăm bệnh?”
Lời này của cô ấy thật sự không tốt.
Nhưng cũng chỉ là dùng sự chua ngoa để che giấu đi nổi bất lực cùng đáng thương trong lòng.
Chẳng qua Thích Ngữ Anh chỉ không muốn tính tình hiếu thắng của mình bị Mộ Ngạn Minh nhìn ra được.
“Anh hiểu những gì em nói.

Anh biết cơ ngơi của nhà họ Thích em rất lớn, anh cũng biết còn có rất nhiều người vội vàng muốn đến chăm sóc em, anh càng biết được Mộ Ngạn Minh anh chẳng là cái gì cả.

Đối với em…”
Những lời tiếp theo vừa đến bên miệng lại bị anh ta nuốt trở vào không thể nói ra.
Sau mấy giây lặng im ngắn ngủi, anh ta lại nói: “Anh đã liên hệ với một cơ sở tốt nhất ở nước ngoài, bảo bọn họ đến đây làm cho em cái chân giả theo yêu cầu, sau đó sẽ bắt đầu giai đoạn luyện tập thích nghi.

Không bao lâu là em có thể đi lại giống như một người bình thường, không có gì ảnh hưởng cả.”
“Ha, anh là đang quan tâm tôi sao?”
Thích Ngữ Anh cười mỉa mai.
“Anh chỉ là không muốn nhìn thấy em lãng phí tuổi xuân của mình như vậy.

Em còn trẻ, còn có tương lai rộng mở đang chờ em phía trước, anh…”
“Dừng.”
Không đợi Mộ Ngạn Minh nói xong, Thích Ngữ Anh đã trực tiếp bảo anh ta ngừng lại, cắt ngang lời anh đang nói.

“Đừng có ở trước mặt tôi giả vờ giải vị như thế, rất buồn nôn.”
Cô ấy lắc đầu: “Không phải anh muốn chuộc lỗi sao, không phải anh sợ hàng đêm anh sẽ mơ thấy tôi bị biến thành người tàn tật mà áy náy sao? Tôi sẽ cho anh một cơ hội để ở bên cạnh chăm sóc cho tôi, tôi thật sự muốn nhìn xe, ông chủ Mộ khoác lác thanh cao là anh có thể kiên trì được bao nhiêu ngày.”
Thích Ngữ Anh hiểu rất rõ Mộ Ngạn Minh.
Cô ấy biết anh ta là một người đàn ông rất có chính kiến, một khi đã quyết định việc gì thì chắc chắn sẽ kiên trì đến cuối cùng.
Cô muốn đuổi anh ta đi.
Nhưng cô ấy không có chân, ngay cả bước xuống giường hay đứng thẳng lên cũng không làm được, vậy làm sao mà có thể đuổi anh ta đi được?
Nếu đã như thế thì phải nghĩ đến biện pháp khác.
“Thật sao?”
Đôi mắt của Mộ Ngạn Minh sáng ngời, nội tâm phải nói là mừng như điên.
“Này, giúp tôi ăn cơm.”
Thích Ngữ Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của Mộ Ngạn Minh, mà chỉ tay vào chén cháo để trên bàn, ra lệnh.
Đây cũng xem như là lần cô ấy nói nhiều nhất kể từ sau vụ tai nạn cho đến giờ.
“Ừ, được.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Rốt cuộc cũng đợi được đến lúc cô ấy đồng ý, Mộ Ngạn Minh đứng dậy bưng chén cháo ở trên bàn lên, dùng thìa múc một ít rồi đưa lên miệng thổi cho bớt nóng, sau đó mới đưa đến trước mặt Thích Anh Ngữ: “Nào, há miệng, a.”
Giống như là đang dỗ dàng trẻ con, giọng điệu ôn nhu đến cực hạn.
Trong lòng Thích Ngữ Anh vô cùng ấm áp, cảm nhận được sự âu yếm, săn sóc, cùng yêu thương của người đàn ông kia, khiến cho lòng cô cảm thấy mềm mại không thôi.
Cái loại ấm áp này tương phản mạnh mẽ với tâm tình uất ức cùng mất mát, làm cho cô ấy không chịu được suýt chút nữa đã khóc òa lên.
Cuối cùng chỉ có thể cố gắng chớp mắt để nước mắt trôi hết đi, miễn cưỡng chống đỡ hụp một miếng cháo.
Thích Ngữ Anh hôm nay phá lệ cũ.
Sau vụ tai nạn xe nói cũng nói rất nhiều, cũng chủ động ăn cơm.
Chào vừa ăn vào miệng đã bị cô ấy không nhịn được mà nôn ra: “A, đây là cháo gì vậy, thật là khó ăn, tôi không muốn ăn nữa.”

Là cháo rau xanh nấu với tôm bóc vỏ.
Là món cháo trước kia cô ấy thích ăn nhất.
“Không ngon miệng sao?”
Mộ Ngạn Minh nhìn thấy cô ấy cau mày, nôn hết cháo ra liền nói: “Được được được, không ăn thì không ăn.

Em muốn ăn cái gì, anh đi mua cho em.”
“Tôi muốn ăn Lẩu Thập Cẩm ở cổng Nam ở phía đông Thành phố.”
Trước kia khi còn đi học, món cô ấy thích ăn nhất chính là món này.
“Bây giờ sao?”
“Phải.”
“Được, vây em ở đây chờ anh, anh đi mua cho em ngay.”
Mộ Ngạn Minh không nghĩ nhiều, đặt chén cháo trong tay xuống, lại lần nữa hỏi địa chỉ chính xác từ Thích Ngữ Anh, anh ta lấy sổ tay ra ghi chép sơ qua, sau đó mới ra khỏi phòng bệnh, chạy đi ra ngoài.
Mộ Ngạn Minh lớn lên ở Hải Thành nên anh ta biết rõ khoảng cách giữa bệnh viện và phía Đông thành phố rất xa, nhưng mà anh ta vẫn đi không có chút nghĩ ngợi gì.
Sau khi đối phương đi, cửa phòng bệnh đóng lại.
Hốc mắt Thích Ngữ Anh đỏ âu cả lên, nước mắt không nhịn được tràn ra, cô rướn người, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ấy không muốn để cho người ta thấy sự nhu nhược của mình.

- -----.