Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 47: Gặp Phải Vị Hôn Thê






“Vi Vi, em đừng hồ đồ như cô ta!”
Mặc Cảnh Thâm giận dữ, có vẻ khó chịu với thái độ ban nãy của Kiều Vi.

“Tình yêu thì phải đến từ hai phía.

Thiển Thiển và Tư Cận Ngôn hai người đều có tình cảm cơ mà.

Huống chi, thiên kim Thích gia ở nước ngoài mãi không về, không chừng đã có bạn trai rồi.”
Kiều Vi mỉm cười: “Hai người nói chuyện đi, mình đi xử lý cua một chút.”
Nói xong, cô xách túi cua đi về phía phòng bếp.

Nhất thời, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm.

“Cô gọi Vi Vi đến?”
Mặc Cảnh Thâm nhíu mày kiếm, đôi mắt lệ ánh lên vẻ sắc bén.

“Bỏ cái suy nghĩ ác ý kia của anh đi.

Vi Vi là bạn thân của tôi, anh cho rằng vì sao tôi lại phải gọi cậu ấy đến?”
Kiều Vi đột nhiên đến làm Mộ Thiển thật sự hoảng, cô không ngờ Kiều Vi sẽ xuất hiện vào lúc này.

Cũng may, vừa nãy trong cái khó ló cái khôn, tìm được một lý do, nếu không thật chẳng biết nên giải thích thế nào với Kiều Vi.

Cô vỗ vỗ ngực, đúng là sợ hãi không hề nhẹ.

“Thật không hổ là người phụ nữ nói dối như thần, vừa nãy cô nói dối cũng không đỏ mặt chút nào, thật khiến người khác bội phục.”
Anh cười khinh miệt, nói khẽ.


“Dù sao cũng nhờ anh phối hợp tốt, như nhau.” Mộ Thiển cũng không chịu thua chút nào.

“Thiển Thiển, cậu xem gọi Tư Cận Ngôn tới đây, buổi tối chúng ta cùng dùng cơm được không?”
Kiều Vi từ phòng bếp đi ra, nhìn Mộ Thiển, nói: “Hôm nay mình xuống bếp, lâu rồi cậu không được nếm tay nghề của mình đúng không?”
“Gọi học trưởng à?”
Mộ Thiển xanh mặt ngồi trên sofa, xiết chặt tay, mấp máy môi, không biết nên từ chối thế nào.

Cô mới từ chối Tư Cận Ngôn, nếu giờ gọi anh ấy tới đây, chẳng phải sẽ lộ ra họ đang nói dối sao?
Ngay lúc cô đang xoắn xuýt, chợt người đàn ông bên cạnh mở miệng: “Cận Ngôn cậu ấy…”
Cốc cốc cốc——
Mặc Cảnh Thâm chưa nói hết câu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Ba người nhìn nhau, trong mắt đều lộ rõ vẻ nghi hoặc.

“Em đi mở cửa.”
Kiều Vi đang ở phòng khách, đi về phía cửa.

Cô ta mở cửa, phát hiện người đứng ngoài là Tư Cận Ngôn mà mọi người đang nhắc liền thầm vui vẻ trong lòng: “Cận Ngôn, sao anh đã đến rồi? Em vừa bảo Thiển Thiển gọi anh đến ăn cơm đấy.

Không ngờ vừa nói thì người đã đến rồi.”
Nói rồi, Kiều Vi hướng về phía Mộ Thiển: “Thiển Thiển, Cận Ngôn đến rồi!”
Mộ Thiển đang ngồi trên ghế nhìn về phía cửa, hơi nhíu mày.

Cô không hiểu vì sao anh ta lại đến đây.

Cô đứng dậy đi đến: “Học trưởng, anh vào đi.”
“Chị dâu, Cảnh Thâm, hai người đều ở đây à?” Tư Cận Ngôn nhìn vào phòng khách, thấy người bên trong, sắc mặt hơi đổi, đáy mắt hiện lên một tia mất tự nhiên.

“Thiển Thiển, anh có chuyện muốn nói với em.”
Tư Cận Ngôn cũng không định vào nhà.

“Học trưởng, anh ở lại dùng cơm tối đi.

Vừa hay trong nhà hết đồ ăn, anh cùng em đi siêu thị mua một ít đi.”
Mộ Thiển biết Tư Cận Ngôn muốn nói gì, cô cầm lấy điện thoại đi thẳng ra ngoài: “Vi Vi, hai người ở nhà chờ một chút, bọn mình sẽ quay về ngay.”
Nói xong, cô và Tư Cận Ngôn cùng đi đến cửa chờ thang máy.

Hai người đứng cạnh nhau, nhìn số trên đầu cửa thang máy nhảy lên, lâm vào trầm tư.

Đinh——
Cửa thang máy mở ra, hai người cùng đi vào.

Suốt quãng đường đều yên lặng, đến khi ra khỏi thang máy, đi trong chung cư, Mộ Thiển mới mở miệng hỏi: “Học trưởng, anh muốn hỏi gì cứ hỏi đi.”
“Thiển Thiển, sau khi về, anh đã suy nghĩ kỹ…”
“Cận Ngôn?”
Tư Cận Ngôn đứng cạnh Mộ Thiển, khóe miệng giật giật, chưa nói hết câu thì bị một bóng người ôm lấy: “Cận Ngôn, em thật sự rất nhớ anh, bao nhiêu năm rồi, anh ngày càng đẹp trai xuất chúng đó!”
Âm thanh ngọt ngào, êm tai như tiếng chuông ngân.


Mộ Thiển đánh giá cô gái trước mặt, tóc nhuộm vàng, ngũ quan xinh xắn, da rất trắng.

Cô ấy mặc váy đỏ bồng bềnh, chân đi giày cao gót, lưng đeo túi màu vàng kiểu Âu cổ, cả người toát ra hơi thở thanh xuân động lòng người.

“Ngữ Anh?”
Tư Cận Ngôn nói, mắt anh ta nhìn cô gái trước mặt, hơi nhíu mày.

Anh ta liếc qua Mộ Thiển theo bản năng, hỏi cô gái: “Em về nước khi nào, sao không nói một tiếng?”
Cô gái cười đến ngọt ngào đơn thuần, cười vui vẻ kéo tay Tư Cận Ngôn, lắc lắc cánh tay anh, nghiêng đầu, giọng giận dỗi: “Em về cùng anh của em, muốn cho anh một bất ngờ.

Sao hả? Bất ngờ không?”
Nghe lời của cô ấy, Mộ Thiển mơ hồ đoán được thân phận của cô gái.

Cô ấy…
Hẳn chính là vị hôn thê đang ở nước ngoài của Tư Cận Ngôn.

Xem ra, cô ấy rất thích Tư Cận Ngôn.

“Trước khi đến em còn định gọi điện thoại cho anh.

Nhưng anh của em cứ nói phải tạo cho anh một bất ngờ, nên mới không gọi.”
Lúc này, từ xa, có một người đàn ông mặc quân phục đi đến.

Chân anh ta đi giày bốt, cả người toát ra vẻ uy vũ hiên ngang.

Ngũ quan rõ ràng, trông rất đoan chính, như thể đi đến đâu cũng toát ra hơi thở của người xưa, khiến cho người khác cảm thấy áp lực.

So với Mặc Cảnh Thâm, lại nghiêm nghị hơn vài phần.

Không biết tại sao, Mộ Thiển không sợ Mặc Cảnh Thâm, nhưng lại cảm thấy kiêng kỵ người đàn ông này.

“Ai dà.

Anh! Cái gì anh cũng nói cho anh ấy biết.” Thích Ngữ Anh lườm Thích Ngôn Thương một cái, hờn dỗi bĩu môi.


“Thích thiếu, đã lâu không gặp.”
Tư Cận Ngôn trông thấy anh ta thì hơi sững sờ, nhất thời không dám rút tay khỏi tay Thích Ngữ Anh.

Sau đó, Tư Cận Ngôn kéo Mộ Thiển, giới thiệu: “Giới thiệu với mọi người, đây là bạn…”
Chữ “gái” còn chưa phát ra, Mộ Thiển đã vội chen lời: “Xin chào, tôi là Mộ Thiển, học muội của Tư Cận Ngôn.”
Cô vươn tay ra trước mặt Thích Ngữ Anh: “Cô chính là vị hôn thê của học trưởng ư? Cô thật đẹp, học trưởng thật có phúc! Trong khoảng thời gian cô không ở trong nước, anh ấy cứ nhắc đến cô mãi.”
“Thật sao?”
Thích Ngữ Anh tưởng thật, trên mặt không giấu nổi sự vui vẻ, kéo tay Mộ Thiển: “Chị Mộ, chị có thể gọi em là Ngữ Anh.

Đúng rồi, hai người đang định làm gì vậy?”
Tuy Thích Ngữ Anh nói chuyện niềm nở, ngọt ngào, vui vẻ, nhưng giọng nói và ngữ điệu khiến Mộ Thiển nhận ra, cô ấy hơi nghi ngờ hai người.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất mạnh mẽ, cô cảm thấy chắc chắn cô ấy đang nghi ngờ.

“Mặc Thiếu và học trưởng định dùng cơm tối ở nhà tôi, chúng tôi định xuống mua ít thức ăn.” Mộ Thiển cố tình nói tên của Mặc Cảnh Thâm.

Dù sao Mặc Cảnh Thâm là nhân vật có máu mặt ở Hải Thành, người Thích gia hẳn sẽ biết anh.

Từ đó xóa bỏ luôn nghi ngờ của Thích Ngữ Anh.

Mộ Thiển vốn dĩ cũng không muốn ở bên Tư Cận Ngôn, cũng không muốn làm người thứ ba ly gián quan hệ của hai người, nên mỗi cử chỉ lời nói đều tránh liên quan đến Tư Cận Ngôn.

Sắc mặt Tư Cận Ngôn trầm xuống, đôi mày đẹp chau lại, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Mộ Thiển, muốn nói lại thôi.

“Cảnh Thâm cũng ở đây?” Thích Ngôn Thương cảm thấy hơi ngoài ý muốn.

“Ừ, anh ấy và vị hôn thê đều ở phía trên.” Tuy Thích Ngôn Thương hỏi Tư Cận Ngôn, nhưng Mộ Thiển lại giành trước trả lời..