Mạch – Thanh

Chương 79: Chú văn




Màu tóc dài như hòa lẫn với ánh sáng liệt hỏa, đồng tử màu tím ma mị, bất đồng với chú văn màu tím là đồ đằng yêu dị đen sẫm. Ly Nhật Diệu ngồi xếp bằng ở giữa tế thất, nhưng Tiếu Mạch không có cảm giác quen thuộc trước đây.

“Vì cái gì? Phụ hoàng như thế nào lại biến thành như vậy?”

Tiếu Mạch kinh ngạc lại phẫn nộ chất vấn Chấp Ảnh cùng Âm Vũ.

“Ngũ hoàng tử không biết sao? Hoàng thượng biến thành như vậy đều là bởi vì ngài a!”

Âm Vũ cười trả lời, nhưng tươi cười này lại không có trong đáy mắt, ánh mắt nhìn Tiếu Mạch là phẫn hận, lạnh như băng.

“Bởi vì ta?!”

Ngữ điệu nghi hoặc, Tiếu Mạch không rõ cái đó và y có gì liên hệ.

“Đúng vậy! Chính là bởi vì ngũ hoàng tử ngài!”

Âm Vũ không có hảo ý nói, hắn muốn Tiếu Mạch cũng thống khổ giống như hoàng thượng.

“Bởi vì ngũ hoàng tử ngài rời đi làm hoàng thượng phẫn nộ cùng bi thương, làm cho tâm hắn vững như bàn thạch lại xuất hiện kẽ hở, mới có thể  làm cho chú văn thừa dịp chui vào người hoàng thượng. Hoàng thượng như bây giờ chính là bị chú văn xâm nhập cắn nuốt, sắp nhập ma mà mất đi ý thức.”

Ha hả! Thống khổ đi ngũ hoàng tử, như vậy ngài mới có thể hiểu được tâm tình hoàng thượng.

“Như thế nào lại thế?”

Tiếu Mạch không thể tin.

“Người trong hoàng tộc không phải trời sinh có năng lực sao? Vì cái gì còn cần chú văn?

Tiếu Mạch hô to, là kinh hách, là phẫn nộ, là nghi hoặc, là sợ hãi, là bi thương, y đã phân không rõ, chỉ biết là trái tim y như bị người gắt gao nắm lấy, thống khổ vạn phần.

“Đúng vậy, vì cái gì?”

Âm Vũ nhìn Tiếu Mạch hỏi lại.

“Bởi vì hắn là hoàng thượng, là đế vương quốc gia này, chỉ có lực lượng cường đại mới có thể làm cho quốc gia phồn vinh, nhưng mà chỉ dựa vào năng lực hoàng tộc thì không đủ.”

“Cái…..”

Nhìn chằm chằm Âm Vũ, Tiếu Mạch biết kế tiếp hắn sẽ nói một chuyện kinh người.

“Thân là đế vương, trước một ngày đăng cơ phải đến thần miếu tiến hành nhận chú văn. Mỗi người chỉ biết nói, trở thành đế vương liền có được năng lực vô thượng, nhưng không có một ai biết được quá trình nhận năng lực kia thống khổ như thế nào.

Vô số chú văn trong nháy mắt thêm vào trên người, phải biết rằng, thường nhân nhận một cái chú văn đã khó có thể thừa nhận, mà thống khổ đế vương phải thừa nhận so với bọn là hơn gấp trăm gấp ngàn lần.

Nhận chú văn thất bại, thường nhân sẽ mất đi tính mạng, mà đế vương thất bại là hồn phi phách tán.”

Âm Vũ chậm rãi nói, vẻ mặt vô cùng thống khổ, thân là tế sư riêng của đế vương, lúc đế vương nhận chú văn phải tùy thị ở bên, hắn vĩnh viễn vô pháp quên thống khổ khi đó của Ly Nhật Diệu.

“Như thế nào…..”

Tiếu Mạch cảm thấy tâm đau, vì Ly Nhật Diệu mà đau.

“Chú văn nhận được dựa vào số lượng, ý chí càng mạnh có thể nhận được nhiều chú văn, có thể đạt được lực lượng cường đại, tương đương thống khổ gấp bội.

Mà từ xưa đến nay, hoàng thượng là đế vương có lực lượng cường đại nhất trong ba nước. Cho nên, Nhật Diệu quốc hiện giờ mới có thể trở thành quốc gia cực mạnh.”

Nhưng là đế vương chịu thống khổ nhiều nhất, những lời này Âm Vũ không có nói ra, nhưng nhìn biểu tình Tiếu Mạch, Âm Vũ biết y cũng rõ ràng.

“Ngũ hoàng tử, ngài có biết tế sư Âm Vũ tồn tại vì cái gì không?”

Bỗng nhiên Âm Vũ hỏi Tiếu Mạch.

Tiếu Mạch lắc đầu tỏ vẻ không biết, nhưng y cảm thấy có liên quan tới Ly Nhật Diệu, phải nói là cùng đế vương có liên hệ.

“Đế vương có ý chí mạnh nhưng chung quy cũng chỉ là cá nhân, chú văn có ma tính, tự bản thân có ý thức, cắn nuốt kí chủ là ý thức bản năng của nó, tiếp nhận nhiều chú văn như thế, đế vương có thể bị cắn nuốt vô cùng lớn.

Chú văn ở trong thân thể càng lâu thì ma tính càng tăng cường, bị chú văn cắn nuốt nguyên nhân chính là do có hành vi điên cuồng.”

“Thân là đế vương, tối trọng yếu là kiềm chế bản thân, không cho phép phát sinh hành vi điên cuồng, nếu đế vương bị cắn nuốt mà nhập ma, quốc gia sẽ không có tương lai, mà tế sư Âm Vũ tồn tại vì đế vương tiêu trừ ma tính chú văn.”

“Một đế vương một tế sư, tế sư cả đời trung với vương, ngày trở thành tế sư sẽ bị vương hạ cấm chế trung thành, cả đời không được rời đi thần miếu.”

“Thần miếu là địa phương tối thần thánh của quốc gia, tế sư sẽ mỗi ngày khi mặt trời mọc đi vào tế thất, vì hoàng thượng cầu phúc, tiêu trừ ma tính trên người đế vương.

Giả như tế sư phản bội, rời đi thần miếu, không có tế sư cầu nguyện, ma tính trong cơ thể đế vương sẽ gia tăng vô hạn, không bao lâu sẽ bị chú văn ăn mòn, cho đến khi bị cắn nuốt hoàn toàn.”

“Cho nên, vì phòng ngừa tế sư phản bội, đế vương sẽ hạ cấm chế tế sư, nhưng mỗi vị tế sư đều tự nguyện nhận cấm chế của đế vương, vì vương bọn họ mà trung thành!”

Chỉ có ta, chỉ có ta không bị hạ cấm chế, bởi vì vương không tin ta.

Âm Vũ cảm thấy ảm đạm, bởi vì trong lòng tế sư, chỉ có tiếp nhận cấm chế mới chân chính trở thành tế sư của đế vương.

Tiếu Mạch nghĩ không thông, vì cái gì mà Thành Thỉ bọn họ nguyện ý mất đi tự do để nhận cấm chế, nhưng y không có dư thừa tâm tư để hỏi, bởi vì đó chỉ là chuyện râu ria, người có thể tác động đến nỗi lòng y đang ngồi trong tế thất mới là người y quan tâm.