Mai Trắng Trong Tuyết

Quyển 3 - Chương 33: Vương gia cũng phải vào bếp




Tiểu Duệ ngẩng đầu nhìn Dương Thiên Vũ, ánh mắt nàng như cố gắng thăm dò, suy đoán, hồi lâu sau mới lên tiếng.

– Có thể để ta một mình được không? Ta muốn suy nghĩ.

Dương Thiên Vũ lập tức gật đầu, hắn cúi người, hôn nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt nước thoáng qua trên tóc nàng rồi rời khỏi phòng. Tiểu Duệ nằm co người trong chiếc chăn lụa, những suy nghĩ mông lung, chập chờn như ánh nến.

***

Tiểu Duệ ngồi dựa người trên chiếc gối mềm trong xe ngựa xa hoa. Chiếc xe ngựa của vương phủ thẳng tiến đến sơn trang ngoại thành. Sau ba ngày ngủ, Tiên Y đã thức dậy với tinh thần vô cùng phấn chấn, Tiên Y đã nói rõ với Tiểu Duệ tất cả hiểu lầm về Dương Thiên Vũ trước đây cũng như nói cho nàng nghe những chuyện Tiên Y biết về độc Thanh Tiêu Tán và Thái Khanh quận vương Nghiêm Tinh Dã.

Tiên Y quyết định ở lại làm khách trong vương phủ một thời gian để dạy dỗ đồ đệ Xuân Nhi. Còn Dương Thiên Vũ đưa Tiểu Duệ ra trang viên ngoại thành để nàng tĩnh dưỡng. Ở đây khí hậu ấm áp, có suối nước nóng chữa bệnh, rất thích hợp với tình hình sức khỏe hiện giờ của nàng.

Đến trang viên, theo yêu cầu của Tiểu Duệ, Dương Thiên Vũ bố trí hai phòng nghỉ, nàng muốn ở một mình một phòng, dĩ nhiên hắn không dám lên tiếng phản đối. Buổi trưa tới nơi, sau khi ăn uống, nghỉ trưa xong, đầu buổi chiều Dương Thiên Vũ gõ cửa phòng Tiểu Duệ, nói muốn đưa nàng đi ngắm hoa đào. Ở trong phòng lâu ngày quả thực nàng cũng cảm thấy rất bức bí, mệt mỏi nên đồng ý.

Tiểu Duệ sững sờ trước vẻ đẹp của thiên nhiên. Rừng mai trắng tinh khôi, rừng đào hồng rực rỡ; mai trắng đào hồng trải dài hút tầm mắt khiến Tiểu Duệ như đang lạc vào chốn thần tiên. Những cánh hoa mỏng manh theo từng trận gió tung bay trong không khí, mang theo cảm giác thanh khiết thoát tục. Ánh nắng dịu dàng chiếu tỏa trên rừng cây, những tia nắng nhàn nhạt ngưng đọng trên từng cánh hoa. Bầu không khí tĩnh lặng mà yên bình, Tiểu Duệ đứng ngây người ngắm nhìn vẻ đẹp đó.

Nàng nhớ, đã từng có lần Dương Thiên Vũ nói đất của hắn đều trồng loài hoa nàng yêu thích, nhìn ngàn dặm hoa mai, hoa đào trước mắt, nghĩ đến vương phủ cũng có một rừng mai trắng, trái tim nàng như từ hầm băng được đưa lên để dưới ánh mặt trời xuân, cảm giác ấm áp dịu dàng bao phủ, lan tỏa.

Dương Thiên Vũ một thân trường y bạch sắc như lần đầu gặp gỡ, tóc đen, mắt đen như mực càng tương phản với màu áo trắng. Hắn đứng cạnh nàng, dáng vẻ ung dung, ánh mắt tĩnh lặng, gợi cho người ta có cảm giác cùng một tầng khí chất với rừng mai trước mắt kia.

– Nàng có muốn bẻ mấy cành hoa về cắm trong phòng không?

– Được.

Họ cùng bước vào rừng cây, Dương Thiên Vũ níu cành cho Tiểu Duệ chọn. Chẳng mấy chốc trên tay nàng đầy một ôm mai trắng, đào hồng, có cảm giác như đang ôm trọn cả mùa xuân trong lòng vậy. Ôm theo bó cành mai, Tiểu Duệ và Dương Thiên Vũ đi dạo một lát trong rừng rồi hắn dẫn nàng trở về. Thân thể nàng vẫn còn yếu, không nên ra ngoài lâu.

Vừa trở về Dương Thiên Vũ đã sai người mang mấy bình sứ xanh cổ cao đến. Bình sứ thanh mảnh, đường nét thanh thoát, men sứ xanh lục bảo, trên họa tranh sơn thủy. Bình sứ tao nhã cắm hoa mai, hoa đào càng khiến căn phòng thêm thi vị. Tiểu Duệ cắm hoa xong, khóe môi bất giác cũng hơi cong lên.

– Vương phi, nước nóng chuẩn bị xong rồi ạ.

– Ừ.

Ngâm mình trong nước nóng được dẫn trực tiếp từ suối, trên nước rải cánh hoa đào, Tiểu Duệ cảm thấy từng cơ bắp trên cơ thể được dòng nước ấm nhè nhẹ xoa bóp, xua tan những mệt mỏi, giúp máu huyết lưu thông tốt hơn. Đồng thời dường như độc tố cũng theo lỗ chân lông thoát bớt ra ngoài.

Nước được lưu chuyển theo hệ thống đặc biệt, chiếc bồn tắm cực kỳ lớn phải dùng đến rất nhiều cánh hoa khiến Tiểu Duệ có chút xót xa.

– Ngươi tên gì? – Nàng hỏi a hoàn đứng bên hầu hạ thả cánh hoa và điều chỉnh nước nóng.

– Dạ, nô tỳ tên Tố Xuyên.

– Tố Xuyên, từ ngày mai ta chỉ cần ngâm nước trong bồn nhỏ thôi. Chiếc bồn lớn thế này phải dùng biết bao cánh hoa, thật đáng tiếc.

Tố Xuyên hơi ngẩn người ra một chút rồi mỉm cười.

– Vương phi yên tâm, rừng hoa đào của trang viên trải dài cả trăm dặm, có thể thoải mái dùng, không lo hết ạ.

– Hoa để nở trên cây, đâu phải để tan nát trong nước nóng thế này? Dù sao ngày mai cứ chuẩn bị bồn tắm nhỏ cho ta là được.

A hoàn không dám cãi lời, chỉ vâng dạ. Dĩ nhiên Tiểu Duệ biết hoa đào, hoa mai của vương phủ nàng dùng cả đời cũng không hết, nhưng nhìn cánh rừng hoa xinh đẹp lay động lòng người như thế, nàng thực không nỡ bứt xuống thật nhiều cánh hoa chỉ để cho bản thân sử dụng trong chốc lát, nghĩ thế nào cũng có cảm giác không đành.

Cuộc sống của Tiểu Duệ ở trang viên thật dễ chịu. Đi dạo khắp trang viên, rừng cây ăn trái, rừng hoa, đồi cỏ, ngâm mình trong nước nóng cánh hoa đào, thưởng trà, đọc sách. Dương Thiên Vũ cũng lặng lẽ ở bên nàng, cùng nàng đi dạo, giúp nàng hái hoa, ngâm thơ, gảy đàn cho nàng nghe.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, đã một tuần, gần tới tết Nguyên đán, gia nhân trong trang viên vô cùng náo nức. Mọi người quét dọn trang viên sạch sẽ, treo đèn lồng, dán câu đối, khiến trang viên tĩnh lặng thường ngày càng thêm sinh động.

Qua một tuần tĩnh dưỡng ở trang viên, nhìn sắc mặt Tiểu Duệ đã khá hơn đôi chút, khuôn mặt nhỏ bé đã có chút hồng hào. Đang ngồi đọc thơ, đột nhiên nàng ngẩng đầu.

– Hôm nay lễ Trừ tịch ư?

– Ừm.

Ánh mắt nàng đột nhiên có chút đăm chiêu. Dương Thiên Vũ lấy làm lạ, hỏi lại.

– Có chuyện gì thế? Nàng muốn đón Trừ tịch ư?

Tiểu Duệ lắc đầu.

– Trong sách nói Trừ tịch cả gia đình quây quần bên nhau, cùng quên đi những chuyện buồn phiền, xui xẻo của năm cũ để đón năm mới. Nhưng ta chẳng nhớ chút gì về những lễ Trừ tịch trước đây.

Nàng mỉm cười chua chát, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách, nhưng tâm trí hoàn toàn không để vào nội dung sách nữa. Dương Thiên Vũ đặt cuốn sách xuống bàn.

– Tiểu Duệ, tối nay chúng ta cùng đón Trừ tịch nhé, nếu đi lên đồi cao có thể thấy pháo hoa bắn từ kinh thành đấy.

– Nếu Thiên Vũ đích thân làm cơm.

Nghe thấy câu này, đáy lòng Dương Thiên Vũ vô cùng phức tạp, vừa mừng vui vừa hoảng hốt. Kể từ sau việc đó xảy ra, nàng chưa từng gọi tên hắn, khi tên hắn vang lên, hắn biết nàng đang dần tha thứ cho những việc trước đây, cũng đang mở lòng với hắn một lần nữa. Còn hốt hoảng chính là vì hai tiếng “làm cơm” kia. Hắn sinh ra đã là hoàng tử, dù không được coi trọng vẫn luôn có bên mình kẻ hầu người hạ, hắn chưa từng phải động tay vào mấy việc này. Nhưng vì Tiểu Duệ, hắn sẽ thử!

Vì câu nói vu vơ ấy mà cả một ngày cuối cùng của năm, trang viên an tĩnh đột nhiên loạn xạ tiếng gà bay chó sủa. Vì muốn thể hiện thành ý, Dương Thiên Vũ xắn tay đích thân vào bếp. Đầu tiên là làm thịt gà. Hắn vừa xách con gà ra, đang muốn cắt tiết thì con gà vỗ cánh loạn xạ, bay đi mất. Một thân khinh công tuyệt thế như Lâm Vũ vương gia lại phải toát mồ hôi, chạy khắp sân, xô đổ cả mấy chậu cây cảnh mới bắt được một con gà.

Nhưng chuyện đâu dừng lại ở đó, vương gia không biết cắt tiết gà. Nhà bếp đứng bên mặt méo mó vừa hoảng hốt vừa cố nén cười, giảng đi giảng lại việc cắt tiết, vặt lông gà. Sau cả canh giờ, cuối cùng một con gà nham nhở cũng được bỏ vào nồi để luộc. Lâm Vũ vương gia một thân bạch y thanh khiết lúc này trên áo bắn đầy máu gà, gấu áo còn dính đất ngoài sân, vô cùng nhếch nhác.

Lễ Trừ tịch dĩ nhiên phải có rất nhiều món. Sau khi miễn cưỡng nhét con gà nham nhở vào nồi nước, nhà bếp lại bắt đầu giúp Dương Thiên Vũ vật lộn với đống bột để làm bánh. Võ công cao cường nên lực tay hắn rất khỏe, nhào một lát bột đã nhuyễn mịn. Lần này có vẻ khá hơn một chút, sau một hồi vật lộn hắn cũng gói được một đĩa bánh vừng với hình thù… méo mó. Cho bánh vào hấp.

Thịt gà, bánh vừng, canh ngó sen, chân giò hầm, rau xào ngũ sắc, cả một ngày trời, cuối cùng Dương Thiên Vũ cũng làm xong tất cả những món ấy. Nhìn món nào cũng có chút méo mó, nham nhở, Dương Thiên Vũ dở khóc dở cười. Lâm Vũ vương gia bách chiến bách thắng trên sa trường không giết nổi con gà. Lâm Vũ vương gia uy danh lừng lẫy, văn võ song toàn nhưng xào rau vừa bị cháy vừa hơi mềm quá mức.

Tiểu Duệ gò má ửng hồng, ánh mắt lấp lánh ánh sáng của niềm vui ra xem mâm cơm Trừ tịch do đích thân Dương Thiên Vũ làm. Dương Thiên Vũ thấy nàng như thế chỉ biết dùng hai tay che mặt, vô cùng đau khổ thầm nghĩ phen này hỏng rồi. Hình tượng nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, việc gì cũng giỏi, việc gì cũng làm tốt của hắn thật không ngờ lại bị một mâm cơm nho nhỏ đạp đổ. Thật thảm!

– Tuyệt quá!

Dương Thiên Vũ giật mình bỏ tay che mắt nhìn Tiểu Duệ, kinh ngạc đến không nói nên lời. Ánh mắt nàng sáng lấp lánh như sao, khóe môi hơi tủm tỉm.

– Thiên Vũ thật giỏi, không ngờ huynh có thể nấu được nhiều món như vậy.

Nghe thấy thế, trong lòng Dương Thiên Vũ như có ngàn quả pháo hoa đang nổ, vô cùng vui vẻ.

– Nàng nếm thử xem có ngon không?

Hắn hồi hộp nhìn nàng cầm đũa gắp một miếng rau xào, sau đó lại tiếp tục thử mỗi món một miếng, cuối cùng là uống một ngụm canh. Tiểu Duệ mặt mày nghiêm túc, suy nghĩ hồi lâu. Trái tim Dương Thiên Vũ treo lơ lửng, có phải món hắn nấu rất dở đúng không? Chắc sau này phải dành thời gian luyện tập nhiều hơn mới được.

– Thiên Vũ, từ nay huynh nấu cơm nhé!

– Hả? – Dương Thiên Vũ không tin vào tai mình.