Mân Côi

Chương 75




Có lẽ đúng là có hi vọng.

Từ sau lần đó, tiệm cà phê của Lâm Mân Côi hình như may mắn lên. Số đơn đặt hàng nhiều không đếm xuể, không chỉ thế, người hâm mộ tiếng tâm mà tới xếp đầy tiệm cà phê.

Tất nhiên Lâm Mân Côi và Thẩm Tường vui mừng, nhất là Thẩm Tường, giống như được hồi sinh vậy.

Nhưng Lâm Mân Côi hơi lo lắng, sao cô cứ cảm thấy bỗng nhiên vận may từ trên trời rơi xuống nhi? Rất không chân thực, hoàn toàn giống như nhặt được hạnh phúc.

Buổi tổi lúc trải giường, trong lòng cô có tâm sự, chợt không chú ý bị Phương Nhược Cuồng bổ nhào trên giường.

Người đàn ông đói lã mấy ngày nay ghìm mông cô, vuốt ve chỗ hoa tâm nóng bỏng kia, hung hăng rút ra mấy lần, cảm thấy có thứ nóng nóng chảy ra, anh không chút khách sáo tiến vào ngăn lại.

Lâm Mân Côi kêu thảm thiết mội tiếng, "A nhẹ tí..."

Nhưng người đàn ông đói lã đâu có nghe, ghìm chặt mông cô gắt gao tới một hồi.

Cuối cùng, Lâm Mân Côi xụi lơ trên giường, chỉ có phát tiết ra chứ không thể tức giận thêm. Cái mông nhỏ bị cọ xát đến mức đau rát, cô sif một tiếng, chợt nhúc nhích lại bị bàn tay to lau lưng kéo qua.

"Em đau..."

Lần này, Lâm Mân Côi thực lự cầu xin, đối phương ở sau lưng cắn vành tai cô khẽ thở dài một tiếng, chốc lát sau mới nói: "Lần này anh sẽ dịu dàng mội chút."

"..."

Dứt lời, không đợi Lâm Mân Côi cự tuyệt, người đàn ông nhiệt tình như lửa đã ôm thân thể ngọt ngào kia tiếp tục tới một lần nữa.

Lần náy anh nói dịu dàng, chẳng qua mới bắt đầu động tác chậm rãi thôi, nhưng lần nào tiến vào chẳng chọc đến tận cùng.

Lâm Mân Côi bị ma sát tới mức hơi đau, song tấm thân bị X đến thành thục này lại không thể khước từ người đàn ông ấy.

Ngoài miệng yếu ớt kêu dừng, nhưng hai chân lại không kiềm được kẹp chặt hơn.

"Chồng ơi... chậm một chút... chậm một chút... a..."

Ngườí đàn ông nghe được giọng nói mềm nhũn kia đâu thể chậm nổi, rốt cuộc không hề dịu dàng mà như hùng phong. Hơn nửa ngày, sau một hồi mưa rền gió dữ, Lâm Mân Côi được tướỉ tiêu đến mức ướt át xinh đẹp, nét quyến rũ trên gương mặt khiến người đàn ông không nhịn được hừ hừ mấy tiếng lại hôn lên.

"Đau thật mà..."Lâm Mân Côi uất ức trừng mắt, để tỏ rõ tính chân thực trong lời nói của cô, còn sif một tiếng.

Người đàn ông dừng một tí, bàn tay đến chỗ kết hợp ấy sờ thấy hơi nóng và sưng đỏ, mới đành thở dài bỏ tay xuống.

Bất quá, lâu rồi không cuồng nhiệt như vậy, hai người đều thấy thỏa mãn, tựa vào nhau câu được câu không nói chuyện phiếm.

Chẳng qua Lâm Mân Côi và Phương Nhược Cuồng ở bên nhau đã tập thành thói quen, sau khỉ làm xong vẫn còn nói chuyện, hôn nhẹ đối phương.

Phương Nhược Cuồng kể chuyện lý thú gần đây mình gặp, Lâm Mân Côi thì nhếch môi muốn cười, nhưng cô hơi mệt, mềm nhũn nằm trong lòng người đàn ông chuẩn bị ngủ.

"Người bạn kia của em và Đường Tiêu còn cơ hội không?"

Một câu như thế khiến toàn bộ con sâu ngủ của Lâm Mân Côi đều bay mất.

Phương Nhược Cuồng không nhắc tới Đường Tiêu, Lâm Mân Côi còn không nghĩ gì, vừa nhắc tới, có một số việc đã có thể giải thích thông suốt.

Cô nếm bánh ngọt Thẩm Tường làm rồi, trước sau như một không hề đặc sắc. Một câu thôi, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với dì Ngư làm.

Có điều hiện giờ trên mạng khen ngợi Thẩm Tường nức nở, hoàn toàn tôn cô ấy lên làm nữ hoàng bánh ngọt thế hệ mới.

Thẩm Tường đắm chìm trong biển thành công không thể tự kiềm chế được, nhưng Lâm Mân Côi vẫn tỉnh táo.

Cô kéo cổ Phương Nhược Cuồng xuống, híp mắt như con hồ ly nhỏ gian xảo, "Nói, tiệm cà phê của bọn em có phải do anh giở trò không?"

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là Phương Nhược Cuồng hoặc Đường Tiêu rồi.

Đêm hôm đó cô trở về có nói một chút với Phương Nhược Cuồng. Vừa khéo ngày hôm sau có khách tới cửa.

Tuy ban đầu không phải đơn đặt hàng lớn gì, nhưng người ta đốt pháo vang dội cho bọn cô, không chỉ nhen nhóm hi vọng cho tiệm của Thẩm Tường, còn trắng trợn khen Thẩm Tường một phen trên weibo.

Thẩm Tường chính là nổi tiếng như vậy.

Nhưng Lâm Mân Côi nghĩ một hồi, thiên hạ đâu có chuyện tốt thế. Giờ ngẫm lại đầu đuôi câu chuyện, hoàn toàn giống như có một đoàn thể đang làm việc vậy.

Phương Nhược Cuồng cũng không giải thích, chỉ kéo cái tay cực kỳ mềm mại của Lâm Mân Côi khẽ cắn, ý vị sâu xa nói: "Kiếp này chắc Đường Tiêu sẽ không bao giờ ăn bánh ngọt nữa."

Thấy sắc mặt hắn đen kịt vì mỗi ngày đều phải ăn, nhưng hôm sau lại hèn hạ đi mua tiếp, Phương Nhược Cuồng rốt cuộc thở dài một tiếng.

Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm thế.

Nhắc tới Đường Tiêu, Lâm Mân Côi bĩu môi, thoáng không vui.

Tên cặn bã Đường Tiêu đó tốt nhất cách người đàn ông của cô càng xa càng tốt, ai biết có gần mực thì đen, gần đèn thì sáng không.

"Anh còn thân với thắn nhỉ..." Một câu chua chát của Lâm Mân Côi khiến Phương Nhược Cuồng thấy buồn cười, "Bảo bối, hắn là bạn anh..."

"Bạn? Bạn cái gì?" Lâm Mân Côi không vui đẩy Phương Nhược Cuồng ra, "Anh đã coi trọng bạn anh vậy, anh đi tìm bạn anh đi."

Bỗng nhiên nằm cũng trúng đạn, Phương Nhược Cuồng mỉm cười sáp lại, vô cùng thân thiết vỗ vỗ khối thịt nặng trịch kia, "Chuyện thế này, bạn bè đâu thể làm

được..."

Vừa nói còn vừa bỉ ổi dựa vào người Lâm Mân Côi.

"Vợ, trái tim của anh chỉ có em không có hắn."

"..."

Người này thật là...

Lâm Mân Côi không còn gì để nói, có điều trải qua việc ồn ào như vậy, trên mặt trái lại nở nụ cười.

"Miệng lưỡi anh ngọt như mật ất... chẳng biết học của ai..."

"Đó không phải là tuyên cáo chân tình sao?" Phương Nhược Cuồng ôm Lâm Mân Côi hôn một cái, ra vẻ đáng yêu lấy lòng.

Lâm Mân Côi bị chọc cười, toàn thân đều mềm nhũn. Tuy nhiên nghĩ đến sự hỗ trợ âm thầm của Đường Tiêu, trong lòng cô hơi cảm động, nhưng vừa nghĩ đến việc hắn đã làm với Thẩm Tường, trái tim mềm mại ấy lập tức đeo mấy cái khóa to.

"Hừ, đừng tưởng rằng hắn ỷ sau lưng làm chút chuyện là Thẩm Tường sẽ tha thử cho hắn. Em biết tính Tường Vi, tính cô ấy nói một không nói hai, chuyện cô ấy đã quyết định làm sao cũng sẽ không quay đầu lại."

Hơn nữa, quan trọng hơn là, Thẩm Tường là một người có lòng tự trọng rất cao, nếu bị cô ấy biết thành công của cô ấy chỉ là một vở kịch chồng cũ ở sau lưng thiết kế, thì chẳng biết sẽ xảy ra biến cố gì...

Cái miệng ăn mắm ăn muối của Lâm Mân Côi liệu sự như thần.

Trong khoảng thời gian này, rốt cuộc Thẩm Tường đã khôi phục lại tinh thần trước kia, chỉ huy người học việc làm tốt đơn đặt hàng hôm nay, còn tràn đầy phấn khởi muốn đi theo giao hàng.

Lâm Mân Côi vừa đến tiệm không thấy bóng dáng Thẩm Tường đâu, hỏi ra mới biết Thẩm Tường đi giao hàng rồi, nhất thời đầu óc cô phình to.

Trời ơi, người có thể phù hộ cho Thẩm Tường tuyệt đối đừng chạm mặt Đường Tiêu không?

Nói cách khác...

Cô thực sự không có cách nào tưởng tượng ra hậu quả.

Đúng là tốt mất linh, xấu lại linh.

Buổi trưa Thẩm Tường đã trở về rồi.

Vẻ mặt trước đó ra cửa giờ hoàn toàn biến mất, vừa vào cửa đã nhốt mình trong nhà bếp, mặc kệ ai nói gì cô cũng không để ý.

Lâm Mân Côi hỏi cậu giao hàng, cậu giao hàng báo bọn ho không giao cho tập đoàn Trung Đằng. Cô lập tức buồn bực.

Nếu không phải tập đoàn Trung Đằng, thì đâu có chuyện đụng độ Đường Tiêu đâu? Tại sao lại phản ứng lớn vậy?

Trên thực tế, Thẩm Tường vẫn gặp phải Đường Tiêu.

Gần đây cô luôn thuận buồm xuôi gió, cô nghĩ ngày nào đó có rơi vào tình trạng đôi bên hận thù với Đường Tiêu, thì cô cũng có thể cao ngạo ngẩng đầu lên nói tiếng đã lâu không gặp.

Cô theo cậu gian hàng đi giao bánh ngọt.

Hôm nay chỉ có năm mươi mấy cái, Thẩm Tường cảm thấy thời gian còn sớm bèn bảo cậu giao hàng về trước.

Một mình cô đi dạo tòa cao ốc công ty ấy, đúng lúc muốn đi vệ sinh nên quay trở lại mượn nhà vệ sinh.

Nhưng tại WC, cô nhìn thấy toàn bộ chiếc bánh ngọt cô tỉ mỉ chuẩn bị đều bị ném vào thùng rác ở WC. Cô sững sốt một lúc mới cảm thấy gương mặt nóng bừng.

Những người này... những người này sao có thể lãng phí thức ăn thế, ngay cả bao bì cũng chưa mở đã vứt đi

rồi...

Thẩm Tường cảm thấy mình bị vũ nhục, đang định đi tìm những người đó tính sổ. Nhưng ngay sau đó, vài người bước vào ngăn cản bước tiến của Thẩm Tường.

"Bánh ngọt hôm nay mấy cô tính thế nào?"

"Còn tính thế nào? Cháu gái mình ăn đến phát ngấy rồi... Nói thật, cái bánh đó không khó ăn, nhưng còn cách mức độ ngon một khoảng lận, chẳng biết sao lại nổi tiếng trên weibo tới vậy! Tôi thấy tiệm cà phê này tám phần mười có người đứng sau."

"Còn không phải à! Ông chủ chúng ta ngày nào cũng đặt cho chúng ta. Khó ăn muốn chết, tôi thấy bọn Lily trong văn phòng đều ném thẳng vào thùng rác, cũng chẳng biết ông chủ nghĩ cái gì, lãng phí tiền cũng không phải lãng phí kiểu đó..."

"Mấy cô biết cái gì! Ông chủ chúng ta bán mặt mũi cho ông chủ Đường kia thôi. Nghe nói tiệm bánh ngọt đó là người phụ nữ của ông chủ Đường mở, suýt sập tiệm đấy. Ông chủ Đường nhìn không nổi mới giúp một tay, bảo ông chủ chúng ta mua. Nghe nói, ông chủ chúng ta mua bao nhiêu, ông chủ Đường sẽ viện trợ gấp đôi cho ông chủ chúng ta."

...

Nếu nói hiện tại Thẩm Tường còn chưa biết chuyện gì xảy ra, thì cô đã sống uổng phí nhiều năm.

Cô giận đùng đùng, xông ra ngoài, tiện thể dọa đám người tám chuyện kia giật mình. Thẩm Tường, ôm một đống bánh ngọt chưa mở tức giận vọt tới Trung Đằng.

"Đường Tiêu! Tên khốn kiếp nhà anh!"

Cô tính ném toàn bộ những cái bánh ngọt này lên mặt tên khốn đó. Nhưng Đường Tiêu vừa thấy cô, vẻ mặt lại mờ mịt, giống như chẳng biết gì cả.

"Anh bớt giả ngu cho tôi đi! Những cái này có phải anh mua không?"

Đường Tiêu vừa nhìn liền bỉết sự vỉệc bại lộ, lập tức quyết định cắn chết không thừa nhận.

"Tại sao có thể là anh được? Anh chưa ban giờ ăn đồ ngọt mà. Vi Vi, có phải em nhớ anh không, mới cố tình tìm cớ này tới thăm anh?"

Đường Tiêu vẫn còn cợt nhả, thực ra lòng bàn tay đã rịn một tầng mồ hôi lạnh.

"Còn định chơi xấu... " Thẩm Tường ném mấy cái bánh ngọt vào mặt Đường Tiêu, "Anh cứ vờ vịt đi, đồ khốn kiếp! Tôi nói cho anh biết, chuyện của bà không cần anh lo. Cho dù có chết đói ở đầu đường, cũng không có bất kỳ liên quan gì tới anh!"

Vừa dứt lại, Đường Tiêu cũng hơi tức giận.

Mấy ngày nay hắn quả thực bị mọi người chỉ trích.

Hắn biết mình sai rồi.

Nhưng làm sai có thể giải qugết bằng cách nào?

Thời gian có thể quay lại không?

Đời người có thể làm lại lần nữa không?

Không thể.

Hơn nữa, hắn đã dỗ dành hết lời, cũng nhận mình có lỗi. Thẩm Tường còn muốn ầm ĩ tới khi nào?

Đường Tiêu bị mất mặt trước mặt mọi người, cũng có chút tức giận.

"Thẩm Tường, em còn định dỗi tới khi nào?"

"Dỗi?"

Có lẽ bởi vì quá tức giận quá tuyệt vọng, nên trong lòng trống rỗng không còn chút cảm giác.

Thẩm Tường nhặt hộp bánh ngọt lên, đi từ từ ra khỏi cửa.

Đúng vậy, mặc kệ cô làm thế nào, trong mắt hắn, đó chỉ là một trò cười. Hắn vĩnh viễn đứng ở đầu kia, thờ ơ xem trò cười của cô. Từ đầu chí cuối hắn luôn chắc chắn rằng, cô trốn không thoát lòng bàn tay hắn.