Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Quyển 2 - Chương 18: Đối xử với y thật tốt




Nhạc Thần an an tĩnh tĩnh mà ngồi trên giường, chăn bị cậu khóa đến trên vai, cúi đầu gắt gao cuộn mình thành một đoàn, tựa như động vật nhỏ yếu bị thương, cần người chiếu cố và yêu chiều.

Ngu Gia Tường đứng ở bên cạnh bình phong, nhìn Nhạc Thần ngồi ở trên giường, hắn có chút không rõ tâm mình, rõ ràng là đau lòng lại khiếp đảm không dám tiếp cận đến.

Từ khi sinh ra đến giờ, hắn chưa bao giờ gặp qua loại tình huống này.

Lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Nhạc Thần ngồi trên giường cuộn thành một đoàn trong thời gian dài, hắn chung quy không có tiến đến, xoay người ly khai.

Cước bộ của hắn so với bình thường trầm trọng hơn, mặt không chút thay đổi, đôi mắt trước kia còn có sáng trong mà lúc này đã thâm thúy một mảnh.

Tạ Vân Trình nhìn Hoàng đế đi ra, lập tức cung kính nghênh đón.

“Hồi cung!” Ngữ khí Ngu Gia Tường lạnh lẽo mà nói một câu, liền cất bước đi ra ngoài.

Tần Trường Canh đón nhận Hoàng đế, dò hỏi, “Nhạc Thần công tử nên xử trí thế nào?”

Cước bộ ban đầu của Ngu Gia Tường còn đi như gió lúc này hơi dừng bước, thanh âm trầm thấp mang theo chút vị chát, “Trước để cho y ở nơi này, hai ngày nữa trẫm sẽ đến an bài.”

Tần Trường Canh khom người vâng mệnh.

Thời điểm đến đây rõ ràng là hưng phấn chờ mong như vậy, vì sao khi rời đi lại trầm trọng thế này, thậm chí mang theo bối rối không biết làm sao nữa chứ! Ngu Gia Tường cảm thấy trong lòng càng đau.

Nhạc Thần biết người vừa rồi đứng ở trong phòng là Ngu Gia Tường, trước kia tuy rằng cậu không thích Ngu Gia Tường, nhưng ít ra hắn là người cậu nhận thức, hiện tại Ngu Gia Tường đã là Hoàng đế, biến thành một người cậu không hề biết, hơn nữa còn phải kính cẩn lễ bái cúi chào, đầu từng trận từng trận đau nhức, có lẽ, cứ như vậy bị phán tội kết án mất đầu ngược lại còn có thể cho cậu thoải mái giải thoát rồi, trong lòng Nhạc Thần nặng nề, đầu óc mê man cái gì cũng không muốn làm, chỉ lẳng lặng cuộn tròn thành một khối, điều này làm cho cậu cảm thấy dễ chịu một ít.

Tần Trường Canh dẫn theo đại phu từ Tang Hỗ thành vẫn luôn xem bệnh cho Nhạc Thần, cung tiễn Hoàng đế ly khai, hắn liền để đại phu đi chiếu cố Nhạc Thần.

Sắc mặt Nhạc Thần so với lúc ở trên thuyền càng thêm tái nhợt mấy phần, đã vậy còn cự tuyệt nha hoàn chiếu cố, không ăn cái gì cũng không uống dược, chỉ lẳng lặng mà nằm, một câu cũng không nói, nhìn cậu thật khiến người lo lắng, Tần Trường Canh không còn cách nào, đành phải đem Lý Lực thả ra.

Nhạc Thần lạnh, bệnh đau đầu lại không có giảm bớt, bắt đầu ho khan rồi phát sốt, đêm đó thì sốt đến mơ mơ màng màng hồ ngôn loạn ngữ.

Ngày thứ hai Tần Trường Canh phải chính thức vào triều yết kiến Hoàng đế, đồng thời hướng hắn báo cáo toàn bộ sự việc.

Ở trong ngự thư phòng, Hoàng đế đang lật sổ con, Tần Trường Canh đem chuyện Nhạc Thần tra được tỉ mỉ thuật lại một phen, bất quá theo hắn xem ra, Hoàng đế cũng không đặc biệt nghiêm túc mà nghe, hắn do dự một chút, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn là đem tình huống thân thể Nhạc Thần không ổn nói ra, “Sáng nay đại phu báo lại, nói vẫn còn chưa tỉnh, sốt cũng không có lui, trước kia y chịu thương quá nặng, lần này phát sốt như vậy, không biết có thể hạ sốt hay không!”

Trong thanh âm Tần Trường Canh không tự giác mang theo lo lắng và quan tâm, chân mày Ngu Gia Tường cau lại, sổ con trên tay cũng lật không nổi nữa.

Tối hôm qua từ lúc nhìn Nhạc Thần rồi trở về cung, tâm tình Ngu Gia Tường đã không hảo.

Chính hắn cũng không rõ vì sao sẽ nháo thành như vậy. Nhưng là đang rầu rĩ lại còn đỗ thêm buồn phiền càng làm hắn khó chịu, càng làm hắn như không thở nổi.

Nhạc Thần cuộn mình ở trên giường, bộ dạng ốm yếu trơ trọi thê lương làm cho hắn phiền táo, vốn không nên là như vậy, người kia phải một dạng vui thì cười giận thì mắng tinh thần tràn đầy, chứ không phải biến thành thế này.

“Để Thái y Sở Minh Triệt đi xem bệnh cho y, đừng để cho y xảy ra chuyện gì.” Ngu Gia Tường nhìn sổ con không có ngẩng đầu, thanh âm tận lực bảo trì bình tĩnh nói.

Sau khi Tần Trường Canh cáo lui, Ngu Gia Tường một người lẳng lặng mà nhìn ra cửa sổ đến phát ngốc, có đại thần muốn vào, hắn cũng không có gọi một ai, trực tiếp ra ngự thư phòng đến Lan Tiêu cung đi quanh quẩn, Tạ Vân Trình nhìn thấy Hoàng đế như vậy, mặc dù đoán được hơn phân nửa cùng người kia tối hôm qua đi gặp có liên quan, nhưng cũng không dám tiến lên khuyên giải an ủi.

Ngu Gia Tường đem Lan Tiêu Cung đi một vòng lại một vòng, nhìn bầu trời mây trắng thổi qua, lạnh lùng tịch mịch trống trải trong cung điện, hắn cuối cùng cũng hiểu được chút sự tình, có cảm giác ngộ đạo.

Hiện tại cái dạng này của hắn hẳn là đau lòng đi, kỳ thật trước kia khi cùng cậu một chỗ, cũng từng có lúc bởi vì cậu mà phiền muộn, nhìn bộ dạng cậu nhớ Thích Ngân thì khó chịu muốn đánh nhau một trận, thấy cậu đi rồi lại tức giận như vậy, trong lòng buồn bực lại nhớ nhung, Ngu Gia Tường không biết đây là yêu, nhưng hắn hiểu, hiện tại hẳn là nên theo tâm mình.

Cần đối tốt với cậu một chút, bằng không, cậu biến thành bộ dạng đáng thương như vậy, ai sẽ tới đau tiếc cho cậu chứ! Nếu cậu đã không còn giống như lúc đầu, vậy bộ dạng hiện tại đã là tốt lắm rồi, bây giờ kiểu dáng mảnh mai càng chọc người trìu mến, hà tất phải cố chấp câu nệ với lúc ban đầu.

Ngu Gia Tường từ Lan Tiêu cung đi ra ngoài, trên mặt mang theo ý cười, cước bộ cũng nhẹ nhàng, đối Tạ Vân Trình nói, “Đến  Ninh Vương phủ đem Cẩn Lan viện thu thập sạch sẽ. Ngươi đi chuẩn bị, trẫm muốn xuất cung.”

Cuối cùng mây đen trên mặt Hoàng đề cũng tản ra, Tạ Vân Trình nhìn liền yên tâm, lập tức đi làm việc.

Chạng vạng ngày đó, Ngu Gia Tường ra khỏi cung, cũng không thông tri cho Tần Trường Canh liền trực tiếp đi đến tiểu viện Nhạc Thần ở.

Tần Trường Canh một cái đại lão gia, công việc vốn là bảo hộ an toàn hoàng cung, hiện tại lại giống như nội thị hầu hạ mỹ nhân của Hoàng đế, trong lòng hắn rất bị đè nén.

Sở Thái y không hổ là danh thủ quốc gia, sau khi hạ châm kê đơn, chứng đau đầu của Nhạc Thần giảm đi không ít, sốt cao lui xuống, thân thể đau đớn cũng đỡ hơn, người chỉ mơ mơ màng màng mà ngủ.

Ngu Gia Tường nhìn Nhạc Thần suy nhược gầy yếu như vậy, thật sự vô pháp đem cậu cùng người trong Nhạc Thần thành liên hệ đến.

Hắn đau lòng mà vuốt ve hai má Nhạc Thần, Nhạc Thần cau mày mà nhẹ giọng rên rỉ, Ngu Gia Tường thở dài, dùng chăn đem Nhạc Thần bọc lại, ôm lấy cậu, đối Tần Trường Canh nói, “Trẫm đem y mang đi, ngươi ngày mai cũng phải phục chức, về sau đem chuyện này của y quên đi.”

Tần Trương Canh lại có chút rối rắm lo lắng cho tình huống Nhạc Thần, lại có thể an tâm rốt cục cũng giải thoát, đáp thuận tạ ơn, rồi tiễn Hoàng đế cất bước.

Lý Lực chiếu cố Nhạc Thần, Ngu Gia Tường tuy rằng thấy hắn, nhưng một lòng đặt ở trên người Nhạc Thần, nên cũng không để ý đến.

Chính là khi Hoàng đế đem Nhạc Thần mang đi, Lý Lực muốn đi theo, thì bị thị vệ mặc thường phục bên người Hoàng đế chặn lại không cho đi cùng.

Ngu Gia Tường đã muốn ôm Nhạc Thần lên xe ngựa, Lý Lực đành phải chạy tới thỉnh cầu Tần Trường Canh, Tần Trường Canh làm người tốt nên liền đi về phía Hoàng đế góp lời, “Hoàng Thượng, sau khi đôi mắt Nhạc Thần công tử không nhìn thấy là do người hầu Lý Lực chiếu cố, Nhạc Thần cũng quen hắn hầu hạ, người khác không cho đụng vào, Hoàng Thượng có thể đem Lý Lực mang theo hay không, để hắn tiếp tục hầu hạ Nhạc Thần. Người không thấy sợ nhất là người lạ, để cho người quen thuộc hầu hạ y, phỏng chừng y sẽ an tâm một ít.”

Tần Trường Canh ở ngoài xe ngựa khom lưng góp lời, Ngu Gia Tường nhìn mặt Nhạc Thần nghiêng ở một bên, nhìn vẻ mặt cậu thống khổ yếu ớt, cũng không nhẫn tâm đem người hầu bên cạnh cậu xử lý, vì thế nói, “Để hắn đi theo đi!”

Lý Lực được như mong muốn, tạ ân đi theo cùng.

Thanh âm vó ngựa và bánh xe trong màn đêm có vẻ dị thường rõ ràng, Ngu Gia Tường ngồi, chuyên chú nhìn Nhạc Thần, trong xe ngựa thực tối, hắn nhìn không rõ lắm, nhưng là, loại lẳng lặng chăm chú ngắm nhìn này làm cho hắn có cảm giác thấy thỏa mãn và an tâm. Hắn không tự chủ được vươn tay vuốt ve trán Nhạc Thần, sau đó là hai má, cằm, lỗ, tai, cuối cùng dừng ở trên mi mắt, trước kia thích đùa người này, bởi vì cậu đơn thuần, bởi vì ánh mắt sáng ngời chung quy làm cho người ta muốn đùa cậu, hiện tại, muốn giống như trước kia khi dễ cậu, Ngu Gia Tường nghĩ đến liền cảm thấy có một loại cảm giác tội ác không hiểu, người này thay đổi, chính mình cũng thay đổi, rốt cuộc cũng không trở về được như ngày trước.

Nhìn Nhạc Thần hiện tại, nhớ lại trước kia, có cảm giác giống như đã mấy đời.

Ninh Vương phủ là Vương phủ ngày trước khi Ngu Gia Tường còn chưa lên làm Hoàng đế, sau khi lên đế vị cũng không sử dụng nữa, bất quá, hắn đôi khi sẽ vì vài chuyện mà hồi Vương phủ ngồi một chút, cho nên, bên trong cũng không có bao nhiêu biến hóa, cho dù có biến hóa cũng là trở nên tốt hơn.

Cẩn Lan Viện là sân viện trước kia Ngu Gia Tường trụ, cũng là sân viện kiểu mẫu tốt nhất trong Vương phủ. Đem Nhạc Thần dàn xếp ở Cẩn Lan viện, cả một đường đi Nhạc Thần chỉ mơ mơ màng màng ngủ, căn bản không có tỉnh qua, sau khi thả trên giường vẫn nhắm chặt mắt như cũ không có dấu hiệu chuyển tỉnh.

Ngu Gia Tường để Sở Minh Triệt hướng hắn báo cáo bệnh tình của Nhạc Thần, hơn nữa đặc biệt chú ý tình trạng ánh mắt Nhạc Thần.

Sở Thái y bốn mươi tuổi, ở trong Thái y viện cũng không xem là nhỏ, khi còn bé đã danh xưng thiên tài, y thuật trong Thái y viện cũng là số một số hai.

Hắn nói nguyên nhân Nhạc Thần đau đầu và ánh mắt không thấy là do tụ huyết bế tắc kinh mạch, cũng không phải không thể khỏi hẳn, chính là phải an tâm tĩnh dưỡng, không cần lo lắng, không cần làm chuyện vận dụng đầu óc, bệnh tình sẽ chuyển hảo.

Hắn lại cho một cái phương pháp trị liệu, nói là phải cân nhắc cẩn thận một phen mới có thể cấp chữa trị cho Nhạc Thần, toàn bộ quá trình nhanh thì hai ba tháng, lâu thì một năm, chỉ cần Nhạc Thần dưỡng bệnh theo yêu cầu của hắn, ánh mắt nhất định có thể tốt, huyết tụ bên trong cũng sẽ tẩy trừ, đau đầu liền cũng khỏi hẳn

Ngu Gia Tường biết ánh mắt Nhạc Thần có thể trị hảo, an tâm, lộ ra thần sắc vui sướng.

Hắn cho Sở Minh Triệt giữ bí mật hết thảy mọi chuyện của Nhạc Thần, chỉ cần có thể chữa trị khỏi hẳn cho cậu, thậm chí đồng ý cho Sở Minh Triệt làm viện phán chi chức của Thái y viện.

Y thuật của Sở Minh Triệt cực cao, người cũng thực dụng, Ngu Gia Tường vốn không muốn đề bạt ý tứ của hắn, nhưng lúc này cấp loại hứa hẹn, có thể thấy được hắn rõ ràng vui mừng.

Thời điểm Ngu Gia Tường tiến vào phòng ngủ, Nhạc Thần ra mồ hôi, Lý Lực đang ở sát bên người cậu, vẻ mặt Lý Lực chuyên chú, bán đỡ Nhạc Thần, để cậu tựa vào vai mình, lấy khăn ấm lau lưng cho cậu, sau khi lau xong thì dùng khăn bông mềm để thấm hết mồ hôi, lúc này mới buông cậu xuống đem y phục kéo lên để cậu nằm ngủ ngon hơn.

Sau khi Lý Lực đem hết thảy mọi chuyện làm tốt, quay đầu thì nhìn thấy Ngu Gia Tường đang lặng yên đứng phía sau mà nhìn, trên mặt không lộ vẻ gì, Lý Lực sợ đến mức đánh rớt khăn trong tay, lập tức quỳ xuống đi đến cáo lỗi.

Ngu Gia Tường khoát tay ý không cần đa lễ như vậy, hỏi, “Sau khi mắt y không thấy vẫn là ngươi hầu hạ?”

“Hồi Hoàng Thượng, đúng vậy!” Lý Lực quỳ trên mặt đất đứng lên.

Người chân thành như vậy xác thực hiếm thấy, Ngu Gia Tường nghĩ sau khi mắt Nhạc Thần không còn ánh sáng bên người ít nhất vẫn còn người chiếu cố, trong lòng cũng tốt lên rất nhiều.

“Ngươi làm được không tồi, trẫm sẽ không trị tội ngươi hợp tác cùng chủ tử chạy trốn, yên tâm đi! Về sau cũng phải hảo hảo chiếu cố y, bằng không, tội trước kia cùng tội chiếu cố không chu toàn xử trị chung một lần.” Trong thanh âm Ngu Gia Tường mang theo uy nghiêm sẵn có, Lý Lực lập tức xác nhận.

Một mình Lý Lực chiếu cố cũng không tiện, Ngu Gia Tường lại cho an bài bốn thị nữ cùng nhau tới chiếu cố Nhạc Thần.

Hắn không thể chờ ở  ngoài cung mãi, nhìn tình trạng Nhạc Thần một chút, thấy cậu còn ngủ, liền hồi cung.

Nhạc Thần nửa đêm tỉnh lại một lần, có thể ngửi thấy một loại hương vị mộc mạc xa xưa, là mùi cái chặn giấy mộc trầm hương Ngu Gia Tường đã từng đưa cho cậu, trong phòng lẳng lặng, ẩn ẩn nghe được từ nơi rất xa có tiếng mõ truyền đến, xem ra trời đã khuya.

Mùi trong phòng làm cho cậu cảm thấy yên bình, đầu cũng không đau, thần trí thanh tỉnh, cách đó không xa nghe được tiếng hít thở đều đều của người đang ngủ, Nhạc Thần đoán là Lý Lực, vì thế thực an tâm.

Cứ to mắt nằm yên như vậy thật lâu, mới dần dần lại ngủ một giấc.