Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Quyển 2 - Chương 22: Đồng sàng cộng chẩm




Đêm giao thừa, vạn nhà đèn đuốc sáng trưng, cho dù ở sâu trong Ninh Vương phủ, vẫn như cũ có thể nghe được tiếng pháo hoa vang vang bên ngoài, phi thường náo nhiệt.

Lúc giữa trưa Nhạc Thần ăn nhiều lắm, nên buổi chiều ăn không vô nữa, vì thế chỉ ăn một chén cháo hoa, những món khác đều không cần.

Ở hiện đại, phỏng chừng là ngày mấy đứa nhỏ mong đợi nhất năm, người lớn lại không có cảm giác quá đặc biệt gì, Nhạc Thần cũng là như thế, ở trong này, càng có thể cảm nhận được bầu không khí bước qua năm mới, chính là, cậu chỉ có thể ở trong phòng không thể đi ra, vì vậy có vẻ có chút bị đè nén.

Buổi chiều, Nhạc Thần không thể nào ngủ được, bọn nha hoàn hầu hạ cậu đều đã ra ngoài đi đón giao thừa, chỉ có Lí Lực một người lưu lại chiếu cố.

Nhạc Thần ngồi trên noãn tháp bên cửa sổ, lắng nghe thanh âm bên ngoài. Có tuyết mịn rơi trên đất trên cây trên ngói phát ra tiếng rất nhỏ nhẹ rơi, nghe tiếng tuyết hạ, trong lòng hiện ra cảm xúc không đồng nhất, tinh thần Nhạc Thần cũng không tồi, đối Lí Lực nói, “Bên ngoài tuyết đang rơi sao?”

Lí Lực đứng dậy đi ra cửa nhìn một chút, trở về nói, “Là tuyết rơi, bất quá, không lớn, chỉ có một tầng mỏng, nếu vẫn rơi, phỏng chừng đến sáng mai sẽ dày đến hai lóng tay.”

Trong viện có vài nhánh hồng mai, mai hương tuyết hạ là một loại cảnh trí cực đẹp, Nhạc Thần không khỏi cảm thán nói, “Thật không! Sáng mai có thể nhìn thấy một cảnh tuyết trắng ánh mai hồng. Thật muốn nhìn xem!”

Trong giọng nói Nhạc Thần mang theo sâu đậm sầu não, Lí Lực ở một bên nghe được làm cảm thấy tâm ẩn ẩn đau, an ủi nói, “Sở Thái y nói ánh mắt người sẽ tốt, khi đó có thể nhìn được.”

Nhạc Thần trong bóng đêm đã lâu, tâm tính không khỏi bi quan hơn rất nhiều.

Đêm giao thừa là ngày ngàn nhà vạn hộ đều đoàn viên, cùng cậu làm bạn chỉ có Lí Lực một người, không khỏi thực thương tâm, càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng phiền muộn, vì thế yêu cầu nói, “Tiểu Lực, ngươi đem cửa sổ mở một chút, ta muốn nghe thấy hương vị bên ngoài.”

Nhạc Thần mỗi ngày đều uống dược, trong phòng ngập tràn vị thuốc, còn có lư hương đốt cỏ chi và cỏ lan giúp thanh tịnh, ngửi thấy nhiều không khỏi thực buồn.

“Thần ca, vẫn là không cần, mai kia Sở Thái y vẫn sẽ không đến, nếu ngươi nhiễm phong hàn xảy ra chuyện gì sẽ không tốt.” Lí Lực cự tuyệt nói.

Nhạc Thần bị đè nén có chút rầu rĩ không vui, không nói.

Lí Lực nhìn cậu như vậy, tâm không đành lòng, nói, “Vậy mở một chút.”

Lí Lực đem cửa sổ mở ra một ít, từ bên ngoài truyền vào từng đợt không khí hương mai mát lạnh, làm cho tinh thần người ta lâm chấn động, Nhạc Thần vui mừng thổi gió lạnh kia.

Lí Lực lập tức đem cửa sổ đóng lại.

Nhạc Thần tuy có bất mãn, nhưng chỉ có thể như vậy, từ lần hạ tuyết trước, cậu vốn không có ra khỏi cửa, không khỏi tưởng niệm không khí và gió lạnh tươi mát bên ngoài.

Nhạc Thần nghĩ Lí Lực chỉ vừa là thiếu niên mười tám tuổi, đêm giao thừa lẽ ra nên cùng người khác chơi đùa vui cười, mà không phải ngồi đây trông cậu, vì thế nói, “Tiểu Lực, ta muốn ngủ, sau khi ta ngủ không cần người trông, ngươi cũng nên ra ngoại viện đi chơi một lát đi! Linh Lan các nàng nói đêm nay có rất nhiều trò hảo ngoạn, ngươi cùng bọn họ đi chơi đi!”

Linh Lan là nha hoàn đứng đầu trong các nha hoàn hầu hạ Nhạc Thần, chính là Nhạc Thần không thích nữ hài tử hầu hạ, cảm thấy không được tự nhiên, vì thế các nàng thường xuyên chỉ ở bên ngoài đại sảnh nhỏ hầu.

Dù sao Lí Lực tuổi cũng còn nhỏ, các loại chơi đùa gì đó đối với hắn vẫn là có lực hấp dẫn, vì thế hầu hạ Nhạc Thần lên giường ngủ, chính mình liền ra ngoài cùng mọi đi chơi, chỉ kêu một tiểu nha đầu ở bên ngoài đại sảnh canh chừng.

Thời gian còn quá sớm, Nhạc Thần lăn qua lộn lại căn bản ngủ không được.

Trong ngày mọi người đoàn tụ sum họp, còn  Nhạc Thẩn chỉ ở một mình, đặc biệt dễ dàng cảm thấy cô tịch.

Thanh âm náo nhiệt bên ngoài đều cách xa, Nhạc Thần bán híp mi, lẳng lặng hồi tưởng những gì đã qua, nhớ tình cảnh trước kia khi ở nhà, nhớ khi cậu rời đi, hình ảnh khi cả nhà cùng qua năm mới, càng nghĩ lại càng cảm thấy khó chịu, cảm thấy cô tịch, thân thể không tự chủ cũng cảm thấy rét run.

Không biết qua bao lâu, Nhạc Thần mơ mơ màng màng muốn ngủ thiếp, thì nghe được thanh âm có người đi vào, nghĩ Lí Lực ở bên ngoài chơi vui tốt lắm đã trở lại, nhưng nghe tiếng lại không giống.

Buổi tối Ngu Gia Tường ở trong cung dự gia yến, sau khi hết tiệc vốn nên cùng nhóm các cung phi đón giao thừa, bất quá hắn mượn cớ thân thể khó chịu chuồn mất, làm các cung phi của hắn vốn sợ lạnh chỉ có thể trở về tẩm cung của mình.

Ngu Gia Tường ngồi xe ngựa ra cung, đến Ninh Vương phủ, lập tức đi vào Cẩn Lan viện thanh tĩnh.

Ở nơi khác vẫn là một mảnh hoan thanh tiếu ngữ phi thường náo nhiệt, nơi này lại chỉ có vài ngọn đèn nhỏ, tuyết nhẹ phiêu phiêu, ánh sáng ảm đạm giữa khí trời, còn có mai hương thanh tịnh đẹp đẽ, nơi này có một loại ấm áp đặc biệt, tựa như nơi tĩnh lặng để nghỉ ngơi, làm cho người ta an tâm.

Ngu Gia Tường ở đại sảnh nhỏ cởi áo choàng và bao tay thật dày, đem giày đổi thành nhuyễn miên hài mang trong phòng.

Đi vào phòng ngủ Nhạc Thần, bên trong có khí trời dược hương nhàn nhạt cùng cỏ chi cỏ lan thanh u, yên tĩnh bình thản, làm cho lòng buông lơi an tịnh.

Trong phòng đốt hai ngọn nến, không phải thực sáng, mà có vẻ hơi hôn ám, đem gian phòng trở nên ấm áp nhu hòa.

Ngu Gia Tường biết Nhạc Thần đang ngủ trên giường, màn buông xuống.

Ngu Gia Tường đi đến bên giường, nhẹ vén màn, thấy Nhạc Thần còn chưa có ngủ, mà là mở to đôi mắt sâu đen nhìn hắn, Ngu Gia Tường bị cậu nhìn như vậy, tưởng như ánh mắt kia thật không có mù, bên trong còn mang theo thần thái ấm áp.

Nhạc Thần không xác định người kia là ai, thử thăm dò hỏi một câu, “Ngu Gia Tường?”

Ngu Gia Tường nở nụ cười một chút,  trong thanh âm mang theo ý cười ôn nhu, “Đoán một lần thì biết là trẫm sao, xem ra, ngươi và trẫm tâm linh tương thông.”

Nhạc Thần nghe được thanh âm mang ý cười của Ngu Gia Tường, liền xác định là hắn, mặc dù kì quái ban ngày hắn mới đến, như thế nào buổi tối lại tới nữa, nhưng cũng không có đặt câu hỏi, ở thời điểm tịch mịch, cậu hy vọng có một người đến, cho dù người này là Ngu Gia Tường.

Nhạc Thần muốn ngồi dậy, sờ soạng chăn đang bọc trên mình, một bên hỏi, “Bên ngoài không phải đang hạ tuyết sao? Sao ngươi lại tới đây, không lạnh à?”

Ngu Gia Tường vén rèm trướng lên, vươn tay đem Nhạc Thần đặt ở trên giường, nghe lời nói thân thiết này của cậu, hoàn toàn hưởng thụ, lời đây không phải là lời thân thiết lúc nào cũng ngóng trông tình nhân của Nhạc Thần sao.

Ngu Gia Tường thật cao hứng nói, “Ngươi đừng đứng lên, tuyết bên ngoài không lớn, trẫm đến đây cũng không bị tuyết ngăn trở. Nếu ngươi đau lòng trẫm lạnh, thì cho trẫm đến trên giường ấm áp của ngươi đi!”

Nhạc Thần tuy rằng biết lời này của Ngu Gia Tường là đùa cậu, nhưng cậu một người cô linh nằm ở trên giường, vừa lạnh vừa cô đơn, thật sự muốn có người cùng nói chuyện, hơn nữa, Ngu Gia Tường đã trễ thế này còn mạo hiểm tuyết rơi đến đây, thật sự không nên đuổi hắn đi.

Vì thế, Ngu Gia Tường xem thành Nhạc Thần rất là hiền thục mà vén góc chăn cho hắn đi vào.

Sau đó Ngu Gia Tường lại đem loại hạnh phúc này hưởng thụ một lần, đem tay Nhạc Thần bỏ vào trong chăn, đem góc chăn đè ép lại, nói, “Chờ trẫm rửa mặt thu thập tốt mọi thứ rồi đến cùng ngươi đồng sàng cộng chẩm!”

Nhạc Thần thực ăn không xong người này, không nói những lời ái muội như vậy không được sao, “Ngươi muốn ngủ ở đây? Đêm nay không quay về?”

Ngu Gia Tường cùng một chỗ dùng bữa tối với các phi tần, trong đầu vẫn nghĩ thời điểm Nhạc Thần thống khổ phát bệnh, rất là đau lòng, lại nghĩ đến Nhạc Thần đêm nay một người phỏng chừng sẽ rất tịch mịch đi, vì thế liền động tâm, sau đó đã tới rồi.

“Vất vả như vậy mới đến, đương nhiên phải ngủ một đêm mới trở về, ngươi  không phải là muốn đuổi trẫm đi?” Ngu Gia Tường mang theo lên án nói, Nhạc Thần bĩu môi không thèm trả lời.

Ngu Gia Tường không đợi cậu đáp, thì lại lo lắng hỏi, “Hôm nay đau đầu không có tái phát đi!”

Nhạc Thần lắc đầu đáp, “Không có!”

Ngu Gia Tường yên tâm, nhìn Nhạc Thần chịu khổ như vậy, hắn cảm thấy đặc biệt khó chịu, đương nhiên ở thời điểm hắn không ở Nhạc Thần lại phát bệnh, bộ dạng bị người áp chế, hắn ngẫm lại, liền càng thêm khó chịu, tâm tình càng thêm âm u.

Nhóm nội thị tiến vào hầu hạ Ngu Gia Tường rửa mặt xong xuôi, tháo buộc tóc, chỉ mặt áo lót, để người hầu hạ lên giường ngủ.

Nhạc Thần nghe tiếng động, đương nhiên biết Ngu Gia Tường rửa mặt chải đầu thật là muốn tới ngủ cùng cậu chung một cái giường. Cậu cũng không có bao nhiêu ý tứ bài xích.

Ngu Gia Tường sợ làm Nhạc Thần lạnh, lại lấy thêm một cái chăn gấm rộng lên giường.

Nhạc Thần hướng bên trong lui vào một ít, để Ngu Gia Tường ngủ bên ngoài.

Trước kia Nhạc Thần ngủ cùng Ngu Gia Tường một hai tháng, đừng nói chỉ là đơn thuần ngủ, càng nhiều chuyện tình đều đã làm, cùng hắn ngủ chung, Nhạc Thần cũng không cảm thấy có cái gì không ổn hoặc nan kham.

Ở những ngày trước, Nhạc Thần cũng cùng Lí Lực ngủ chung một giường, cũng không cảm thấy có cái gì.

Ngu Gia Tường không tốn sức đã leo lên được giường Nhạc Thần, điểm ấy hắn cảm thấy rất tốt, ban đầu còn nghĩ phải tốn một phen võ mồm, không nghĩ tới dễ dàng như vậy Nhạc Thần liền thông qua.

Hai ngươi đắp cùng một cái chăn, Nhạc Thần nghiêng đầu về phía Ngu Gia Tường, trong mắt đều là ấm áp, hỏi, “Ngươi nghĩ như thế nào lại đến nơi này.”

Ngu Gia Tường không muốn trả lời vấn đề này, nói, “Ngươi không buồn ngủ sao? Ngủ đi!”

Nhạc Thần vốn là đang muốn ngủ, lại bị người này quấy rầy, tỉnh ngủ rồi muốn ngủ lại thì đặc biệt khó.

Nghe tiếng tuyết rơi bên ngoài rất nhỏ, kế bên còn có hô hấp ấm áp của một người, Nhạc Thần đột nhiên cảm thấy đây lại là một tình huống đẹp như vậy, nghe hô hấp của Ngu Gia Tường đã dần dần thả chậm, vì thế nhẹ nhàng mà gọi một tiếng, “Ngu Gia Tường, ngươi đã ngủ chưa?”

Không nghe thấy câu trả lời, Nhạc Thần có bao nhiêu thất vọng, khẽ thở dài.

Nghe được Nhạc Thần thở dài, Ngu Gia Tường mở to mắt, giật giật thân thể, nhìn về phía Nhạc Thần, trong thanh âm mang theo chút buồn ngủ mơ hồ, hỏi, “Làm sao vậy?”

Ngu Gia Tường mỗi ngày đều rất mệt, có thể hảo hảo ngủ một giấc, đối với hắn là một loại hạnh phúc xa xỉ.

“Không có gì? Ngươi ngủ đi!” Nhạc Thần hàm hồ trả lời.

Ngu Gia Tường bán híp mắt tại trong mông lung nhìn chăm chú Nhạc Thần một chốc, vươn tay đến phủ trên mi mắt Nhạc Thần, Nhạc Thần run rẩy, muốn đem tay Ngu Gia Tường cầm đi.

“Ánh mắt sẽ tốt!” Ngu Gia Tường trở tay nắm lại tay Nhạc Thần, vô tiền ngôn vô hậu ngữ mà nói một câu.

Nhạc Thần nghe một câu này, rất cảm động.

Chờ đến khi Nhạc Thần phục hồi lại tinh thần, đã phát hiện Ngu Gia Tường đang ngủ, mà tay chính mình còn tại trong tay hắn. Từ hô hấp của Ngu Gia Tường có thể cảm nhận được người này hẳn là cực mệt mỏi, cho nên mới vừa lên giường liền ngủ say.

Nhạc Thần đem tay mình từ trong tay Ngu Gia Tường rút ra, để tay hắn vào trong chăn. Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng nghe được tiếng hít thở của người kế bên, Nhạc Thần phát hiện kỳ thật chính mình cũng không bài xích người này, cũng không phải chán ghét hắn. Có lẽ, bản thân kỳ thật chán ghét chính là hắn quyền thế sẽ đứng ở chỗ cao nhìn mình đi, thời điểm hắn bình thản đối đãi với chính mình, kỳ thật cũng không bài xích, đáy lòng thậm chí còn ẩn ẩn có thêm cảm động vui sướng.

Dù sao, ở nơi bất bình đẳng, người ở địa vị thấp, được một chút đãi ngộ tốt, một chút ôn hòa, mọi người đều là dễ dàng cảm động cùng cảm ơn, kỳ thật, này cũng không có cái gì không tốt.