Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Quyển 2 - Chương 37: Hành cung




Khoảng cách từ kinh thành đến khu vực săn bắn hoàng thất là ba trăm dặm, phạm vi chung quanh cũng trăm dặm, từ kinh thành xuất phát cần đến hai ngày mới tới.

Nhạc Thần theo chân các nội thị cung nữ đến hành cung khu săn bắn chuẩn bị trước, Tạ Vân Trình vốn đi cùng Hoàng đế, lại nói hai ngày trước đã cùng đoàn người rời đi, chỉ vì một đường phải chiếu cố Nhạc Thần, còn phải bố trí hết thảy mọi thứ trong hành cung.

Cũng bởi vì mấy ngày hôm trước mắt Nhạc Thần đột nhiên biến đen mà thiếu chút nữa từ trên xe ngựa té xuống, nên lúc này ngồi trên mã xa, nhìn phong cảnh tươi tốt bên ngoài, trời trong nắng ấm, chim bay cỏ mọc, nước chảy róc rách, thì nhịn không được muốn cưỡi ngựa mà chạy như bay, phóng thích kích động và hăng hái trong lòng.

“Tạ tổng quản, cho ta cưỡi ngựa một chốc, một khắc đồng hồ ngươi thấy được không?” Vẻ mặt Nhạc Thần chờ mong nhìn Tạ Vân Trình, Tạ Vân Trình phi thường bất đắc dĩ, cười khuyên ngăn, “Tốt hơn công tử không cần ra khỏi mã xa, nếu như xảy ra chuyện, lão nô chính là không thể tha thứ, công tử không cần khó xử lão nô.”

Nhìn đến vẻ mặt Tạ Vân Trình khổ tướng cự tuyệt như vậy, Nhạc Thần cũng chỉ có thể thu hồi lòng kích động muốn thử, nói xin lỗi, “Làm cho Tạ tổng quản khó xử, chỉ là ta bị nhốt trong phòng, lâu lắm không có ra ngoài, nhìn thấy phong cảnh tốt như vậy không khỏi muốn cưỡi ngựa, muốn được kỵ mã phóng nhanh một phen.”

“Công tử buồn hỏng rồi, muốn ra ngoài cưỡi ngựa cũng là đương nhiện, chỉ là ánh mắt ngài còn chưa hoàn toàn tốt, nếu ở trên ngựa xảy ra chuyện gì, lão nô vô pháp công đạo với Hoàng Thượng, công tử nhẫn nhịn chút nữa, chờ ánh mắt hoàn toàn tốt lên, đánh tiếng với Hoàng Thượng, ngài muốn cưỡi ngựa bao lâu cũng đều được.” Khẩu khí Tạ Vân Trình ôn hòa, Nhạc Thần cười cười không đành nhắc lại, đem ánh mắt chuyển đến ngoài cửa sổ.

Ra khỏi kinh thành, ở nơi đây thiên nhiên như trong ngực, chỉ là hít thở bầu không khí, đã cảm thấy tươi mát thư sướng hơn rất nhiều, vui vẻ thoải mái.

Ngu Gia Tường nói sẽ cho cậu đi xem cảnh đẹp, nên để Nhạc Thần trước một bước đi đến hành cung, sau đó hắn sẽ đến.

Lúc Ngu Gia Tường nói lời này là ở trên giường, Nhạc Thần cau mày suy nghĩ một chốc, kỳ thật cậu cũng không nguyện ý đến hành cung. Cậu hiểu rõ đây là  Ngu Gia Tường muốn dẫn lĩnh bách quan đi săn xuân, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người, cậu lo lắng sẽ gặp đến những người khác, sẽ gặp phải khó dễ.  Ánh mắt không thấy làm cậu đối với hoàn cảnh xa lạ người xa lạ có cảnh giác và một chút cảm giác sợ hãi rất mạnh, vì vậy, cũng không nguyện ý đến nơi không quen thuộc, thế nhưng, nhìn bộ dáng Ngu Gia Tường chờ mong như thế, cậu thật sự không cự tuyệt ra miệng được, đành phải gật đầu đáp ứng.

Ngu Gia Tường thấy Nhạc Thần tuy rằng đáp ứng, nhưng lại lộ ra vẻ mặt u sầu, liền ôm chặt lấy cậu, ghé vào lỗ tai thề lời son sắc, “Ta muốn đem cảnh tượng đẹp nhất ta từng gặp chỉ cho ngươi, sau khi ngươi thấy nhất định sẽ thích.”

Nhạc Thần ngồi trong xe ngựa, tâm sớm đã theo chim nhỏ bay lượn vờn quanh bầu trời, lòng cũng không còn vẻ lo âu thấp thỏm, tất cả một lòng đều là vui sướng ấm áp. Xem ra, xuất môn quả thật là một chuyện tốt.

Đến hành cung, Nhạc Thần trực tiếp được Tạ Vân Trình an bài ở tẩm phòng Hoàng đế.

Tân hoàng lên ngôi, tẩm cung Hoàng đế có rất nhiều nơi cần phải bố trí làm lại, gian phòng thu dọn trống không nên Nhạc Thần được mang vào giữa đình hoa viên du lãm.

Ở trên xe ngựa ngồi hai ngày, eo lưng đều đau mỏi, ở khắp nơi đi lại hoạt động tay chân cũng tốt.

Khu vực săn bắn của Hoàng gia ở Bắc Sơn, địa thế so với kinh thành cao hơn rất nhiều, bởi vì ở trong núi, nên lúc này tựa như thời điểm giữa xuân bên ngoài.

Trời bấy giờ đã gần đến hoàng hôn, gió đêm hiu hiu, từng trận lạnh.

Bên ngoài Nhạc Thần chỉ mặc một kiện áo choàng dày, mang theo chụp mũ, ở trong vườn hoa đi tới đi lui, nhìn hoa xuân muôn hồng nghìn tía.

Hoa đào đang trong thời kì nở rất vượng, một mảnh phấn hồng rực rỡ tựa mây, nồng đậm hương thơm che khuất cả những mùi hoa khác.

Nhạc Thần nghĩ đến lời Ngu Gia Tường đã nói, cảnh xuân năm nay ngươi đã bỏ lỡ nên trẫm sẽ bù lại cho ngươi. Nhớ đến khi hắn nói lời này ánh mắt hàm chứa ẩn tình ôn nhu, lòng như có một dòng nước ấm chảy xuống, ấm áp đến tứ chi bách hài, trên mặt cũng hiển lộ ánh hồng ửng đỏ tựa như một mảnh đào kia, khóe môi câu ra mỉm cười hiền dịu.

Tạ Vân Trình đến nói phòng đã thu thập xong, để Nhạc Thần có thể đi vào nghỉ ngơi.

Tuy rằng có thể ngủ trên xe ngựa, thế nhưng, đoạn đường này dù sao cũng không phải đường cao tốc thời hiện đại bằng phẳng như vậy, xe ngựa thời này cũng không có công năng chống rung, vì vậy, một đường lắc lư tới bến, căn bản không nghỉ ngơi được, được đưa vào trong tẩm cung Hoàng đế, thậm chí Nhạc Thần còn chưa kịp hảo hảo quan sát gian phòng, thì đã mệt mỏi nằm trên tháp nhỏ.

Dùng qua bữa tối, uống thuốc, Nhạc Thần sớm đã vào giấc ngủ.

Trong núi đặc biệt yên tĩnh, loại yên tĩnh này cùng với yên tĩnh trong Cẩn Lan viện là không giống nhau, đó là khối yên tĩnh cách ly phố xá sầm uất.

Còn đây là mang theo thiện ý tĩnh mịch và bình thản nhã nhặn, có gió núi thổi, có cây cỏ lung lay, có tiếng hoa rì rào, trời đất mênh mông tĩnh lặng, làm cho người ta cảm thấy sinh mệnh như xa xôi lâu dài, nhân thế mong manh nhỏ bé, muốn từ thưở nay ẩn cư tham thiền.

Nhạc Thần chưa bao giờ là kẻ lừa mình dối người, cậu cho tới bây giờ đều hiểu được phải hưởng thụ cuộc sống, hiểu được theo phải đuổi theo tâm mình, hiểu được  mỗi ngày phải thuận theo ý lòng, khi phát giác bản thân yêu thương Ngu Gia Tường, chính mình lại bị nhốt trong Cẩn Lan viện, mỗi ngày trôi qua giống như cuộc sống bình thường nữ tử nơi thâm cung, thời điểm cõi lòng lẳng lặng đầy chờ mong đợi quân vương lâm hạnh, cậu cũng không có cảm thấy buồn rầu, cho dù là mỗi ngày chờ đợi như vậy cũng là tốt đẹp, khi cùng Ngu Gia Tường một chỗ, cậu cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ, cho nên, dù có tự tôn, có ngạo khí, những ngày như vậy cậu cũng không phản đối, mỗi ngày nhàn nhã bình thản trôi qua.

Nhưng mà, cậu cũng biết, cuộc sống như thế không thể nào mãi mãi, Ngu Gia Tường là vua, không thể nào cả đời một lòng đều đặt trên người cậu, sẽ có một ngày Ngu Gia Tường chán ghét cậu, đương nhiên, nói không chừng cậu cũng sẽ chán ghét Ngu Gia Tường.

Vô luận trong hai người người nào thay tâm trước, Nhạc Thần đoán chừng chính mình cũng sẽ không thỏa mãn những ngày lẳng lặng ngóng trông chờ đợi.

Có lẽ đến lúc đó, đến nơi non xanh nước biếc u nhã tĩnh mịch thế này ẩn cư, nếu muốn náo nhiệt có thể vào thành thị đi đi một chút, cuộc sống như thế chính là rất tốt.

Gần đây hầu như mỗi đêm Ngu Gia Tường đều đến Ninh Vương phủ ngủ cùng cậu, biết rõ Ngu Gia Tường chạy hai đầu như vậy, rất khuya mới đến, sáng sớm lại rời giường hồi cung, là một chuyện cực kì vất vả, nhưng cậu vẫn tiếp tục không mềm lòng, nói một câu săn sóc, ngươi không nên thường xuyên đến như thế, hoặc là một câu ta và ngươi cùng nhau tiến cung đi thôi, ngươi cũng không cần cực khổ như vậy.

Tối nay một người ngủ trên long sàng rộng lớn, trên giường khắc đầy hoa văn phức tạp, tinh mỹ cẩn thận, đệm chăn cũng là tinh tế mềm ấm, trong phòng đốt hương ngưng thần tĩnh khí, mùi hương vấn vít xa xôi, nhưng cậu lại không ngủ được, bên cạnh đã không có người kia nhẹ nhàng ôm cậu, cậu không ngủ được, vươn tay ra, sờ không thấy độ ấm người khác, cậu cảm thấy cô tịch, mơ hồ tưởng niệm dần dần trở nên rõ nét, ở trong chăn nhịn không được xoay người, miệng thì thào gọi ra tên của hắn.

Nhớ nhung tận cùng phỏng chừng chính là cảm giác này, Nhạc Thần đột nhiên nghĩ đến, không biết có phải Ngu Gia Tường cũng giống vậy nhớ cậu hay không.

Nhạc Thần từng nghĩ đến phải đem nhạc phổ thời đại này nhớ kỹ, không để cho nhạc khúc thất truyền, ở trong hành cung hai ngày mà Ngu Gia Tường còn chưa có tới, thì dừng  lại vạch ra kế hoạch thật tốt, mỗi ngày đều có chuyện vội vàng để làm, như vậy trong lòng sẽ không nặng nề thế nữa.

Nhạc Thần nghĩ nếu như sau này bị Ngu Gia Tường từ bỏ, khi đó cậu còn đối với hắn nhớ mãi không quên, như vậy, chỉ cần tìm được chuyện để làm, thì thật ra thời gian cũng không đặc biệt gian nan.

Tình yêu làm cho người ta hạnh phúc, nhưng cũng không phải nhất định có nó mới có thể sống được.

Bắt đầu sáng sớm từ ngày thứ ba, thì trong hành cung rõ ràng bận rộn, chuẩn bị nghênh đón buổi chiều Hoàng đế giá lâm.

Nhạc Thần ở chỗ hành giám trong cung không đi đâu khác, nhưng mà, cũng làm cậu cảm thấy phiền toái, cái loại tâm tình phức tạp chờ mong mang theo bất an thấp thỏm làm cậu tâm thần không yên.

Khi gần hoàng hôn, ngự giá Hoàng đế mới đến, đi theo còn có rất nhiều quan viên, Nhạc Thần cũng có nghĩ đến có phải hắn sẽ mang theo phi tần đến đây hay không, nhưng ý nghĩ này vừa mới bắt đầu đã bị cậu bóp tắt, cậu không muốn suy nghĩ đến những chuyện tình đáng ghét này.

Nhạc Thần xem tình yêu tựa như hoa sớm ngày xuân, cảm xúc mạnh mẽ tốt đẹp, nhưng rất nhanh cũng sẽ úa tàn, tình yêu của đế vương phỏng chừng lại càng ngắn ngủi, về sau nhớ lại, biết đâu chỉ là một đoạn ảo mộng mông lung hạnh phúc, tỉnh lại liền tiêu thất vô tung, có lẽ sẽ có chút phiền muộn, nhưng cuối cùng sẽ không làm người ta mãi đuổi theo.

Nhạc Thần trước kia chưa bao giờ bi quan như vậy, tình yêu lại làm cho cậu đem bi quan trong lòng phóng đại đến vô cùng.

Phần lớn người trong hành cung đều đã đi ra ngoài nghênh đón, Nhạc Thần không thể đi ra, tuy rằng cậu muốn sớm được nhìn thấy hắn, nhưng cậu vẫn ngồi chờ ở trong tẩm điện, cầm sách phổ cẩn thận nhớ từng nhóm từng nhóm, để cho kích động trong lòng bình phục lại.

Khoảng thời gian người trong cung ra ngoài nghênh đón qua rất lâu, Nhạc Thần mới nghe được tiếng động bên ngoài, tâm tình tựa như triều dâng triều hạ, nhưng lại không nghe tiếng truyền Hoàng đế đến.

Cậu tĩnh hạ tâm tư chuyên chú vào sách trong tay, không hề chú ý tình huống bên ngoài, Lý Lực đem trà sâm bên tay cậu đổi thành trà ấm, đã thay đổi rất nhiều lần.

Ngu Gia Tường vào phòng, vòng qua bình phong, Nhạc Thần tựa nghiêng trên tháp mỹ nhân bên cửa sổ, trong tay cầm quyển sách, nhìn đến chuyên chú, còn khẽ nhíu mày suy nghĩ sâu xa.

Mắt mày như tranh, thân ảnh tưởng niệm mấy ngày làm cho Ngu Gia Tường lộ ra tươi cười đi đến, đến cạnh bên người Nhạc Thần, một phen rút sách trên tay cậu, oán giận nói, “Có phải ngươi không nhớ tới trẫm hay không, nhìn đọc sách say mê như vậy, trẫm tiến vào ngươi cũng không có chút phản ứng.”

Quyển sách trên tay Nhạc Thần bị đoạt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên, thấy Ngu Gia Tường thì sửng sốt một chút, ngồi thẳng thân thể, cảm thấy một bên cánh tay bị ép đến tê dại, nhẹ nhẹ nhu một chút, rồi chỉ vào thân cây bên cửa sổ mà nói, “Khi mặt trời ở nơi này, tất cả mọi người ra đón, hiện tại mặt trời cũng đều xuống núi, ngươi mới đi vào, chờ quá lâu, tâm cũng đều lạnh.”

Nội thị hầu hạ trong phòng đều kính cẩn nhẹ giọng lui ra, Ngu Gia Tường ngồi đến bên cạnh Nhạc Thần, đem cậu ôm vào trong lòng, tay còn nhẹ nhu nhẹ xoa nhẹ sờ  ngực cậu một trận, cười nói, “Tâm lạnh, trẫm che ấm cho ngươi.”

Nhạc Thần bị hắn sờ đến ngứa, đem tay hắn cầm lấy, liễm hạ mi mắt, giọng nói trở nên ôn hòa mềm mỏng, “Vẫn luôn nhớ ngươi nha! Thậm chí còn muốn đi ra ngoài đón ngươi, chỉ là không muốn thấy những thần tử của ngươi, hơn nữa, ta cũng không thể để người nhìn thấy mà!”

Nói xong, thanh âm còn có chút ảm đạm.

Lòng Ngu Gia Tường bình tĩnh lại, đem cằm Nhạc Thần nâng lên, nhìn vào mắt cậu, mi mắt Nhạc Thần như che đậy thần sắc trong mắt, chỉ thấy được hai đôi con ngươi chứa đầy xuân thủy đen láy như đầm sâu, trong suốt xinh đẹp làm Ngu Gia Tường không cưỡng được khẽ hôn khóe mắt, vô vàn nhu tình, “Ngươi ở chỗ này chờ trẫm là được, ra ngoài nghênh đón là một chuyện rất mệt, không cần ngươi làm. Ngươi không muốn gặp người nào, không muốn thì cứ không muốn. Với ngươi không phải không thể gặp người, nếu ngươi nguyện ý, trẫm sẽ mang ngươi theo, để cho mọi người trong thiên hạ đều biết, trẫm cũng không để ý.”

Nhạc Thần nghĩ rằng chính mình để ý, thế nhưng cũng không phản bác lời nói của Ngu Gia Tường, mở to đôi mắt hướng Ngu Gia Tường mỉm cười nói, “Ngươi không mệt sao, gột rửa cho tốt rồi nghỉ ngơi đi!”

“Trẫm thu thập rồi sẽ cùng ngươi dùng bữa tối, ngươi đợi một chút!” Ngu Gia Tường nói xong, ở trên mặt Nhạc Thần hôn một cái mới đứng dậy.