Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Quyển 2 - Chương 44: Mưu trí




Trước khi Thích Ngân được điều trở lại kinh đô, lúc rời khỏi Nhạc Thần thành hắn quay đầu cẩn thận đảo quanh đám người đưa tiễn hi vọng có thể nhìn thấy thân ảnh người kia, bất quá giống như hắn nghĩ là không thể nào nhìn thấy.

Trước đừng nói hắn lừa dối lợi dụng làm Nhạc Thần thương tâm, chính hắn tự tay đem Nhạc Thần đẩy đến bên người Ngu Gia Tường, làm Nhạc Thần mất đi tự do.

Kỳ thật trong lòng rất mất mát nhưng cũng là chuyện đã đành.

Đối với việc không biết làm sao chỉ có thể đem nó dứt bỏ khỏi lòng, hoặc là cố gắng thay đổi.

Mà lựa chọn lúc ấy của hắn, là dứt bỏ.

Biết được Nhạc Thần bỏ trốn khỏi Nhạc Thần thành đã chuyện lúc sau.

Khi đó, tiên hoàng bệnh nặng sắp tàn, trong triều biến động bất ngờ nhìn mặt mỗi người đều là giả dối, đến nữ tử được đưa đến cạnh hắn cũng mị thái tươi cười lấy lòng, khi ấy hắn sẽ nghĩ tới gương mặt thanh sạch sáng ngời như thái dương tây bắc của Nhạc Thần, nhưng chỉ có thể nghĩ không thể chạm, đêm dài người yên thì ngoảnh đầu nhìn lại chính mình tự thấy phiền muộn.

Là sau khi Hoàng Thượng đương nhiệm Ngu Gia Tường đăng cơ, hắn mới từ chỗ bạn tốt trong quân khi hồi kinh biết được chuyện Nhạc Thần chạy trốn, cùng lúc đó cũng biết được chính Hoàng Thượng phái rất nhiều người tìm kiếm, hơn nữa vẫn luôn đang tìm.

Ngu Gia Tường không phải là người tất báo nên đối với nam sủng lại càng không dùng tâm tư lớn như vậy, lại còn cho nhiều người tìm kiếm, lúc ấy Thích Ngân nghe nói trên mặt cũng không có biểu tình gì đến nỗi bạn chí cốt còn nghĩ tâm hắn đã yên với Nhạc Thần, dù sao ở kinh thành dạng mỹ nhân gì lại không có, có nữ nhân nhuyễn hương tràn đầy hẳn là nên quên đi bão cát tây bắc khốn khổ lấy nam nhân thay nữ nhân, nhưng nỗi lòng lúc ấy của Thích Ngân rất quái dị, hắn hiểu được Ngu Gia Tường tốn nhiều sức lực để tìm Nhạc Thần nhất định là vì Ngu Gia Tường đặc biệt thích Nhạc Thần, cho dù hiện tại lên ngôi Hoàng đế có được thiên hạ có mỹ nhân trong tay nhưng Ngu Gia Tường vẫn nhớ mãi không quên, đến nỗi phải phái nhiều người tìm như vậy, không tìm thấy không từ bỏ.

Khi đó cảm giác trong lòng Thích Ngân rất kỳ quái, Nhạc Thần chạy trốn nhất định là cậu không thích Ngu Gia Tường cho nên mới làm chuyện nguy hiểm như vậy, đáy lòng hắn mơ hồ hưng phấn khoái ý, trong phương diện này cũng không phải nam nhân có lòng quấy phá nhưng loại cảm giác đó quả thật rất kỳ diệu, có lẽ chính hắn cũng hi vọng Nhạc Thần không cần phải yêu người khác, rất ích kỷ nhưng lại là khoái ý âm u; Ngu Gia Tường phái nhiều người đi tìm Nhạc Thần như vậy hắn thật lo lắng cho Nhạc Thần, hy vọng Ngu Gia Tường đừng tìm thấy Nhạc Thần.

Hắn muốn được nhìn thấy Nhạc Thần nhưng lại hi vọng Nhạc Thần có được cuộc sống tự do, xuất phát từ lo lắng Nhạc Thần ra khỏi che chở sẽ bị thương tổn hắn cũng phái người bí mật tìm kiếm, bởi vì muốn tránh thoát tai mắt Hoàng đế, cũng bởi vì Nhạc Thần chạy trốn đã lâu đường dẫn lại không tốt, nên không có kết quả.

Lúc đầu năm nay Thích Ngân mơ hồ cảm thấy Ngu Gia Tường đã tìm được Nhạc Thần, bởi vì Tần Trường Canh đi làm nhiệm vụ bí mật đã trở về, còn trong ngoài Ninh Vương phủ lại cảnh giới tăng mạnh dùng chính nhân mã cấm vệ quân trong cung.

Sau hắn nghe được tin đồn Hoàng Thượng thường xuyên một mình ra cung, nhưng hắn phụ trách phòng vệ kinh đô, có loại tin đồn này lại càng phải thêm chú ý tăng mạnh phòng vệ, bằng không Hoàng đế thực sự gặp chuyện không may bọn họ có thể phải chịu tội rất lớn, đương nhiên cũng có thể nghĩ là Hoàng đế cố ý thả ra tin đồn như vậy để dẫn xà xuất động, Hoàng đế lên ngôi nửa năm qua trong triều không có động tĩnh gì lớn nhưng mọi người đều biết, xảy ra chuyện chỉ là vấn đề sớm hay muộn, chỉ nhìn Hoàng đế chọn ở nơi nào thì chính là chuyện đó gây nên.

Đến tháng hai hắn biết Hoàng đế mỗi lần một mình ra cung đều đến Ninh Vương phủ, hơn nữa có lời đồn đãi nói Hoàng đế dưỡng tư sủng trong Ninh Vương phủ, còn được bảo hộ nghiêm mật không cho người nhìn xem.

Lúc ấy hắn đoán bên trong có khả năng là Nhạc Thần, nhưng lại không có chứng cớ.

Có được tin tức chính xác là khi Hoàng đế trực tiếp đem chuyện này nói cho hắn.

Hoàng đế quyết định săn xuân năm nay sẽ theo lẽ thường mà làm, tuy rằng thời gian có chút trễ, nhưng khu vực núi Huyền Hoa lúc này chính lúc thời tiết tốt nhất, săn xuân sẽ càng làm người mong chờ.

Hoàng đế truyền Thích Ngân vào cung nói chuyện săn xuân chủ yếu là việc phòng vệ. Thích Ngân phụ trách phòng vệ kinh thành, Hoàng đế cũng giao cho hắn không ít sự vụ bí mật, hắn đương nhiên biết lần săn xuân lần này Hoàng Thượng dấn thân nguy hiểm để dẫn xà xuất động, Hoàng Thượng quyết định hắn không thể phản bác, chỉ cầu chính mình phải làm thật tốt nhiệm vụ.

Sau khi nói xong những chuyện đó, Hoàng đế cũng không lập tức để hắn rời đi mà đột nhiên hỏi một câu, “Thích Ngân, ngươi đang tìm Nhạc Thần đúng không?”

Lúc ấy Thích Ngân bị hoảng sợ lại có chút không yên nhưng vẫn thành thật trả lời, “Đúng!”

“Nhạc Thần là người của trẫm, vô luận ngươi có tâm tư gì về sau cũng vẫn không thể.”

Thích Ngân buồn bực không đáp, Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn, “Lúc trước là người giao y cho trẫm, bây giờ hối hận sao? Ngươi cũng không ngẫm lại thời gian qua lâu như vậy, bây giờ Nhạc thần nghĩ về ngươi thế nào, đối với trẫm là cảm tình gì. Năm trước trẫm đã tìm Nhạc Thần trở về, y cùng trẫm mỗi ngày bên nhau thực vui vẻ, tâm của y đều trên người trẫm, ngươi lại nhớ mãi không quên được y, là muốn phá hư quan hệ của trẫm và y sao, không nói đến trẫm không cho phép, ngươi như vậy sẽ chỉ làm Nhạc Thần thương tổn thêm lần nữa.”

Ngu Gia Tường nói những lời đâm thẳng vào chỗ yếu nhất trong tim Thích Ngân.

Hắn bị những lời nói của Ngu Gia Tường làm cho chấn động nhưng lại không thể không thừa nhận lời Ngu Gia Tường nói quả thật rất đúng.

Nhạc Thần được Hoàng đế tìm về đã lâu như vậy, từ năm trước đến bây giờ cũng đã qua vụ thời, thời gian dài là thế, quan hệ hai người có biến hóa gì, ai cũng không thể nói rõ được.

Lúc trước cũng không phải Thích Ngân cố ý đem Nhạc Thần giao cho Ngu Gia Tường mà là hắn chẳng còn cách nào.

Với tính tình và diện mạo Nhạc Thần ở trong quân chắc chắn không có được cuộc sống yên lặng, lúc ấy hắn đã xác định phải rời đi hơn nữa lại không có khả năng mang theo Nhạc Thần, sau khi hắn rời đi, Nhạc Thần sẽ như thế nào hắn không thể nói rõ mà lại cũng không cách nào cam đoan.

Vừa vặn Ngu Gia Tường cần người để làm khổ nhục kế, trong lòng hắn liền nghĩ đến Nhạc Thần nên đem biện pháp này dâng lên.

Nhạc Thần đi theo Đại tướng quân đương nhiên không còn gì tốt hơn, như vậy về sau hắn cũng yên tâm. Nhưng hắn lại không biết Ngu Gia Tường thật sự có cảm tình với Nhạc Thần, sự tình chung quy ngoài mọi người dự đoán, hắn không thể ngăn cản chỉ có thể dần dần lạnh tâm.

Lúc này quan hệ của Nhạc Thần và Hoàng đế đang rất tốt, hắn lại làm chuyện tiếp cận tìm kiếm thì có hiềm nghi cướp người của Hoàng đế, hơn nữa như thế có thể sẽ làm  Nhạc Thần lại tổn thương!

Hắn chỉ có thể trả lời, “Thần biết về sau phải làm thế nào!”

Ngu Gia Tường thực vừa lòng với câu trả lời của hắn, nói, “Săn xuân lần này trẫm sẽ mang Nhạc Thần đi cùng, cho nên chuyện phòng vệ phải thực chú ý, trẫm không hy vọng Nhạc Thần xảy ra việc gì, thân thể y bây giờ không giống với lúc trước.”

Thích Ngân không biết Hoàng đế nói ‘Thân thể không giống lúc trước’ là ý ra sao, nhưng ý tứ đại khái là thân thể Nhạc Thần suy yếu. Thích Ngân đem chuyện trước kia Nhạc Thần một lòng muốn chết biến thân thể thành rất kém nhập vào trong đầu, hắn có chút lo lắng, có thật tình cảm Nhạc Thần và Hoàng đế thực sự tốt, hay là bởi vì Nhạc Thần phản kháng, hoặc là tự mình hại mình hoặc là bị Hoàng đế trừng phạt làm thân thể trở nên rất kém.

Hoàng đế không ngờ rằng thích khách lại hành động vào ngày săn xuân, hắn nghĩ phản đảng ít nhất phải sau vài ngày quan sát sau đó tỉ mỉ bố trí rồi mới ám sát, không nghĩ tới mọi chuyện lại đột ngột như vậy.

May là công tác hộ vệ lúc đầu an bài rất khá, Thích Ngân lại thi hành không để bại lộ nên mới không xảy ra vấn đề gì lớn, chẳng qua Nhạc Thần lại bị thương ngoài kế hoạch.

Ngu Gia Tường tự trách, đau khổ, cảm thấy trời đất u mù, Nhạc Thần trúng độc, hắn vừa nghe đã biết là gì, không cần hai khắc Nhạc Thần có thể đã tử vong, lúc ấy hắn chỉ thấy trời đông giá rét đến đất trời đều biến lạnh, Nhạc Thần ở trong lòng ngày càng lạnh đi, hắn không thể chịu đựng được, hắn cảm thấy mờ mịt bất lực, tâm chưa bao giờ lạnh như vậy, yêu như vậy, thương như vậy.

Hắn chỉ muốn ôm Nhạc Thần vào lòng để cho cậu ở trong lòng mình mà ấm áp lại, không cần Nhạc Thần đỡ mũi tên cho hắn, như vậy mỗi khắc Nhạc Thần sống trên đời đều là thống khổ, không cần ôm cậu đi trên ngựa xóc nảy, để cho cậu bình yên một lúc, để cho hắn cũng bình yên một lúc.

Nghĩ tới Nhạc Thần vui vẻ trong dĩ vãng, nghĩ tới lời hứa, mọi thứ đã không còn quá hiện thực, hắn muốn cùng Nhạc Thần hảo hảo đi hết một đời.

Tâm Ngu Gia Tường luôn đi ngược hai hướng, một bên vừa nổi loạn vừa độc đoán, một bên lại ước mong là điều bình yên nhất.

Là một người nam nhân, hắn yêu Nhạc Thần, đó là tâm linh cùng hút, nguyệt lão dắt xuất tơ hồng làm người ta không thể kềm chế, chỉ có thể bất chấp mà yêu. Là đế vương đứng ở nơi cao nhất, hắn thích Nhạc Thần, thích tâm tính trong sáng của cậu, tính nết hồn nhiên, thích khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời sạch trong không lừa gạt hắn, không a dua hắn, không truy đuổi quyền lợi của hắn, còn cho hắn yên lặng bình yên, để hắn có được chút hạnh phúc của người bình thường…

Nếu Nhạc Thần chết, một phần trong hắn sẽ chết theo, hắn chỉ có thể là một Hoàng đế mà không thể là một người bình thường.

Hắn sẽ mất đi cân bằng vốn có, mất đi hạnh phúc cuộc đời.

Cho nên, hắn cảm tạ Thích Ngân, cảm tạ hắn không buông tha cho Nhạc Thần mà mang cậu đi chữa trị.

Liễu Nhất Sơn đóng cửa chuyên tâm nghiên cứu độc tính độc dược trên người Nhạc Thần, nghiên cứu chế tạo giải dược.

Không thể di chuyển Nhạc Thần nên chỉ có thể đem các loại dược liệu Liễu Nhất Sơn cần dùng để khoái mã vận chuyển đến đây, đến cung Liễu Nhất Sơn chế dược.

Ngu Gia Tường ngồi bên giường nhìn Nhạc Thần không chút động tĩnh, chạm đến hai má lạnh lẽo, cảm nhận hô hấp mỏng manh của cậu mà tim đau như cắt.

Nếu như Nhạc Thần không thể tỉnh lại, Ngu Gia Tường nghĩ, hắn sẽ dùng huyền băng ngàn năm cho Nhạc Thần, bằng không, mình sao có thể chịu được nhìn cậu thống khổ.

Đã đến ngày thứ năm, hắc khí trên mặt Nhạc Thần mấy hôm trước chìm xuống không ít, trở nên trắng ngần sáng trong, mấy ngày này độc hết lần này lần khác tăng lên hạ xuống, cả người phủ cả tầng màu xám, thân thể còn bị phù nho nhỏ.

Bắt đầu từ buổi trưa Ngu Gia Tường đã ngồi bên giường không nhúc nhích, tâm giống như đã muốn đi theo Nhạc Thần.

Liễu Nhất Sơn nói, nếu không tìm ra giải dược Nhạc Thần chỉ sợ là không cứu được.

Nỗi thống khổ ban đầu đi qua chính là tâm không cảm thấy được gì, chỉ thấy lạnh, chỉ thấy hứng thú trên đời cũng không có, lòng trầm xuống đã không còn điên cuồng ban đầu.

Hắn sẽ không bởi vì Liễu Nhất Sơn không chữa khỏi độc cho Nhạc Thần mà trảm đầu lão, chỉ là, hắn sẽ ở đây với Nhạc Thần.