Mẫn

Chương 2




3

“Có cứu được người không?” Ta làm bộ thờ ơ, tùy ý hỏi.

“Nếu có thể vượt qua được đêm nay, chất tử có thể sống sót, nếu không vượt qua…… Thần cũng không có năng lực xoay chuyển trời đất.” Lão thái y toát mồ hôi hột, hắn không dám nhìn ta, sợ ta trách phạt.

Ta không ngờ lần này lại tới nước này, ta chưa bao giờ muốn hắn chết, ta chỉ muốn hắn đứng lên, ngự trên hoàng vị.

“Làm sao để vượt qua đêm nay?”

Lão thái y lau mồ hôi nói: “Phải hạ nhiệt độ, nhưng thời khắc phải canh giữ bên người, không thể rời đi.”

Ta đã hiểu đại khái, phái người đưa lão thái y trở về, cũng nhắc nhở mọi người ngậm chặt miệng mình.

Vốn dĩ ta muốn để Liên Hương ở lại chăm sóc hắn, nhưng Liên Hương chỉ biết khóc, ta lo sẽ hỏng việc nên chỉ có thể tự mình làm.

Dù sao đây cũng liên quan tới việc ta có thể có kết cục có hậu ở trong sách của mình hay không.

“Đưa cho ta.” Ta tiếp nhận khăn tay người hầu đưa qua, cẩn thận đắp trên vầng trán nóng bừng của Đông Phương Từ.

Một lúc lâu sau, người hầu mới lên tiếng: “Làm sao có thể để điện hạ làm loại việc nặng nhọc này?”

Ta nhíu mày: “Bổn cung không yên tâm.”

Lần đầu tiên ta nhìn thẳng vào phu quân được ban tặng giống như một món đồ chơi này của ta. Tính cách hắn dịu ngoan giống như một con cừu mặc người xâu xé. Nhưng tất cả hạ nhân của phủ công chúa đều thân cận với hắn, có thể là muốn tới gần sự ấm áp, nhưng bổn cung không cần nhất chính là thứ đó.

Lúc nào sắc mặt hắn cũng tái nhợt, ở trong cung không được ăn uống đầy đủ nên hắn bị suy dinh dưỡng lâu ngày, bị các hoàng tử công chúa khi dễ. Nhưng cung nhân luôn hình dung hắn bằng những từ linh tinh như “Như tắm mình trong gió xuân”, “Chi lan ngọc thụ”. Mỗi lần hắn bị khi dễ, chắc chắn sẽ có người thầm lặng lén lau nước mắt vì hắn.

Nhưng ta cho rằng, hắn không cần phẩm chất đó.

Hắn có tình yêu, nhưng người khác không có lòng trắc ẩn với hắn, những huynh đệ đó của hắn là một đám không dễ đối phó. Một con cừu như hắn đấu với một bầy sói, rõ ràng không có phần thắng.

Đêm đã khuya, ta cũng có chút buồn ngủ, nhưng lại bị vài tiếng nói làm cho giật mình bừng tỉnh.

Không phải là hắn tỉnh rồi chứ? Ta không muốn cho hắn biết ta đã tới.

Ta mở mắt ra nhìn, hắn chưa tỉnh lại, ngược lại còn nhíu chặt mày, trong miệng nỉ non: “Điện hạ…… Điện hạ……”

Nghe câu này, ta liền biết hắn đang gặp ác mộng. Ta chưa từng cho hắn sắc mặt tốt, lần nào ta xuất hiện cũng là trách phạt, hắn là đang sợ ta.

Đông Phương Từ giống như người sắp chết đuối, hắn nắm lấy cổ tay của ta, nắm đến nỗi ta dùng hết sức cũng không gỡ ra được.

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhưng bởi vì nứt nẻ mà trông thật dữ tợn. Các vết sẹo xấu xí trải trên các khớp xương ngón tay của hắn nứt ra rỉ máu.

Trên người hắn còn có những vết roi, đều là ta bày mưu đặt kế.

Lúc này, hắn sắp chết rồi, lại còn xem ta thành cọng rơm cứu mạng mà nắm tay của ta.

Không biết vì sao, ta đối với hắn cũng có…… sự thương hại…… Chỉ có một chút, chỉ thế thôi.

“Đi lấy thuốc mỡ trị nứt da…… với kim sang dược tới đây.” Ta tự an ủi mình, ta chỉ sợ hắn chết mà thôi, chút thương hại bé nhỏ chẳng đáng là bao ấy cũng không thay đổi được gì.

Khi trời gần sáng, ta lại sờ lên trán lần nữa, cơn sốt có vẻ đã dịu đi.

Lão thái y tới đây xem qua, ông ấy nói với ta đây là dấu hiệu tốt.

Cuối cùng ta cũng có thể gỡ tay hắn ra, chỗ bị hắn nắm đã tím tái, tê dại.

Ta gọi Liên Hương tới, nói với nàng rằng nàng là người duy nhất ở bên hắn cả đêm qua.

Liên Hương cúi đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Nhưng dược này là điện hạ ban cho, đêm qua cũng là điện hạ canh chừng, chất tử biết được nhất định rất vui vẻ.”

Ta cười lạnh một tiếng: “Bổn cung muốn hắn vui vẻ làm gì? Ngươi đi theo ta lâu như vậy một chút dược cũng không trộm được sao?”

Liên Hương mấp máy môi còn muốn nói gì đó, lại bị ta lên tiếng cắt ngang: “Về sau, hắn sẽ nhớ tới lòng tốt của ngươi, không phải ngươi thích hắn sao? An tâm ở bên hắn, dám nói linh tinh bổn cung sẽ không tha cho ngươi.”

Có lẽ nàng đã nghe hiểu rồi.

4

“Điện hạ, thái phó tới.”

Phụ hoàng vẫn chưa lập Trữ quân, mà con chính thất chỉ có một mình ta. Mẫu hậu ta là chính cung Hoàng hậu duy nhất, chẳng qua hồng nhan bạc mệnh, sau khi bà sinh hạ ta thì hương tiêu ngọc vẫn.

Cuộc chiến tranh giành vị trí Trữ quân khí thế hừng hực, ngôi vị Hoàng hậu trong hậu cung cũng tranh đến vỡ đầu chảy máu.

Trong cung nhiều lần đồn đãi ngôi vị Hoàng đế sẽ được truyền cho ta, ta cũng không tin là thật, nhưng về việc học tập, những nội dung ta học không kém gì những hoàng tử khác.

Ta suy nghĩ một lúc, kêu người gọi Đông Phương Từ tới.

Ta học thuật trị quốc, để hắn nghe một chút cũng không sao.

Bệnh đi như con lốc, nhưng trông hắn vẫn ốm yếu, sắc mặt tái nhợt hơn trước kia rất nhiều.

“Điện hạ, gọi ta lại đây là…… Khụ khụ……”

Ta lạnh lùng nhìn hắn: “Chất tử muốn giả bệnh đến bao giờ vậy? Đã nhiều ngày rồi ngươi không tới thỉnh an.”

Đông Phương Từ đứng ở cửa thư phòng, thoạt nhìn lung lay sắp đổ, như thể chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay hắn.

Hắn thỉnh tội với ta: “Qua hai ngày nữa là ta có thể khỏe……”

“Làm bộ làm tịch cũng phải làm cho giống chứ.” Ta giả vờ mất kiên nhẫn, đánh giá hắn một lượt: “Thái phó sắp tới, bổn cung hy vọng ngươi đừng làm mất mặt của bổn cung.”

Đông Phương Từ cắn môi: “Ta sẽ đi ngay.”

Ta cười lạnh một tiếng: “Quay lại, bổn cung cho ngươi đi rồi sao? Thái phó cho nhiều bài tập, một mình ta viết không xuể, không phải ngươi rất chăm học sao? Đến lúc đó không viết được, ta sẽ không tha cho ngươi.”

Ngày trước ở trong cung, khi thái phó dạy học, mặc dù Đông Phương Từ cũng có tư cách nghe, nhưng vì sự ức hiếp của các hoàng tử và công chúa khác, hắn không được phép vào. Mỗi lần như vậy, hắn đều đứng ở cửa, lẳng lặng lấy những trang giấy hoàng tử khác đã viết ra dùng. Cho dù tuyết rơi dày đặc, hắn cũng không bỏ bữa nào.

Ta chưa từng gặp qua người nào dốc lòng cầu học như thế, luôn âm thầm ủy thác cung nhân kẹp giấy thừa vào đống giấy bỏ đi kia, cho tới hôm nay hắn vẫn tưởng là các hoàng tử lãng phí giấy.

Đông Phương Từ rũ mắt, ngoan ngoãn nói: “Ta có thể viết.”

Từ trong giọng nói của hắn, ta có thể cảm nhận được vài phần vui sướng.

Khi thái phó dạy học, hắn ngồi ở một bên mài mực, hắn chăm chú nghe đến thất thần, quên cả động tác trong tay, ta cũng không buồn nhắc nhở hắn.

Buổi học hôm nay kết thúc, thái phó sắp phải rời đi.

Đông Phương Từ dè dặt hỏi ta: “Ta có thể đến thỉnh giáo thái phó mấy vấn đề không?”

Ta tức giận mà trừng hắn một cái: “Ngươi thỉnh giáo chứ đâu phải ta, hỏi ta làm gì?”

Cuối cùng, hắn cao hứng phấn chấn mà trở về, khuôn mặt tái nhợt ửng hồng thêm vài phần: “Học thức của thái phó quả nhiên uyên bác.”

Ta liếc hắn một cái: “Hôm nay học hết chưa? Vậy tiện thể làm bài tập đi.”

Đông Phương Từ không có y phục dày dặn, đây là mùa đông giá rét đầu tiên từ khi hắn vào phủ công chúa. Hắn lạnh đến mức ngón tay đông cứng, vào phòng một hồi lâu mới có thể cầm bút.

Ta lên tiếng nhắc nhở: “Đừng lười biếng.”

Hắn viết chữ rất đẹp, có thể nhìn ra hắn đã cố gắng rất nhiều. Ta nhìn đến xuất thần, trong lúc vô thức nói ra lời trong lòng: “Chữ viết không tệ.”

Đông Phương Từ giống như một đứa trẻ được khen, nhưng lại không dám nhìn ta, sợ chọc ta tức giận.

Hắn thấp giọng nói: “Cảm ơn điện hạ.”

Ta nhất thời không nói gì, qua một hồi lâu mới lạnh lùng nói: “Không cần ngươi phải cảm tạ ta, làm tốt bổn phận của mình đi.”

5

Chớp mắt đã tới giao thừa, ta cho Đông Phương Từ một bộ quần áo mùa đông với danh nghĩa vào cung tham gia cung yến.

Ta bảo Liên Hương đưa cho hắn: “Nhắc nhở hắn đừng làm bẽ mặt bổn cung.”

Bữa cung yến này được tổ chức rất đơn giản, các tướng sĩ ở biên quan đang tắm máu chiến đấu hăng hái, mà đầu sỏ gây tội chính là Tề quốc.

Ta mang Đông Phương Từ đi, hắn nhất định sẽ bị làm khó dễ, nhưng đây chính là điều ta muốn.

Chỉ cần hắn không mất mạng, ta sẽ đưa hắn đến tất cả các dịp nguy hiểm, ví dụ như cung yến hôm nay.

Đông Phương Từ không nói lời nào, hắn còn chưa ngồi vào chỗ đã có người ngăn hắn lại, là Tam hoàng tử.

“Người Tề quốc còn dám tới nơi này?” Tam ca từ trước đến nay luôn nóng nảy, Đông Phương Từ từng bị hắn bắt nạt rất thảm, cái câu “Đông Phương Từ và chó không được đi vào” chắc là hắn dán lên.

Tam ca nhìn sắc mặt của ta, ta trầm mặc chính là cho phép.

Ta đi tới: “Chỉ cần người còn sống, cái khác tùy huynh.”

Tam ca liếc nhìn ta cười: “Còn chơi chưa chán sao? Ta sắp ra chiến trường, định đem tiểu tử này đến đó tế vong hồn các tướng sĩ đã chết.”

Ta ngẩn ra, còn chưa được, bây giờ Đông Phương Từ mới qua cửa tử, hắn ra chiến trường không thể trốn được một chữ “chết”.

“Vẫn chưa, ta vẫn muốn giữ hắn lại.” Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Mộ Dung Hạo, ta nhướng mày: “Huynh tìm cho ta người tuấn mỹ hơn hắn, ta sẽ tặng hắn cho huynh.”

Lời này, bị Đông Phương Từ nghe không sót một chữ nào, lông mi hắn khẽ rung, quay đầu muốn rời đi.

Mặt ta cứng đờ, ngay sau đó tỏ vẻ không sao cả.

Nhưng Mộ Dung Hạo làm sao có thể để hắn dễ dàng rời đi, Đông Phương Từ thân thể gầy yếu căn bản không đánh lại hắn.

“Muốn chạy?” Mộ Dung Hạo khinh thường mà cười nhạo: “Tiểu tạp chủng của Hoàng đế Tề quốc, nói như thế nào cũng mang dòng máu của hắn. Không biết chặt bỏ cánh tay này đưa tới chỗ Hoàng đế Tề quốc, hắn có thể nhớ tới hắn còn có đứa con trai ở nơi này hay không?”

Ta thờ ơ tránh đi, dù sao nhiều năm như vậy cũng không có chuyện gì xảy ra, Đông Phương Từ cùng lắm là bị đánh.

Không phải hắn rất giỏi chịu đòn sao? Khi nào hắn muốn đánh trả, ta sẽ xem trọng hắn vài phần.

Nhưng đến khi Liên Hương tìm được ta, ta mới biết hôm nay không giống vậy.

Mộ Dung Hạo muốn làm thật, hắn kêu cung nhân khống chế Đông Phương Từ, đầu tiên là đánh hắn mấy quyền, sau lại cảm thấy không hết giận, thật sự muốn chém một cánh tay của hắn.

Thời điểm nhìn thấy Đông Phương Từ, cánh tay hắn đã bị chém vài vết, đây là Mộ Dung Hạo đang luyện tập, đao cuối cùng này mới là thật.

“Dừng tay!” Ta quát lên, cung nhân vây quanh lần lượt nhường đường cho ta.

“Tứ muội, sao muội lại tới đây?” Mộ Dung Hạo đang phấn khích, trước kia hắn cũng không cảm thấy tiểu tử này có sức lực lớn như vậy.

Ta kiềm chế lửa giận trong lòng: “Mạng của hắn để lại cho ta.”

“Tứ muội, muội đây là muốn làm khó dễ thân ca ca vì một tiểu tạp chủng sao?” Mộ Dung Hạo từ nhỏ đã thẳng thắn, bá vương trong các hoàng tử. Mẫu phi hắn là Nhu quý phi, hống hách ương ngạnh đã quen.

“Sao tam ca lại nghĩ như vậy?” Ta nở một nụ cười: “Bây giờ hắn là người của ta, động thủ cũng nên để ta làm.”

Dưới ánh mắt của Mộ Dung Hạo, ta đi đến trước mặt Đông Phương Từ.

Hắn đau đến mức đầu đổ mồ hôi đầm đìa, máu chảy không ngừng, nếu cứ tiếp tục như vậy, không cần chặt tay hắn cũng bị phế.

Hắn ngước mắt nhìn ta với ánh mắt hy vọng và chờ mong.

Ta lạnh mặt, giơ tay tát cho hắn một cái tát vang dội, giọng điệu đầy ngạo mạn: “Tiểu tạp chủng, chọc giận tam ca của ta còn không nhận sai!”

Ta không dám nhìn vào mắt hắn lần nữa, đôi mắt hắn lúc nào cũng trong veo như trẻ thơ, làm ta cảm thấy lưng mình đeo tội nghiệt.

“Tứ muội cảm thấy như vậy là đủ rồi?” Mộ Dung Hạo rõ ràng không chịu bỏ qua.

Ta quát lớn, lại không hề nhìn hắn: “Xin lỗi!”

Sau khi ta nghe thấy câu “Chuyện hôm nay là lỗi của ta” của Đông Phương Từ, tim ta mới thả lỏng, nhưng rất nhanh lại căng lên, hắn nói câu nhận sai này là vì ta.

Có cung nhân lớn mật muốn tới dìu hắn lên, dưới cái nhìn chăm chú của Tam ca, ta ngăn lại: “Hôm nay làm sai thì nên chịu chút trừng phạt, ai cũng không được giúp hắn. Băng bó xong thì tự mình đi về phủ công chúa đi.”