Mãng Hoang Kỷ

Chương 1682




- Là Thạch Đầu, là Tôn nhi Thạch Đầu của ta.

Lão giả tóc bạc kích động nói.

- Đó là một tử mỏ ah, đi vào liền không có cách nào còn sống đi ra, Đại Tiên, xin cứu Tôn nhi của ta.

- Không có cách nào còn sống đi ra?

Kỷ Ninh lại nhìn hình ảnh trong sương mù khói trắng, cười nói.

- Ngươi quá coi thường Tôn nhi ngươi rồi.

Ánh mắt Kỷ Ninh, có thể chứng kiến tương lai của thiếu niên kia.

Nếu không có mình ảnh hưởng, thiếu niên kia sẽ ở khu mỏ này dần dần quật khởi, trở thành một gã cao thủ, ở trên việc tu luyện có chút chấp nhất, thậm chí cơ hồ đạt tới cực hạn của Đại Địa Tinh Thần, cuối cùng cô độc tịch mịch mà chết. Mặc dù sinh mệnh trên Đại Địa Tinh Thần này không cách nào tu hành, nhưng rất nhiều trời sinh có thể điều khiển đại địa chi lực, cũng có chút ít phương pháp tu luyện đơn giản. Có thể đạt tới mức tận cùng, cũng xa xa không phải Địa Tiên Tán tiên có thể so sánh.

- Tôn nhi này của ngươi, ngược lại là có một khỏa tu luyện chi tâm kiên nghị.

Kỷ Ninh cười nói.

- Chỉ là ở Đại Địa Tinh Thần, hắn ngược lại là mai một rồi.

Xem quá khứ, tương lai của thiếu niên này, Kỷ Ninh cũng thích cá tính của đối phương, sinh ra ý niệm thu đồ đệ.

Cái ý niệm này sinh ra, Kỷ Ninh liền tự nhiên quyết định thu hắn làm đồ đệ thứ tám của mình.

- Bất quá cũng không vội thu, đợi hắn trải qua một phen tôi luyện, chính thức cô độc cầu bại, Đạo Tâm mới tính toán không tệ.

Kỷ Ninh nói thầm.

- Ngươi trở về an tâm sống đi, yên tâm, Tôn nhi của ngươi sẽ còn sống trở về, còn sẽ hảo hảo trở về, đến lúc đó còn có thể chứng kiến ngươi một lần cuối cùng, đại khái mười năm sau.

Kỷ Ninh nói.

Sinh linh ở Thế Giới này hơn trăm tuổi nhất định không sai biệt lắm chấm dứt, Kỷ Ninh cũng sẽ không tận lực cải biến cái gì, lão nhân này cũng coi như rất trường thọ rồi.

- Dạ dạ, đa tạ Đại Tiên.

Đạt được Đại Tiên cam đoan, lại chứng kiến rồi thủ đoạn không thể tưởng tượng của Đại Tiên vừa, lão đầu tóc trắng cũng tinh thần phấn chấn, về nhà sống, an tâm chờ đợi Tôn nhi trở về.

...

Kỷ Ninh quan sát đồ đệ này phát triển.

Rốt cục.

- Đi khắp nơi, đi qua rất nhiều quốc gia, bại hết mọi địch thủ. Chẳng lẽ cái này là cuối cùng rồi?

Một nam tử mặc vải bố ngăm đen đứng ở trên đỉnh núi, nhìn mặt đất bao la mờ mịt, lưng cõng một thanh đại đao, trong mắt có cô độc tịch mịch.

Sau khi thật vô địch, loại tịch mịch này để cho hắn rất khó chịu, hắn thật sự rất muốn tìm một đối thủ, nhưng đối thủ khó tìm.

- Có lẽ ta nên tìm một chỗ, yên ổn cả đời.

Nam tử lắc đầu.

- Ha ha.

Một tiếng cười vang lên.

Một gã thiếu niên áo trắng xuất hiện.

Nam tử ngăm đen khiếp sợ nhìn bên cạnh, bằng hắn khống chế đối với đại địa chi lực, bằng lực lượng của hắn hôm nay, làm sao có thể để cho người tới gần đến bên cạnh mà không biết?

- Ngươi...

Nam tử ngăm đen nhìn thiếu niên áo trắng trước mắt, chợt nhớ tới gia gia nhà mình lưu lại một bức vẽ, cũng bảo hắn quỳ lạy, nghe nói vẽ chính là Đại Tiên trong gia tộc truyền lưu.

- Đại Tiên?

Nam tử ngăm đen có một ít nghi hoặc có một ít không tin, lập tức hắn BOANG... một tiếng rút ra đao, nhìn Kỷ Ninh.

- Tiền bối lực lượng có lẽ mạnh hơn ta, bất quá, kính xin tiền bối chỉ điểm một ít.

Nói xong hắn liền một đao bổ về phía Kỷ Ninh, hắn cũng có nắm chắc, đao cũng có thể bất cứ lúc nào dừng lại, sẽ không đả thương đến người trước mắt.

Kỷ Ninh cười cười.

Nam tử ngăm đen liền kìm lòng không được phảng phất như thời gian rút lui, bay ngược về sau, đao cắm vào trong vỏ, miệng càng kìm lòng không được nói:

- ... Mạnh hơn ta nhiều.....

Tình cảnh quỷ dị này để cho nam tử ngăm đen ngốc trệ.

- Có nguyện bái nhập môn hạ của ta không?

Kỷ Ninh hỏi.

Nam tử ngăm đen vô cùng kích động, lúc này quỳ lạy xuống:

- Thạch Trạch ra mắt sư phụ.

Kỷ Ninh gật đầu.

- Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là môn hạ thứ tám của Bắc Minh ta. Thế gian có tục sự gì chưa chấm dứt cứ việc đi kết a. Đợi đến chấm dứt, liền theo ta rời khỏi Thế Giới này... Đến lúc đó ngươi cần sẽ đối mặt đúng là Thế Giới tu luyện giả chính thức.

Từ đó Thạch Trạch chính thức nhập môn.

- Ta cũng nên rời khỏi nơi này rồi.

Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn hư không.

Hắn ẩn ẩn cảm giác được.

Có chuyện gì đã xảy ra, hắn chỉ sợ không có cách nào lại tiếp tục loại cuộc sống tiêu diêu tự tại này nữa.

Quyển 41: Hộ Đạo Lâu

Lúc Kỷ Ninh ở Đại Địa Tinh Thần xa xôi, tại Viêm Long Vực Giới Mang Nhai Quốc.

- Hô.

Kỷ Ninh đạo bào màu đen từ trong hư không hiện ra, đi vào trước hoàng cung Mang Nhai Quốc.

Trước hoàng cung sớm đã có một lão giả áo bào râu bạc đang đợi, đúng là Mang Nhai Chúa Tể.

- Bắc Minh.

Mang Nhai Chúa Tể liền nói.

- Mang Nhai Chúa Tể, ngươi gấp gáp như vậy tìm ta, là có chuyện gì?

Kỷ Ninh đạo bào màu đen cười nói.

- Ta là bị một vị hảo hữu nhờ vả.

Mang Nhai Chúa Tể ngượng ngùng cười cười.

- Hắn lần lượt thỉnh cầu, ta vốn không muốn phiền toái ngươi, chẳng qua là trong đó liên lụy đến Chúa Tể Đan Tôn Giả quan hệ với Bắc Minh ngươi.

Kỷ Ninh đạo bào màu đen đồng tử co rụt lại:

- Đan Tôn Giả? Đến cùng là chuyện gì?

- Người bạn thân này của ta, ngươi cũng có thể nghe nói qua, là Dị Vũ Trụ Chi Chủ Hủy Diệt Thần Đình chi chủ.

Mang Nhai Chúa Tể nói.

- Ta trong lúc nhất thời cũng nói không rõ, ta liền dẫn ngươi đi gặp hắn a.

- Đi nhìn một chút.

Kỷ Ninh mơ hồ minh bạch.

Mình mơ hồ cảm giác không có cách nào tiếp tục tiêu diêu tự tại, chỉ sợ là chuyện của Hủy Diệt Thần Đình chi chủ, Đan Tôn Giả, hơn nữa việc này chỉ sợ liên lụy còn rất lớn!

Người cảnh giới càng cao, đối với tương lai nắm chắc càng rõ ràng. Đương nhiên rình mò nhiều hơn nữa, cũng cuối cùng là tương lai, tương lai là không thể định!

Dọc theo một thời không thông đạo, Mang Nhai Chúa Tể mang theo Kỷ Ninh, rất nhanh xuyên thẳng qua thông qua, đi tới Dị Vũ Trụ.

- Lại là thời không thông đạo này.

Kỷ Ninh nhìn hư không trước mắt, lại nhìn vòng xoáy không gian cực lớn đằng sau, cảm khái nói.

- Lúc trước ta chính là cùng Thiên Hỏa Mang Nhai, Khánh Hoàn, Phong Nhất, Hỏa Tấn cùng đi đến nơi này, bắt đầu ở trong Dị Vũ Trụ lưu lạc.

- Bất quá luận thành tựu cao bọn hắn là không kịp ngươi.

Mang Nhai Chúa Tể nói.

- Đặc biệt là Thiên Hỏa, là trong các ngươi tu hành chậm nhất, Hỗn Độn Thần Thú nhất tộc chúng ta chính là tu hành chậm.