Mang Tang Tử

Chương 117




Bắc Quần, tháp hạ cánh của Mang Tà Liên Bang, bốn phía dân chúng như thủy triều từ trong nhà chạy lại đây. Tháp hạ cánh bốn phía đen nghìn nghịt một mảnh, nhìn không tới cuối. Mà bên trong tháp hạ cánh, cảnh vệ đề phòng cửa nghiêm ngặt, thần sắc nghiêm túc mà canh giữ ở tường vây biên. Mỗi người ra vào đều phải trải qua kiểm tra nghiêm khắc.

Nhóm dân chúng đã đợi bốn giờ, nhưng không ai trên mặt có một tia không kiên nhẫn hoặc phiền chán. Mỗi người đều kiên nhẫn mà kích động mà nhìn chân trời xa xôi, người quan trọng nhất mà bọn họ chờ đợi đang trở về.

Ngày này, các đơn vị Bắc Quần, trừ bỏ bộ phận cảnh gác bên ngoài của, các bộ phận đơn vị cùng trường học đều nghỉ một ngày. Các thành viên chủ yếu của Uỷ ban đồng dạng là sáng sớm liền tớicchờ trong nhà tháp hạ cánh đặc biệt. 28 tiếng đồng hồ trước, Chủ Hạm chở khách Mang Tang Tử tiên sinh hướng liên bang tổng bộ phát ra tin tức: Chủ Hạm đã tiến vào trong phạm vi quỹ đạo Hàn Cát Tinh tinh tế, nhiều nhất 30 tiếng đồng hồ, Chủ Hạm ở tháp hạ cánh đáp xuống.

Tin tức nhanh chóng truyền tới các góc Bắc Quần. Nhóm dân chúng tự phát mà đi tới tháp hạ cánh, nghênh đón Mang Tang Tử tiên sinh. Bọn họ càng là gấp không chờ nổi mà muốn trước tiên nhìn đến hài tử của Mang Tang Tử tiên sinh.

“Chủ tịch quốc hội, Chủ Hạm Mang Tang Tử tiên sinh đã tiến vào khí tầng!"

Nghe được bí thư thông báo, Bạch Thiện cùng các thành viên của khác của ủy ban nhanh chóng rời đi. Hiện tại đã là cuối tháng 6 theo lịch Mang Nghiêng, là một mùa thoải mái nhất trong năm. Chính là rất thích hợp cho người đã trải qua kiếp nạn trở về Mang Tang Tử tiên sinh cùng hài tử tu dưỡng. Khi dân chúng nhìn đến chủ tịch quốc hội cùng các thành viên uỷ ban từ tháp chỉ huy ra tới, lập tức cao giọng hoan hô lên, này chứng minh Mang Tang Tử tiên sinh liền mau đến.

Chủ tịch quốc hội hướng đám người ý bảo, làm mọi người an tĩnh một ít. Đám người nháy mắt an tĩnh xuống. Thông qua hình ảnh trên treo không phía tháp hạ cánh, ở Chủ Hạm đến bọn họ có thể rõ ràng hơn mà nhìn đến Mang Tang Tử tiên sinh cùng hài tử của ngài.

Đám người nín thở ngưng thần mà ngửa đầu chờ đợi, ước chừng qua 20 phút, một cái điểm đen rõ ràng xuất hiện ở phía chân trời, đám người không chịu khống chế mà hoan hô lên. Liền thấy cái kia điểm đen càng lúc càng lớn, chiến hạm hộ tống cũng dần dần tiến vào trong tầm mắt mọi người. Tiếng hoan hô nháy mắt vang vọng phía chân trời, vài trăm dặm ở ngoài đều có thể tinh tường nghe được tiếng hô to “Mang Tang Tử tiên sinh”.

“Mang Tang Tử tiên sinh, Chủ Hạm sắp rớt xuống, thỉnh ngài thắt kỹ đai an toàn, đừng rời khỏi chỗ ngồi.”

“Tốt.”

Lục Bất Phá tim đập thật sự nhanh, có lẽ đây là tình thương quê nhà, lập tức liền sẽ về đến nhà, cậu lại khẩn trương vô cùng.

“Phụ thân, hài tử ngài có thể đưa cho ta đi.” Hiên Viên Chiến nửa khuôn mặt xem thật không tốt, ẩn ẩn có thể nhìn đến lộ ra gân xanh.

Phụ thân Hiên Viên Chiến - Hiên Viên Phá Quân đôi tay vững vàng mà ôm lại ngôi sao nhỏ, làm bộ không nghe được con trai bất mãn. Ở thời gian ngắn ngủn hơn một tháng, ngôi sao nhỏ từ lúc sinh ra đã trường tới rồi 20 cm, tốc độ trưởng thành của bé tương đương kinh người.

Liền mất đi quyền khống chế hài tử. Uỷ ban cũng không phải là tùy tùy tiện tiện phái Hiên Viên Đại tướng quân tới đón người, đó là do ông mãnh liệt yêu cầu tới. Ông đã chờ không kịp hai người trở về để thấy tôn tử bé bỏng của chính mình.

“Phụ thân.” Hiên Viên Chiến lại lần nữa lên tiếng.

Lục Bất Phá cười nói: “Anh liền cho thúc thúc ôm đi. Ngôi sao nhỏ là con trai anh, anh còn sợ bé chạy?”

“Chiến, ngươi nên cùng Tiểu Phá học tập. Ngôi sao nhỏ là con của ngươi cũng là tôn tử của ta, ta đương nhiên là có quyền lực ôm bé.” Hiên Viên Phá Quân không chút khách khí mà tiếp lời. Mặc kệ là phụ thân hay là ông đều cho rằng Hiên Viên gia đến một thế hệ này sẽ kết thúc, chính là kỳ tích cứ như vậy không hề báo động trước mà xuất hiện. Ông không chỉ có có tôn tử, còn là Mang Tang Tử sinh hạ hài tử, đứa nhỏ này sinh ra có ý nghĩa phi phàm. Nghĩ đến hài tử này là tôn tử của ông, Hiên Viên Phá Quân mặt bộ cương ngạnh lập tức trở nên nhu hòa rất nhiều.

“Buổi tối ta muốn mang ngôi sao nhỏ về nhà ngủ, không thương lượng.” Hiên Viên Chiến một câu phá hỏng phụ thân, hắn hiện tại nhất không thể chịu đựng chính là Lục Bất Phá cùng hài tử không ở bên người.

“Cái này không có vấn đề.” Hiên Viên Phá Quân nhượng bộ. Nhìn về phía Lục Bất Phá hai mắt lướt qua cảm kích cùng cảm xúc dị thường phức tạp.

Lục Bất Phá cũng không có đối với người nhà Hiên Viên Chiến mà sửa cách xưng hô. Cậu cùng Hiên Viên Chiến tuy rằng hài tử đều có, nhưng quan hệ như cũ là “Chủ nhân” cùng “Bảo tiêu”. Hơn nữa bảo Lục Bất Phá đột nhiên kêu Hiên Viên Phá Quân là ba ba cậu cũng kêu không được, Hiên Viên Phá Quân cũng không có nói ra chuyện này. Cho nên ở cách xưng hô vẫn là giống như trước đây. Hơn nữa làm Mang Tang Tử, chuyện sửa cách xưng hô cũng không phải Hiên Viên gia tộc định đoạt. Đối với Hiên Viên Chiến không có bất luận cái gì bất mãn hoặc phản đối, dù sao Lục Bất Phá đều sinh hài tử cho hắn, xưng hô là thứ không quan trọng.

Theo Chủ Hạm cùng mặt đất rõ ràng va chạm truyền đến, quang não phát ra âm thanh: “Chủ Hạm thành công đáp xuống, năm phút sau Chủ Hạm sẽ mở cửa khoang ra.”

Lục Bất Phá đôi tay đều nhân khẩn trương mà tê dại. Hiên Viên Chiến giải khai đai an toàn cho cậu, cậu một tay nắm lấy bàn tay to của Hiên Viên Chiến, thanh tuyến không xong mà nói: “Làm sao bây giờ, chân em mềm rồi.”

“Anh ôm em đi ra ngoài.” Hiên Viên Chiến làm bộ liền duỗi tay.

“Đừng, quá mất mặt, cho em dựa một lát.” Lục Bất Phá dựa vào Hiên Viên Chiến từng ngụm từng ngụm hít sâu.

Nhìn đến hai người "bắn gian tình", Hiên Viên Phá Quân ánh mắt lập loè.

Đứng trong chốc lát, Lục Bất Phá buông tay Hiên Viên Chiến ra, hít sâu một hơi: “OK, hảo, đi xuống đi.”

Hiên Viên Chiến nhìn về phía phụ thân, Hiên Viên Phá Quân lập tức nghiêm túc mà nói: “Hiên Viên thượng giáo, ta ra mệnh lệnh ngươi hộ tống Mang Tang Tử tiên sinh rời khỏi Chủ Hạm.” Nói xong, ông liền ôm hài tử đi trước rời đi.

Hiên Viên Chiến nửa khuôn mặt nháy mắt biến sắc, ở sau lưng phụ thân nhắc nhở: “Ngôi sao nhỏ trong chốc lát nên uống dinh dưỡng dịch.”

“Yên tâm đi.” Hiên Viên Phá Quân đầu không quay lại mà nâng một bàn tay lên lắc lắc, bước chân nhẹ nhàng.

“Chúng ta cũng đi thôi.”

“Ân.”

Chủ Hạm cửa khoang từ từ mở ra, người mặc chính trang Lục Bất Phá đang nghĩ ngợi tới có thể có người tới đón cậu hay không, cậu liền nghe được bên ngoài truyền đến hô lớn:

“Mang Tang Tử tiên sinh! Mang Tang Tử tiên sinh đã trở về!”

“Mang Tang Tử tiên sinh!”

“Mang Tang Tử tiên sinh mang theo ngôi sao nhỏ đã trở về!”

“Mang Tang Tử tiên sinh của chúng ta đã trở về!”

Tiếng hoan hô hết đợt này đến đợt khác, không chút nào gián đoạn. Lục Bất Phá ngây ngốc mà đứng ở tại chỗ, trái tim kịch liệt mà nhảy lên, từng tiếng hoan hô kia hoàn toàn vượt qua  dự đoán của cậu.

Khi cửa khoang hoàn toàn mở ra, thân ảnh Lục Bất Phá xuất hiện ở mọi người trước mặt, tiếng hoan hô nháy mắt đạt tới cao trào. Tất cả mọi người giơ đôi tay lên cao, hướng về phía người bọn họ kính yêu nhất - Mang Tang Tử tiên sinh biểu đạt sự vui sướng kịch liệt.

Lục Bất Phá hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào. Cậu nghĩ uỷ ban người sẽ đến tiếp cậu, Charlie Kim cùng Biệt Lâm cũng tới tiếp cậu. Mà trường hợp trước mắt cậu vạn lần không ngờ cũng sẽ không nghĩ đến. Cư nhiên, cư nhiên có nhiều người như thế tới đón cậu về nhà…… Trước mắt mơ hồ, quên mất chính mình hẳn là bảo trì dáng vẻ hoàn mỹ, Lục Bất Phá hai vai run, một tay bưng kín đôi mắt, ánh mặt trời chói mắt quá.

Màn ảnh thật lớn treo trên không đem Lục Bất Phá kích động hoàn toàn hiện ra trước mặt dân chúng, tiếng hô dân chúng càng thêm cao. Bọn nhỏ giơ lên tranh chữ mà chúng tự viết, người trẻ tuổi đồng dạng tiết tấu hô lớn: “Hoan nghênh Mang Tang Tử tiên sinh về nhà, hoan nghênh Mang Tang Tử tiên sinh về nhà……”

Uỷ ban Mang Nghiêng đã chính thức hướng toàn bộ Liên Bang phát ra tin tức, Mang Tang Tử tiên sinh dưới tình huống trong người bị thương nặng thành công tan rã tắc Baal đế quốc, trước mắt Mang Nghiêng Liên Bang chiến hạm đã thành công đổ bộ tắc Baal tinh, khống chế đại bộ phận tinh cầu trong Tái Baal tinh hệ. Ngoài ra, Mang Tang Tử tiên sinh còn cùng Hàn Cát đế quốc thành lập hữu hảo điều ước cập hai quốc mậu dịch bước đầu. Mà Vọng Uy đế quốc sở dĩ không có tới xâm phạm Liên Bang cũng là vì lực uy hiếp Mang Tang Tử tiên sinh.

Uỷ ban không thể cho dân chúng biết năng lực Tiểu Cửu, bọn họ đem công lao Tiểu Cửu toàn bộ đẩy trên người Lục Bất Phá. Đánh vọng lúc trước, hơn nữa Liên Bang cố ý lần này, lại thành công sinh hạ hài tử, danh vọng Lục Bất Phá ở Mang Nghiêng Liên Bang đạt tới chưa từng có.

“Mang Tang Tử tiên sinh, hoan nghênh ngài trở về. Chúng ta đợi lâu lắm,  ngài bình an đã trở lại.” Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện đi đến trước mặt Lục Bất Phá, vươn tay đồng dạng không xong.

“Chủ tịch quốc hội……” Lục Bất Phá gắt gao cầm bàn tay to ấm áp của chủ tịch quốc hội, nước mắt chảy xuôi.

“Mang Tang Tử tiên sinh…… Mang Tang Tử tiên sinh……” Bên ngoài hoan hô rung trời, Lục Bất Phá nước mắt ngăn cũng ngăn không được. Làm trò trước mặt dân chúng, Bạch Thiện vô pháp hoàn toàn biểu đạt chính mình kích động, hắn bảo trì trấn định mà buông tay Lục Bất Phá. Các thành viên khác của Uỷ ban cũng tiến lên nhất nhất cùng Lục Bất Phá bắt tay.

Vị cuối cùng là Charlie Kim, vừa thấy đến nàng, Lục Bất Phá nước mắt lưu đến càng hung. Charlie Kim cũng khóc, nàng miễn cưỡng cười cầm tay Lục Bất Phá, nghẹn ngào mà nói: “Mang Tang Tử tiên sinh, hoan nghênh, ngài trở về.”

“Cám ơn, cám ơn……” Từ trong tay Charlie Kim tiếp nhận khăn tay, Lục Bất Phá lau  nước mắt trên mặt.

Lúc này, Hiên Viên Phá Quân ôm hài tử đi tới phía trước hai bước, hình ảnh trong huyền phù lập tức phóng đại cái tiểu gia hỏa đang ở trong lòng ngực ông tò mò về nhìn phía chỗ xung quanh phát ra tiếng. Toàn trường nháy mắt an tĩnh xuống, động tác của mọi người trong nháy mắt đọng lại. Cái tiểu gia hỏa này xa so trẻ con bình thường mới sinh ra Mang Nghiêng muốn nhỏ hơn rất nhiều, đôi mắt kia tràn ngập tò mò xinh đẹp như vậy. Nhưng mà bé quá nhỏ, ở bên miệng không ngừng đong đưa tay nhỏ nhìn qua thật sự yếu ớt.

Không ai phát ra âm thanh, ồn ào lúc trước tựa hồ bị người ngạnh sinh sinh mà cầm đao chém đứt. Tháp hạ cánh cực kỳ an tĩnh. Trạm đến gần uỷ ban nhất mọi người ngạc nhiên mà nhìn hài tử trong lòng ngực Hiên Viên Phá Quân, đây là hài tử của Mang Tang Tử!

Bạch Thiện trước hết tìm thanh âm của chính mình về, nói: “Hiên Viên tướng quân, thỉnh ngài hãy mang theo hài tử lên phi hành khí. Viện nghiên cứu phương diện hy vọng sẽ kiểm tra hài tử một cách toàn diện.”

Hiên Viên phá quân gật gật đầu, ôm hài tử bước chân Thẩm ổn ngầm Chủ Hạm, lập tức có nhân vi hắn dẫn đường. Ở hắn tiến vào phi hành khí sau, dân chúng nhóm lại lần nữa phát ra hoan hô. Tựa hồ an tĩnh lúc trước chỉ là vì không muốn dọa đến tiểu sinh mệnh dị thường yếu ớt kia.

“Mang Tang Tử tiên sinh, ngôi sao nhỏ…… Mang Tang Tử tiên sinh, ngôi sao nhỏ……” Nhóm dân chúng thống nhất mà cùng hô lớn.

Ở ý bảo của Bạch Thiện, Hiên Viên Chiến đỡ Lục Bất Phá hai mắt đẫm lệ mơ hồ lên phi hành khí. Theo cậu đi lại, dân chúng hô to một tiếng cao hơn một tiếng. Tiến vào phi hành khí, Lục Bất Phá từ cửa sổ hướng ra phía ngoài xem, vô số người đối với cậu phe phẩy tay, vô số người ở hoan nghênh cậu trở về. Cửa khoang đóng lại, phi hành khí chậm rãi cất cánh, cậu vẫn có thể nghe được bên ngoài hoan hô như sóng triều.

“Chủ tịch quốc hội, đây là……” Lục Bất Phá kích động mà không biết nên nói chuyện như thế nào.

“Đây là dân chúng tự phát tổ chức. Tiểu Phá, không cần hoài nghi tầm quan trọng của ngươi đối với Liên Bang.” Bạch Thiện thanh âm lược ách mà nói, rồi mới nhìn Lục Bất Phá vươn tay, “Hoan nghênh ngươi trở về, Tiểu Phá.”

“Chủ tịch quốc hội……” Lục Bất Phá trực tiếp ôm lấy Bạch Thiện, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

“Tiểu Phá, hoan nghênh ngươi trở về, chúng ta thực lo lắng…… Ngươi cuối cùng bình an đã trở lại……” Charlie Kim sau khi Lục Bất Phá buông Bạch Thiện ra cầm lòng không được mà tiến lên ôm lấy cậu. Đối với Lục Bất Phá, Charlie Kim cảm tình thực phức tạp. Đã từng, người này là đối tượng nàng nghiên cứu, hiện tại, người này càng như là người nhà nàng.

“Charlie kim, ta rất nhớ các ngươi…… Ta cho rằng ta rốt cuộc không về được……”

“Thực xin lỗi, làm ngươi đã trải qua chuyện đáng sợ như vậy. Thực xin lỗi…… Ở thời điểm ngươi nguy hiểm chúng ta không ở cạnh ngươi, còn làm ngươi ở địa phương xa xôi như vậy sinh hạ ngôi sao nhỏ……” Nói nói, Charlie Kim khóc không thành tiếng. Lục Bất Phá ở trong lòng ngực nàng gào khóc, giống như đứa nhỏ lưu lạc bên ngoài cuối cùng về tới mẫu thân ôm ấp.

Ở lúc sau hai người đều bình tĩnh trở lại, Charlie Kim mang theo giọng mũi mà nói: “Tiểu Phá, viện nghiên cứu phải cho ngươi làm một lần kiểm tra sức khoẻ toàn diện. Thiết bị chữa bệnh trên Chủ Hạm cũng không hoàn thiện, chúng ta không yên tâm.”

“Hảo.”

Phi hành khí nhanh chóng hướng viện nghiên cứu đặc biệt bệnh viện bay đi. Toàn bộ hành trình, Hiên Viên Chiến đều không có nói một lời,  tầm mắthắn ở trên người mỗi người xuyên qua.

Khi phi hành khí ở bệnh viện dừng lại, bác sĩ cao cấp nhất viện nghiên cứu đã chuẩn bị ổn thoả. Lục Bất Phá cùng ngôi sao nhỏ trực tiếp được đưa vào khoa kiểm tra. Đứng ở bên ngoài khoa kiểm tra, Hiên Viên Chiến cùng những người khác nhìn qua cửa khoang chặt chẽ chú ý bên trong động tĩnh. Quá trình kiểm tra phi thường tinh tế, đặc biệt là đối với địa phương Lục Bất Phá bị thương nặng, vì phòng ngừa cậu bị vi khuẩn cảm nhiễm, mỗi một cái bước đi đều thực thong thả.

Ngôi sao nhỏ liền càng đừng nói nữa. Bác sĩ đem bé đặt bên trong rương giữ nhiệt đặc biệt làm theo yêu cầu của lượng thân bé. Sau khi lấy máu cho bé, bác sĩ tuyệt đối sẽ dùng hết sức không làm bé có cảm giác đau, so tóc ti còn muốn tế châm. Ngôi sao nhỏ toàn bộ quá trình đều rất phối hợp, chỉ là trên đường bởi vì đã đói bụng mà có điểm không cao hứng. Bất quá bé còn chưa có khóc thành tiếng, dinh dưỡng dịch cao cấp liền uy đến trong miệng của bé.

“Hiên Viên thượng giáo, Tiểu Phá kiểm tra còn phải trong chốc lát, ta có thể cùng ngươi đơn độc nói chuyện không?” Bạch Thiện quay đầu, nhìn về phía người không nói một lời.

Hiên Viên Chiến trầm ngâm lâu sau, gật gật đầu.

“Charlie kim, Tiểu Phá liền tạm thời giao cho ngươi.”

“Ta một tấc cũng không rời khỏi Tiểu Phá.”

Cho Hiên Viên Phá Quân một cái ánh mắt làm ông yên tâm, Bạch Thiện mang theo Hiên Viên Chiến đi phòng họp bệnh viện trước, lúc trước ông đã dặn dò qua, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy ông cùng Hiên Viên thượng giáo mật đàm.

“Tổ trưởng, có vấn đề gì sao?” Thẩm Dương nhỏ giọng hỏi.

Charlie Kim đối hắn cười cười: “Yên tâm hảo, sẽ không có vấn đề.”

Hiên Viên Phá Quân nhìn chằm chằm rương giữ nhiệt tôn tử, thần sắc nghiêm túc.

……

Sau khi Lục Bất Phá rời đi, Quang Vinh lần đầu tiên lấy thao tác không cần người, tự động mà từ trong Chủ Hạm đi ra. Hắn vừa ra tới, đã bị đội viên đội cảnh vệ bao vậy. Nhìn bọn họ phát ra gầm giận dữ, Quang Vinh cất bước, toàn bộ tháp hạ cánh bởi vì hắn nện bước mà run rẩy. Hắn xuất hiện cũng làm dân chúng tự giác lui về phía sau.  Sự tìnhQuang Vinh đồng dạng ở Mang Nghiêng Liên Bang khiến cho chấn động không nhỏ.

“Ma Ma……” bên trong Vinh Hung Thương, bị Lục Bất Phá bỏ lại, Tiểu Cửu ghé vào Hung Thương trước tìm kiếm bóng dáng Ma Ma. Nơi xa một con chim khổng lồ lửa đỏ ba đầu lấy tốc độ cực nhanh bay về phía Quang Vinh. Quang Vinh phát ra “Ô ô”, chim khổng lồ cơ hồ là trong chớp mắt liền tới trước mặt Quang Vinh. Hung Thương mở ra, Tiểu Cửu nước mắt lưng tròng mà hướng chim khổng lồ kêu: “Ma Ma…… Ma Ma……”

“Ô ô……” Tiểu Cửu không thể chạy loạn.

Quang Vinh đóng cửa Hung Thương. Chim khổng lồ hét lên một tiếng, xoay quanh đỉnh đầu Quang Vinh. Một tình huống như thế khiến dân chúng còn chưa có tan rã dị thường kinh ngạc, chim khổng lồ này không phải tọa kỵ của Mang Tang Tử tiên sinh sao?

Phượng hoàng có vẻ có chút táo bạo, tựa hồ cảm ứng được trên người Tiểu Cửu phát sinh sự tình. Quang Vinh tiếp tục bước ra nửa bước chân, hắn đã dò xét hảo trước lộ tuyến đặc biệt Hành Động Đội, những đội viên cảnh vệ đó có ý đồ ngăn cản hắn nhưng căn bản không dám tới gần.

“Nha ô!” Phượng hoàng trong miệng phun ra hoả diễm, không chỉ có đối với những cảnh vệ đội viên đó cầm trong tay súng laser, cũng là điều chỉnh ống kính vinh.

“Ô ô……” Quang Vinh ngừng lại, thực ủy khuất. Tiểu Phá bảo hắn mang Tiểu Cửu về doanh địa.

“Ma Ma……” Tiểu Cửu nước mắt ào ào tuôn ra.

“Nha ô!!” Phượng hoàng to lớn cánh nặng nề mà đảo qua đầu Quang Vinh, nó sinh khí. Nó tuyệt đối không thể chịu đựng Tiểu Cửu khóc.

“Ô ô……” Quang Vinh thực chất vấn.

Tiểu Phá, Tiểu Cửu ở khóc, muốn tìm Tiểu Phá. Phượng hoàng không cho Tiểu Quang về doanh địa, bảo Tiểu Quang mang Tiểu Cửu tới tìm ngươi.

Đang làm kiểm tra, Lục Bất Phá trong óc vang lên tiếng Quang Vinh kêu cứu, cậu thầm than một tiếng, ở trong lòng nói: “Ngươi đem nó mang đến đi.” Chuyện Tiểu Cửu cùng Quang Vinh là trốn tránh không được. Chủ tịch quốc hội giống như kêu Hiên Viên Chiến đi rồi, nhất định là nói sự tình hai người bọn họ đi. Vừa lúc hôm nay đem Quang Vinh cùng Tiểu Cửu sự tình cũng nói hảo.

Âm thầm hạ quyết tâm, Lục Bất Phá thở phào nhẹ nhõm mà hơi hơi mỉm cười. Có lẽ sẽ gặp được chút phiền toái, nhưng nơi này là Mang Tà Tinh, là nhà của cậu. Có nhiều người để ý cậu như vậy, chuyện phiền toái cũng có thể giải quyết.

“Ô ô ô……” Phát ra vài tiếng kinh sợ lệnh mười phần tiếng hô, Quang Vinh  bước chân nhìn viện nghiên cứu đi đến. Tiểu Cửu không khóc, phượng hoàng cũng không phun phát hỏa.

Cảnh vệ đội đội trưởng khẩn trương về phía cấp cao hội báo: “Cục trưởng, Quang Vinh giống như muốn đi tìm Mang Tang Tử tiên sinh! Toạ kỵ ba đầu của Tang Tử tiên sinh kia cũng tới!”

“…… Cho đi.”

"Vâng.”

Các cảnh vệ vây quanh Quang Vinh tránh đường, Quang Vinh bước chân nhanh hơn.

Bên trong viện nghiên cứu, uỷ ban cao tầng đều ở bên trong văn phòng Âu Dương Tu. Cục trưởng Hiến chương Tư Không Lục Thần sắc ngưng trọng mà nói: “Tiểu Phá nhất định sẽ không đồng ý phá hủy Quang Vinh. Chính là Quang Vinh tồn tại đối với an toàn Liên Bang là một cái uy hiếp thật lớn.”

Nó đánh tướng khác của quân bộ, Hiên Viên Phá Quân nói: “Xuất phát từ an toàn Liên Bang suy xét, cần thiết mau chóng phá hủy Quang Vinh. Nhưng là giống như Tư Không cục trưởng nói như vậy, phá hủy Quang Vinh rất có thể khiến cho Tiểu Phá kịch liệt phản ứng.”

“Chuyện này chúng ta cùng Tiểu Phá hảo hảo nói chuyện, chỉ cần làm ngài minh bạch phá hủy Quang Vinh thật sự tất yếu, ta nghĩ ngài sẽ đồng ý.” Âu Dương Tu kiến nghị nói.

“Tình huống trước mắt xem ra cũng chỉ có thể như vậy.”

“Còn có Tiểu Cửu.”

“……”

Tất cả mọi người đều trầm mặc.

“Tiểu Cửu chỉ nghe Tiểu Phá nói, nếu có một ngày Tiểu Cửu thoát ly khống chế từ Tiểu Phá…… Hậu quả không dám tưởng tượng.”

“Tiểu Phá vừa trở về, những việc này không thể sốt ruột.”

“Ta kiến nghị là đem Quang Vinh cùng Tiểu Cửu tạm thời cách ly, rồi mới tranh thủ Tiểu Phá đồng ý. Chỉ cần ngài gật đầu, chúng ta liền hảo chấp hành.”

“Trước từ Hiên Viên thượng giáo xuống tay đi. Hắn là phụ thân ngôi sao nhỏ, hắn nói Tiểu Phá hẳn là sẽ nghe.”

“Ta đã cùng chủ tịch quốc hội thương lượng qua, bất quá chủ tịch quốc hội nói hắn muốn lại suy xét.”

“Vẫn là qua mấy ngày rồi nói sau, hiện tại không phải thời cơ tốt nhất.”

Mọi người ngươi một lời ta một ngữ, nhưng không ai ngữ khí nhẹ nhàng.