Mang Theo Hài Tử Gả Cho Ta

Chương 32




Edit: Poko Plu


Beta: Poko Plu


Date: 18/05/2016


...o0o...o0o...o0o...


Mạt Ngôn lấy tất cả tư liệu bên trong ra, vừa nhìn thấy hai người trong ảnh chụp liền kinh ngạc, nhanh chóng đưa ảnh chụp tới trước mặt Thư Cầm hỏi: "Thư Cầm, đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Tuyết như thế nào lại xuất hiện với nữ nhân này?"


"Tiểu Tuyết? Ai là Tiểu Tuyết?" Thư Cầm đoạt lấy ảnh chụp, cẩn thận nhìn hai nữ nhân trong hình, sẽ không phải Hứa Linh thật sự là Tiểu Tuyết đi, nếu như vậy, Mạt Ngôn làm sao có thể tiếp thu được những chuyện bản thân đã tra ra được nha, Thư Cầm có chút lo lắng chú ý biểu tình trên mặt Mạt Ngôn.


"Người ngồi bên cạnh Điểm Điểm chính là Tiểu Tuyết, ta hỏi ngươi hai người này tại sao lại gặp nhau?" Mạt Ngôn có chút kích động, Tiểu Tuyết khẳng định còn không biết người trước mặt nàng lúc ấy chính là đầu sỏ gây tội đã làm hại nàng và bản thân không thể gặp lại. Mạt Ngôn chỉ nhìn thấy ảnh chụp đã tưởng như không thể kiềm chế xúc động muốn bắt nữ nhân kia trả giá hết thảy.


Thư Cầm vừa thấy thần sắc Mạt Ngôn ngưng trọng, nhanh chóng thuật lại toàn bộ thông tin mà thám tử đã điều tra được cho nàng nghe. Mạt Ngôn nghe xong, tức giận đến mức quăng cả xấp tài liệu xuống đất: "Xú nữ nhân, chuyện lúc trước còn chưa tính sổ với nàng ta, hiện tại thế nhưng lại đoạt chồng của Tiểu Tuyết, trách không được Tiểu Tuyết lại muốn đi ra ngoài tìm việc làm, nguyên lai nàng đều là bị nữ nhân chết tiệt kia làm hại." Mạt Ngôn càng nói càng tức giận, cứng cổ bật người từ trên giường ngồi dậy xuống giường, nàng hiện tại liền muốn đến nhà của Tiểu Tuyết và Điểm Điểm mà nói rõ ràng hết mọi chuyện, tránh cho Tiểu Tuyết lại bị nữ nhân chết tiệt này cùng với tên tra nam Tần Phong đó khi dễ: "Thư Cầm, mau mau... Đi giúp ta lo liệu thủ tục xuất viện, ta muốn đi tìm Tiểu Tuyết, nói không chừng lúc này nàng đang bị đôi cẩu nam nữ kia khi dễ."


Thư Cầm bất đắc dĩ lắc đầu, cũng khó trách Mạt Ngôn sẽ phản ứng lớn như vậy. Đổi lại nàng cũng sẽ như vậy, dù sao cũng là người đã tìm kiếm qua nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có tin tức. Nha, khoan đã, Tiểu Ngôn làm sao biết tên hài tử của Tiểu Tuyết? Trong ấn tượng của Thư Cầm, trong văn kiện căn bản là không có đề cập qua tên tiểu tử kia: "Tiểu Ngôn, ta có thể đi giúp ngươi lo liệu thủ tục xuất viện, nhưng trước tiên ngươi phải nói cho ta biết, ngươi tại sao lại biết tên của hài tử này?" Tốt xấu nàng cũng đã giúp Mạt Ngôn tra ra được chỗ của Hứa Linh, điểm yêu cầu ấy chắc không tính là quá phận đi.


Mạt Ngôn thấy Thư Cầm còn chưa đi, ngược lại đứng ở đây truy vấn nàng, tức giận thúc giục nói: "Ngươi nhanh chóng đi mau nha, ngươi nếu muốn nghe, lát nữa trên đường ta sẽ nói cho ngươi biết. Ai nha, gấp chết ta, ta tự đi." Mạt Ngôn vốn định quay đầu phẫn nộ trừng Thư Cầm, nề hà cổ căn bản là không động đậy được, đành phải oán giận liếc mắt người nào đó truyền đạt nội tâm bất mãn của nàng. Nhưng nàng vừa mới đi đến cạnh cửa, đột nhiên cứng người lại, thời điểm Thư Cầm đi theo sát sau lưng nàng còn chưa kịp hiểu được xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Mạt Ngôn tựa như tên rời khỏi dây cung chạy thẳng vào WC bên cạnh.


Thư Cầm nghe động tĩnh từ bên trong truyền ra, cách cánh cửa WC trêu chọc nói: "Tiểu Ngôn nha, ta nói ngươi cũng thật là thảm, chẳng những bị tai nạn xe giao thông, còn bị tiêu chảy. Thôi, ngươi ở chỗ này chậm rãi thong thả mà giải quyết, ta đi giúp ngươi lo liệu thủ tục xuất viện."


Tiếng "Ân." rầu rĩ đáp trả lại từ bên trong truyền ra, Thư Cầm nghe xong liền không phúc hậu che miệng cười đi ra khỏi phòng.


Doãn Mộ Tuyết đã nói với Mạt Ngôn là sẽ không qua nhà nàng tiếp tục nấu cơm, không còn công việc này, tự nhiên nàng lại phải bước lên con đường tìm việc làm thêm lần nữa. Sáng sớm, Doãn Mộ Tuyết đã đi xuống lầu mua mấy tờ báo có mục thông tin tuyển dụng về nhà, nàng nghĩ muốn thử tìm có công việc thích hợp trên báo hay không, thuận tiện cũng hiểu biết thêm yêu cầu hiện nay của các công ty.


Doãn Mộ Tuyết cầm bút ngồi trước bàn ăn, đánh dấu làm nổi bật lên những công việc nàng cảm thấy bản thân có thể đảm nhiệm, chuẩn bị lát nữa sẽ gọi điện thoại đến mấy công ty này thử xem. Nàng đã đọc hết mục thông báo tuyển dụng của tờ báo trong tay, thực thuận tay xếp lại, thời điểm đang muốn quay đầu lại lấy tờ báo khác, tiêu đề bắt mắt trên trang đầu hấp dẫn tầm mắt Doãn Mộ Tuyết: "Tổng tài tập đoàn Hoành Quang bị tai nạn giao thông khiến người tử vong" .


Tâm Doãn Mộ Tuyết lập tức nhói lên, sống lưng lạnh lẽo lan khắp cả người. Hốt hoảng lật tờ báo ra, vẻ mặt khẩn trương lướt nhanh qua từng dòng chữ trong bài báo, sau khi đọc xong Doãn Mộ Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm. Hoàn hảo, không phải là nàng. Doãn Mộ Tuyết xếp tờ báo lại lần nữa, lấy tiếp tờ báo khác, nghiêm túc suy xét.


Tại sao tất cả chữ trong mục thông tin tuyển dụng trên tờ báo này đều biến thành hai chữ Mạt Ngôn? Doãn Mộ Tuyết dùng tay ra sức nhu hai mắt, lại dùng tay vỗ lên hai má, cũng chưa thể ổn định tâm tình lại, tự nói với bản thân: "Doãn Mộ Tuyết, đã qua nhiều năm như vậy, nàng đã sớm không còn là Ngôn Ngôn năm đó. Ngươi mau giữ vững tinh thần, nhanh tìm việc làm, ngươi còn phải kiếm tiền nuôi Điểm Điểm nữa."


Thời điểm Điểm Điểm rời giường, Doãn Mộ Tuyết đã khoanh vòng hết nhưng công việc nàng cảm thấy phù hợp với bản thân trên mấy tờ báo, đang chuẩn bị gọi điện thoại qua từng công ty. Tiểu tử kia còn mặc áo ngủ hoạt hình đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đỏ bừng liền chạy nhanh qua chỗ Doãn Mộ Tuyết, nhào vào lòng nàng, làm nũng nói: "Ma ma, bụng trống trống, nghĩ muốn uống sữa." Nhóc vừa nói vừa dùng tay nhỏ bé vỗ lên bụng bản thân, thấy bộ dáng khả ái như vậy, cho dù lấy toàn thế giới đến đổi với Doãn Mộ Tuyết, nàng cũng không nguyện ý.


"Không chỉ uống sữa, trứng gà cũng phải ăn nha, như vậy Điểm Điểm mới có thể cao lên, biết không?" Chuyện tiểu tử kia không thích ăn trứng gà khiến Doãn Mộ Tuyết rất là đau đầu, tuy đã chế biến qua đủ loại phương thức đa dạng, nhưng tiểu tử kia vẫn không chịu ăn. Nhưng sau này, Doãn Mộ Tuyết phát hiện tiểu tử kia đặc biệt thích uống sữa, nàng nhân lúc nhóc muốn uống sữa liền đưa điều kiện phải ăn thêm trứng. Tiểu tử kia vì uống sữa, mỗi lần đều có thể miễn cưỡng ăn được nửa trứng.


Tiểu tử kia vừa nghe phải ăn trứng gà, có chút mất hứng. Doãn Mộ Tuyết tiếp tục dỗ dành: "Điểm điểm, có sữa nha."


Đối với Điểm Điểm, sữa quả nhiên có mị lực rất lớn, hơn nữa có lẽ là thực đói bụng, tiểu bất điểm thế nhưng phá lệ ăn hết trứng gà.


Tiểu tử kia ăn xong bữa sáng liền tự chơi một mình tại phòng khách không lớn, Doãn Mộ Tuyết cũng ngồi trước bàn ăn bắt đầu lần lượt gọi điện cho từng công ty, nhưng khi nàng đã gọi thử qua toàn bộ công ty, đến cả một công ty đồng ý cho Doãn Mộ Tuyết cơ hội phỏng vấn cũng không có. Đa số công ty vừa nghe Doãn Mộ Tuyết có một hài tử bốn tuổi, vả lại khi nàng đi làm cũng chưa tìm được ai chiếu cố nhóc liền lễ phép cự tuyệt, cũng có công ty vì nguyên nhân nàng đã qua nhiều năm chưa đi làm lại, sợ nàng khó có thể thích ứng với công việc mà cự tuyệt.


Người bình thường sau khi bị nhiều công ty cự tuyệt như vậy, theo lý đều sẽ thực mất mác, nhưng Doãn Mộ Tuyết dường như xác định được con đường phía trước, tâm tình phá lệ thoải mái. Doãn Mộ Tuyết cảm thấy, hiện tại trước tiên phải tìm nhà trẻ cho Điểm Điểm đi học, nếu vấn đề khó khăn này được giải quyết, nàng có thể an tâm mà đi ra ngoài tìm việc làm, tựa như công việc thu ngân tại siêu thị lần trước cũng có thể thử đi xem lại.


Thời điểm Thư Cầm đi giúp Mạt Ngôn lo liệu thủ tục xuất viện, lại bị bác sĩ đang phụ trách chẩn trị cho Mạt Ngôn phản đối, hiện tại người bệnh vẫn không thể xuất viện, vẫn còn có chấn động não tuy là rất nhỏ nhưng vẫn cần phải ở lại bệnh viện quan sát thêm. Bộ dáng Thư Cầm tựa như đã hoàn thành nhiệm vụ trở về phòng bệnh của Mạt Ngôn: "Tiểu Ngôn, bác sĩ nói không cho xuất viện, ngươi vẫn nên chờ thêm hai ngày đi." Sau khi Thư Cầm nói xong, nhưng không nghe thấy ai trong phòng trả lời nàng, lại thấy bộ quần áo dành cho bệnh nhân trên giường, thầm thở dài nói: "Nguy rồi, người này căn bản là xài kế Điệu Hổ Ly Sơn, chờ bản thân đi lo liệu xuất viện thủ tục, nàng lại thừa cơ trốn mất."


Sau khi Mạt Ngôn từ bệnh viện đi ra, bắt taxi trực tiếp chạy đến dưới chung cư nơi Doãn Mộ Tuyết ở, vừa lúc lại đụng phải bà nội Đông Tử vừa mới xuống lầu. Lão thái bà vừa thấy nàng, nha, hai ngày trước còn lành lặn, hiện tại như thế nào trên cổ lại đeo thêm vòng nẹp: "Nha, ngươi lại đến tìm mẹ của Điểm Điểm sao?"


Nói không chừng hàng xóm biết chuyện của Tiểu Tuyết còn nhiều hơn nàng, Mạt Ngôn nhanh chóng miễn cưỡng cười với lão thái bà: "A di, như thế nào không gặp tôn tử của ngài đâu, hôm nay ta tới có chút vội vàng, lần trước có nói sẽ đem vài thứ cho hắn, cũng không kịp mua, lần sau nhất định sẽ mang lại đây. Còn có, a di, ta nghĩ muốn hỏi thăm ngài vài chuyện, trong khoảng thời gian này ngoại trừ ta ra, ngài có biết còn người nào khác đến tìm hai mẹ con Điểm Điểm hay không?"


Mạt Ngôn cho dù không mang theo thứ gì, nhưng người ta cho lão thái bà hy vọng nha, ít nhất nàng còn có thể có chút chờ mong, nói không chừng lần sau đại mỹ nữ trước mặt này liền mua vài thứ cho Đông Tử nhà nàng nha, thái độ lập tức trở nên nhiệt tình hẳn lên: "Ai nha, tiểu thư, khách khí như vậy làm gì, ta và hai mẹ con Điểm Điểm đều là hàng xóm với nhau, chuyện vặt này có tính là gì. Nếu ngươi không hỏi, ta cũng thật không có chú ý, từ khi hai mẹ con Điểm Điểm chuyển đến đây, trừ ngươi ra, thì không hề có người khác tìm đến."


Mạt Ngôn chiếm được đáp án nàng muốn, sau khi nói lời cảm tạ với bà nội Đông Tử, liền bắt đầu phấn đấu đi lên lầu chín. Không biết có phải vì dư âm của chấn động não hay không, thời điểm Mạt Ngôn đứng trước cửa phòng Doãn Mộ Tuyết, liền choáng váng nha, cố chịu đựng cảm giác khó chịu, nắm tay lại gõ cửa.


Doãn Mộ Tuyết đang chuẩn bị mang theo Điểm Điểm đi ra ngoài tìm nhà trẻ, sau khi nghe được tiếng đập cửa, có chút nghi hoặc, giờ này còn có ai tìm nàng đây, chắc không phải là nhân viên tiếp thị đi: "Chúng ta không có gì muốn mua, ngươi đi nhà khác đi."


Mạt Ngôn vừa nghe, liền biết người bên trong tưởng nàng là nhân viên tiếp thị, nếu như vậy, nàng liền thử đẩy mạnh tiêu thụ bản thân: "Nhưng công ty chỉ định ta giao đến nhà ngươi búp bê cao 1m73, nặng 105 pounds tương đương 47kg, tên Mạt Ngôn nha. Phiền toái ngươi mở cửa ký nhận."


Không phải người bị tai nạn giao thông đang ở bệnh viện sao? Như thế nào lúc này lại xuất hiện ở trước cửa nhà nàng? Doãn Mộ Tuyết càng ngày càng không hiểu nổi Mạt Ngôn, vì sao thời điểm ban đầu khi vừa gặp nhau lại không nói chân tướng cho nàng, mà phải là sau khi đợi lâu như vậy, thông qua Phương Dụ đến làm cho nàng biết được sự thật. Nếu lúc trước đã vờ như không quen nhau, hiện tại cần gì phải lặp đi lặp lại nhiều lần dây dưa với nàng như vậy.


"Mạt tổng, có lẽ lời nói của ta không có trọng lượng gì đối với ngươi, thế nên ta lặp lại lần nữa, về sau ta sẽ không lại đi qua nhà ngươi làm việc, chúng ta vẫn không nên gặp lại thì tốt hơn, thật vất vả mới có thể sinh hoạt bình thường trở lại, ta không muốn bởi vì bất luận ai lại đến phá vỡ, thật có lỗi, ta còn có việc muốn ra ngoài, liền không mời ngươi vào cửa." Doãn Mộ Tuyết mở cửa nói hết suy nghĩ trong lòng nàng, thực trực tiếp nói cho Mạt Ngôn đang đứng ngoài cửa, nàng vốn muốn nói lời cự tuyệt uyển chuyển, nhưng lại phát hiện nàng đã từng uyển chuyển qua nhưng hình như không có tác dụng gì mấy.


Lời Doãn Mộ Tuyết nói khiến Mạt Ngôn tưởng như đã rơi vào hầm băng, cứng người đứng tại chỗ không nhúc nhích, đến cả Điểm Điểm vẫy tay nói: "Hẹn gặp lại, di di." Mạt Ngôn cũng không nghe thấy, vẫn luôn lẳng lặng nhìn thân ảnh Doãn Mộ Tuyết đang càng lúc càng xa dần. Nguyên lai, điều nàng muốn chính là sinh hoạt bình thường, mà nàng lại nghĩ bản thân là người đã phá vỡ sinh hoạt bình thường của nàng? Nhưng Tiểu Tuyết, ngươi thật có thể có được điều ấy sao? Còn có Hứa linh và Tần Phong, nếu ngươi biết chuyện của hai người bọn họ, ngươi còn có thể tiếp tục sinh hoạt bình thường như ngươi muốn sao?


"Tiểu Tuyết, ngươi nói cho ta biết, ngươi hạnh phúc sao? Nếu ngươi thật sự hạnh phúc, ta sẽ không lại đến quấy rầy ngươi nữa." Thời điểm bóng dáng Doãn Mộ Tuyết sắp biến mất tại chỗ rẽ cầu thang, Mạt Ngôn có chút nghẹn ngào lớn tiếng hỏi ra câu này, nếu Doãn Mộ Tuyết nói nàng hạnh phúc, Mạt Ngôn cũng sẽ theo mong muốn của Doãn Mộ Tuyết, trả cho nàng sinh hoạt bình thường.