Mang Theo Hài Tử Gả Cho Ta

Chương 40




Edit: Jung Yuki


Beta: Hoon


Date: 02/06/2016


...o0o...o0o...o0o...


Đã qua một tháng kể từ lần trước Doãn Mộ Tuyết đồng ý đến nấu cháo cho Mạt Ngôn ăn, Mạt Ngôn cũng không nghĩ sẽ tiếp tục chờ đợi đến kỳ hạn vô định mà nàng ấy đã nói sẽ nấu cháo cho nàng. Sau đó thì Mạt Ngôn đành phải kính cẩn nhờ vả Lạc Vi cuối tuần này ngàn vạn lần đừng để cho Doãn Mộ Tuyết tăng ca, còn sợ Doãn Mộ Tuyết bận việc khác nên buổi tối thứ sáu liền gọi điện thăm dò.


"Tiểu Tuyết cuối tuần phải đi làm sao?" Mạc Ngôn cẩn thận thăm dò, tuy ngữ khí của Doãn Mộ Tuyết bây giờ đối với nàng tuy đã không còn phần lạnh lẽo như trước, nhưng Mạt Ngôn vẫn là rất cẩn thận tránh chọc cho Doãn Mộ Tuyết không vui.


Doãn Mộ Tuyết đang cùng Điểm Điểm vẽ bức tranh về người nghe Mạt Ngôn hỏi cũng không suy nghĩ gì thêm liền đáp: "Không có..." Doãn Mộ Tuyết dường như đã hình thành loại thói quen Mạt Ngôn hỏi một câu thì nàng đáp một câu. Đến cuối tuần, Doãn Mộ Tuyết từ đầu đã định sẽ dẫn Điểm Điểm đến công viên đi dạo, hưởng thụ khoảng thời gian riêng tư của hai mẹ con nàng.


Doãn Mộ Tuyết nghe lão sư nói tiểu tử này trong nhà trẻ thế nhưng lại trở thành trung tâm được vây quanh bởi mấy hài tử khác, cho dù là lúc vui chơi hay ăn cơm thì các hài tử đều sẽ tranh giành nhau chỗ bên cạnh Điểm Điểm. Liêu Vũ Hàn thì không cần nói, cả ngày lẽo đẽo theo phía sau tiểu tử này nói lớn lên nhất định phải gả cho nàng, Mỗi lần như vậy Lạc Vi liền nói với Doãn Mộ Tuyết: "Nếu không thì chúng ta đính ước cho hai tiểu tử này luôn đi". Doãn Mộ Tuyết lúc trước căn bản còn chưa phát hiện tiểu công chúa của nàng lại có mị lực lớn như vậy, nhận được nhiều cảm tình như vậy, hay là vì tuổi còn nhỏ nên khi đi học sẽ kiêu ngạo, khinh thường không thèm để ý đến người khác?


" Ta..., lần trước ngươi nói sẽ nấu cháo cho ta, vậy... ngày mai ta đến nhà ngươi có được không?" Mạt Ngôn căn bản là muốn Doãn Mộ Tuyết đến nhà nàng, nhưng lại sợ Doãn Mộ Tuyết chạy tới chạy lui vất vả, nên là nàng vẫn nên chủ động đến nhà nàng ấy thì hơn. Lúc đi còn có thể mua thêm đồ ăn, đồ dùng hàng ngày và cả đồ ăn vặt hối lộ cho tiểu tử kia nữa.


Nếu Mạt Ngôn không nói, Doãn Mộ Tuyết căn bản cũng không nhớ chuyện này. Từ lúc gia nhập vào công ty của Lạc Vi đến giờ, tâm trí Doãn Mộ Tuyết hầu hết đều tập trung vào công việc của nàng, ngần ấy năm không đi làm nên thứ để nàng học là quá nhiều. Khi vừa mới bắt đầu thật sự là vất vả đến mệt chết đi được, nhưng Doãn Mộ Tuyết lại từ đó tìm được hy vọng mới, tựa như nhiều năm trước, loại cảm giác nhiệt huyết mãnh liệt này tự nhiên lại quay về.


"Vậy trưa mai ngươi đến đây đi." Doãn Mộ Tuyết đã tìm được công việc còn chưa chính thức thông báo cho Mạt Ngôn. Doãn Mộ Tuyết nghĩ sẽ nhân cơ hội này nói với Mạc Ngôn, mặc kệ như thế nào thì lúc nàng khó khăn cũng nhờ Mạt Ngôn ra tay giúp đỡ, về tình về lý thì vẫn nên nói với nàng ấy.


Điểm Điểm chỉ vào một hình trong bức tranh trên tập vẽ nói với Doãn Mộ Tuyết: "Ma ma, đây là di di." Sau đó liền chỉ vào một hình khác bên cạnh tiếp tục nói: "Đây là Cầm di." Cuối cùng là chỉ vào hai sinh vật còn lại trên bức vẽ mà nói: "Đây là ma ma và Điểm Điểm". Vốn dĩ là một bức trang trừu tượng lại được Điểm Điểm giải thích như vậy, Doãn Mộ Tuyết thiếu chút nữa đã phun toàn bộ số nước vừa uống trong miệng vào mặt tiểu tử kia.


Doãn Mộ Tuyết không khỏi quay qua nhìn Điểm Điểm thêm vài lần, trong đầu tiểu tử này không biết có gì nữa, chỉ mới đi nhà trẻ chỉ qua đoạn thời gian ngắn mà nàng đã không bắt kịp suy nghĩ của tiểu gia hỏa này rồi? Nàng già rồi sao? Ngày mai Mạt Ngôn đến đây, tranh này không thể để nàng ấy nhìn thấy càng không thể để cho tiểu tử này nhắc đến nó.


"Điểm Điểm, di di cùng Cầm di là người sao ngươi lại vẽ thành động vật như vậy, ngoan ngoãn nhanh cất vào cặp đi, ma ma cùng ngươi rửa chân đi ngủ, ngày mai chúng ta sẽ đi công viên chơi có được không?" Tiểu tử kia vốn đang rất vui vẻ nên cũng không đồng ý nhưng sau khi nghe đến đi công viên chơi nên cũng ngoan ngoãn mà đi rửa sạch chân.


Nếu Mạt Ngôn muốn tới, Doãn Mộ Tuyết nghĩ dù thế nào cũng phải đi mua ít đồ ăn trở về mới được. Sáng sớm, thừa dịp Điểm Điểm còn chưa dậy, Doãn Mộ Tuyết liền rời giường xuống cầu thang chuẩn bị đi đến chợ gần đó mua thức ăn. Vừa xuống dưới lầu, Doãn Mộ Tuyết đã nhìn thấy một chiếc xe nhìn rất quen, sau hồi lâu cẩn thận quan sát, đó không phải là xe của Mạt Ngôn sao? Doãn Mộ Tuyết lại cẩn thận nhìn biển số xe thêm lần nữa thì biết là đúng rồi, chính là xe lần trước nàng lái. Sao lại đến sớm như vậy? Doãn Mộ Tuyết có chút nghi hoặc tiêu sái đi đến trước xe nhìn, vừa nhìn thấy cảnh tượng người trong xe vẫn đang ngủ khiến nàng có chút hoảng hốt.


Doãn Mộ Tuyết nhanh chóng gõ cửa kính xe, hiện tại sáng sớm nhiệt độ bên ngoài đã là rất thấp rồi, người này lại ngủ trong xe, Doãn Mộ Tuyết nghĩ vậy không khỏi hoảng sợ, động tác trên tay cũng nhanh hơn.


Đêm trước Mạt Ngôn nghe được Doãn Mộ Tuyết đồng ý qua điện thoại, ngồi trong nhà mà lòng như lửa đốt, cảm giác của nàng bây giờ một giây trôi qua còn hơn cả một ngày, nàng đi mua vài thứ đơn giản liền chạy thẳng đến nhà Doãn Mộ Tuyết, nhưng khi đến dưới lầu lại sợ làm phiền Doãn Mộ Tuyết, nên cứ như vậy mà ở trong xe ngủ luôn một đêm.


Mạt Ngôn mơ hồ nghe thấy tiếng vang bên ngoài, ánh mắt mơ màng, mông lung hướng ra ngoài cửa xe nhìn, cả người lập tức tỉnh táo, liền mở cửa sổ ra: "Tiểu Tuyết, ngươi sao lại xuống dưới này sớm vậy?"


Doãn Mộ Tuyết nhìn Mạt Ngôn nằm trong xe dùng thảm để đắp, liền bắt đầu trách cứ: "Không phải nói là trưa mới đến hay sao? Ngươi lại đến sớm như vậy để làm gì, trời lạnh như vậy, nếu để cảm lạnh thì làm thế nào? Thân thể của bản thân cũng không biết giữ gìn chăm sóc nữa."


Doãn Mộ Tuyết càng nói lại càng tức giận, mà Mạt Ngôn thì khóe miệng tươi cười ngày càng rộng, xem ra tối hôm qua quyết định đến đây rất sáng suốt, nhưng mà Tiểu Tuyết xuống đây sớm như vậy để làm gì? Chẳng lẽ biết nàng đến đây? Hay là nàng muốn bản thân rời đi? Liền sốt sắng hỏi: "Tiểu Tuyết, ngươi muốn đi chỗ nào? Ta đưa ngươi đi."


"Đi chợ mua thức ăn, ngươi lên nhà ngủ chút đi, thuận tiện giúp ta trông chừng Điểm Điểm, nàng vẫn đang ngủ." Doãn Mộ Tuyết vừa nói vừa từ trong túi lấy ra chìa khóa nhà đưa cho Mạt Ngôn.


Mạt Ngôn lại tự thấy bản thân rất sáng suố thêm lần nữa vì đã sớm đi mua đồ ăn trước. Tối hôm qua đã đến siêu thị mua mấy túi, hiện tại đều đang nằm ở cốp xe: "Tiểu Tuyết, không cần đi mua, ta đã mua tất cả bỏ ở sau cốp xe rồi."


Doãn Mộ Tuyết nửa tin nửa ngờ đi theo Mạt Ngôn đi đến cốp xe. Sau khi nhìn thấy mấy  túi đô, nàng lập tức nghi ngờ Mạc Ngôn có lẽ đã mang tất cả rau củ trong siêu thị mua sạch, nhìn đến trong túi đã có hơn năm sáu loại. Lần sau hẳn là không nên cho nàng đi mua thức ăn nha.


Sau đó hai người cầm lấy mấy túi to đi lên lầu, nói đúng hơn là bò lên, mệt mỏi mà thở hổn hển. Doãn Mộ Tuyết đi phía sau Mạt Ngôn trên tay cầm mấy túi to, nàng bắt đầu đánh giá căn hộ vừa vào, tuy hơi nhỏ, nhưng toàn bộ căn nhà lại được bao trùm bởi loại không khí hạnh phúc, không khí của tổ ấm này lại không hề có trong căn biệt thự mà Mạt Ngôn đang sống. Mạt Ngôn lưu luyến chăm chú nhìn vào ảnh chụp của Điểm Điểm trên kệ đặt TV.


Doãn Mộ Tuyết vừa rồi bận chỉnh mấy túi thức ăn kia, lại thấy được giá tiền và thời gian lúc mua. Tưởng tượng lại lúc Mạc Ngôn xuất hiện ở dưới lầu, tối hôm qua khẳng định ngủ không ngon, dù sao nàng làm cháo cũng còn cần chút thời gian, vì thế nói với Mạt Ngôn: "Ngươi nếu không để ý, vào trong phòng ngủ ngủ tiếp thêm chút nữa đi, Điểm Điểm cũng đang ngủ trên giường."


Trong lòng Mạt Ngôn vui sướng tột độ, liền khoa tay múa chân nói: "Không để ý, nha, không để ý." Cơ hội như vậy, Mạt Ngôn như thế nào lại để ý, Doãn Mộ Tuyết đang định nói thì liền bị nàng cướp lời: "Không để ý, ta đây liền không khách khí." Nói xong, còn chưa chờ Doãn Mộ Tuyết mở miệng nói tiếp liền nhanh chân chạy vọt vào bên trong phòng ngủ.


Nàng vừa bước vào phòng ngủ liền nhìn qua hướng tiểu tử kia đang nằm trên giường ngủ, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của tiểu bất điểm, Mạt Ngôn cởi áo khoác trên người xuống, xốc chăn lên, nhanh chóng leo lên giường ngủ lại nhanh nhẹn chui tọt vào ổ chăn của nhóc. Vốn Mạc Ngôn chỉ muốn nằm để được cảm nhận hương vị của Doãn Mộ Tuyết lưu lại, nhưng lúc sau lại ngủ mất, Mạc Ngôn thông thường rất khó ngủ nay lại bất tri bất giác bị cơn buồn ngủ xâm chiếm mà thiếp đi, tựa đầu vào đỉnh đầu của tiểu tử kia mà ngủ mất.


Sau khi Doãn Mộ Tuyết ở trong bếp nấu cháo lại cắt xong rau xanh chuẩn bị đi đến phòng ngủ đánh thức Mạt Ngôn và Điểm Điểm ăn điểm tâm, lại phát hiện tiểu tử kia chui vào trong ngực Mạc Ngôn mà ngủ ngon lành, Mà nhìn lại Mạt Ngôn bên mép giường cũng đang hít thở đều đặn mà say ngủ nhưng trong tư thế không được thoải mái cho lắm.


Vầng trán trơn bóng, lông mày đen nhánh, mũi cao thẳng, đôi môi hơi cong lên, hai má hồng hào, nhìn kỹ vẫn thấy được vài phần tương tự như hồi bé, lúc trước như thế nào nàng lại không phát hiện ra? Ngôn Ngôn, nhìn thấy ngươi hiện tại sống thật sự rất tốt ta thật sự thấy vui giúp ngươi. Ta đây so với lúc nhỏ vẫn như vậy, Doãn Mộ Tuyết cười khổ.


Khi Doãn Mộ Tuyết nhìn đến Điểm Điểm nằm trong ngực Mạt Ngôn, lập tức trên trán xuất hiện vài đường hắc tuyết, động tác của tiểu tử kia Doãn Mộ Tuyết đã quá quen thuộc. Từ khi bọn họ đến đây Điểm Điểm cùng nàng ngủ, tiểu gia hỏa kia không biết như thế nào liền dưỡng thành thói quen, buổi sáng mỗi ngày đều nửa mê nửa tỉnh mà chui vào ngực nàng, miệng còn sẽ thì thầm gọi: "Ma ma."


Doãn Mộ Tuyết nhanh chóng thừa dịp tiểu tử kia vừa mới chuẩn bị dụi đầu liền nghiêng người bắt lấy vai tiểu tử kia, nhưng như thế nào lại bị Mạt Ngôn duỗi chân ra khiến nàng ngã về phía giường, Cả người cứ như vậy nằm lên người Mạt Ngôn. Lúc Doãn Mộ Tuyết giãy dụa hoảng hốt muốn đứng dậy lại nghe đến dưới thân truyền đến vài tiếng: "Hừ, khụ khụ khụ..."


"Thực xin lỗi ta bị trượt chân, ta chỉ muốn gọi ngươi với Điểm Điểm dậy để ăn điểm tâm." Doãn Mộ Tuyết đứng lên lấy lại bình tĩnh mới xấu hổ mở miệng giải thích.


Mạc Ngôn đang ngủ lại bị Doãn Mộ Tuyết đè đến sắp tắt thở muốn mở miệng mắng to, nhưng sau khi thanh tỉnh phát hiện là Doãn Mộ Tuyết đè nàng, trên mặt tức giận nháy mắt đã bị ý cười thay thế mất. Có câu khi yêu mọi người đều hóa ngốc, tới Mạt Ngôn cũng không ngoại lệ là chỉ cần là gặp được Doãn Mộ Tuyết, nàng đều sẽ hoá thành ngây ngốc.


"Tiểu Tuyết, người có bị thương chỗ nào không? Đưa ta xem." Mạt Ngôn nhanh chóng xốc chăn, bước xuống giường, lôi kéo Doãn Mộ Tuyết từ trên xuống dưới nhìn nàng.


Doãn Mộ Tuyết vội lấy áo khoác của Mạt Ngôn đưa cho nàng: "Không có việc gì, ngươi mặc áo khoác vào thì ra ngoài chuẩn bị ăn cơm đi, ta giúp Điểm Điểm thay quần áo tử tế rồi sẽ ra ngoài sau." Doãn Mộ Tuyết vừa nói vừa đi đến bên giường gọi Điểm Điểm dậy.


Tiểu tử kia buổi sáng thật là không dễ dàng gì mà chịu dậy, đặc biệt là khi thời tiết lạnh như thế này, mỗi ngày Doãn Mộ Tuyết đều phải dỗ hồi lâu sau mới chịu dậy.


"Điểm Điểm, dậy ăn điểm tâm." Doãn Mộ Tuyết lôi Điểm Điểm ra, tiểu tử kia lại bật người chui rúc vào trong ổ chăn. Mạt Ngôn mặc xong áo khoác, đứng bên cạnh nhìn hai mẹ con, lòng nàng phá lệ trở nên ấm áp.


Tiểu tử kia bị Doãn Mộ Tuyết gọi có chút mất kiên nhẫn, tay nhỏ bé không ngừng đẩy tay Doãn Mộ Tuyết ra, miệng cũng không ngừng than thở: "Ta không ăn điểm tâm, ta muốn bú sữa ma ma."