Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 59




“Chào cậu, tớ gọi Thước Quả, khoa lịch sử, cũng ở phòng này.” Cậu vốn theo họ ba, họ Triệu, nhưng sau đó được Thước Nhạc và Khúc Phàm nhận nuôi, cũng không đổi tên; nhưng sau đó đi Pháp, cậu lấy tên Pháp là Thước Quả. Tuy rằng hàng năm đều tới viếng ba mẹ, nhưng tình cảm của cậu với ba mẹ cũng không thân thiết như vậy, có lẽ bởi bệnh tự kỷ, cậu vẫn luôn chìm đắm trong thế giới của chính mình. Chứng tự kỷ khá hơn, cũng bởi Thước Nhạc và Khúc Phàm đã cho cậu tình thương của cha, có lẽ xen lẫn trong đó còn chút tình thương của mẹ, trong long cậu, hai người còn thân thiết hơn cả ba mẹ đã sinh ra mình. Cứ vậy, sau khi về nước đổi tên thành Thước Quả, cậu không quên ba mẹ của mình, chờ sau này có con, cậu sẽ để chúng kế thừa dòng họ này. Cậu chỉ quá thích ba ba mình, hy vọng có thể mang họ của ba.

Lôi Bằng Phi mặc quần áo xong, lộ ra nụ cười mất tự nhiên, “Xin chào, tớ là Lôi Bằng Phi, năm nhất khoa quản lý thông tin.” Phải nói nụ cười này của cậu nặn ra được không dễ đâu, cậu là người trời sinh không thích cười, đây cũng do di truyền cả thôi, ông cậu, cha cậu đều như vậy, mặt lúc nào cũng lạnh như vậy, cũng không phải giả cool ngầu gì cả. Trước kia lúc vào trung học, các bạn học cả năm chắc cũng không thể thấy cậu cười dù chỉ một lần. Lúc này cũng bởi vì quá xấu hổ, không biết phải đối diện với Quả Quả thế nào nên mới phải cố nặn ra nụ cười, tiếc rằng quá cứng ngắc.

Quả Quả nhìn vẻ mặt này của cậu, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt này thật quá hợp để vẽ xuống mà, có cảm giác quỷ mị, khiến cậu có xúc động muốn vẽ lại mà. Đương nhiên, cậu cũng biến sự xúc động này thành sự thật, chờ Lôi Bằng Phi vội vàng rời khỏi phòng, Quả Quả lấy ra bản ký họa của chính mình, bắt đầu vẽ. Không lâu sau đã phác họa được vẻ mặt kia của Lôi Bằng Phi vào, từng nét vẽ sắc xảo tựa như dung máy ảnh chụp lại vậy, vô cùng hoàn mỹ.

Rời khỏi phòng, Lôi Bằng Phi lập tức đen mặt, cả người lập tức tựa như khối băng đang tỏa ra khí lạnh, khiến những người xung quanh phải nhượng bộ lui binh. Cả ngày nay, cậu đều tỏa ra hơi thở chớ tới gần, khiến cho bạn học trong lớp đều không dám tiến lại gần, phong cách nam sinh cool ngầu quả không bao giờ lỗi mốt mà. Mà cả ngày, cậu đều hối hận vì mình thể hiện quá mức yếu đuối mà.

Quả Quả học quân sự trong quân khu, sáng hôm sau họ lập tức khởi hành tới quân khu. Quả Quả cũng coi như không xa lạ gì khu bên này, nơi này cách căn cứ không xa, cậu từng cùng lão ba tới đây một lần; kỳ thật cũng là ngồi xe vào rồi lại ra, cũng không thấy thế nào cả.

Bọn họ không đóng quân ngay tại đây mà dựng trại ở tạm thời thôi. Một lều có thể đủ cho hai mươi người ngủ lại, vừa đủ cho một lớp một lều. Trùng hợp là, lêu bên cạnh của họ là khoa quản lý thông tin, hơn nữa khi họ học quân sự cũng cách không quá xa.

Lôi Bằng Phi từ sau ngày đó vốn cũng không nói chuyện nhiều với Quả Quả. Quả Quả cũng không quá để ý, sự thật cũng bởi cậu không để ý chuyện ngày đó lắm. Vốn nha, cũng chẳng phải chuyện gì to tát mà. Quả Quả mỗi tối đều phải gọi điện cho em trai, em gái, làm gì còn thời gian nghĩ đến chuyện này. Cũng vốn không để ý cậu ấy cố ý không nói chuyện với cậu.

Lôi Bằng Phi không muốn gặp Quả Quả, cũng không muốn có lien quan gì tới cậu, lại càng dễ nhìn thấy cậu. Tựa như trên sân thể dục này, bảy, tám lớp, một trăm năm mươi, sáu mươi người đứng chung với nhau, cậu vừa liếc mắt đã có thể thấy được Quả Quả. Cũng rất kỳ quái, tựa như trên người cậu mang theo rada chuyên dung để định vị Quả Quả vậy. Cho dù có bao nhiêu người, đập vào mắt cậu đầu tiên sẽ luôn là cậu ta. Học quân sự được một tuần, Quả Quả vẫn cứ lắc lư trước mặt cậu, nhắc cậu nhớ lại chuyện xảy ra ngày đó.

Hai ngày đầu tiên, Quả Quả không cảm thấy gì nhưng cậu dù sao cũng đã Trúc Cơ thành công, rất mẫn cảm với thế giới bên ngoài. Cho dù cậu vì không để dị năng giả và tu chân giả phát hiện nên chưa từng thể hiện năng lực của chính mình. Nhưng ngũ cảm của cậu hơn hẳn người bình thường. Cho nên, khi cậu mấy lần chạm mắt với Lôi Bằng Phi còn cảm thấy giận nữa.

Người này sao vậy chứ? Cứ nhòm mình làm gì. Còn vẻ mặt kia nữa, giống như người ta nợ cậu ấy tám trăm vạn vậy.

Một tuần kiểm tra kết quả huấn luyện, trước trạm quân từ, đúng lúc hai lớp xếp hành đối mặt, vóc dáng Quả Quả không lùn, có mét bảy, mét tám, đoán chừng còn có thể cao thêm nữa. Cậu đứng ngày hàng đầu, mà phía đối diện chính là Lôi Bằng Phi. Việc này khiến hai người đều không thoải mái, mắt tựa như gà trống chọi, khuôn mặt lại chẳng chút thay đổi. Người đứng cạnh họ đều cảm thấy lạnh lùng.

Đứng nửa giờ, huấn luyện viên để họ nghỉ tại chỗ. Bạn học bên cạnh đều bắt đầu giật giật, hoặc ngồi xổm, hoặc ngồi bệt xuống, lập tức khiến hai người trở nên nổi bật. Mọi người vừa nhìn qua liền biết hai người đang ghì nhau so tài.

Huấn luyện viên thấy tư thế của cả hai, thấy vẫn có thể đứng thêm một lúc nữa, cũng kệ, còn lấy đồng hồ ra xem.

Lần này vừa đứng liền đứng liền hai giờ liền, hai huấn luyện viên đã sớm muốn bảo họ dừng lại nhưng thấy sắc mặt hai người cũng không tệ nữa, liền đứng cạnh nhìn. TUy rằng hành vi của hai người này có chút không đúng nhưng việc so bì như vậy vẫn rất làm cho người ta thích, dù sao không so bì thì sao biết trong lớp còn có nhân vật cỡ này.

Quả Quả có chút hối hận, làm vậy có phải quá chơi trội không, nhưng nếu cứ từ bỏ như vậy thì lại không phải tác phong của cậu. Ngoài ra cũng rất bội phục người đối diện, cậu là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, làm vậy lại có chút đang bắt nạt người ta vậy. Nhưng cường độ thế này, cậu dù đứng cả ngày cũng chẳng sao cả. Cho nên, thấy Lôi Bằng Phi có thể đứng cùng cậu, vẫn rất kính nể, trước khi Trúc Cơ, cậu cũng không thể kiên trì lâu như vậy.

Quả Quả không biết rằng Lôi Bằng Phi đang đứng cạnh hắn kia, tuy rằng chưa từng học qua võ công, cũng không tu hành nhưng cậu ta từ nhỏ đã sống trong quân đội, trước đây cứ hễ phạm lỗi, ba cậu sẽ phạt đứng như vậy, đã sớm quen rồi. Cậu ta không hề nhúc nhích, đứng suốt ba tiếng cũng không sao cả. Lại nhìn về phía đối diện, nhìn nam sinh có vẻ thư sinh da thịt trắng noãn kia (Lôi Bằng Phi có mặt than kia tuyệt đối có tấm lòng muộn tạo) cũng có thể đứng đến mức này, thật khiến người ta khâm phục mà.

Cứ như vậy, bất tri bất giác lại trở lên kính nể lẫn nhau.