Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 82




Ngày mùng 1, ăn cơm xong, Quả Quả chuẩn bị một chút rồi tới Lôi gia. Chú Lâm cũng đã chuẩn bị đầy đủ, cũng đi qua đó.

Đi đến gara, Phí Dương và Khúc Bình đang vây quanh xe, xem xe mới. Chiếc xe Mayback mới tinh đang đỗ ở đó.

“Gia tộc bên kia có phòng buôn bán, chiếc xe này đã đưa tới đây từ nửa tháng trước, cũng vừa làm thủ tục xong, hôm nay đúng lúc dùng tới.”

Khóe miệng Cao Sảng co rút, thật là đúng lúc, nếu lái chiếc xe này đến khu đại viện quân khu, vậy thì quá náo động rồi.

Quả Quả cười khổ nói, “Không cần vậy đâu.” Như vậy thì quá chơi nổi rồi đó.

Anthony cười nói, “Cũng chỉ là phương tiện thay cho việc đi bộ, cũng không tính là gì.”

Đập hơn mười triệu để mua về công cụ thay đi bộ, thật cũng không tính là gì.

Quả Quả lắc đầu, lên xe.

Tuy nói Yến Kinh là thủ đô, xe loại gì mà không có chứ, nhưng chiếc xe Mayback mới này vẫn sẽ khiến những người trên đường kinh ngạc. Chờ xe chạy vào khu đại viện quân khu, vừa đỗ ở cửa, người đi tới sẽ nhỏ giọng bàn tán, đây là nhà ai nha?

Bảo vệ ở cửa gọi điện cho Lôi gia, bảo vệ cho phép mấy người Quả Quả tiến vào, Lôi gia thuộc khu đại viện trong quân khu, chính là một tòa biệt thự độc lập hai tầng. Khu biệt thư này được xây dựng như quân lâu, diện tích cũng không quá lớn, cũng đã có vẻ cũ kỹ, nhưng chung quanh lại rất xanh hóa, rất riêng tư, rất thích hợp để dưỡng lão. Nơi này chỉ có nhị lão Lôi gia ở, mấy đứa con đều có nhà của mình, con cái cũng không muốn ở khu khác trong thủ đô, mà ở mấy nơi khác trong đại viện quân khu, nhà Lôi Bằng Phi cũng ở trong khu này.

Mọi người trong Lôi gia đều biết chuyện Quả Quả muốn tới. Dưới Lôi Bằng Phi còn có hai biểu muội, nhưng cậu lại chính là cháu trai nhỏ nhất trong họ, nhị lão yêu quý vô cùng, người trong họ cũng rất quý trọng cậu. Cho nên thậm chí người cô thường phải ngày kia mới quay về cũng đã về sớm hơn, khiến cho tất cả ba mươi người trong nhà đều tề tụ đông đủ trong khu biệt thự nhỏ, cũng là chuyện vô cùng hiếm gặp.

Lôi lão gia tử-Lôi Hồng Sinh có năm người con, trưởng nam Lôi Diệu Quang có hai nam một nữ, trưởng tôn Lôi Bằng Cử năm nay ba mươi bốn tuổi, con trai cũng đã tám tuổi, thứ tôn Lôi Bằng Việt, ba mươi hai tuổi đã có một cô con gái bốn tuổi. Trưởng nữ Lôi Lôi ba mươi tuổi, có con trai Hàn Vũ mười tuổi.

Thứ tử cũng chính là ba của Lôi Bằng Phi, Lôi Diệu Thần, một trai một gái, Lôi Tố Phi ba mươi ba tuổi, con gái cũng vừa tròn hai tuổi.

Con trai thứ ba Lôi Diệu Đình có một đôi con trai song sinh, năm nay đã hai mươi bốn tuổi: Lôi Bằng Hâm và Lôi Bằng Cẩm.

Lôi Bằng Phi có hai người cô, cô lớn Lôi Nguyệt Mai có hai con trai, một người ba mươi sáu tuổi-Triệu Tân Bình, một người ba mươi hai tuổi-Triệu Tân Khải. Cô út Lôi Nguyệt Như có hai cô con gái, là sinh đôi, năm nay mới mười bảy: Trương Mạc Đồng và Trương Mạc Dao.

Mẹ Lôi Bằng Phi tên Trương Lam, là chủ nhiệm khoa phụ sản trong bệnh viện quân khu. Lại nói mẹ Thước cũng đã từng gặp bà, mẹ Thước trước khi về hưu cũng rất có tiếng nói trong khoa phụ sản của bệnh viện, khi Trương Lam tới thực tập ở Nam Kinh còn được bà dạy bảo. Nhưng cũng đã hơn mười năm rồi, nên cũng không ai có thể nghĩ tới hướng này. Sau đó khi hai nhà qua lại thường xuyên, mẹ Thước gặp Trương Lam mới phát hiện ra.

Những tin tức này đều do Lôi Bằng Phi nói với Quả Quả, cũng muốn cậu hiểu rõ tình hình một chút.

Lại nói Lôi gia là gia đình quân nhân, tất cả đàn ông trong gia đình đều có tính cách của quân nhân, thường ngày đều rất nghiêm túc, làm việc rộng rãi, tuy rằng nhà đông con nhưng cũng không có mâu thuẫn lớn nào. Không khí trong gia đình cũng coi như hòa hợp. Đương nhiên đây cũng chỉ là coi như mà thôi.

Lôi Bằng Phi không phải người thích tám chuyện, nhưng vì Quả Quả có thể hòa nhập vào gia đình mình, không chịu thiệt thòi gì, cậu vẫn nói qua một lượt những chuyện trong gia đình mình.

Ba người đàn bà thành chợ, phụ nữ trong nhà cũng không thiếu đâu. Mẹ Lôi Bằng Phi là quân y, còn là khoa phụ sản, tính tình rất tốt, là người rất ôn hòa nhưng bà cũng là người phản đối chuyện của Lôi Bằng Phi và Quả Quả nhất. Trương Lam làm bác sĩ phụ sản nhiều năm như vậy, rất thích trẻ con, vẫn luôn mong ngóng được ôm cháu, mà con trai làm như vậy khiến cho hy vọng của bà tan thành mây khói, vô cùng thất vọng. Bởi vì Trương Lam cũng thường tâm sự với con trai, những lời cần nói đều đã nói hết. Bà là người rất cứng đầu. Trương Lam cũng không phải người cố tình gây sự, cho nên đối với chuyện này tuy rằng kiên quyết về ý kiến của mình nhưng cũng sẽ không làm khó Quả Quả. Mà trong nhà vẫn còn bố chồng và chồng, cũng không tới lượt bà quyết định.

Ngoại trừ mẹ Lôi Bằng Phi, còn cần chú ý tới cả bác gái cả của Lôi Bằng Phi-Triệu Mẫn, thím ba-Phương Di rồi còn cả hai người cô của hắn nữa.

Ngày thường, quan hệ giữa ba nhóm này cũng coi như hòa khí, nhưng sự cạnh tranh đối lập giữa họ cũng chẳng hề thay đổi. Nhưng các cô ở trong gia đình như vậy hẳn sẽ không vì những chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau, bọn họ ganh đua nhau cũng là về chồng, con cái, cháu chắt. Ba anh em Lôi Diệu Thần đều có cấp bậc không khác nhau là mấy, nhưng Lôi Diệu Thần năm ngoái tới Tây Nam, bá chủ một phương, nắm thực quyền trong tay. Mấy anh em khác so ra lại kém hơn chút. Lôi Bằng Phi lại từ nhỏ đã lớn lên bên lão gia tử, rất được yêu thích, cho dù là trưởng tôn cũng không sánh bằng được. Bởi vì vậy, cả Triệu Mẫn và Phương Di đều cảm thấy không thoải mái, lúc này lại nghe thấy chuyện này của Lôi Bằng Phi, ngoài miệng thì khuyên nhủ, an ủi Trương Lam nhưng trong lòng thì không biết vui đến mức nào nữa đâu.

Còn hai người cô của Lôi Bằng Phi, cô lớn Lôi Nguyệt Mai có thể là người không cần lo lắng nhất trong nhà. Tính cách của cô mạnh mẽ, suy nghĩ cũng rất cởi mở, mấy năm trước chồng cô trở thành đại sứ ở nước ngoài, cô cũng đã sống ở nước ngoài một thời gian, cũng có cách nhìn rất thoáng mới chuyện này. Mấy hôm trước cô cũng đã nói chuyện với Lôi Bằng Phi, đã xác định rõ tình cảm của cháu trai mình, cũng không nói nhiều lắm. Mà cô út thì lại phiền hơn nhiều, vốn là con út trong nhà, tính cách có chút yếu ớt, còn bởi vì chuyện của Trương gia mà rất phản cảm với Quả Quả. Mấy ngày nay, Lôi Bằng Phi nghe không ít những lời châm chọc, khiêu khích của cô út.

“Ba, con không hiểu sao lại để nhóc đó bước vào nhà chúng ta nữa, là con thì cứ đưa Lôi Bằng Phi ra nước ngoài luôn đi, dù sao thanh danh hiện nay của nó thì cả chính giới hay quân giới đều không vào được.” Vì Quả Quả sắp tới, mọi người trong Lôi gia đều mặc kệ trong lòng nghĩ gì, đều muốn xem thử người đã bẻ cong Lôi Bằng Phi kia. Cô út Lôi Nguyệt Như thấy lão gia tử làm vậy thì khó chịu, cũng không muốn gặp cả Lôi Bằng Phi nữa luôn.

Lôi Hồng Sinh liếc nhìn Lôi Nguyệt Như, lại nhìn Trương Cảnh Dương đang ngồi bên cạnh cô, khẽ thở dài, liếc nhìn Lôi Bằng Phi đang đứng sau thằng con thứ hai, thấy cậu có vẻ chẳng chịu ảnh hưởng gì cả, âm thầm gật đầu. Ông thầm nghĩ cho dù chuyện này sẽ đi đến đâu, đứa cháu nhỏ này của ông vẫn rất tốt. Trong số những đứa cháu, tư chất Lôi Bằng Phi không thể nghi ngờ là tốt nhất, đáng tiếc nó lại không phải trưởng tôn, hạn chế vì tuổi tác khiến nó tụt lại so với những đứa khác, chờ đến khi nó có thể làm nên chuyện thì những đứa khác đã có được vị trí rất cao, Lôi Bằng Phi sẽ trở nên không được việc. Lại nghĩ tới thân phận của Thước Quả, không chừng đây chính là cơ hội, tất cả chỉ còn chờ xem thử đứa nhỏ kia có đáng giá hay không mà thôi.

Trương Lam, mẹ Lôi Bằng Phi, giương mắt nhìn cô em chồng mặc chiếc váy hoa quý giá kia, đứa em chồng vì không chịu được khổ mà không tham gia quân ngũ này thật là ngày càng đáng ghét mà, còn bị lây dính chút tính xấu của người Trương gia kia. Bà lại nghĩ tới việc chồng mình thiếu chút nữa còn vì nhà họ mà bị giáng chức nên vẫn có chút hận. Nếu không phải bố chồng sử dụng những mối quan hệ cũ để điều phái chồng mình tới Tây Nam, lại đúng dịp lãnh đạo bên đó bị xuất huyết não mà qua đời, Lôi Diệu Thần được thăng chức tạm thời, không biết nhà họ sẽ đi đến bước nào nữa đâu. Trương Lam sinh ra với thân phận tiểu thư khuê các rất ngứa mắt những chuyện Lôi Nguyệt Như đã làm, càng nghĩ xa hơn về những chuyện sau này.

Lôi Bằng Phi nghe điện thoại do bảo vệ cửa gọi tới, bước tới cửa chờ, từ xa đã thấy chiếc xe Mayback kia, vẻ tươi cười càng lan tỏa trên khuôn mặt, khiến cho hai đường huynh sinh đôi của cậu nhìn mà lóa mắt. Cậu em út nhà mình chưa từng cười như vậy bao giờ. Hơn nữa, người tên Thước Quả này cũng trâu quá đi mất, đi tới đây hoành tráng như vậy, chưa tới nửa giờ sẽ truyền khắp đại viện cho xem, vậy thì nhà họ nói thế nào cũng không giải thích được rồi. Còn nổi bật như vậy nữa, ha ha, chẳng phải đang khiêu khích quyền uy của lão gia tử hay sao.

Kỳ thật nếu muốn lấy lòng lão gia tử, Quả Quả sẽ không ngồi chiếc xe nổi như vậy đến đây. Lão gia tử dù sao cũng là lão cách mạng, cả đời cần kiệm, cũng chẳng quá để ý những vật ngoài thân đó, mà ngày thường cũng dạy dỗ con cháu như vậy. Những tin tức mà Cao Sảng thu được không thể không biết lão gia tử là người như thế nào. Mà sở dĩ làm như vậy cũng bởi muốn nói với người Lôi gia rằng, chúng tôi sẽ không cố ý đi lấy lòng ai cả, làm chuyện gì cũng sẽ tùy theo tâm ý của chúng tôi; hai nhà ngang hàng.

Nói ra thì có chút ngây thơ nhưng đây là chuyện bắt buộc phải làm, dù sao Thước Nhạc và Khúc Phàm cũng không có nhà, địa vị của họ cũng bị hạ thấp xuống đôi chút.

Lôi lão gia tử đã biết được xe mà Quả Quả đi tới như nhân viên cần vụ, vẻ mặt không chút thay đổi, không biết đang nghĩ thứ gì. Nhưng thật ra sắc mặt của mấy trưởng bối trong phòng lại thay đổi thất thường.

Lôi Bằng Phi cũng không cảm thấy nhà Quả Quả sắp xếp như vậy có gì không đúng, cậu cũng không hy vọng Quả Quả chịu chút ủy khuất nào ở nhà mình. Tình huống trong nhà mình hôm nay cũng khiến chính cậu không thoải mái chút nào.

Quả Quả xuống xe, quà tặng cho lão gia tử thì đã giao cho thư ký ở cửa, danh mục quà tặng bằng gấm theo thể chữ Khải cũng được đưa kèm theo.

Vừa vào cửa đại sảnh, ánh mắt của mười người đã tập trung lên người Quả Quả, bộ tây trang được may thủ công tôn lên dáng người cao ngất của Quả Quả, khí chất ôn nhã vốn có cũng được tô điểm thêm, cũng không phải thiếu niên yếu ớt như trong tưởng tượng, khuôn mặt Quả Quả tuy rằng không thể dùng từ sắc nét để hình dung nhưng ngũ quan cũng rất rõ ràng, không mang theo chút nữ tính nào. Làn da cũng thiên về màu mật ong, không có bất kỳ một vết sẹo nào, thoạt nhìn tựa như một nam sinh rất sạch sẽ. Cậu cùng Lôi Bằng Phi đi vào thế mà lại khiến người ta có cảm giác xứng đôi vừa lừa, không chút miễn cưỡng nào. Mà ngay cả mẹ Lôi Bằng Phi nhìn thấy cũng cảm thấy rất đẹp đôi, thực khiến người ta bất ngờ.

Kỳ thật, những người đang ngồi đây vẫn cứ luôn nghĩ rằng Thước Quả là nam sinh ẻo lả có chút nữ tính cho nên những người vốn luôn sinh hoạt trong quân doanh gặp qua toàn những người mạnh mẽ, rắn rỏi này rất phản cảm với cậu. Lại nói, tác phong của Lôi gia có hơi bảo thủ, trong lòng ba, chú, bác của Lôi Bằng Phi còn cảm thấy hơi ghê tởm, hôm nay ngồi đây cũng chỉ bởi lão gia tử ép buộc mà thôi. Cũng không ngờ rằng, Thước Quả này lại khá như vậy, nếu như là bạn trai mà con gái, cháu gái dẫn về ra mắt thì nhất định sẽ cho qua cửa đầu tiên.

Lôi Bằng Phi giới thiệu Quả Quả với người lớn trong nhà, Quả Quả nói chuyện cũng không kiêu ngạo, không xu nịnh, cũng không cố ý lấy lòng, cũng đủ kính trọng đối với bậc trưởng bối, thoạt nhìn là người trẻ tuổi lễ phép.

“Cháu theo ông tới thư phòng.” Màn giới thiệu trực tiếp, ngắn gọn kết thúc, Lôi lão gia tử liền nói với Quả Quả.

“Dạ.” Quả Quả có chút lo lắng. Lão gia tử vẫn giữ nguyên khuôn mặt nghiêm túc, không rõ buồn vui.

Mà bà Lôi Bằng Phi, Hoa Vân Hi cũng gọi Lôi Bằng Phi đi.

“Ha ha, chị hai này, Thước Quả này cũng không tồi đâu, không trách Bằng Phi lại mê cậu ta như thế, em cũng thấy hai đứa đẹp đôi lắm.” Cánh đàn ông đi rồi, trong phòng chỉ còn lại mấy người phụ nữ, thím ba cười cười nói.

Trương Lam nhìn vẻ mặt cười tươi tắn của thím ba, lòng cũng hơi run lên, uống chén nước rồi không tiếp chuyện. Người đàn bà này thoạt nhìn là người có thể ở chung với tất cả mọi người nhưng thật ra là kẻ lòng dạ hẹp hòi, tuyệt đối là kiểu người mà người khác có mình cũng nhất định phải có, mà mình không tốt mọi người cũng không ai được tốt. Mà bà ta lúc nào cũng mong ngóng Lôi Bằng Phi mất đi sự cưng chiều của lão gia tử, đè đầu cưỡi cổ nhà họ.

Thím ba thấy Trương Lam không nói chuyện, chẳng thú vị chút nào, trong lòng lại không ngừng cười to. Phen này nhà lão nhị xong rồi, có mỗi thằng con mà nó lại còn như vậy, sau này còn chẳng có nổi đứa cháu nội, ha ha, sao mà bì được với nhà mình đây.

“Chị ba, chị cũng không thể nói vậy được, nếu Bằng Phi và cậu ta thật lòng, Lôi gia ta sẽ thành trò cười cho thiên hạ đó. Em thấy vẫn phải khuyên lão gia tử, không được để hai đứa nó về với nhau được.” Cô út Lôi gia nói xen vào, “Chị hai, chị phải nói với anh hai đi chứ, khuyên nhủ Bằng Phi, đâu thể không đứng đắn như vậy được. Mấy hôm trước Bằng Phi còn vì Thước Quả này mà đánh thằng bé Chu gia, đắc tội với Chu gia. Hiện lại xảy ra chuyện này, Lôi gia mình đâu còn mặt mũi gì chứ.”

Chị dâu cả Triệu Mẫn nghe vậy liền không vui, “Chị thấy Bằng Phi đánh đúng lắm, tính cách Chu Thái này quá tệ, qua năm mới sẽ khai thẩm, phỏng chừng trốn không được đâu, ít cũng phải mười lăm năm.”

Cô út Lôi gia bĩu môi, cô đã quên người cháu nhà mẹ đẻ của chị cả bị Chu Thái đánh gẫy chân, cũng chưa được hai tháng đâu, chân vẫn còn chưa hồi phục lại.

Trương Lam nghe mấy người nói chuyện, cũng thấy phiền muộn. Thấy họ hòa thuận như vậy cũng đừng nghĩ rằng họ tốt.