Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 69: Báo tin




Miêu: beta-ed

“Đấy Chị nghe thử đi Mọi người nghe thử đi Đây là lời mà một cô gái trong sạch sẽ nói ra sao? Con gái bình thường gặp loại chuyện này sao lại tự há miệng nói muốn bạc? Tôi thấy cô ta chính là một đứa lừa bịp tống tiền”

Thím Điền trợn tròn mắt lớn tiếng nói, bà vốn đã không phải người mềm tính, làm người luôn luôn lanh lẹ mạnh mẽ, hôm nay là con trai gặp chuyện nên mới khó thấy mà khóc lóc yếu đuối, hiện tại bị Trương Ngọc Nga truyền lời thì cái đầu bị kích thích tới choáng váng cũng tỉnh táo lên, vốn đã cảm thấy con mình oan uổng, cảm thấy cô gái kia đã đổ oan cho con mình, bản thân cô ta cũng là một người đáng thương, nhưng hiện tại lại cảm thấy con mình bị người ta chụp mũ.

Thím Điền vừa thốt ra lời kia, người trong phòng nhìn nhau, cũng đều có ý nghĩ như vậy, thật sự không phải bọn họ thiên vị người trong thôn, mà là cô gái này yêu cầu thật kỳ quái, con gái bình thường gặp phải loại chuyên này nhất định là vừa tức lại sợ rồi thẹn, hoặc là muốn giấu chuyện này đi, hoặc là muốn đối phó với người đã hại mình, chứ ai lại đi đòi bạc, thế thì cũng quá lớn mật không biết xấu hổ

Trương Ngọc Nga liền vội vàng kéo thím Điền nói: “Em dâu, em đừng nóng giận, hiện tại cô ta đòi tiền coi như là một chuyện tốt, ít nhất việc này có thể giải quyết Nếu không cô ta có nói, không đưa tiền sẽ gây chuyện cho cá chết lưới rách, kiện Tiến Đa nhà em lên nha môn Em thấy cô ta còn dám đòi bạc hẳn lá gan cũng lớn, nói không chừng cô ta thật dám đi cáo trạng, cô ta mặt dày không biết xấu hổ thì không chết được, chỉ có cháu Tiến Đa là chịu tội thôi” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trương Ngọc Nga vừa thốt ra, người trong phòng càng thêm khinh bỉ cô gái này, lòng đồng tình trước đó bay sạch, nghĩ không biết con cái nhà ai cái đồ không biết xấu hổ

Cụ Điền gõ cái bàn một phát, nói: “Ta nghe cô gái này không phải loại tử tế, Vĩnh Tân, vợ Vĩnh Tân, hai người có quen biết cô ta hay không? Có thể lên núi kia, hẳn là người của mấy thôn quanh đây đi? Thật muốn biết cô ta tới từ chỗ nào, xem xem có phải trước đây cô ta cũng đã làm ra loại chuyện này hay không”

Lâm Vĩnh Tân nói: “Cái này, cháu thật không nhìn được diện mạo của cô gái kia, cô ta vẫn che mặt suốt.”

Trương Ngọc Nga cũng nói: “Cháu cũng không thấy được, cô ta vẫn luôn che mặt, nói không còn mặt mũi nào gặp người ta nữa, cháu nghĩ cũng phải nên không bức bách.” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Ông hai Quý hỏi Điền Tiến Đa: “Tiến Đa, cháu có biết cô gái kia không, người nhìn thấy cháu cùng cô ta liệu có biết không?”

Điền Tiến Đa lắc đầu, nói: “Cháu không biết, cũng không nghe ai nói có quen, ngược lại có thể tìm bọn họ hỏi một chút.”

Lâm Vĩnh Tân nói: “Chú thấy là bọn họ cũng không biết, nếu quen đã sớm qua đây nói cho chú rồi, trước đó có ba hoa nhiều lời nhưng không có câu nào nói về thân phận của cô gái này.”

Tuy rằng nói như vậy nhưng Lâm Vĩnh Tân vẫn quyết định tới hỏi mấy người cùng thấy Điền Tiến Đa với cô gái này rồi kéo cả hai tới đây, vì để không cho việc này ầm ĩ thêm, ông bảo mấy người ở lại nhà ông luôn, đang ngồi trong sương phòng kia.

Quý Hòa để Trương Tiểu Dư ở lại trong phòng với thím Điền, hắn cũng theo trưởng thôn đi gặp những người đó.

Vừa vào nhà, Quý Hòa nhìn lướt qua, đều là người trong thôn, có người ấn tượng khá sâu, có người thì ký ức mơ hồ.

Lâm Vĩnh Tân hỏi bọn họ có biết cô gái kia là ai hay không, bọn họ đều lắc đầu, nói không biết.

“Trưởng thôn, thằng nhóc Trương Xung Lang lúc ấy cũng ở cạnh chúng ta, không biết nó có quen không.” Một người đột nhiên nói, “Chính là thằng nhóc này bảo chúng ta đưa người tới nhà trưởng thôn nhưng sao nó lại không tới theo?”

Một người khác cũng nói: “Hình như nó không theo vào thì phải.”

Lại có người nói: “Thằng này với Điền Tiến Đa có cừu oán, cho nên nó gặp chuyện này liền muốn làm ầm ĩ lên đòi bắt người lại, trước thì sốt ruột lắm, sao chuyện tới trước mắt rồi lại bỏ chạy?”

Quý Hòa híp mắt, nghĩ chuyện này còn có liên quan tới Trương Xung Lang à, cũng bởi vì Điền Tiến Đa đã từng đánh gã nên đây là muốn trả thù sao Nếu không phải gã, nói không chừng việc này đã không ầm ĩ tới vậy Giống như người ta nói, sao lại chuyện tới trước mắt rồi còn bỏ chạy? Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một ý nghĩ.

Quý Hòa nói với Lâm Vĩnh Tân: “Trưởng thôn, chú nói Trương Xung Lang liệu có phải đã biết thân phận của cô gái này nên chạy đi đưa tin?”

Lâm Vĩnh Tân chau mày, cảm thấy này khả năng khá lớn

Hai người trở lại phòng chính, đem suy đoán này nói ra, tất cả mọi người nhăn chặt lông mày, nghĩ cô gái kia đã là một nhân vật khó chơi rồi, không biết người nhà cô ta ra sao, biết đâu sẽ náo loạn ầm ĩ lên, còn nếu mà giống cô gái kia muốn đòi tiền thì Điền gia nói không chừng liền bị xẻo một đao thật sâu.

Quý Hòa lại nghĩ đến cô gái kia không tìm người nhà mà trực tiếp muốn tiền, nói không chừng căn bản là không muốn để cho người nhà biết chuyện này, nếu người nhà của cô ta đến sẽ phá hủy kế hoạch đòi tiền của co ta. Hiện tại còn không biết người nhà của cô ta có giống cô ta chỉ muốn tiền hay còn có điều kiện khác. Hắn ngược lại hy vọng bọn họ muốn tiền, chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì không phải chuyện. Sợ là sợ đến lúc đó có hại cho Điền gia, ngay cái điểm cô ta có thể trực tiếp vì sự trong sạch của mình mà đòi tiền, trước không đề cập tới là tốt hay xấu là đúng hay sai, chỉ riêng cái *** thần này thôi thì Điền gia đã đấu không lại rồi.

Quý Hòa nói Trương Ngọc Nga bảo với cô gái kia là có người đi tìm người nhà cô ta rồi, xem cô ta phản ứng ra sao.

Trương Ngọc Nga vừa nghe, liền đi, không đầy một lúc trở lại, nói: “Vừa nghe có người đi tìm người nhà cô ta đã hoảng hốt, nói mau đưa tiền cho cô ta, nhiều ít đều được, nói nếu đợi cha mẹ cô ta đến sẽ đòi còn nhiều hơn. Xem ra cô ta sống quanh đây thật, phỏng chừng là chạy trốn ra khỏi nhà Khó trách lớn gan như vậy, dám chính mình mở miệng đòi tiền.”

Người trong phòng đều nói không thể thả cô ta đi, để cô ta chạy vậy người nhà cô ta tới thì không biết ăn nói ra sao, đến lúc đó lại càng phiền toái, còn không bằng chuyện gì cũng thương lượng với người nhà cô ta, mặc kệ là làm lớn chuyện hay nhỏ chuyện thì cứ một lần giải quyết cho xong.

Điền Đại Cường xị mặt trầm tư đã lâu, nghĩ cũng chỉ có thể làm như vậy.

Ông hai Quý nói: “Bảo người đi tìm thằng nhóc Trương Xung Lang kia chưa? Cũng không biết nó chạy đi chỗ nào đi tìm người nữa Cái thằng không biết nặng nhẹ”

Cụ Điền cũng rất giận, lần này có chuyện là người Điền gia, cụ đương nhiên hy vọng việc này càng nhỏ càng tốt, rõ ràng việc này có thể nhỏ hơn, lại bởi vì Trương Xung Lang mà ầm ĩ lên, cụ hận không thể bắt Trương Xung Lang tới đánh cho một trận.

Lâm Vĩnh Tân đã bảo người đi hỏi thăm Trương Xung Lang đi hướng nào, không đầy một lúc có người đến báo lại, nói Trương Xung Lang mượn thuyền nhỏ đi sang sông.

“Sang sông?”

Quý Hòa vừa nghe là bờ bên kia sông, đột nhiên nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua bên bờ sông, nghĩ đến cô gái rơi vào nước kia.

Trương Tiểu Dư vừa nghe Quý Hòa nói, cũng nghĩ tới, hỏi Trương Ngọc Nga là cô gái kia mặc áo hồng váy xanh đúng không.

Trương Ngọc Nga nói: “Đúng vậy, làm sao hai cháu biết?”

Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư liếc nhau, nghĩ thật đúng là Đào Hồng rơi xuống nước kia Khó trách cô ta chỉ cần tiền Khó trách cô ta không muốn thấy cha mẹ Bởi vì cô ta muốn tiền đi tìm người trong lòng, sợ cha mẹ bắt trở về

Quý Hòa nói lại chuyện này hôm qua, lại không nói tỉ mỉ tới những lời cô ta luôn mồm muốn đi tìm người trong lòng, chỉ nói là cãi vã với cha mẹ, không cẩn thận rơi xuống nước.

“Thì ra là thôn Đào Hoa đang tìm người.” Lâm Vĩnh Tân nghĩ đến từ ngày hôm qua bắt đầu có người của thôn Đào Hoa đối diện sông xuống nước tìm người, ông còn đến hỏi, còn bảo mấy người bơi giỏi trong thôn giúp đỡ tìm kiếm, không nghĩ tới lại tìm được người theo cách này, thật sự là khiến người ta nén giận.

Thôn Thanh Sơn cùng thôn Đào Hoa mặc dù cách không xa, nhưng do con sông chắn ngang nên hai bên lui tới không nhiều, ngoại trừ có mấy hộ kết thân thì không qua lại. Hiện tại xảy ra chuyện này, Lâm Vĩnh Tân thật không xác định chuyện có ầm ĩ lên hay không, vội vàng bảo người ra bờ sông chuẩn bị nghênh đón người nhà của Đào Hồng.