Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Chương 47: Quốc cảnh chi nam, ca từ bỉ phương – P.2




Tiếng gào thét của A Đan vẫn còn ầm ĩ trong điện thoại, vai Tô Ái Ái đã bị người nào đó vỗ nhẹ.

“Chào, Ái Ái cô nương!”

Trái tim Tô Ái Ái đập mạnh, quay đầu lại, trước cửa kính thủy tinh có một cậu nam sinh cao to một tay cầm túi hành lý, vẻ phong trần mệt mỏi đứng mỉm cười với cô.

Trong đám người ra ra vào vào, anh mỉm cười, lưng hơi khom xuống, gạt gạt tóc mái lộn xộn trên trán cô cho gọn, nụ cười làm lộ ra đôi răng khểnh, nghiêng đầu cười vô lại, anh hỏi: “Có nhớ anh không?”

Tô Ái Ái trừng mắt nhìn khuôn mặt người con trai này, không phải lần gặp trước vẫn còn đang giận sao? Không phải “Yên lặng một chút” sao?

Thật là xảo quyệt, thật là đáng ghét!

Anh cứ tới đây như vậy cũng không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cũng không giải thích xem bản thân đang làm cái gì

Chỉ mỉm cười nhẹ nhàng như thế, vui vẻ nói: “Chà, có nhớ anh không?”

Bảo cô phải trả lời thế nào đây, câu hỏi đó của anh khiến cô một câu ừ hữ cũng không nói nổi thành lời.

“Huhu” một tiếng, cô òa khóc, ôm chặt lấy eo anh mà khóc, cô không thèm quan tâm xem trước cửa nhà ga có bao nhiêu người, cũng không để ý xem có người dừng lại xem kịch vui hay không, cô cứ như thế vùi đầu vào ngực anh, ôm thắt lưng anh mà khóc

Mấy ngày nay ở nhà, với bố mẹ cô chỉ có thể nói: một bạn trong lớp cấp ba của con mới mất, con chỉ về nhà dự đám tang mà thôi

Lúc ở với Liệt Tình, cô cũng chỉ dám khóc thầm, cô chỉ sợ một người khóc sẽ khiến nỗi buồn của người kia tăng lên gấp bội

Cho nên, đây là lần đầu tiên cô lại có thể khóc dễ dàng như vậy, dựa vào trong lòng anh, đứng trước cửa nhà ga, không quan tâm đến người qua lại, trong làn gió thu đìu hiu lạnh lẽo của Nam Kinh tháng mười, khóc nức nở như vậy…

Hôm ấy, Tô Ái Ái phải đổi vé tàu, tối đó hai người nghỉ trong khách sạn.

Bởi vì cô tin vào câu nói: “Anh sẽ không làm gì cả!” của anh.

Hai người nằm trên chiếc giường rộng rãi của khách sạn, mặt đỏ tới tận mang tai, giữa giường đặt một chiếc chăn bông ngăn cách.

“Chuyện kia, cảm ơn anh nhé!”

“hử?”

“Em nói chuyện của Phương Ca ấy.” Tô Ái Ái cảm thấy khó chịu, nhéo nhéo cái tai đang đỏ rần lên của mình

“ờ, không có gì! Kể cả đó không phải là bạn em nếu anh biết anh cũng sẽ làm mà!” Âu Dương nằm thẳng, duỗi căng cái lưng đã tê tê của mình ra “Thực ra, anh cảm thấy rất bực mình, người ta đã không còn trên đời nữa, thu hồi quyết định xử phạt có tác dụng cái rắm gì chứ!”

Trừng mắt nhìn trần nhà, anh thực sự cảm thấy hối hận vì bản thân đã không hành động sớm một chút, chính vì ngọn lửa ghen tuông đố kị ấy thiêu đốt cho nên anh chẳng nhìn rõ được bất cứ chuyện gì cả.

Tô Ái Ái không nói năng gì, phải rồi, người thì cũng đã đi rồi, điều tra rõ ràng còn có tác dụng gì? Bây giờ lại bảo muốn bồi thường cô cảm thấy đó thật là giả dối. Nhưng, có thể làm được gì?

Với địa vị và tuổi tác của bọn cô, đối với chuyện đó, bọn cô có thể làm gì?

Âu Dương ngẩng đầu lên: “Tô Ái Ái, em nằm xa như vậy làm gì? Anh có ăn em đâu!” Vỗ vỗ vào vị trí vẫn còn đủ cho một người nữa bên cạnh: “Qua đây!”

Tô Ái Ái kéo kéo chăn, chậm rãi tiến đến.

Không chịu đựng nổi nữa, người xa xôi đã tới đây, nhiệm vụ của anh chính là lau nước mắt cho cô.

TRước ngực áo anh có mùi xăng dầu của tàu hỏa, mùi thuốc lá cộng với mùi bụi bặm, nước mắt cô chậm rãi thấm ướt cả vạt áo anh.

Cô nức nở: “em không dám nhìn bức ảnh trong đám tang Phương Ca!”

Anh vỗ nhẹ sau lưng cô: “Anh hiểu!”

Cô nói: “Đến bây giờ em vẫn không thể tin được là Phương Ca đã mất!”

Anh nói: “Anh hiểu!”

Cô nói: “Thực ra chẳng có chuyện gì cả, mặc kệ là thế nào, em chỉ mong cậu ấy còn sống, chí ít cũng phải còn sống! Vì sao cậu ấy không bàn bạc qua với mọi người?…”

Anh lặp lại một lần nữa: “Anh hiểu!” Đôi môi ấm áp hút hết nước mắt trên mi mắt cô



Tối hôm đó, Âu Dương và Ái Ái không hề chợp mắt, đồng hồ trên đầu giường cứ “tích tắc, tích tắc” từng giây, mỗi tiếng như nện thẳng vào lòng hai người.

Tô Ái Ái lay Âu Dương: “Anh chạy tới đây như vậy, chuyện thí nghiệm phải làm sao?”

Âu Dương mắt nhắm mắt mở: “Không sao cả! cùng lắm là làm lại thôi!” Nghiêng mặt về phía cô, mỉm cười: “Đàn ông trẻ tuổi nói thế nào cũng nên vì người mình yêu mà trèo đèo lội suối vài lần chứ!”

Tô Ái Ái đỏ mặt, hỏi tiếp: “A Đan nói anh đi tìm…”

Âu Dương cầm tay Tô Ái Ái, đôi mi đẹp nhíu lại: “Ái Ái cô nương, đừng giày vò ông xã nhà em nữa, đợi sau khi thức dậy mới nói đi.”

Tô Ái Ái xấu hổ, càu nhàu: “Vớ vẩn, ông xã cái gì?” RỒi động đậy bàn tay, muốn thoát ra khỏi bàn tay gông cùm của anh, nhưng không thể thoát được nên không biết làm gì hơn là nhắm mắt ngủ

Một lát sau, cô nghe thấy tiếng Âu Dương nói, hơi trầm, giọng nói vang lên trong buổi đêm tĩnh lặng: “Ái Ái, trước đây anh không tin anh lại là loại người có thể tay trong tay, ngủ đơn thuần với người con gái mình thích, nói ra chắc cũng không ai tin nhưng bây giờ anh lại nghĩ cứ tay trong tay ngủ đơn thuần như vậy cũng tốt, thật đấy! Rất tốt!”

Buổi tối hôm đó là lần đầu tiên trong đời Tô Ái Ái ngủ cùng một giường với một tên con trai.

Trong một khách sạn đơn sơ, trên chiếc giường trắng tinh, đôi thiếu nam thiếu nữ ấy cứ như vậy, mặt đối mặt, tay trong tay ngủ với quần áo (chẳng biết diễn đạt sao nữa, mọi người hiểu là được ^_^)

Ngoài cửa sổ thi thoảng có một cơn gió thổi qua, khẽ gõ vào cửa sổ thủy tinh, cô gái lén lút mở mắt, trong lòng tràn đầy yêu thương ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của chàng trai dưới ngọn đèn ấm áp.

Khi nhắm mắt lại, cô không biết rằng người con trai ở đối diện ấy cũng vụng trộm mở mắt ra nhìn, nhìn dung nhan khi ngủ của cô

Một đêm đó, làn gió của năm tháng thổi trên tuổi thanh xuân.

Một đêm thuần khiết, loại vô tư không chút do dự đem bản thân giao phó cho đối phương và hạnh phúc này có thể có mấy lần trong đời? Mãi mãi có thể quên được không? Cho dù tuổi đời nhiều thêm, thời gian đổi khác, trải qua nhiều chuyện thì cũng không thể nào quên được!

Tôi nghĩ, tuyệt đối không thể quên được!

Khi Liệt Tình đi, cả Tô Ái Ái và hạo tử đều đi tiễn, không hề cãi nhau, chỉ nói: “Mau vào đi, mau vào đi, ông đây mỏi chân quá rồi, các cậu từng người từng người đi hết rồi đừng có mà quay trở về đấy!”

Tô Ái Ái ôm Liệt Tình, nói: “Thượng lộ bình an, lúc tới nơi nhớ thông báo!”

Sau đo,s khi Liệt Tình vào check-in, cô và hạo tử chia tay ở sân bay, cậu ta đi xe điện, cô đi xe bus, ba người đi về ba hướng, vừa vặn tạo thành một chữ “Nhân”

Tô Ái Ái dựa vào cửa kính xe, đầu gác lên tấm kính lạnh lẽo, mở điện thoại ra vào phần danh bạ, khi cô ấn đến tên Phương Ca, cô cảm thấy dù thế nào cũng không thể xóa cái tên này đi được.

Liệt Tình, chúng ta đều đã hơn 20 tuổi rồi, vừa mới trải qua một phần tư đời người, cuộc đời như vậy, nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng không ngắn, gặp được rất nhiều người, từng chia lớp, từng tốt nghiệp, cũng từng chứng kiến cái chết, có rất nhiều người nhớ tên nhưng mặt mũi ra sao thì không nhớ, tớ nghĩ tớ đã thích ứng được với sự chia lìa nhưng chỉ có sự chia lìa với Phương Ca, sự chia lìa đó là thứ duy nhất tớ không thể, không thể nào chấp nhận được!