Manh Hậu Xinh Đẹp, Lãnh Hoàng Khom Lưng

Chương 131: Bổng lộc giảm phân nửa




Thấy Dạ Quân Lăng như một con mèo bị người giẫm trung đuôi, cả người sững lại, Dạ Quân Minh chỉ nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, thả ly trà xuống, một bên cầm bút lông lên phê duyệt tấu chương, không quay đầu lại mở miệng nói.

"Sau này bổng lộc của ngươi giảm phân nửa!"

"A, Hoàng huynh, vì sao! ?"

Nghe thấy lời của Dạ Quân Minh, Dạ Quân Lăng không khỏi lớn tiếng la hét.

Dù sao giảm bổng lộc phân nửa! Đó cũng không phải là số lượng nhỏ!

Ngay lúc Dạ Quân Lăng đang kinh ngạc.

Dạ Quân Minh chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn bộ dáng hắn như trời sắp sập xuống, môi mỏng mở ra, nhàn nhạt nói.

"Ngươi không phải là rất có tiền sao! ? Một vòng tay cũng ba vạn lượng, chắc hẳn ngươi cũng không thiếu tiền, trẫm chỉ giảm phân nửa bổng lộc của ngươi, có cái gì không đúng sao! ?"

Dạ Quân Minh mở miệng, vẻ mặt vân đạm phong khinh .

Chỉ là Dạ Quân Lăng nghe lại lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.

Bất quá, hắn cũng biết Dạ Quân Minh là vì hắn mua vòng tay ba vạn lượng cho Thái hậu.

Nói đến cái vòng tay kia, thời điểm mua thì không cảm thấy gì, chỉ là hiện tại biết được là đồ giả, Dạ Quân Lăng liền bắt đầu đau lòng.

Dù sao ba vạn lượng mua phải hàng giả, cho dù là ai cũng sẽ đau lòng!

Bây giờ, vết thương trong lòng hắn còn chưa khỏi hẳn, việc Dạ Quân Minh làm lúc này, không thể nghi ngờ là sát muối lên vết thương! ?

Nghĩ tới đây, Dạ Quân Lăng lập tức mở miệng đau khổ cầu khẩn.

"Hoàng huynh, ta biết sai rồi, ngươi không nên tức giận, tha thứ ta đi! Ba vạn lượng kia là tất cả tiền của ta, nếu ngươi còn giảm bổng lộc của ta, ta sẽ phải buộc bụng sống qua ngày !"

Dạ Quân Lăng vẻ mặt đáng thương cầu khẩn, nghĩ Dạ Quân Minh có thể thương hại hắn mà hồi tâm chuyển ý .

Nhưng mà, Dạ Quân Lăng không nói lời này thì không sao, vừa nói, Dạ Quân Minh mày kiếm lập tức nhăn lại, mở miệng lạnh giọng nói.

"Ngươi cư nhiên dùng toàn bộ tiền đi mua cái vòng tay kia cho nàng! ? Đáng giá không! ?"

Nguyên bản, khi Dạ Quân Minh biết Dạ Quân Lăng bỏ ra từng ấy tiền mua vòng tay tặng cho Nhạc Đồng Đồng đã đủ sinh khí.

Hiện tại biết được, kia lại là tất cả tiền của Dạ Quân Lăng, trong lòng tức giận sâu hơn.

Phượng mâu âm mai, trong lòng bão nổi cuồn cuộn không ngớt.

Rốt cuộc, nữ nhân kia cho đệ đệ mình uống mê dược gì, cư nhiên mê đến đệ đệ mình thần hồn điên đảo ! ?

Tiếp tục để cho nàng làm mưa làm gió, không chừng sẽ phát sinh chuyện gì đó!

Càng nghĩ, khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Quân Minh nhăn càng chặt .

Bán tay giấu ở trong ống tay áo, năm ngón buộc chặt, lộ ra gân xanh trên mu bàn tay...

Chỉ tiếc, Dạ Quân Lăng không hề thấy được.

Nghe tới Dạ Quân Minh lời này, cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, liền mở miệng nói.

"Đáng giá!"

Dạ Quân Lăng mở miệng, nói thẳng thắn nhanh nhẹn .

Chỉ là, khi hắn nói xong lời này, nhìn thấy sắc mặt Dạ Quân Minh trầm xuống, trên mặt sửng sốt, liền lập tức mở miệng nói tiếp.

"Hoàng huynh, kỳ thực hiện tại nữ nhân kia cùng trước đây đã hoàn toàn khác nhau, chẳng lẽ ngươi cũng không cảm giác được sao! ? Trước đây, nữ nhân kia thủ đoạn tàn nhẫn, thế nhưng bây giờ nàng dường như đã thay đổi thành một người khác, đối với cung nhân càng ngày càng tốt. Còn có lần trước, kỳ thực cũng là ngươi hiểu lầm nàng. Lần trước là lỗi của ta, là ta cố ý trêu đùa nàng, ta còn làm bộ chết đuối, nàng lúc đó lo lắng, cuối cùng, mới dùng cái gì hô hấp nhân tạo tới cứu ta ..."

Dạ Quân Lăng mở miệng không ngừng giải thích, chỉ là, hiển nhiên Dạ Quân Minh đối với lời của hắn lại là càng nghe trong lòng lại càng không vui.

Đầu tiên là lãnh hừ lạnh một tiếng, mới lạnh giọng nói.

"Cái gì hô hấp nhân tạo! ? Chỉ có ngươi mới tin chuyện ma quỷ của nàng! Trẫm chưa bao giờ thấy có người cứu người như vậy!"

"Hoàng huynh, thật sự có loại phương pháp này ! Nhạc Đồng cũng đã nói loại hô hấp nhân tạo này, cho nên, có thể nghĩ, lời mẫu hậu nói cũng không giả!"

Nếu là lúc ban đầu đối với lời nữ nhân kia còn ôm hoài nghi, sau lại nghe Nhạc Đồng nói, Dạ Quân Lăng đối với chuyện hô hấp nhân tạo là vô cùng tin tưởng.

Dạ Quân Minh nguyên bản vẻ mặt lãnh, vừa nghe đến Dạ Quân Lăng lời này, trong con ngươi xẹt qua một tia kinh ngạc, môi mỏng hé mở, mở miệng nói.

"Nhạc Đồng! ?"

"Đúng vậy, ngay hôm qua, thời điểm ngươi cùng Sở đại ca ở trong cung thương nghị, ta liền cùng Nhạc Đồng đi đấu giá hội, lúc đó Nhạc Đồng cũng nói, thật có loại phương pháp hô hấp nhân tạo cứu người !"

Dạ Quân Lăng sợ Dạ Quân Minh không tin liền không ngừng giải thích.

Nếu Hoàng huynh không tin lời mẫu hậu, nhưng cũng sẽ tin Nhạc Đồng đi! ?

Ngay lúc Dạ Quân Lăng suy nghĩ, Dạ Quân Minh nghe đến Dạ Quân Lăng lời này, chỉ mím môi không ngớt.

Cuối cùng, thấy Dạ Quân Lăng còn muốn nói nữa, lập tức mở miệng cắt ngang .

"Được rồi, mặc kệ có việc hô hấp nhân tạo hay không, Trẫm không cho ngươi lại cùng nữ nhân kia tiếp xúc!"

Dạ Quân Minh mở miệng, giọng điệu kiên quyết, mang theo uy nghiêm của huynh trưởng.

Dạ Quân Lăng nghe nói, tuấn mày lập tức nhăn lại, rõ ràng bất mãn đối với Dạ Quân Minh.

"Hoàng huynh! Ta cũng đã nói, nữ nhân kia đã thay đổi, không tin ngươi có thể cùng nàng tiếp xúc nhiều một chút, ngươi nhất định sẽ cảm nhận được ! Lại nói, Hoàng huynh cũng không có quyền can thiệp ta gặp gỡ ai!"

Dạ Quân Lăng mở miệng, tuấn mày nhíu chặt, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng kiên quyết.

Dạ Quân Minh nghe nói, phượng mâu lập tức mở lớn.

Dù sao, đệ đệ này của hắn từ nhỏ đến lớn đều phi thường nghe lời hắn.

Lần này, là lần đầu tiên hắn làm trái với ý của mình...

Thấy vậy, trong cổ họng của Dạ Quân Minh phảng phất như có thứ gì tắc ở đó, một câu cũng không nói ra được.

Sau một khắc, như là nghĩ đến cái gì, phượng mâu híp lại, trong con ngươi xẹt qua một tia sát ý...

Đều là nữ nhân kia...

...

Đêm đã khuya .

Trên bầu trời mây đen giăng kín, mọi vật đều rơi vào một mảnh đen kịt.

Khí trời có chút oi bức, bên ngoài ngay cả một cơn gió cũng không có.

Trước đây lúc này Nhạc Đồng Đồng đã sớm đi vào giấc ngủ .

Chỉ là hôm nay nàng lại mất ngủ.

Trên người chỉ khoác một kiện y phục đơn bạc, Nhạc Đồng Đồng đứng ở bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn cảnh sắc trên trời.

Trên mặt mang theo vài phần lo lắng.

Một tay chậm rãi thưởng thức vòng tay vân thạch mang trên cổ tay, Nhạc Đồng Đồng không khỏi cúi đầu yên tĩnh quan sát .

Chỉ thấy, vòng tay vân thạch này ở không gian tối đen lại lộ ra một loại tĩnh mịch .

Màu đen kia so với bóng đêm lúc này càng thêm đen kịt.

Dường như mang theo vô hình tà ác, lại như đầm lầy sâu không thấy đáy, làm cho người ta cảm thấy thật sâu bất an.

Mặc dù sáng sớm đã để Lý ngự y bắt mạch, Lý ngự y phi thường khẳng định nói, trên người nàng không có độc.

Chỉ là, đấu giá hội hôm qua có rất nhiều nhân vật nổi tiếng tập hợp, hơn nữa có người đặc biệt đi nghiệm chứng những vật đi bán đấu giá ấy, cho nên, vòng tay vân thạch này thế nào lại là giả ! ?

Hôm nay nói với Dạ Quân Lăng vòng tay này là giả chẳng qua là an ủi hắn, cũng là an ủi mình .

Chỉ là bây giờ nghĩ kỹ lại, trong lòng Nhạc Đồng Đồng càng cảm thấy bất an.