Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 111: Dám Làm Đứt Râu Mép Ta




Tôn Vũ thắng nhỏ trở về thành, lập tức nhận được một trận ca ngợi cùng hoan hô từ đáy lòng của các quân dân trong thành. Ngày hôm qua hắn còn là võ tướng màu đỏ, hôm nay không ngờ biến thành "Thương vương" màu vàng, hơn nữa dùng kế bắt được "Phủ vương" của quân địch, khiến sĩ khí quân dân quận Bắc Hải tăngmạnh.

Tôn Vũ ôm eo nhỏ Từ Hoảng, xách Từ Hoảng đang ngất như xách một con mèo nhỏ lên đầu tường. Lập tức có quân sĩ tới đưa dây thừng, trói nàng thật chặt thành cái bánh chưng. Đáng thương nàng một thân váy trắng, bị dây thừng dơ bẩn siết chặt tạo thành rất nhiều dấu đen sì. Bây giờ nàng còn đang ngất, đợi nàng tỉnh lại, không biết với tính ngang ngạnh trâu bò của nàng có thể tiếp nhận được không nữa.

Có điều Tôn Vũ không có ý định để ý tới những thứ này, hắn ném Từ Hoảng qua một bên cũng lười trông chừng.

Mi Trinh lao đến trước mặt hắn, lòng đầy vui mừng mà nhìn hắn, cũng không nói gì.

Tôn Vũ biết nàng muốn nói cái gì, không ngoài việc muốn nhận được sự tán thưởng của người khác. Hắn cười vỗ vỗ bả vai Mi Trinh nói: - "Vượng phu" của ngươi thật lợi hại, quả thực là võ tướng kỹ lợi hại nhất thiên hạ.

Mi Trinh nghe xong lời này, lập tức mừng rỡ, có thiếu chút nữa không có nước mắt chảy dài thôi.

Khụ, bé gái đáng thương, loại người như thế ở trên tâm lý học nên gọi là "Tìm kiếm sự đồng cảm, tìm kiếm cảm giác tồn tại"? Tôn Vũ cũng không quá hiểu tâm lý học, dù sao biết cái này thuộc về một loại bệnh tinh thần, rõ ràng là được tạo ra từ tâm lý tự ti trước kia bị người ta phê bình là phế vật không ngừng, cho nên cần đạt được khen ngợi không ngừng.

Lúc này Tông Bảo xách một thanh đại đao đi tới, cười nói:

- Để mạt tướng cắt thủ cấp Từ Hoảng, treo ở đầu tường, để chấn nhiếp phản loạn khăn vàng.

Oa nha, lại định giết tiểu mỹ nữ, người thế giới này thật máu lạnh nha, khóe miệng Tôn Vũ giật giật.

Khổng Dung bên cạnh đã là người già thành tinh, thấy vẻ mặt Tôn Vũ có chút khác thường, vội gọi Tông Bảo lại nói:

- Đây là tù binh Tầm Chân bắt về, tất nhiên do hắn xử lý. Hắn là khách nhân của ta, không phải là thuộc hạ của ta, tù binh của hắn chúng ta không có quyền hỏi tới.

Tông Bảo đã phục Tôn Vũ đến tận đầu xương tủy, nghe Khổng Dung nói như thế, dĩ nhiên là xách đao lui sang một bên.

Trong lòng Tôn Vũ cười khổ một tiếng, nói với Trương Bạch Kỵ cùng Mi Trinh:

- Đem nữ nhân này về trong viện chúng ta ở, ném ở trong góc phòng ta đi.

Vốn ý của hắn là muốn bảo vệ Từ Hoảng một mạng, nhưng viện hắn ở chỉ có ba phòng, Trương Bạch Kỵ cùng Thái Sử Từ ở một phòng, Mi Trinh ở một phòng. Yêu quái Từ Hoảng này đặt ở chỗ các nàng không đảm bảo an toàn, lỡ như Từ Hoảng giãy thoát được dây thừng, rất có thể sẽ hại các nàng. Vậy đành phải đặt ở trong phòng của mình, nếu còn thêm một gian phòng trống, Tôn Vũ tuyệt sẽ không nói để nàng trong phòng mình.

Nhưng lời này để người khác nghe được, lại cảm thấy có điểm khác thường, tất cả mọi người lấy ánh mắt ngầm hiểu nhìn hắn chằm chằm, trong lòng thậm chí nghĩ: Khó trách vừa rồi Tôn Vũ không một thương đâm chết nàng, mà lại bắt sống về. Hóa ra định thu vào trong phòng làm nhục một phen, trước OX sau giết, tâm địa nam nhân này thật đúng là hung ác, còn đọc ác hơn một đao giết cho người ta thống khoái.

Thế giới này nữ sang nam hèn, nữ nhân rơi vào trong tay nam nhân bị lăng nhục, là chuyện vô cùng nhục nhã, giống nam nhân đời sau thành nữ vương vậy.

Mà ngay cả Mi Trinh cũng hiểu lầm, nàng há to miệng thành hình chữ O, không dám tin nói:

- Phu quân... tối qua ngươi đối với ta như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi là chính nhân quân tử, không nghĩ trằng ... Không nghĩ rằng ngươi không ngờ như vậy. Ngươi như vậy ý là ... thiếp thân có thể ... có phải muốn cỡi hết nằm cùng nhau? - Nói đến phần sau, mặt của nàng biến thành màu đỏ gay.

Thời gian Trương Bạch Kỵ cùng Tôn Vũ ở chung tương đối dài, nàng nghĩ là Tôn Vũ thích làm mấy thí nghiệm kỳ quái, tỷ như trói lại bịt miệng gì đó, vì vậy nàng kéo Mi Trinh qua dịu dàng an ủi: - Yên tâm, Tầm Chân tiên sinh không phải là người như thế, có lẽ hắn muốn bắt nữ nhân tên Từ Hoảng này làm thí nghiệm gì đó thôi.

Thái Sử Từ đơn giản nhất, nàng vỗ tay ha hả nói:

- Tầm Chân tiên sinh, ngươi là muốn xách kẻ buôn lậu này đi bán sao? Thật tốt qua, chúng ta sau này đều bắt hết kẻ buôn lậu trong thiên hạ bán đi, tránh cho bọn chúng bắt những đứa trẻ khác đi bán.

Ngất ... mấy nữ nhân các người, xem ta là gì vậy, có điều chuyện này không tiện giải thích, càng tô càng đen, Tôn Vũ phất phất tay, Trương Bạch Kỵ cùng Mi Trinh nhấc Từ Hoảng lên, xách nàng về Khổng phủ.

Xử lý được Từ Hoảng, không phải là đã xử lý giặc khăn vàng. Khổng Dung nhìn đại quân khăn vàng ngoài thành, chân mày nhíu chặt vẫn không có cách nào thả lỏng, nàng thở dài nói:

- Mặc dù bắt đại tướng quân địch, ảnh hưởng tới tinh thần của bọn hắn, nhưng tổng soái quân địch vẫn còn, sĩ khí chưa mất hết, tổng số binh sĩ địch vẫn có ba vạn người. Đoán chừng chỉ hai ngày nữa bọn họ sẽ tạo xong khí giới công thành, đến lúc đó sẽ rất phiền toái ... các vị, tranh thủ thời gian nghĩ kế sách lui địch đi.

_________

Lúc này, trong rừng rậm ngoài thành Bắc Hải, Dương Phụng đang chỉ huy quân khăn vàng Lúc này chặt cây, gia tăng chế tạo thang mây. Nàng bị Tôn Vũ quấy một hồi, bắt đi Đại tướng Từ Hoảng, trong lòng hận đến nghiến răng trèo trẹo. Mặc dù vẻ mặt Từ Hoảng này vênh vênh, vô cùng trâu bò cứng đầu cứng cổ rất đáng ghét, nhưng chỉ cần lời hay ý đẹp mời nàng ra tay, nàng luôn có thể lập nhiều công lớn cho Dương Phụng, thật sự là nhân tài hiếm có.

Bây giờ Từ Hoảng bị người ta bắt đi, nàng có thể không vội sao? Thấy chặt cây quá chậm, Dương Phụng thật sự nhịn không được, nàng kéo một cây búa qua, lớn tiếng nói:

- Mấy con heo các ngươi, chỉ biết ăn, làm việc lại không được, chặt cây nếu chặt vậy mới hăng nè.

Nàng múa búa lớn, hét lớn một tiếng, chém lên một thân cây to bằng cái bát, búa cắm vào cây hơn phân nửa, không ngờ chỉ một búa liền thiếu chút nữa chém ngang cây này. Sau đó nàng nhấc một chân lên, đạp đại thụ này đổ xuống.

"Thấy được chưa?" Dương Phụng đắc ý nói:

- Chặt cây nếu như vậy chặt mới nhanh.

Đại thụ ầm ầm đổ xuống, trong rừng rậm lá đổ ào ào. Cây đại thụ này không ngờ lại đụng ngã một cây đại thụ khác phía trước, sau đó lại đè ngã một cây, lại đè ngã một cây khác ... rầm rầm, đẩy cây phía trước xa xa ngã xuống, liên tiếp đụng ngã hơn mười cây đại thụ.

- Oa nha, thấy không, chặt cây phải giống như ta vậy, một búa chém đổ hơn mười cây

Dương Phụng ở trước mặt các bộ hạ đắc ý nói.

Dương Phụng còn chưa hết đắc ý, chợt nghe được trong rừng cây rất xa có giọng một nữ nhân tuổi còn trẻ giận dữ hét:

- Ai? Ai chặt cây lung tung? Ta tản bộ ở trong rừng cây, cây đổ này đột nhiên ngã xuống làm đứt hai cái ria mép xinh đẹp của ta rồi!

Dương Phụng vừa nghe, liền vui, nàng cười nhạo nói với âm dương quái khí bên kia rừng cây: - Nghe giọng ngươi là một nữ nhân, ngươi ở đâu ra râu? Ngươi xem lông nách thành râu mép phải không? Ha ha ha ha.

Dương Phụng cười một tiếng, bọn tặc khăn vàng dưới trướng nàng lập tức cùng bật cười.

- Lớn mật, dám cười nhạo râu mép của ta!

Nữ nhân trong rừng cây giận dữ nói:

- Ngươi nhất định phải chết.

Dương Phụng cười ha ha nói:

- Bà cô ơi, thủ hạ ta ba vạn quân khăn vàng, ai dám khiến ta chết? Các con, đi vào trong rừng xách nữ nhân khoe khoang khoác lác kia ra cho ta.

Dương Phụng vừa dứt lời, chỉ thấy trong rừng cây có tiếng khen:

- Được đấy.

Rồi một khoái mã chạy ra, nữ nhân ngồi trên ngựa múa Thanh Long Yển Nguyệt Đao. Nữ nhân này mặc một bộ áo giáp sắt, bên ngoài áo giáp mặc một bộ văn sĩ bào màu lục, có vẻ văn không ra văn, võ không ra võ. Ngũ quan nàng rất đẹp, nhưng trên cằm dán một bộ ria mép dài dài, thoạt nhìn hết sức buồn cười.

Người nọ là Quan Vũ!

Ba tỷ muội Đào viên từ sau khi đại chiến Lã Bố ở Hổ Lao quan, liền rời khỏi đại quân chư hầu, chuẩn bị hướng bắc trở về huyện Bình Nguyên, đương nhiên chiếu theo lệ cũ là do Quan Vũ dẫn đường, kết quả đoạn đường này dẫn tới dẫn lui, liền dẫn tới trong núi cạnh quận Bắc Hải.

Quan Vũ hôm nay tâm tình thật tốt, dẫn Lưu Bị cùng Trương Phi cười cười nói nói, ở trong núi rừng đi tới, đột nhiên một cây đại thụ ngã xuống, Quan Vũ đứng mũi chịu sào, nàng đang ở trạng thái bình thường không phát động võ tướng kỹ, né tránh không kịp, bị ngọn cây quét xuống, không ngờ quét đứt hai cọng râu mép.

- Ta không thê chịu nổi lại dám quét đứt, ơ, chặt cây quét đứt râu mép ta lại là tặc khăn vàng sao? Tốt lắm, ta rốt cuộc tìm được các ngươi, giặc khăn vàng Trình Viễn Chí ở Đại Hưng sơn! Ta và các ngươi liều mạng! - Quan Vũ hét lớn một tiếng, vỗ vỗ mông ngựa, cũng không để ý Lưu Bị cùng Trương Phi phía sau, liền lao tới Dương Phụng.

- Trình Viễn Chí! Lấy mạng ngươi trả lại râu mép ta đi

Quan Vũ gầm lên giận dữ, giọng chấn khắp nơi.

Dương Phụng ngoài rừng nghe đến mắt choáng váng, nàng hỏi xung quanh:

- Ai là Trình Viễn Chí núi Đại Hưng?