Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 84: Bách Anh Chiến Lữ Bố (1)




Lữ Bố vung họa kích lên vẽ một đường tròn hoàn mỹ trên không trung. Một loạt tiếng "Keng keng choang choang" vang lên. Hơn mười võ tướng trung cấp hồng sắc bị nàng quét bay lên cao. Võ tướng cấp lam sắc phải gắng gượng lắm mới ổn định được thân hình, nhưng cũng bị đẩy lui vài chục bước.

"Hừm, chỉ dựa vào những người này thì không được. Nhị tỷ, chúng ta lên." Trương Phi bắt một con ngựa vô chủ ở ven đường đang chạy rông. Nàng xoay người nhảy lên ngựa, cầm trượng bát xà mâu một lần nữa xông vào vòng chiến.

Quan Vũ vuốt râu, than thở: "Lữ Bố lại có khí phách thế này. Thật buồn bực! Xem ra nàng quả thật oai phong hơn ta..."

"Nhị tỷ, đừng cảm thán nữa. Mau lên đi!" Trương Phi đã phóng ngựa chạy ra phía xa.

Quan Vũ thở dài. Nàng cũng tìm một con ngựa không người cưỡi, xoay người nhảy lên ngựa, khua Thanh long yển nguyệt đao lên hướng về vòng chiến.

"Tầm Chân... Chúng ta có lên không?" Công Tôn Toản có phần sợ hãi nhìn về phía chiến trường. Nàng nhịn không được tiến đến sau lưng Tôn Vũ nhỏ giọng hỏi.

"Không cần... Trận chiến như thế này chúng ta gia nhập chính là đi hiến mệnh." Tôn Vũ phiền muộn nói: "Thực lực của ta quá kém, không đủ tầm để tham gia. Ôi! Xem ra ta còn phải nghĩ biện pháp nâng cao thực lực của mình mới được."

Công Tôn Toản vội vàng nắm chặt quần áo của hắn: "Tầm Chân, chàng đã là người lợi hại nhất giữa đám nam nhân rồi, không cần phải tự ti như vậy. Kể cả thực lực của chàng không được nâng cao, ta... cũng rất thoả mãn rồi."

"Đồ ngốc!" Tôn Vũ vỗ vỗ vai nhuyễn muội tử, nhẹ giọng an ủi: "Nhìn sức mạnh của Lữ Bố, ta lại càng muốn đề cao thực lực. Ta đã nghĩ ra biện pháp đề cao thực lực rồi!"

"Biện pháp gì?" Công Tôn Toản tò mò hỏi.

"Truyền quốc ngọc tỷ! Chỉ cần tìm được truyền quốc ngọc tỷ, phá giải bí mật của võ tướng kỹ, ta nhất định có thể tìm ra biện pháp trở nên mạnh mẽ hơn." Tôn Vũ tin tưởng nói: "Chỉ là không biết truyền quốc ngọc tỷ hiện đang ở nơi nào. Bá Khuê, sau này nàng hãy phái thêm nhiều người ra ngoài thăm dò. Chúng ta phải cố gắng tìm ra vị trí của ngọc tỷ."

Lữ Bố vung kích đẩy lui đám đại tướng Giang Đông Hoàng Cái, Trình Phổ, Hàn Đương, Tổ Mậu sang một bên. Lúc này đột nhiên có một thanh trượng bát xà mâu đâm ngang hông nàng, lại có thêm Thanh long yển nguyệt đao bổ đến. Thì ra Quan Vũ và Trương Phi đã tới. Lữ Bố nhướng mày: "Lại là hai người các ngươi?"

"Keng keng keng keng". Hai người Quan Trương liên thủ đấu với Lữ Bố mấy chiêu, miễn cưỡng trụ lại không có bị Lữ Bố đẩy lui.

Lúc này lại có một thanh trường mâu từ bên cạnh đâm tới. Hóa ra là thị huyết la lỵ Hạ Hầu Đôn. Nàng vừa rồi bị Lữ Bố đánh văng ra ngoài, hổ khẩu nứt toạc. Nàng liếm máu tươi trên bàn tay, chiến lực liền tăng vọt. Hạ Hầu Đôn đâm một thương mang theo sát khí đầy khát máu thẳng về phía Lữ Bố.

Lữ Bố vừa định đối phó với nàng, bên cạnh lại có một thanh trường thương đâm tới. Người vừa ra tay là một thiếu nữ khoảng mười tám tuổi, mi thanh mục tú, trầm ổn đoan trang, trên thân tản ra ánh sáng màu vàng nhạt. Xem ra là một võ tướng vừa mới thăng cấp từ lam sắc lên kim sắc. Thương pháp của nàng là trung bình thương, rất cẩn thận chặt chẽ. Nàng tên Trương Cáp, đại tướng dưới trướng Hàn Phức.

Võ tướng kỹ của Trương Cáp tên là "Ngang dương" (dâng trào) .Mỗi một thương nàng đâm ra thì chiến lực của bản thân lại dâng lên một bậc, thuộc về loại hình càng đánh càng hăng hái. Lữ Bố đành phải phân tâm ứng phó với nàng mấy chiêu.

Chợt có một mũi tên bay đến, Lữ Bố nghiêng người sang tránh. Đây là mũi tên do Hạ Hầu Uyên bắn tới, trên đỉnh đầu nàng có hai từ "Cung vương" màu vàng nhạt. Hạ hầu Uyên giương cung cài tên bắn liên tiếp về phía Lữ Bố

.

Năm viên đại tướng kiên cường chặn đứng lại thế công của Lữ Bố. Xung quanh các võ tướng cấp lam sắc cũng bao vây quanh lại. Tôn Kiên xuất ra "Hổ tướng", Cao Lãm dùng "Đao tướng" ... cùng vây công Lữ Bố.

Lữ Bố nhíu mày, không thể để đại tướng quân địch cuốn lấy, nếu không thì không dễ đánh. Nàng nhẹ nhàng vỗ lên lưng Xích Thố, muốn phóng ngựa thoát khỏi vòng vây của các tướng địch xung quanh.

Lúc này lại có hai viên đại tướng từ bên cạnh phi ra, đều là nữ nhân trung niên lực lưỡng, tướng mạo hung ác độc địa, cũng là màu vàng nhạt giống Trương Cáp. Bọn họ là Nhan Lương, Văn Sú, thủ hạ của Viên Thiệu. Hai người mới từ lam sắc tăng cấp thành "Kỵ vương" màu vàng nhạt, phóng ngựa như bay, thực lực so "Kỵ tướng" cao hơn không chỉ một bậc. Xích Thố của Lữ Bố vừa mới nhấc vó, Nhan Lương, Văn Sú đã phi quanh nàng giống như đèn kéo quân, đánh với Lữ Bố được hơn mười chiêu.

"Hừ, muốn dùng khoái mã cuốn lấy ta, lại thêm đỉnh cấp võ tướng kim sắc vây công?" Lữ Bố hừ lạnh, khua một kích đẩy lui Nhan Lương, Văn Sú. Nàng cúi đầu nói nhỏ bên tai Xích Thố: "Xích Thố! Đi nào!"

Nghe tiếng của Lữ Bố, Xích Thố ngẩng đầu hí lên một tràng đinh tai nhức óc, lũ chiến mã xung quanh sợ hãi đến mức đều lui lại.

Chỉ thấy trên thân Xích Thố tỏa ra ánh sáng ám kim, bốn chữ lớn màu ám kim hiện lên trên đầu nó.

Tôn Vũ kêu thảm thiết một tiếng, nghĩ thầm: không thể nào, ngay cả ngựa cũng có võ tướng kỹ? Con ngựa kia cũng là chí bảo hay sao? Hơn nữa còn là kỹ năng ám kim sắc... Không phải là... Mã trung Xích Thố chứ?

Bốn chữ hiện ra, thật đúng là "Mã trung Xích Thố" !

"Nhân trung Lữ Bố, Mã trung Xích Thố!"

Bốn chữ "Nhân trung Lữ Bố" trên đầu Lữ Bố và "Mã trung Xích Thố" trên đầu Xích Thố hợp thành một thể, biến thành một hàng tên võ tướng kỹ dài đến tám chữ. Tât cả các đại tướng xung quanh đều ngẩn người kinh ngạc!

Võ tướng kỹ tám chữ này đột nhiên bùng phát hào quang, ánh sáng ám kim thoáng cái rút đi, từ chính giữa bắn ra một tia sáng màu bảo thạch! Ai nói trên thế giới này ám kim sắc chính là cực hạn? Ở bên trên ám kim sắc còn có một loại ánh sáng giống như bảo thạch rực rỡ tỏa ra!

Lữ Bố phối hợp với Xích Thố đã vượt qua ám kim sắc trở thành thần tướng cấp bảo thạch!

Tôn Vũ đứng bên ngoài cũng hít một hơi khí lạnh. Hắn từng gặp qua Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn liên thủ phóng song nhân kỹ "Tận diệt hoàng thiên", không ngờ Lữ Bố có thể cùng với Xích Thố của nàng cũng kết hợp phóng võ tướng kỹ. Việc này quá mức nghịch thiên rồi.

Người có võ tướng kỹ, ngựa có võ tướng kỹ, phương thiên họa kích cũng mang theo võ tướng kỹ... Hắc giáp la lỵ... Cô nàng này... có còn là người hay không?

Nhân trung Lữ Bố, mã trung Xích Thố!

Nhân mã hợp nhất, thiên hạ vô địch!

Hai "Kỵ vương" Nhan Lương, Văn Sú dùng tốc độ cực nhanh của ngựa vây công lấy Lữ Bố được liên tiếp hai ba mươi chiêu. Nhan Lương dùng đao, Văn Sú dùng thương. Hai người cùng chung một đặc điểm là tốc độ ngựa cực nhanh.

Một thương một đao giống như cánh bướm xuyên hoa tạo thành một vòng tàn ảnh xung quanh Lữ Bố.

Lữ Bố hừ lạnh một tiếng, tay trái khẽ vuốt cổ Xích Thố. Xích Thố đột nhiên tung vó phi tới, giữa đám người hiện lên một cái bóng nhàn nhạt. Xích Thố như quỷ ảnh màu đỏ "Vù" một cái lủi ra ngoài. Tốc độ vượt xa Nhan Lương, Văn Xú, xuyên qua kẽ hở giữa hai người bọn họ.

Nhan Lương, Văn Sú cùng ghìm ngựa đuổi theo. Nhưng cho dù hai người thúc đẩy "Kỵ vương" thế nào đi nữa cũng không theo kịp Lữ Bố, chỉ ở đằng sau hít khói. Tốc độ của Xích Thố "Kỵ vương" làm sao có thể so sánh được?