Manh Phi Đãi Gả

Quyển 2 - Chương 56




Edit: Boringrain

Một đêm biến cố, đã làm thay đổi rất nhiều chuyện, cũng thay đổi rất nhiều số phận!

Có lẽ vì đêm qua quá âm u, đen tối, mà lúc này dù trời đã hừng đông, những tia sáng yếu ớt của buổi ban mai đã dần thay đi bóng tối nhưng mà bầu trời vẫn chìm trong còn mờ ảo, không chút sáng sủa.

Lúc này, tại biệt trang của Giang gia, nơi ở của Thái phu nhân, Giang Dĩ Bác đứng trước cửa sổ nhìn ra cảnh sắc bên ngoài. Hắn đã đứng như vậy suốt nửa canh giờ rồi, cũng khiến cho Giang lão phu nhân cảm thấy sốt ruột trong lòng…Người khác nhìn không thấy, nhưng bà thấy được, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Dĩ Bác lúc này không còn chút ôn hòa, tựa như là yên lặng bất thường trước cơn bão tố…

Giang lão phu nhân hơi nhướng mày, chuỗi phật châu trong tay cũng không chuyển động nữa: “Dĩ Bác, ngươi đang trách bà nội sao?” Từ lúc tỉnh lại, Dĩ Bác chỉ đứng trước cửa sổ, cũng gần nửa canh giờ rồi, không mở miệng lấy một lời, ngay tới bà hắn cũng không thèm liếc mắt một cái! Khiến trong lòng bà dâng lên cảm giác bất an, Dĩ Bác là một tay bà nuôi lớn, hiển nhiên bà biết đây chính là sự bình tĩnh đáng sợ trước cơn thịnh nộ của hắn.

Như vậy chỉ có một lời giải thích, đó là tối qua bà đã làm lỡ mất chuyện đại sự gì đó của Dĩ Bác!

“Vô Tâm” Giang Dĩ Bác rốt cuộc cũng mở miệng, gọi Vô Tâm lại.

“Chủ tử” Vô Tâm nhanh chóng xuất hiện.

“Đem toàn bộ hạ nhân ở biệt trang, mỗi người đánh một trăm đại bản!” Lời nói nhẹ nhàng như gió thổi mây bay nhưng lại khiến Giang lão phu nhân toàn thân chấn động, trợn tròn hai mắt: “Dĩ Bác, ngươi… Ngươi đây là muốn trừng phạt bà nội sao?”

“Dạ, còn Thừa Phúc lâu?” Không dám nhìn sắc mặt của lão phu nhân, Vô Tâm vội vã cúi đầu xin chỉ thị, Thừa Phúc Lâu chính là nơi ở của những thị tỳ do đích thân lão phu nhân chọn cho chủ tử. Tối hôm qua…chủ tử cũng là nghỉ tại Thừa Phúc Lâu!

“Bất kể là ai! Mỗi người một trăm đại bản, có thể sống được thì mời đại phu, không thể sống thì an táng cho tốt!” Trên trán Giang Dĩ Bác mơ hồ nổi những đường gân xanh. Hắn vốn dĩ không phải là một kẻ nhân từ! Giờ phút này tức giận, lại càng trở nên vô tình.

“Dĩ Bác, làm càn! Đây là biệt trang của ta! Ngươi không phải là ngay đến bà già này cũng muốn đánh chứ?” Giang lão phu nhân tức giận tới run cả người! Dù cho tối qua bà có phá hỏng chuyện của hắn, nhưng mà là chuyện gì có thể khiến hắn tức giận đến mức này?

Giang Dĩ Bác thong thả quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Giang lão phu nhân, nhưng ánh mắt lại rơi vào hai người đứng bên cạnh bà: “Vô Tâm, bắt giam hết người hầu trong phòng lão phu nhân.”

“Dạ, chủ tử” Trong lòng Vô Tâm thở dài một hơi, khom người đi ra ngoài, lần này chủ tử thực sự nổi giận rồi! Người đây là giận chó đánh mèo, xử phạt hết hơn hai trăm người trong biệt trang! Nếu lão phu nhân không phải là bà nội của chủ tử,… e rằng bà cũng không tránh khỏi cơn thịnh nộ này.

“Ngươi…Giang Dĩ Bác…Ngươi… Ngươi đây là muốn làm ta tức chết phải không?” Lão phu nhân sắc mặt trắng bệch, ngón tay run rẩy, một trăm đại bản? Một trăm đại bản mà đánh xuống, có thể có mấy người còn sống sót đây? Là chuyện gì mà khiến Dĩ Bác đại khai sát giới như vậy?

Giang Dĩ Bác phảng phất như không nhìn thấy sự tức giận của Lão phu nhân, cũng không nghe thấy tiếng quát của bà, sắc mặt vô tình lạnh giá nhìn Vô Tâm!

“Vô Tâm, ngươi ở lại đây chấp hành mệnh lệnh, nhớ kỹ, ta mới là chủ nhân của Giang gia, nếu để sót bất cứ kẻ nào, ta cũng không ngại tự mình ra tay!”

“Dạ, Vô Tâm đã hiểu!”

“Bà nội, người ở lại đây từ từ thưởng thức đi, Dĩ Bác cáo lui!” Giang Dĩ Bác ôn hòa, khom lưng hành lễ trước Giang lão phu nhân đang ngồi trên ghế rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

“Dĩ Bác…” Giang lão phu nhân nắm chặt chuỗi phật châu trong tay, chỉ có thể trừng mắt nhìn Giang Dĩ Bác rời đi. Nghĩ đến hơn hai trăm người của biệt trang phải thay bà hứng chịu cơn giận dữ của Dĩ Bác, bà cảm thấy thật hối hận!

“Lão phu nhân, đắc tội rồi!” Vô Tâm nhìn chủ tử rời đi, liếc mắt ý bảo tên quản gia bên cạnh hắn đi thi hành mệnh lệnh.

Giang phủ

“Thiếu gia…” Hạ nhân đứng ngoài cửa nhìn thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của Giang Dĩ Bác, tay chân liền trở nên run rẩy!

Đứng trong chỗ đình nghỉ mát, nơi đáy mắt Giang Dĩ Bác hiện lên vẻ đau xót khôn nguôi, ngày hôm qua, tại chỗ này nàng đã mở miệng xin hắn bảo vệ nàng, thế nhưng hắn lại phụ nàng…

Hắn còn mặt mũi nào nhìn nàng nữa đây?

Vô Hình nhìn thấy một vùng hoa cỏ cây cối xanh tốt trong nháy mắt trở thành bình địa, chỉ có thể tránh về một bên, đợi lệnh chủ nhân phân phó!

………..

Một lúc lâu sau Giang Dĩ Bác mới lại lên tiếng: “Tình hình?” Chỉ trong một đêm, đã có rất nhiều thay đổi!

Vô Hình tiến lên, báo cáo rất rõ ràng: “Hồi bẩm chủ tử, thọ yến của hoàng hậu tối qua không được cử hành như đã định, bởi vì…bởi vì Thủy phủ Tam tiểu thư bị người ta phát hiện tại Cửu Trùng Điện, đúng lúc này thống lĩnh cấm quân dẫn hai cánh quân tả hữu, gồm năm nghìn quân sĩ bao vây ngoài cung đợi lệnh của Lục hoàng tử! Cuối cùng hoàng thượng lập Lục hoàng tử làm thái tử! Còn Tam tiểu thư được Thất hoàng tử đưa về phủ, có cấm vệ quân canh giữ. Hoàng thượng vẫn chưa hạ thánh chỉ. Trương thiếu gia và Trương lão thái gia từ sáng sớm đã vào cung!”

Giang Dĩ Bác nhắm mắt lại…

“Vô Hình, truyền tin tức ra ngoài, Giang gia treo thưởng cho đầu người trong Vô Tình các ứng với từng cấp bậc, hạ nhân một trăm lượng bạc trắng, sát thủ cấp thấp một nghìn lượng bạc trắng, sát thủ bậc trung, vạn lượng bạc trắng, sát thủ thượng đẳng, mười vạn lượng bạc trắng, treo giải thưởng năm trăm lượng cho tin tức về Phong Cô Tình!” Bắt đầu từ Phong Cô Tình đi! Hắn không phải rất thích bán mạng người sao? Như vậy lần này sẽ là bán mạng hắn! Có trọng thưởng ắt có dũng phu! Hắn không tin trên đời này có chuyện gì không thể giải quyết bằng tiền!

“Dạ, chủ tử”

“Liên lạc với Lại bộ Hoàng đại nhân, Phương gia tiểu thư dung mạo như hoa, có phong thái quốc mẫu, có thể nâng đỡ Phương gia tiểu thư lên làm thái tử phi, cấp mười vạn lượng bạc!”

“Dạ, chủ tử!”

“Nhắn mệnh lệnh của ta đến các hiệu buôn, nơi nào có Giang Dĩ Bác ta thì không thể có Vân gia! Nếu các quản sự ở các hiệu buôn không làm được thì tự mình cút cho ta!” Vân gia không cam lòng khuất phục ở dưới Giang gia sao? Như vậy hắn sẽ thành toàn cho Vân gia được đơn độc.

“Dạ, chủ tử”

“Giám sát chặt chẽ phủ của Thất hoàng tử, có phát sinh chuyện gì lập tức báo cáo cho ta! Cũng quan sát mọi tình hình trong hoàng cung, thánh chỉ được truyền ra, lập tức báo lại!” Giang Dĩ Bác chậm rãi mở mắt, đem tất cả bão táp phong ba lắng lại nơi đáy mắt! Tuyền nhi… Cả đời này ta đã bỏ lỡ nàng thật rồi ư?

Chính điện hoàng cung

Trữ Thiên Kỳ đứng ở phía trước, dùng thân phận thái tử mà thống lĩnh tất cả bá quan văn võ đại thần tham gia thiết triều! Tam vương cũng đứng sau hắn!

Trãi qua một đêm, các đại thần trong lòng đều hiểu rõ, trận tranh giành hoàng vị này đã kết thúc, phần thắng đã thộc về Lục hoàng tử, còn Thất, Bát hoàng tử phải cam lòng làm kẻ bại trận!

Hoàng thượng vẫn chưa tới, khiến mọi người đều không khỏi suy đoán đã xảy ra chuyện gì? Hoàng thượng vì sao lại không vào thiết triều buổi sớm?

Đôi mắt đen dài của Trữ Thiên Kỳ tỏa sáng, ngày hôm nay, hắn đã không còn phải khát khao cái ghế cao cao tại thượng kia nữa, bởi vì…Tất cả đều thuộc về hắn! Hoàng cung này, bá quan văn võ này, và cả thiên hạ này đều phải ngưỡng vọng hắn, thuần phục dưới chân hắn!

“Hoàng thượng giá lâm!” Lưu công công đỡ hoàng thượng đi vào đại điện!

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Chúng ái khanh bình thân!”

“Tạ ơn hoàng thượng!”

Mọi người ngẩng đầu lên, thấy người ngồi trên Long ỷ thì ngỡ ngàng khiếp sợ… Hoàng thượng chỉ trong một đêm mà trở nên già yếu tựa như một lão nhân bị bệnh nặng lâu ngày!

Cũng khó trách! Long thể hoàng thượng vốn đã không tốt, lại trãi qua một đêm phong ba, chắc chắn đã bị đả kích không nhỏ. Mọi người thầm nghĩ.

Sí Đế phải tựa cả người vào Long ỷ mới có thể chống đỡ được thân thể mình, một đêm thôi mà dường như phá hủy mọi thứ của ông ta! Ngồi trên cái vị trí này hơn bốn mươi năm, suốt bốn mươi năm qua, ông ta không dám có một phút lơ là, tâm niệm làm một vị hoàng đế tốt, khiến cho muôn dân thiên hạ có được những ngày tháng thái bình để….bù đắp lại những lỗi lầm năm đó, cũng có thể để cho ông ta còn có mặt mũi mà nhìn liệt tổ liệt tông khi xuống dưới hoàng tuyền!

“Khụ..khụ khụ” Quay đầu nhìn lại, cuộc đời ông ta dường như chẳng có chút ý nghĩa gì cả!

“Phụ hoàng, người không khỏe sao?” Trữ Thiên Kỳ mở lời nói lên ý niệm trong đầu của mọi người.

“Không có việc gì…” Hoàng đế khoát tay nói.

“Thiên Kỳ, đối với chuyện của Thất đệ của ngươi, ngươi có ý kiến gì không?” Hoàng đế dùng ánh mắt bình thản hỏi người bên dưới.

Trữ Thiên Kỳ đôi mắt cung kính nghiền ngẫm, che dấu đi những tâm tình thật sự trong đáy mắt. Hắn bây giờ không biết tâm tư phụ hoàng ra sao, đối với Thất hoàng đệ, phụ hoàng dường như cực kỳ thương yêu, hắn nghĩ phụ hoàng chắc là đang muốn thử tâm tư của hắn nên mới hỏi như vậy? Hắn hiện tại đã an ổn tại Đông cung, như vậy sao không để cho phụ hoàng chút tình cảm chứ. Nghĩ vậy, Trữ Thiên Kỳ vờ như suy nghĩ sâu sa một lát mới trả lời: “Tất cả tùy vào phụ hoàng định đoạt, nhi thần không có ý kiến!”

“Vậy sao?” Lưng hoàng đế đã hoàn toàn dựa vào long ỷ, tuy suy yếu nhưng vẫn uy nghiêm. Tại vị bốn mươi năm, phong thái vương giả đã nhập vào từng cử động của ông ta! Mặc dù lúc này ông ta đã trở nên già rồi!

“Tam vương có ý kiến gì không?” Nhẹ nhàng mở mắt, nhìn thẳng vào tam vương!

Chuyện này…

Đông vương sắc mặt cứng đờ, việc này thái tử đều đã từ chối, bọn họ cũng không thể nhiều lời được!

“Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần không có ý kiến, tất cả nghe theo phụ hoàng!”

“Nhi thần cũng vậy” Tây Vương nhanh nhẹn theo sau.

“Thiên Dung, còn ngươi?” Cũng nghĩ vậy sao? Hoàng đế vừa gọi chính là tục danh của Nam Vương, mà không phải gọi “Nam vương”, trong đó dường như có ý vị sâu xa riêng!

Mi mắt Nam Vương hơi giật, nhưng rất nhanh liền biến mất, suy đoán dụng ý của phụ hoàng…

“Phụ hoàng, nhi thần có một kiến nghị!” Lời nói vừa ra liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong điện, kể cả Trữ Thiên Kỳ.

“Nói xem!” Hoàng đế hơi ngồi thẳng người dậy.

“Dạ, nhi thần nghĩ, nếu thái tử đã lập, cũng nên phong vương cho Thất hoàng đệ!” Đây hẳn là đáp án mà phụ hoàng muốn nghe!

E rằng phụ hoàng còn có tâm tư khác! Vì thế hắn chỉ nói là phong vương, mà không dám nói Phong Bắc vương, bởi vì cả thiên hạ đều biết, phương Bắc chính là nơi bần cùng, gian khổ nhất của Thanh Lăng hoàng triều, hằng năm thiên tai không ngừng, bây giờ là giữa mùa hè, phương Bắc cũng vào mùa lũ lụt…

Phong vương? Trữ Thiên Kỳ khẽ chớp mắt, bây giờ chỉ còn lại đất phong phía Bắc, e rằng vốn là nơi mà hắn phải đến! Nếu số phận của hắn đã được xoay chuyển, vậy vùng đất phía Bắc kia nên để Thất hoàng đệ đi!

Trữ Thiên Kỳ tiến lên một bước cung kính nói:

“Phụ hoàng, Nam vương nói rất đúng, nhi thần tán thành, thần thỉnh phụ hoàng bỏ qua lỗi lầm của Thất đệ, phong đệ ấy làm Bắc Vương, quản lý toàn bộ phương Bắc, cũng để cho Thanh Lăng hoàng triều đủ 4 vị Vương Gia cai quản 4 phương!”

Cái gì? Bắc Vương? Chuyện này…

Các đại thần trong triều đều liếc mắt nhìn nhau, lòng thầm than, Bắc Vương… Ai, đây cũng là mệnh khổ của Thất hoàng tử!

“Phụ hoàng, nhi thần không tán thành sở tấu của Lục…Thái tử điện hạ, Thiên hạ ai chẳng biết Phương Bắc quanh năm thiên tai loạn lạc, bách tính lang thang không chỗ ở, hàng năm đều phải đợi tiếp tế từ triều đình, nếu như bây giờ cần phải chọn một người đi Bắc phương, vậy nhi thần nguyện ý đi thay! Thỉnh phụ hoàng phong nhi thần làm Bắc Vương, để Thất hoàng huynh được lưu lại kinh thành!” Trữ Thiên Khang từ ngoài điện đột nhiên chạy vào quỳ trên mặt đất lớn tiếng nói.

“Bát hoàng đệ, ngươi thân đang mang tội, không chịu ngồi yên đợi phụ hoàng xử trí, chạy tới đây làm gì?” Trữ Thiên Kỳ nhàn nhạt nói.

“Phụ hoàng, thỉnh ân chuẩn nhi thần làm Bắc Vương!” Bắc cảnh là nơi nào, hắn sao có thể để Thất cả chịu khổ chứ? Thắng làm vua thua làm giặc, hắn cũng không lời nào để nói, thế nhưng hắn không thể để Thất ca đi Bắc cảnh được!

Hoàng đề vỗ lên Long ỷ một cái, tạo nên một âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng khiến cho đại điện trở nên tĩnh lặng không một tiếng động…

“Hộ bộ Trần đại nhân!”

“Có vi thần” Hộ bộ Trần đại nhân nhanh chóng ra khỏi hàng nói.

“Dân chúng Đông Nam Tây Bắc cảnh nhân khẩu nhiều ít ra sao? Hằng năm nộp thuế bao nhiêu? Bách tính sinh hoạt thế nào? Khí hậu ra sao? Nói lại cho trẫm nghe xem.” Hoàng đế ngồi dựa vào Long ỷ phân phó.

“Thần tuân mệnh! Đông cảnh, số nhân khẩu đăng ký khoảng hơn hai mươi bảy vạn người, hàng năm nộp lên quốc khố một trăm năm mươi vạn lượng, bách tính an cư lạc nghiệp, bốn mùa mưa gió hài hòa, rất ít khi xảy ra thiên tai! Tây cảnh, nhân khẩu khoảng hai mươi ba vạn dân, hàng năm nộp lên quốc khố một trăm sáu mươi vạn lượng bạc, khí hậu tương tự như vùng phía Đông, thỉnh thoảng xảy ra ôn dịch, bách tính sinh hoạt bình thường! Nam cảnh, có hai mươi chín vạn nhân khẩu, hàng năm nộp quốc khố một trăm năm mươi vạn lượng bạc, vào mùa thu đông thỉnh thoảng xảy ra khô hạn, nhưng nhìnn chung dân chúng sống bình thường an ổn. Về phần Bắc cảnh…” Trần đại nhân hơi dừng lại một chút rồi mới nói ra: “Vùng đất phong phía Bắc rộng lớn hơn nhiều so với ba vùng kia, còn có tuyến đường sông huyết mạch của Thanh Lăng hoàng triều, tuy nhiên tổng nhân khẩu chỉ có mười ba vạn người, mà cũng không phải là con số chính xác, bởi lẽ số người tử vong rất nhiều, số người mới sinh cũng không có quy luật, hàng năm quốc khố phải xuất ra khoảng năm mươi vạn lượngn bạc để tiếp tế cho nạn dân, chỉ cần có mưa lớn một chút, sông Thanh Lăng sẽ dâng nước lên, nhấn chìm toàn bộ nhà cửa ruộng đất của người dân. Những tháng còn lại là khô hạn kéo dài, cứ cách ba năm lại xảy ra ôn dịch một lần, người chết vô số… Đây chính là nơi nghèo khó nhất của Thanh Lăng hoàng triều, nhưng triều đình vẫn không có cách gì giải quyết triệt để, chỉ có thể hàng năm duy trì cứu tế không để bách tính bị chết đói!” Thanh âm của Trần đại nhân khiến cho cả đại điện lặng ngắt như tờ.

Thăng Lăng hoàng triều có 15 thành trì, tuy rằng không thể nói trù phú giàu có, nhưng cũng sẽ không đói nghèo tới mức cùng cực như vùng Bắc cảnh! Dù là phong cho Thất hoàng tử bất cứ tòa thành nào cũng tốt, còn hơn là phải đi Bắc phương xa xôi? Vùng Bắc cảnh này không phải là nơi người có thể ở được!

Có điều…Ai bảo Thất hoàng tử bại dưới tay Lục hoàng tử? Mà vùng Đông, Nam, Tây đều đã có Vương gia, chỉ còn thiếu mỗi phía Bắc!

“Phụ hoàng, xin người nghĩ lại…” Trữ Thiên Khang khẩn khoản cầu xin, phụ hoàng sẽ không thật sự để cho Thất hoàng huynh đi phương Bắc chứ?

“Phụ hoàng, nếu không thì người cứ cấp một tòa thành nào đó cho Thất hoàng đệ đi, bây giờ mà phong Thất hoàng đệ Bắc Vương, truyền ra ngoài, e rằng nhân tâm lại chỉ trích nhi thần có lòng hãm hại!” Trữ Thiên Kỳ liếc mắt nhìn thật sâu vào Tam vương, tại chuyển hướng về phía hoàng đế nói.

Tam Vương cảm giác được ánh nhìn của Trữ Thiên Kỳ, trong lòng cười khổ, đây không phải là Thái tử quyết định để Thất hoàng tử đi Bắc phương rồi hay sao? Nếu như bọn họ không chịu lên tiếng, sợ rằng sẽ đắc tội với Tân đế tương lai!

“Phụ hoàng, tuy nói Bắc phương gian khổ, nhưng địa giới rộng lớn, nhân khẩu lại ít, thiên tai mặc dù thường xuyên phát sinh nhưng… Phong Vương cũng không phải để đến vung đất Phong hưởng phúc mua vui, Thất hoàng đệ nhân đức thiện lương, nói không chừng có thể cải thiện được tình hình phía Bắc.” Đông Vương tiến lên một bước nói.

“Phụ hoàng, những lời của Đông Vương cũng là suy nghĩ của nhi thần, thỉnh phụ hoàng minh xét!”

“Phụ hoàng…”

“Truyền thánh chỉ của trẫm, Phong Thất hoàng tử Trữ Thiên Hợp làm Bắc Vương, Thủy Băng Tuyền là Bắc Vương phi, ba ngày sau khởi hành, triều đình hằng năm vẫn chi cho Bắc phương như cũ để cổ vũ Thất hoàng tử tận tậm thống trị tốt vùng đất Bắc, trẫm đặc biệt thưởng thêm cho Thất hoàng tử hai trăm vạn lượng bạc làm lộ phí! Khâm thử!”

“Phụ hoàng khai ân…Ba ngày?” Đây…Làm sao kịp chứ? Trữ Thiên Khang vừa nghe xong, trên khuôn mặt tuấn tú liền trở nên lo lắng!

Trữ Thiên Kỳ có chút thất thần, nàng…bị lập làm Bắc Vương phi? Còn phải vội vàng chuẩn bị đi Bắc cảnh?

“Thiên Kỳ…”

“Có nhi thần!” Trữ Thiên Kỳ cũng không hiểu nổi cảm giác trong lòng mình lúc này, nghe phụ hoàng phong nàng làm Bắc phi, tâm trạng hắn bỗng trở nên nặng nề! Hắn không phải nên hài lòng sao? Vì sao lại cảm thấy khó chịu như vậy?

“Ngươi đi truyền thánh chỉ đi!” Hoàng đế sắc mặt bình tĩnh phân phó!

“Nhi thần tuân chỉ!” Trữ Thiên Kỳ lúc này một chút dễ chịu cũng khó có, đây rốt cuộc là vì sao? Chẳng phải nàng đối với hắn chỉ là một quân cờ thôi sao, hiện tại nàng đã hoàn thành tốt giá trị của một quân cờ, vì sao hắn lại không có cảm giác hài lòng?

“Trữ Thiên Khang phong làm Khang vương gia, chưởng quản bộ binh phụ giúp thái tử cai quản thiên hạ!” Mọi người chưa kịp cảm thán thay cho Thất hoàng tử thì hoàng thượng lại nói tiếp làm mọi người không khỏi tiếp tục cảm thán, thật là đồng mệnh không đồng nghiệp (cùng là hoàng tử nhưng số mệnh lại khác nhau)! Bác hoàng tử không ngờ lại có thể có kết quả tốt như vậy, không những được ở lại kinh thành, còn chưởng quản bộ binh! Trái với Thất hoàng tử…Ai! Cưới một nữ nhân bị Lục hoàng tử vất bỏ không nói, còn phải đi đến phương Bắc xa xôi, cả đời e rằng cũng không có cơ hội trở lại kinh thành!

Hoàng đế dường như không để ý biến hóa trên mặt của các đại thần, trong lòng thầm than, Hợp nhi, phụ hoàng đã tận lực vì con. Giữ con lại kinh thành, con chắc chắn sẽ là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Thiên Kỳ, lâu ngày, hắn nhất định sẽ nghĩ ra cách nhổ nó đi…

Bắc cảnh tuy bần cùng, cực khổ, nhưng con cũng là Vương Gia một phương, tất nhiên sẽ không bị ai làm khó dễ! Rời khỏi kinh thành, trời cao hoàng đế xa, con sẽ có được những ngày tháng tự do như mong muốn… Hy vọng, con có thể hiểu cho tấm lòng của phụ hoàng!

“Lưu công công, tuyên chiếu!”

“Dạ!” Lưu công công nâng chiếu thư lên, cao giọng nói: “Thái tử điện hạn tiếp chỉ!”

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Tất cả mọi người trong điện đều đồng loạt quỳ xuống, yên lặng chờ đợi thánh chỉ!

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Trẫm tiếp nhận mệnh trời, tại vị bốn mươi năm, nay tuổi già sức yếu, chuyện quốc gia chính sự đã lực bất tòng tâm, hoàng tử Lục Thiên Kỳ là máu mủ ruột thịt của trẫm, lấy được nhân tâm, trời xanh phù hộ, nội ngoại văn võ bá quan quần thần cũng bô lão nhân dân hợp lực ủng hộ lên ngôi, nay bố cáo thiên hạ, lập làm thái tử! Mong ngày sau tâm cao trí rộng, gánh lấy trọng trách, tận tâm tận lực, duy trì giang sơn, an ủi muôn dân, phát huy nghiệp lớn! Lệnh cho ngày tám tháng bảy Thanh Lăng hoàng triều năm thứ 40 đăng cơ tân đế! Khâm thử!”

Ngày tám tháng bảy? Chẳng phải chỉ một tháng nữa thôi sao?

Phủ Thất hoàng tử

Trữ Thiên Hợp bình tĩnh tiếp nhận thánh chỉ từ tay Trữ Thiên Kỳ, ôn hòa, lễ nghĩa nói: “Thần đệ chúc mừng điện hạ tháng sau đăng cơ, chỉ là ba ngày nữa thần đệ đã phải lên đường đi Bắc cảnh, e là chỉ có thể chúc mừng điện hạ tại đây thôi.”

Trữ Thiên Kỳ lúc này đang bồn chồn trong lòng… Hắn biết nàng đang ở ngay trong phủ này! Hiện tại tất cả đều như ý hắn, hắn nên vui mừng chứ, không phải sao?

“Thái tử điện hạ?” Trữ Thiên Hợp nhìn bộ dạng Trữ Thiên Kỳ, lên tiếng gọi! Lục hoàng huynh… Nghĩ đến chuyện gì mà lại thất thần như vậy?

“À…Không, bản điện hạ đã biết, Thất hoàng đệ, a, không, nên gọi là Bắc vương, ba ngày có phải là không kịp chuẩn bị không? Có muốn bản điện hạ tấu với phụ hoàng dời lại sau ngày đăng cơ rồi đi không?” Vừa nói xong Trữ Thiên Kỳ liền hối hận, thánh chỉ là của phụ hoàng ban cho, nếu hắn nói lời này ra, chẳng phải là công khai chống đối với phụ hoàng sao, chuyện này…

Trữ Thiên Hợp nhàn nhạt mỉm cười: “Đa tạ thái tử điện hạ đã quan tâm, thần đệ vô cùng cảm kích, thái tử chỉ sau một tháng là phải cử hành lễ đăng cơ, thần đệ lần này đi tới phương Bắc cũng mất mười ngày nửa tháng, không dám làm phiền tới thái tử!”

“Vậy…cũng được, mong Bắc vương gia thay ta cũng như Thanh Lăng hoàng triều dốc hết sức thống trị thật tốt bách tính Bắc phương!”

“Thần đệ nhất định sẽ tận lực!”

“Cáo từ!”

“Cung tiễn thái tử điện hạ!”

Nhìn Trữ Thiên Kỳ rời đi, Trữ Thiên Hợp khẽ hạ ánh mắt! Cũng tốt… Rời khỏi kinh thành có lẽ chính là con đường duy nhất của hắn. Chỉ là, nàng khó khăn lắm mới tránh được một kiếp nạn, bây giờ phải theo hắn đi Bắc cảnh?

“Chủ tử, tiểu thư đã tỉnh! Người có cần phải gặp tiểu thư không?” Cảnh Trúc từ bên ngoài tiến đến hỏi.

“Ừ, Cảnh Trúc, ngươi đi chuẩn bị cho tốt, ba ngày sau chúng ta khởi hành đi Bắc phương, Thủy cô nương… được hoàng mệnh sắc lập Bắc Vương phi!”

“Chủ tử…” Cảnh Trúc trợn to mắt, nữ nhân kia? Là hoàng thượng ban cho Vương gia sao? Vương phi? Chuyện này…

“Cảnh Trúc!” Trữ Thiên Hợp giọng điệu trầm xuống.

“Dạ, Cảnh Trúc tuân mệnh!”

“Mặt khác, phân phó xuống dưới, nếu có bất kỳ ai muốn gặp Vương phi, đều phải thông báo để Vương phi định đoạt!” Ba ngày? Nội thương của nàng nếu điều dưỡng tốt thì không có gì trở ngại, thế nhưng phải rời khỏi kinh thành, nàng có chịu được hay không?

“Chuyện này…” Cảnh Trúc cắn môi “Dạ, Cảnh Trúc đã biết!” Thủy Băng Tuyền? Nữ nhân mang tiếng xấu khắp cả kinh thành? Làm sao có thể xứng đôi với chủ tử?

Lần này không biết có thật là nàng ta bị Lục hoàng tử hãm hại hay không?

Cảnh Trúc nhìn chủ tử rời đi, cắn răng giậm chân một cái… rồi cũng hậm hực chạy theo.

Thủy Băng Tuyền lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong một sương phòng trang nhã, thân thể nàng qua một đêm cũng không còn đau đớn như hôm qua nữa, nàng bây giờ đang đợi kết quả xử trí của hoàng đế!

Tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến khiến nàng mở mắt, xem ra rất nhanh thôi nàng sẽ biết được vận mệnh nào đang chờ đợi mình.

Trữ Thiên Hợp đến gần sương phòng, nhìn người đang nằm trên giường.

“Phụ hoàng đã hạ thánh chỉ.”

“À” Không nghĩ cũng biết!

“Ba ngày sau chúng ta khởi hành đi Bắc cảnh!”

“Ba ngày? Thủy Băng Tuyền biết nhất định sẽ không có chuyện gì tốt, nhưng mà Bắc cảnh? Nghe đồn là khu vực nghèo khó nhất nước? Hơn nữa chỉ cho ba ngày chuẩn bị, ba ngày có thể làm cái gì chứ? Nội thương trong người nàng cũng chưa lành hẳn! Để nàng rời khỏi kinh thành?

Dục vọng muốn giết người lại dâng lên càng mạnh, Thủy Băng Tuyền lúc này thật muốn ném một quả bom cho nổ tung cả kinh thành này quá! Chết tiệt…

“Nàng… nếu có yêu cầu gì đều có thể phân phó Cảnh Trúc, Cảnh An đi làm! Các nàng ấy rất có năng lực!” Từ đầu đến cuối, ánh mắt Trữ Thiên Hợp không hề nhìn vào Thủy Băng Tuyền, chỉ bình tĩnh như đang tự thuật.

“Chủ tử, tiểu…Vương phi, bên ngoài phủ có người tự xung là Hương Hàn muốn cầu kiến, ngoài ra còn có thiếu gia của Giang phủ, Giang Dĩ Bác!” Cảnh An là một tỳ nữ khoảng trên dưới hai mươi tuổi, tướng mạo thanh tú, tính cách trầm ổn.

Trữ Thiên Hợp nhìn về phía Thủy Băng Tuyền, ý hỏi nàng có muốn gặp hay không?

“Mời bọn họ vào đây!” Thủy Băng Tuyền vừa nói xong, tức thì khiến cho Cảnh Trúc, Cảnhh An trong mắt kinh ngạc.

“Sao? Không thể gặp khách ư?” Thủy Băng Tuyền nhìn sắc mặt của hai người bọn họ, khẽ nhếch cao mày!

“Ý Vương phi là mời hai vị đó vào sương phòng?” Cảnh An nhìn thoáng qua chủ tử, rồi lại hướng Thủy Băng Tuyền như muốn xác nhận!

“Không thể sao?”

Đương nhiên là không thể, ngươi hiện tại đã là Vương phi, sao có thể tùy tiện mời nam nhân vào sương phòng? Cảnh An chần chờ không biết có nên nói những lời trong lòng ra hay không!

“Cảnh An, y như Vương phi phân phó mà làm!” Trữ Thiên Hợp đột nhiên lên tiếng càng khiến Cảnh An trợn to mắt, nhưng dù không cam lòng cũng đành đáp “Dạ, chủ tử!”

Giang Dĩ Bác ngồi ngay ngắn lại phòng khách, tựa như lơ đễnh ngắm nhìn hoa viên đơn giản mà tinh tế trước mặt, thật ra bây giờ trong lòng hắn không hề có chút bình tĩnh nào, hắn vừa sợ gặp nàng, vừa khát khao muốn gặp nàng!

Hương Hàn đứng một bên, cũng mang một bộ dạng lo lắng, tiểu thư không biết giờ ra sao rồi? Đêm qua, nàng vừa đả thông huyệt đạo liền chạy ngay tới Giang gia, không ngờ… không ngờ Giang Dĩ Bác lại không biết đi đâu, nàng chỉ có thể ở Đệ Nhị lâu chờ hắn.

Chuyện xảy ra tối qua, nàng cũng đã nghe nói qua, Trữ Thiên Kỳ thật đúng là đê tiện âm hiểm. Dám lợi dụng tiểu thư để hãm hại Thất hoàng tử nhằm đạt được mục đích của mình.

“Hai vị, Vương phi mời hai người tới sương phòng!” Lời Cảnh An vừa nói khiến lòng Giang Dĩ Bác trầm xuống, còn Hương Hàn vừa cả kinh lại vừa đau lòng thay cho tiểu thư!

Vương phi? Chuyện này…

Giang Dĩ Bác trong lòng buồn bã…

Trong lúc hai người còn đang giật mình, thì Cảnh Trúc cũng đang đánh giá họ. Người nữ thì nàng không biết, nhưng Giang thiếu gia, nàng hẳn nhiên phải biết rồi! Vương phi làm thế nào quen biết được Giang thiếu gia? Hai người này ở kinh thành có thể nói là cả đời cũng không thể có quan hệ gì với nhau.

Giang Dĩ Bác vừa vào phòng, ánh mắt đã rơi vào Thủy Băng Tuyền, thấy nàng nằm dựa trên giường, sắc mặt tái nhợt, hắn liền bước nhanh tới, đưa tay bắt mạch cho nàng, nghiên cứu một chút, hai hàng mi của hắn liền nhíu lại thành một đường thẳng. Nội thương? Hơn nữa còn rất nặng!

“Là Phong Cô Tình làm?” Tuy rằng hỏi, nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn, khẳng định. Nội thương nặng như vậy… đôi con ngươi của Giang Dĩ Bác hiện lên vẻ lạnh giá! Một chút sát khí vừa lưu chuyển nơi đáy mắt hắn!

Thủy Băng Tuyền thần sắc tự nhiên cười: “Đây chẳng qua là chuyện đã định sẵn rồi!” Nàng biết rõ chuyện sẽ đến, nhưng lại bị chính sự tự tin của mình che mờ hai mắt!

“Tuyền nhi… xin lỗi!” Giang Dĩ Bác trầm ổn nói, trên khuôn mặt tuấn mỹ ẩn hiện sự áy náy, thống khổ cùng tâm tình chờ đợi sự nổi giận của nàng…

“Giang Dĩ Bác, ngươi không cần tự trách mình!” Thủy Băng Tuyền đạm nhiên cười, nàng không trách hắn, là nàng làm khó hắn, đem hy vọng của mình đặt lên người khác chung quy chính là không thể được, nàng không phải là không biết? Cho nên nàng cũng không hề trách Trữ Hy! Trãi qua lần này, nàng mới biết được, thì ra hiện thực lại tàn khốc như vậy, ví dụ như nàng phải tuân chỉ ba ngày sau rời khỏi kinh thành, đây cũng là hiện thực. Với tình cảnh hiện tại, nàng không có năng lực chống cự lại hiện thực, nên chỉ có thể khuất phục!

Nhưng mà…nàng tự nói với bản thân mình, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nàng cho phép mình chịu khuất phục, bởi lúc này nàng cần giữ lại mạng sống!

Một ngày nào đó, nàng sẽ dẫm nát toàn bộ bọn chúng dưới chân mình!

“Nàng…” Thực sự phải gả cho Trữ Thiên Hợp sao? Lời muốn hỏi đã lên tới miệng nhưng không thể nào thốt ra được.

Thủy Băng Tuyền cười tự giễu: “Giang Dĩ Bác, lần này là ta thua bởi chính bản thân mình! Ba ngày sau, ta phải rời khỏi kinh thành!” Một lần tự phụ, lại trở thành nỗi sỉ nhục cả đời của nàng! Nỗi đau này, nàng vĩnh viễn sẽ không quên.

Giang Dĩ Bác khẽ mấp máy môi, nhưng Thủy Băng Tuyền đã chặn lại những lời hắn muốn nói: “Cảm ơn ngươi, Giang Dĩ Bác, ta từng nói chúng ta là bằng hữu, mong rằng sau này còn cơ hội gặp lại!” Đây chính là thời đại vương quyền, Giang Dĩ Bác dù được cho là một nhân vật nổi bật, có sức ảnh hưởng lớn, cũng không thể đối đầu với vương quyền, vì thế dù giờ có hắn ở đây, cũng không thể làm gì giúp nàng được!

“Nàng còn có cơ hội!” Giang Dĩ Bác đột nhiên nói ra.

Thủy Băng Tuyền hơi hạ mi, nàng đương nhiên biết Giang Dĩ Bác đang nói cái gì!

“Vô dụng thôi, Giang Dĩ Bác, những gì ngươi đang nghĩ, ta cũng đã nghĩ qua, tối hôm qua ta là cố gắng níu kéo đòi Thất hoàng tử chịu trách nhiệm mới tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu như lúc này lại dùng đạo thánh chỉ của Trương gia, tuy cũng có thể khiến cho hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nhưng…Đạo thánh chỉ đó chỉ có thể khiến hoàng thượng thu hồi lại mệnh lệnh, không thể cứu ta lần thứ hai, hoàng thượng sẽ không cho phép ta được tự do.” Nếu như lần này nàng không chịu gả, như vậy đối với hoàng thất mà nói chính là khiêu khích…

Đôi mắt Giang Dĩ Bác tối sầm lại, quan tâm ắt loạn! Là hắn thất thời hồ đồ rồi! Tài trí của nàng không hề thua kém hắn! Tình hình hiện tại e rằng là kết quả mọi nỗ lực của nàng! Nếu như nàng còn không gả cho Trữ Thiên Hợp, đương kim hoàng thượng tuyệt đối không để nàng sống!

Thủy Băng Tuyền nhìn Hương Hàn, nói: “Hương Hàn, thương thế của ngươi không sao chứ?” Một chưởng của Phong Cô Tình khiến nàng đau đớn đến cùng cực như vậy, mà Hương Hàn tối qua cũng chịu một chưởng của hắn!

Hương Hàn bưng một chén trà nóng đến, cẩn thận nâng nàng dậy: “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ không sao, nào, người uống chút trà đi!” Đêm qua, không cần nghĩ cũng biết là nguy hiểm cỡ nào! Mà tiểu thư còn bị trọng thương nữa.

“Hương Hàn, ba ngày sau, ta phải rời kinh thành đi Bắc cảnh, ngươi có bằng lòng theo ta không?” Ở chỗ này, ngoại trừ Hương Hàn ra, nàng cũng không vướng bận ai nữa!

“Tiểu thư, chỉ cần người còn muốn Hương Hàn, Hương Hàn sẽ không rời tiểu thư!” Nàng đã thật sự xem tiểu thư là chủ nhân, tính mệnh nàng cũng giao cho tiểu thư.

Thủy Băng Tuyền mỉm cười: “Được, như vậy, Hương Hàn, bây giờ ta cũng nói rõ cho ngươi biết, khuất phục hôm nay chỉ là tạm thời!”

“Hương Hàn luôn tin tưởng tiểu thư!”

Giang Dĩ Bác nhìn người con gái nằm trên giường nhưng lại tản ra thứ hào quang rực rỡ, lòng dần khôi phục lại sự tĩnh lặng!

“Tuyền nhi, Bắc cảnh tuy là nơi nghèo khó, nhưng Giang gia cũng có cơ sở ở đó, nếu nàng cần gì cứ nói ra, ta nhất định sẽ giúp nàng.” Giang Dĩ Bác nghiêm túc nói.

Ánh mắt Thủy Băng Tuyền bỗng lóe lên cái gì đó, nhìn thật sâu vào Giang Dĩ Bác: “Giang Dĩ Bác, ngươi có từng nghĩ tới việc đưa Giang gia trở thành thiên hạ đệ nhất gia chưa?” Giang gia hẳn nhiên là đứng đầu của ngũ đại thế gia ở kinh thành, thế nhưng thiên hạ rộng lớn, thế lực, tiền tài…vĩnh viễn cũng không có cái gọi là đệ nhất, thế nhưng… Nàng hôm nay chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt! Mà Giang Dĩ Bác chắc chắn sẽ là một đối tác vô cùng tốt! Nàng không ngại dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng mà nàng muốn tiết kiệm thời gian! Hợp tác với Giang Dĩ Bác, nàng không chỉ có Giang gia hậu thuẫn mà còn có một đồng minh ngang tài ngang sức có thể theo kịp bước chân nàng! Chuyện có lợi như vậy sao lại không làm chứ?

Giang Dĩ Bác yên lặng cùng Thủy Băng Tuyền đối diện, lòng sôi trào nhiệt huyết, nữ tử như vậy mói có thể đứng cạnh hắn cùng ngạo nghễ nhìn xuống thế gian!

“Được!”

Hai người nhìn nhau cười! Họ dường như hiểu người đối diện tựa như tri kỷ nhiều năm! Đều là người thông minh tuyệt đỉnh, đều là người không bao giờ chịu khuất phục! Kết hợp với nhau sẽ làm rung chuyển cả thiên hạ!

……………

“Chủ tử, Giang thiếu gia đã rời đi, nhưng nữ tử kia thì ở lại, nghe nói là nha hoàn thiếp thân của Vương phi!” Cảnh Trúc vẫn luôn ở bên ngoài nghe ngóng, đợi đến lúc Giang Dĩ Bác đi rồi mới tiến vào thư phòng bẩm báo.

“Cảnh Trúc, sau này chuyện của Vương phi, ngươi cùng Cảnh An không được nhúng ta vào, cũng không cần phải bẩm báo với ta, tất cả đều nghe theo an bài của Vương phi!” Nữ tử như nàng có thể hiểu được mình cần phải làm gì! Sẽ không liều lĩnh làm bậy!

“Chủ tử…” Cảnh Trúc, Cảnh An hai người kinh ngạc mở lớn miệng, Vương phi là do đích thân hoàng thượng phong, trong phủ chỉ có mình chủ tử mới có thể quản chế được nàng ta, nhưng bây giờ chủ tử lại tỏ vẻ không quan tâm, đây chẳng phải là khiến Vương phi lại càng đắc ý kiêu ngạo sao?

“Chủ tử, Bát hoàng tử uống rượu say.” Một gã hạ nhân chạy vào bẩm báo.

Đôi mắt đẹp của Trữ Thiên Hợp nổi lên một tầng sầu lo…

“Các ngươi cút ngay cho ta…Cút ngay… Ức…Rượu…” Trữ Thiên Khang say khướt, quát tháo rồi đẩy bọn hạ nhân đang đỡ người hắn ra.

“Bát đệ, các ngươi lui xuống trước đi!” Không nhìn phòng khách đã bị đập phá tan tành, Trữ Thiên Hợp đỡ lấy người đang nghiêng nghiêng ngã ngã, phân phó: “Cảnh An, giúp ta đưa Bát hoàng tử vào phòng trong, Cảnh Trúc, chuẩn bị nước nóng.” Ai…

“Dạ, chủ tử!”

Cảnh An nhanh chóng bước lên nâng Trữ Thiên Khang dậy!

…………….

Thật vất vả mới cho người trên giường uống xong chén canh giải rượu, nhìn Trữ Thiên Khang đã an tĩnh, Trữ Thiên Kỳ than nhẹ một tiếng: “Bát đệ, đệ cần gì phải khổ như vậy? Ta trước nay chưa hề có dã tâm làm hoàng đế, như bây giờ đối với ta mà nói, chính là kết quả tốt nhất, trên cõi đời này, ta cũng không hề lưu luyến gì nữa, có lẽ không có ta, đệ mới chịu suy nghĩ cho bản thân mình, đừng vì ta mà buộc chính mình phải dằn vặt đau khổ như vậy!

Ngồi một bên lẳng lặng nhìn gương mặt của Trữ Thiên Khang, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh lần đầu tiên hắn gặp Bát hoàng đệ… Hắn ở trong cung, vẫn luôn lạnh lùng, xa cách với mọi người, ngoại trừ cung nữ, thái giám, thỉnh thoảng gặp phụ hoàng, còn có hận ý sâu sắc của “Người” đó, hắn thật sự rất ít khi tiếp xúc với người khác!

Năm ấy hắn bảy tuổi, ngẫu nhiên làm sai chuyện, sợ bị hoàng phi trách phạt nên trong lúc vô ý chạy đến chỗ của Bát hoàng đệ… Cứ như vậy, hai đứa trẻ choai choai, không phân biệt thân phận lớn nhỏ cùng vui đùa bên nhau. Kể từ đó, bát hoàng đệ thường xuyên len lút đến tìm hắn, cũng nhiều lần lén lút đưa hắn ra ngoài cung chơi… Bát hoàng đệ ham chơi, hắn lại trầm lặng… theo lý mà nói, hai người bọn hắn vốn không thể qua lại thân quen được, nhưng mà ở tại hoàng cung, giữa họ lại có mối quan hệ đơn thuần như vậy thật là hiếm có.. Mỗi lần bát hoàng đệ nói hươu nói vượn, hắn đều lẳng lặng lắng nghe rồi đạm nhiên cười…Thời gian đó không chỉ là quãng thời gian hạnh phúc nhất của hắn, mà cũng là thời gian hạnh phúc của Bát hoàng đệ.

Thấm thoát, bọn họ đã không còn là những đứa trẻ như trước! Cũng không biết từ lúc nào bát hoàng đệ lại luôn đứng chắn đằng trước, che chở cho hắn… Là vô số lần hắn bị “người đó” trừng phạt, thương tích đầy mình? Là lúc các thái y đều nói hắn sẽ không sống nổi bao lâu? Hay là lúc mà hắn thống khổ bất lực đến tận cùng?

Bát hoàng đệ không biết từ lúc nào lại từ từ thay đổi, không ham chơi như trước, lại càng chăm chú, nỗ lực hơn…Hắn sau này mới biết được Bát đệ làm vậy chỉ vì muốn bảo vệ hắn…

Bây giờ tất cả đều kết thúc, có thể rời kinh thành, nhìn ngắm thế giới bên ngoài, cũng không uổng phí hắn đã tới cõi đời này!

Thế nhưng cuộc đời của Bát hoàng đệ bây giờ mới bắt đầu, không nên lãng phí toàn bộ tâm tư lên người hắn, như vậy thật không đáng. Huống hồ tương lai phía trước của hắn thế nào ngay hắn cũng không nói trước được.

………..

Ỷ Lệ lâu

“Chủ tử, Giang Dĩ Bác ra cái giá rất lớn, muốn mua đầu người của Vô Tình Các, chuyện này…” Chiến Nhất nhìn chủ tử nằm trên giường, sắc mặt ngưng trọng nói, hiện nay trên giang hồ, kẻ có bản lĩnh cũng không ít, Giang Dĩ Bác lại ra phần thưởng kếch xù như vậy, ắt sẽ có mãnh phu giang hồ liều mạng mà xông vào. Chủ tử lại đang trọng thương!

“Giang Dĩ Bác…” Phong Cô Tình sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, ngực quấn vải trắng, suy yếu nằm tựa trên giường, tuy rằng không đâm trúng tim, nhưng nàng ra tay ngoan độc, cũng khiến hắn phải nằm dưỡng thương trên giường.

Nghĩ đến nàng… Trong lòng hắn lại dâng lên đau đớn…

Nàng ba ngày sau phải theo Trữ Thiên Hợp rời khỏi kinh thành, đi tới Bắc cảnh!

Còn ông ta…cuối cùng cũng đã đến được nơi đó như ý nguyện!

“Chủ tử…” Chiến nhất nhìn sắc mặt của chủ tử, cũng cảm thấy sốt ruột trong lòng, chủ tử đêm qua thụ thương trở về khiến bọn hắn sợ đến nỗi tim muốn nhảy cả ra ngoài. Ai có thể đâm chủ tử được chứ? Hắn luôn thắc mắc trong lòng!

Mà từ sáng sớm nay, giang hồ lại truyền ra một tin tức chấn động! Giang Dĩ Bác công nhiên khiêu chiến chủ tử! Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Bán mạng? Mua mạng? Giang Dĩ Bác muốn người của ta, cũng phải xem hắn có khả năng này không!” Phong Cô Tình lạnh lùng cười, lúc này Giang Dĩ Bác hẳn cũng không dễ chịu nhỉ?

“Chủ tử, nhưng người bây giờ đang bị thương, thuộc hạ kiến nghị người về Vô Tình Các dưỡng thương, ở đây dù sao cũng là kinh thành, lỡ như…” Lỡ như Giang Dĩ Bác tra ra được chỗ này, hậu quả thật là không dám nghĩ đến!

“Giang Dĩ Bác muốn đối phó với Vô Tình Các cũng chỉ có thể mượn thế lực trong giang hồ, mà người trong giang hồ sẽ không đến kinh thành chém giết đâu! Hiện tại Giang Dĩ Bác muốn đối phó cũng không phải là ta.” Mà là Vân gia cùng Trữ Thiên Kỳ! Phong Cô Tình nhếch môi hiện lên ý cười mị hoặc nhưng lại lãnh khốc! Hắn vốn là kẻ làm nghề bán mạng, Giang Dĩ Bác còn muốn mua mạng hắn? Vậy cũng phải xem có kẻ nào có khả năng này không!

“Chủ tử, thuộc hạ đã làm giống như lời người phân phó.” Ỷ Hồng đẩy cửa tiến vào cung kính nói.

“Tốt, Giang Dĩ Bác, tam khối kỳ ngọc nay đều ở tại Giang gia, việc này cũng sẽ gây cho hắn không ít phiền phức!” Phong Cô Tình lạnh lùng nói.

“Phủ Thất hoàng tử có tin tức gì không?”

“Hồi bẩm chủ tử, phủ Thất hoàng tử không có bất cứ chuyện gì khác lạ, hoàng thượn hạ chỉ phong Thủy Băng Tuyền làm Bắc Vương phi, thế nhưng hoàng thượng lại không làm chủ hôn cho bọn họ, chỉ là cứ như vậy hạ chỉ để bọn họ ba ngày sau khởi hành, Trương lão thừa tướng cầu kiến bị hoàng thượng cự tuyệt! Giang Dĩ Bác vừa từ phủ đi ra, Hương Hàn ở lại đó! Thủy phủ nghe được tin tức của Thủy Băng Tuyền cũng cực kỳ khiếp sợ! Mặt khác, như chủ tử dự đoán, có rất nhiều thế lực cũng đang giám sát chặt chẽ phủ Thất hoàng tử.”

“Vân gia thì sao?” Vân Tại Viễn chắc không phải là không đoán trước được Giang Dĩ Bác sau khi tỉnh lại nhất định sẽ động đến Vân Gia chứ?

“Vân Gia không hề có bất kỳ động tĩnh gì!”

“Tiếp tục giám sát chặt!”

“Dạ…”

…………

“Ông nội, tại sao lại như vậy?” Trương Quang Duệ lo lắng nhìn Trương lão gia trầm mặc.

“Duệ nhi… Việc này ông nội cũng không có cách nào!” Lão thái gia vỗ về chòm râu nói. Chuyện ông ta lo lắng rốt cuộc đã xảy ra!

Yến tiệc hôm qua, quả thật là một hồi mưa gió giông bão…

“Ông nội, chúng ta không phải còn có một đạo thánh chỉ sao? Hoàng thượng vì sao không chịu gặp người chứ?” Chuyện bất ngờ xảy ra khiến Trương Quang Duệ gấp đến mất đi lý trí. Tuyền nhi sao lại ở trong hậu cung? Lại còn cùng với Thất hoàng tử…

“Duệ nhi, việc này đã không thể vãn hồi lại được.” Lão thái gia thở dài nói. Hoàng thượng không gặp ông ta tất nhiên là muốn cho Trương phủ một bậc thang leo xuống, tứ hôn cho Tuyền nhi đã là nể mặt Trương phủ rồi.

“Vì sao? Lẽ nào hoàng thượng không chịu tuân theo thánh chỉ?” Trương Quang Duệ lúc này chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là ngăn cản Tuyền nhi đi Bắc cảnh. Ngăn cản Tuyền nhi trở thành Bắc Vương phi!

“Thánh chỉ hoàng thượng nhất định sẽ tuân thủ, thế nhưng giải trừ hôn ước rồi thì Tuyền nhi tức khắc sẽ mất mạng, hoàng thượng sẽ không để con bé sống!” Tuyền nhi đã giẫm phải một chỗ nhạy cảm của hoàng thất!

“Cái gì?” Trương Quang Duệ ngã ngồi trên ghế, sắc mặt khó coi.

“Duệ nhi, quên Tuyền nhi đi, con bé bây giờ đã là Bắc Vương phi, ba ngày sau phải lên đường cùng Bắc Vương gia đi Bắc phương!” Ông ta từng gặp qua Thất hoàng tử Trữ Thiên Hợp, dáng vẻ anh tuấn, chỉ là…

Đây có lẽ là số trời đã định! Mong Bắc Vương gia là một phu quân tốt mà Tuyền nhi có thể giao phó chung thân cả đời!