Manh Phi Đãi Gả

Quyển 2 - Chương 71: Tổn thương




Edit: Boringrain

Trữ Thiên Hợp lặng im thật lâu cũng không nói gì khiến tâm tư Thủy Băng Tuyền như treo lơ lửng trên không!

“Thiên Hợp?” Hắn không đồng ý sao?

Trữ Thiên Hợp rủ mi che đi những ưu tư nơi đáy mắt, ngẩng đầu nhìn ánh mắt chờ mong của Thủy Băng Tuyền, nhàn nhạt nói: “Tuyền, hà tất phải vậy?” Cơ thể hắn, hắn là người hiểu rõ nhất, cho dù là thần tiên cũng khó lòng cứu được, huống chi trên đời vốn không có cái gọi là thần tiên. Nàng cần gì phải cố chấp tự mình đi tìm nỗi tuyệt vọng như vậy? Hắn không phải nhu nhược đến nỗi không dám đối mặt với thật tế, mà là đối mặt rồi thì sao chứ, đã không còn hy vọng cần chi khiến bản thân phải thêm một lần tuyệt vọng,

Thủy Băng Tuyền nở nụ cười, thật nhạt, thật buồn khiến lòng Trữ Thiên Hợp càng thêm đau đớn!

“Ta chỉ là không muốn buông tay.” Nàng không cam lòng, khó khăn lắm trái tim mới rung động, nàng muốn hắn ôm nàng vào lòng cho đến bạc đầu giai lão! Nàng muốn hắn cùng nàng đi hết đoạn đường còn lại.

Trữ Thiên Hợp lắc đầu: “Chưa từng hy vọng thì sẽ không có thất vọng, ta không muốn nàng phải thất vọng, cũng không muốn khiến bản thân thêm một lần tuyệt vọng!” Hắn đã dùng khí lực cả đời để tiếp nhận kết cục này! Nếu lại thêm một lần chuyển hóa, kết quả kia hắn không cho rằng mình có thể chịu đựng nổi, hắn không muốn oán, cũng không muốn hận… Lại càng không muốn bản thân ích kỷ, giữ nàng không buông! Con người nếu từ đầu chưa từng có ham muốn, chưa từng có dục vọng, bình tâm mà sống, thì há chi sợ hãi cái chết?

Bầu không khí trong thư phòng trở nên an tĩnh đến ngột ngạt, tín niệm của Thủy Băng Tuyền dưới ánh mắt hắn gần như dao động! Nhưng chỉ một giây sau nàng liên cứng rắn nói: “Ta muốn chàng đi!’

Trữ Thiên Hợp lắc đầu: “Tuyền, đừng nghĩ tới việc này nữa, ta sẽ không đi!”

“Vì sao?” Mày liễu nhếch lên.

Trữ Thiên Hợp lại lặng im không nói…

“Ta đã thỉnh đại ca theo chúng ta đi Độc cốc, huynh ấy đã đáp ứng rồi.” Thủy Băng Tuyền dời ánh mắt nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ nhàn nhạt nói.

“Ta biết chàng không muốn đi, là bởi vì không muốn ta tự mình vọng tưởng, không muốn ta thương tâm, thế nhưng Trữ Thiên Hợp, chàng có từng nghĩ tới không, nếu ta cứ trơ mắt nhìn chàng từng ngày bước gần tới cửa tử thần, tim ta đau đớn đến mức nào?”

Trữ Thiên Hợp ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn vào Thủy Băng Tuyền, đau thương nổi sóng nơi đáy mắt, khiến người ta vừa nhìn thấy liền không cầm lòng mà chua xót nơi chóp mũi! Chậm rãi bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy lưng nàng, không cho nàng nhìn thấy vẻ mặt bi thương đau đớn của hắn: “Tuyền, chúng ta cũng không nên chìm đắm quá sâu trong tình cảm này, được không?”

Cơ thể Thủy Băng Tuyền đột nhiên hơi run lên, nàng vì lời hắn nói mà đau lòng!

Trữ Thiên Hợp cảm giác được người con gái trong lòng run rẩy, khuôn mặt hắn tái nhợt tựa tờ giấy, hàng mi dày đậm khẽ rủ xuống, không cho những tia bi ai phát ra! Dùng hết toàn lực để khống chế tình cảm của mình, đợi đến khi bình tĩnh hắn mới mở mắt ra, lại là một đôi mắt bình thản, ung dung nói: “Tuyền, nếu như thật sự muốn làm gì đó vì ta… vậy hãy để cho ta được thỏa mãn tâm nguyện duy nhất trong đời! Khiến cho bách tính Bắc cảnh có thể cơm áo không lo, được không?”

Thủy Băng Tuyền chậm rãi xoay người, mắt phượng mở lớn, đau thương nói: “Đây chính là mong muốn duy nhất của chàng?” Còn nàng thì sao? Trong tim hắn nàng không có chút địa vị nào sao? Hắn thậm chí không thể vì nàng mà nỗ lực một lần! Chuyện này làm sao nàng có thể chấp nhận?

Trữ Thiên Hợp nhìn ánh mắt bi thương của nàng, lòng đau như cắt, nhưng sắc mặt lại lạnh nhạt như nước, nhãn thần thản nhiên, nhìn thủy Băng Tuyền gật đầu: “Đúng, là tâm nguyện duy nhất của ta!” Nàng, là tâm nguyện cuối cùng của cả đời hắn, nhưng… Hắn đã không thể hoàn thành!

Lệ theo khóe mắt chảy xuống, vương lại trên ngực áo hai người, nhưng lại như lửa nóng đốt cháy cả hai trái tim, Thủy Băng Tuyền chưa từng nghĩ chính mình lại có lúc yếu đuối như vậy, đây là lần thứ hai nàng rơi lệ, lần đầu tiên cũng là vì hắn! Nước mắt… Ha hả, trong lòng ra sức cười to, thì ra, Thủy Băng Tuyền nàng cũng có nước mắt. Người mẹ vô lương tâm của nàng mà nhìn thấy, nhất định sẽ không tin nổi vào mắt mình!

Bởi vì… Ngay đến nàng cũng không tin nổi.

Trữ Thiên Hợp lẳng lặng nhìn hàng lệ vương trên mắt nàng, khuôn mặt bình tĩnh tựa như không thấy gì, nhàn nhạt nói: “Nàng không nên như vậy!”

“Ta đây thì thế nào? Trong lòng chàng có chỗ nào cho ta?” Thủy Băng Tuyền trên mặt còn đọng hai hàng lệ, lại hiện ra nụ cười rạng rỡ nhìn chằm chằm Trữ Thiên Hợp!

Trữ Thiên Hợp khẽ nhíu mày, xoay người đi: “Vương phi, nàng mệt mỏi rồi, trở lại phòng nghỉ ngơi đi!”

Vương phi? Ha hả, Vương phi? Nụ cười trên mặt Thủy Băng Tuyền lại càng sâu, lệ cũng không nén được ướt đẫm cả khuôn mặt! Hơi thở nghẹn lại, nàng không thể hô hấp, trái tim đau đớn như bị ai thắt lại, nỗi đau đó lan truyền ra cả thân thể… Lấy tay ôm ngực, nhưng nàng lại không thể ôm lấy tâm tư đang run rẩy đau đớn của mình… Lệ tràn khóe mắt, như màng sương mỏng che mờ đi đôi mắt, nàng thậm chí không nhìn rõ bóng dáng hắn đang quay lưng về phía nàng.

Một giây trôi qua dài tựa cả thế kỷ, Thủy Băng Tuyền cố gắng hít thở, cố gắng hô hấp nhưng vì sao lòng nàng lại đau nghẹn tựa như hít thở không thông?

Trữ Thiên Hợp dùng toàn bộ sức lực bình sinh, tay nắm chặt lại, tự nói với chính mình, không thể để nàng lại lún sâu, cứ như vậy cũng tốt, khiến nàng sớm ngày hết hy vọng! Hắn không thể quay đầu lại, nếu quay đầu lại hắn thật không nghĩ có thể khống chế được bản thân!

“Cảnh Trúc!” Hắn phải nhanh chóng rời đi, bằng không hắn cũng không thể khống chế được trái tim mình! Hắn sẽ ôm nàng vào lòng, nói với nàng, nàng giống như Thiên Tuyệt Tán kia dần dần thấm vào trong máu hắn, thịt hắn! Khiến tâm tư hắn không còn là của mình nữa!

Nghe thấy giọng nói hắn, Thủy Băng Tuyền đưa tay quẹt ngang dòng lệ, cũng xóa đi nhưng đau đớn trên khuôn mặt! Nàng kiêu hãnh, chỉ có thể nguyện ý để mình hắn thấy được vẻ yếu đuối của mình.

“Dạ, vương gia!” Cảnh Trúc an tĩnh tiến vào.

“Đưa Vương phi về hậu viện!” Hắn nín thở, nói ra một câu, chỉ một câu thôi mà gian nan tựa như nói cả cuộc đời.

“Dạ, Vương phi, mời!” Cảnh Trúc nhìn thoáng qua sắc mặt bình tĩnh của Vương gia, rồi cung kính nói.

“Không cần phiền, ta tự đi được!” Thủy Băng Tuyền bước chân nặng nề ra cửa, cũng không liếc mắt về phía người quay lưng về phía nàng, bằng không nàng sẽ thấy hắn hắn đang run rẩy kìm chế…

“Chủ tử…” Cảnh Trúc nhìn Thủy Băng Tuyền từng bước rời đi, thân thể lảo đảo không vững, nàng liền chạy đến đỡ lấy, nhưng bị Thủy Băng Tuyền đẩy ra. Không thể làm gì khác hơn là quay đầu nhìn về Trữ Thiên Hợp.

“Ngươi lui xuống đi.” Thanh âm nhàn nhạt khiến cho Thủy Băng Tuyền đang cố gắng rời đi cũng hơi khựng lại một chút, sau đó nàng lại như không có gì, tiếp tục bước đi. Hắn bình tĩnh khiến nàng cắn răng tức giận, nam nhân này lại muốn thu vào trong cái vỏ của chính mình. Gạt nàng đi ra. Nàng trong lòng hắn tính là gì đây? Là gì đây?

“Dạ!” Nhìn thoáng qua Vương phi khó khăn đi từng bước phía trước, lại nhìn qua bóng lưng Vương gia, Cảnh Trúc trong mắt chợt hiện vẻ mơ hồ, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì, Chủ tử lại làm cho Vương phi thương tâm như vậy?

Nghe tiếng cửa đóng lại, thân thể Trữ Thiên Hợp vốn đang đứng vững vàng lại loạng choạng, khí huyết cuồn cuộn, chợt thấy nơi yết hầu có vị tanh tanh, liền kéo chiếc khăn lên che miệng…

Nhìn sắc máu đỏ tươi, Trữ Thiên Hợp kinh ngạc xuất thần, không biết hắn đã nhìn vào chiếc khăn thấm đỏ hết bao lâu, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt.

Ông trời ơi, ông cũng thật là buồn cười… Nếu tới giờ ông chưa từng thương xót ta, vì sao còn muốn cho ta gặp nàng? Nhưng nếu ông thật thương ta, vì sao còn muốn khiến ta bất lực, để mặc nàng tựa như Thiên Tuyệt Tán thấm vào xương tủy? Để rồi ta lại thương tổn nàng. Ông khiến ta biết oán hận, ta hận ông, hận ông bất công! Ta oán ông, oán ông đối với nàng tàn nhẫn, vì sao phải khiến ta tổn thương đến nàng?

Hắn lấy cái gì cho nàng đây? Hắn dựa vào gì mà tiếp nhận tình yêu của nàng?

Trữ Thiên Hợp lặng lẽ cười, càng cười lại càng lớn tiếng, càng cười nước mắt lại càng tuôn trào… Tay nắm chặt lấy chiếc khăn thấm máu, gân xanh đã nổi đầy lên bàn tay trắng bạch! Bộ dạng hắn lúc này tựa kẻ điên, nhìn thật dữ tợn, như muốn nói lên những đau đớn trong ngực mình.

Hương Hàn thấy Thủy Băng Tuyền đi vào sân, vội vàng tiến ra đón: “Tiểu thư…” Nhưng khi đến gần, vừa thấy sắc mặt của Thủy Băng Tuyền, thì rùng mình, đứt tiếng…

Nàng vội đỡ Thủy Băng Tuyền đi vào phòng….

“Tiểu thư, người nằm nghỉ một chút! Nô tỳ sẽ cho người đem nước rửa mặt tới.” Hương Hàn nhìn bộ dạng tiểu thư lúc này, tâm chợt nhói lên, hai ngày nay tiểu thư và Vương gia rốt cuộc cũng ở bên nhau, nảy sinh tình cảm, tuy rằng lòng nàng còn có chút nghi hoặc, vì sắc mặt tiểu thư không thật hạnh phúc giống như trong tưởng tượng của nàng, trái lại có chứa chút đau thương! Ngay đến buổi tối cũng đều ngủ không an giấc! Luôn thao thức mãi cho đến hừng đông… Vài ngày nay tiểu thư đều ở trong thư phòng của Vương gia, cũng không mang theo nàng! Nàng cũng không muốn chen vào không gian ngọt ngào của hai người, chỉ là… Ban nãy vừa nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của tiểu thư, nàng mới cảm giác có điều không thích hợp! Tâm ý của tiểu thư đối với Vương gia, nàng hiểu rõ, cho nên người có thể làm cho tiểu thư thương tâm chỉ có thể là Vương gia mà thôi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thủy Băng Tuyền thất thần ngồi trên mép giường, kinh ngạc đờ đẫn, nàng hiện tại không cảm thấy gì cả, quanh quẩn trong đầu chỉ có hình ảnh hắn lạnh nhạt, hắn vô tình.

“Tiểu thư…” Hương Hàn đưa đến một cái khăn ấm, lo lắng nhìn tiểu thư! Tiểu thư như vậy đến giờ nàng chưa từng thấy qua! Ai… Tình ái, nàng cũng rất rõ ràng, có thể khiến người ta đau đến tê tâm phế liệt! Tiểu thư tình tính lạnh lùng, kỳ thực là bởi vì người vẫn chưa biết đến tình, người không hiểu tình một khi động tâm sẽ là toàn tâm toàn ý, tựu như tiểu thư đối với Vương gia hoàn toàn tin tưởng cùng ỷ lại. Đây cũng là nỗi lo lắng mơ hồ trong lòng nàng! Nàng sợ tiểu thư bị tổn thương! Nhưng mà, không ngờ tới tiểu thư đã thật sự bị thương tổn!

Thủy Băng Tuyền cầm lấy khăn, đắp lên mặt mình, làn hơi ấm của khăn khiến nàng dần tỉnh táo lại, nhưng lại làm rõ ràng hơn những đau nhức trong lòng nàng.

“Có chuyện gì? Hương Hàn!”

Trong đôi con ngươi lạnh lùng của Hương Hàn toát ra vẻ lo lắng, giọng điệu trầm ổn: “Tiểu thư, Hoàng Tử Thành và Đồng nhi đã trở về, còn có, hiệu buôn của Giang gia truyền tin tức tới.”

Thủy Băng Tuyền không nói gì, chỉ đưa lại khăn cho Hương Hàn, Hương Hàn cầm lấy khăn, nhúng vào chậu nước nóng rồi đưa lại cho nàng.

Thủy Băng Tuyền lại đắp khăn lên trên mặt, lau khô đôi mắt còn đau nhức của mình…

“Cho Hoàng Tử Thành và Đồng Nhi đến phòng khách, ta muốn nghe thử thành quả của bọn họ.” Dù cho tâm xuy sụp, nàng cũng không thể gục ngã.

Hương Hàn mấp máy môi định nói rồi lại thôi, chỉ lãnh tĩnh gật đầu: “Dạ!”

“Tham kiến Vương phi!” Hoàng Tử Thành cung kính hành lễ. Phía sau hắn chính là Đồng nhi.

Thủy Băng Tuyền ngồi ở vị trí chính chủ, nhàn nhạt nói: “Đã thăm dò được tất cả rồi chứ?” Tâm nàng, lại vì một tiếng hô Vương phi của Hoàng Tử Thành mà co rút lại.

Hoàng Tử Thành ngước mắt lên, tự tin gật đầu: “Dạ!” Mấy ngày nay, hắn mang theo Đồng Nhi lân la đến mọi ngõ ngách nơi Bắc Thành này, thăm dò được nhiều chuyện.

“Vậy trước tiên nói về thương hộ lớn nhất Bắc Thành xem.” Cầm lấy chén trà Hương Hàn đưa qua, Thủy Băng Tuyền hơi hạ mắt, lạnh lùng nói.

“Dạ, Thương hộ lớn nhất Bắc Thành, có hai nhà.” Hoàng Tử Thành giọng nói bình ổn tự tin.

“Tiếp tục đi, nói thử xem mấy ngày nay ngươi tìm hiểu được gì!” Khẽ nhấp một ngụm trà, Thủy Băng Tuyền lại thấy ấm lòng, Hương Hàn vĩnh viễn biết làm thế nào để biểu đạt sự quan tâm với nàng

“Thương hộ lớn nhất Bắc Thành có Cung gia và Vương gia, Chỉ xét trong Bắc Thành, hai nhà đều rất lớn mạnh, Cung gia so với Vương gia yếu hơn một chút, bởi vì sản nghiệp của Cung gia đại bộ phận đều chuyển tới Nam cảnh, ra khỏi Bắc thành, Vương gia vốn không thể so bì cùng Cung gia.”

“Nam cảnh?” Thủy Băng Tuyền nghe Hoàng Tử Thành báo cáo, lại mơ hồ có cảm giác không hợp lý!

“Dạ, nghe nói Cung Thác, chủ sự của Cung gia, mấy năm trước ở Nam cảnh có quen biết với một vị có thân phận rất cao, sau đó Cung Thác lại dần chuyển việc làm ăn vòng qua Bắc Thành đi ra ngoài, hướng đến Nam cảnh!” Hoàng Tử Thành bình tĩnh trả lời.

“Nói về Vương gia xem!” Thủy Băng Tuyền lại nhớ tới vị Vương lão gia kia, một người luôn luôn tỏ ra thấp bé, thế lực tại Bắc Thành không thua kém gì Cung gia, coi như là thanh cao đi, cũng không nên thấp bé như vậy.

“Vương lão gia rất ít khi ra khỏi cổng, mười tám năm trước, ông ta có một nữ nhi, đối với Vương tiểu thư vô cùng sủng ái, thế nhưng Vương lão gia khi đó làm người cao ngạo, đắc tội với không ít người, Vương tiểu thư bị người hủy trong sạch nơi khuê phòng, năm sau sinh ra được một nữ nhi rồi treo cổ tự tử! Vì vậy Vương gia huyết mạch chỉ còn duy nhất đứa cháu gái này, sau đó Vương lão gia cũng dần dần không hề lui tới thương hội. Trừ phi có việc cần, nếu không ông ta rất ít khi bước chân khỏi cổng.” Hoàng Tử Thành đem tin tức hắn thăm dò được nói lại.

“Việc này ở Bắc thành có bao nhiêu người biết?”

“Lúc đó mọi người đều biết, cho nên cháu gái của Vương lão gia đến giờ cũng chưa hề ra khỏi khuê phòng, không ai biết dung mạo ra sao? Chỉ biết nàng ta năm nay mười bảy tuổi.”

“Nói về Triệu lão gia xem!” Thủy Băng Tuyền vừa nói xong, ánh mắt liền dừng lại chỗ Đồng Nhi đứng sau Hoàng Tử Thành, xem ra Triệu lão gia này đối với hắn có ảnh hưởng không nhỏ.

Hoàng Tử Thành sắc mặt trấn định nói: “Triệu lão gia này chỉ đứng sau Cung gia cùng Vương gia, ông ta có một nam một nữ, Triệu thiếu gia không học hành không nghề nghiệp, chỉ biết ăn chơi cờ bạc, mà Triệu tiểu thư lúc tỏ vẻ dịu dàng, mềm mại, khi thì hung hăng bạo ngược, một nhà Triệu gia ở Bắc thành đều có danh trở trẽn thành tiếng.”

“Ngươi tiếp tục quan sát nhất cử nhất động của Cung gia và Vương gia, còn tin tức của những thương hộ khác, ngươi nói cho Thu Nhi biết.” Chuyển hướng sang Thu Nhi, Thủy Băng Tuyền phân phó;” Thu Nhi, những lời Hoàng Tử Thành nói, ngươi nhất định phải nhớ cho rõ, bất cứ lúc nào ta cũng có thể hỏi đến!”

“Dạ, Thu Nhi rất định sẽ ghi nhớ!” Thu Nhi vội vã tiến lên một bước nói.

“Dạ!” Hoàng Tử Thành cũng cung kính gật đầu.

“Đồng Nhi, ngươi qua đây!” Thanh âm nhàn nhạt của Thủy Băng Tuyền khiến Đồng Nhi đứng sau Hoàng Tử Thành càng thêm sợ hãi!

“Đồng Nhi!” Giọng nói vẫn không đổi, nhưng lại mang theo áp lực vô hình.

Thu Nhi lo lắng nhìn bộ dáng e dè của Đồng Nhi, ánh mắt cổ vũ hắn bước lên.

Hoàng Tử Thành cũng lấy tay vỗ vỗ, ý bảo hắn đi ra phía trước. Tuy rằng hắn vẫn nghi hoặc vì sao Vương phi lại kêu Đồng Nhi.

Trong mắt Đồng Nhi hiện lên một tia khiếp sợ, nhưng thân người vẫn chậm rãi tiến lên, hắn bước từng bước, thật lâu mới đến trước mặt Thủy Băng Tuyền.

“Đi tới trước 5 bước.”

Đồng Nhi hơi run lên, nhưng mà bước chân vẫn tiến lên 5 bước rồi dừng lại.

Thủy Băng Tuyền nhìn Đồng nhi trước mặt mình, mấy ngày không gặp, sắc mặt Đồng Nhi so với lúc đầu còn đẹp hơn. Da thịt mềm mại trắng nộn khiến cho người ta muốn cắn một cái. Rõ ràng là sợ hãi, nhưng mà có thể chiến thắng chính nỗi sợ của bản thân, nàng thật sự hài lòng! Đồng Nhi này làm nàng nảy ra một ý nghĩ.