Manh Phi Đãi Gả

Quyển 3 - Chương 12: Nam nhân mỹ sắc




Edit: Boringrain

Hàng cuối tuần đây!!!

Thủy Băng Tuyền liếc thấy sắc mặt Trữ Hy, liền nở nụ cười bí hiểm: “Được huynh tương trợ, ta vô cùng cảm kích, nếu gặp khó khăn gì cứ đến tìm ta, đừng ngại. Chỉ cần có thể giúp, Thủy Băng Tuyền ta quyết không chối từ!”

Giữa họ, vốn chẳng có cái gút mắc mà hắn vẫn tưởng. Trữ Hy trầm mặc kiệm lời, nhìn như lạnh lùng vô cảm, thật ra rất thương yêu bách tính. Trước kia nơi hoàng thành u tối, đầy rẫy âm mưu xảo quyệt mới khiến hắn chán chường ngoảnh mặt làm ngơ! Hơn nữa, lời này của nàng, phân nửa vì xem Trữ Hy là bằng hữu, nửa kia hiển nhiên là cho Hương Hàn nghe thấy rồi.

Thủy Băng Tuyền đột nhiên nói vậy khiến Trữ Hy kinh ngạc không thôi. Còn Hương Hàn kế bên thì lòng đã gợn sóng lăn tăn. Nàng thầm nghĩ: Tiểu thư vẫn không tin Trữ quận vương? Người muốn đuổi Trữ quận vương về kinh thành ư?

Chút thay đổi của Hương Hàn không qua nổi ánh mắt sắc bén của Thủy Băng Tuyền. Môi mọng khẽ nhếch, vẽ lên nụ cười giảo hoạt, Thủy Băng Tuyền lạnh mặt chuyển đề: “Còn mười ngày nữa đến ngày đấu giá, nhờ huynh thông báo giùm ta, mặc kệ là ai, không nộp 100 lượng phí báo danh thì mời người ở đâu trở về chốn nấy! À phải, nhớ nói rõ thiếp mời chỉ có 100 cái thôi, đến muộn là hết phần!”

Khóe môi co quắp, Trữ Hy gượng đáp: “Được.” Dán thông báo này ra, e rằng…

“Hình như Trữ quận vương có ý kiến gì thì phải?” Nhìn cơ mặt hắn giật giật liên hồi, Thủy Băng Tuyền bình thản hỏi.

Trữ Hy vội lắc đầu nói “Không.” Chỉ là khâm phục lòng dạ ngoan độc của nàng thôi. Những người đó đều là thương nhân gian xảo, quý tiền như mạng, nhưng gặp kiểu ăn cướp trắng trợn của nàng, cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, khóc không ra nước mắt! Số thiếp đã ghi rõ, há chẳng phải khiến họ càng khẩn trương đến sốt vó sao? Bởi dù gì cũng phải có được thiếp mời mới tính những chuyện khác. Mà một khi đã vào tới cửa đấu giá, chuyện tiếp theo… đương nhiên là bạc vào túi nàng ấy rồi!

Thủy Băng Tuyền trầm tư giây lát lại dặn dò thêm: “Vài ngày nữa chắc có không ít thương nhân tới Bắc thành, đến lúc ấy nhờ huynh sắp xếp cho ổn thỏa.”

“Ta biết rồi!’

“Vậy huynh về phủ nha trước đi!” Thủy Băng Tuyền cong môi tươi cười. Nàng khổ cực bày ra cục diện Bắc cảnh ngày nay, há để cho người khác ngồi mát bát vàng? Bọn họ biết bỏ thỏ bắt sói, nàng không biết làm lồng sắt đợi sẵn sao?

Giới địa Bắc thành bao la ngàn dặm, để xây tường, mở lộ nghìn vạn lượng bạc e còn thiếu, trăm vạn lượng cỏn con của triều đình lợi lộc gì? Điều ấy sao Trữ Thiên Kỳ không nhận ra chứ?…

Xoay người trở lại thư phòng, mắt phượng thoáng thâm sâu không đáy. Trữ Thiên Kỳ, lần này ngươi tính sai rồi, Bắc cảnh vĩnh viễn sẽ không trở về tay ngươi…

Lật giở bản kế hoạch mấy ngày soạn thảo, đầu óc bắt đầu miên man suy tính. Trăm dặm đất hoang, nàng chẳng mấy lo lắng, bởi tới lúc chia đất cho dân khai khẩn, không quá hai năm sẽ có thu hoạch.

Điều nàng lo bây giờ là phát triển công nghiệp. Không sai, nàng muốn hướng Bắc cảnh thành một trung tâm công-nông nghiệp trù phú, phát dương quang đại, để không ai không biết.

Mà lúc này, công nghiệp đương nhiên lấy xưởng diêm làm nền móng. Lần đấu thầu này, nàng sẽ cho thương nhân ở đây được mở rộng tầm mắt về tiềm năng vô hạn của Bắc thành… Nhắc đến mới nhớ, không biết Giang Dĩ Bác bao giờ mới quay về đây? Nàng còn nhiều việc cần thương thảo với hắn. Thủy Băng Tuyền thất thần thầm nghĩ…

Cả ngày nay, Thủy Băng Tuyền chôn chân ở thư phòng, viết viết vẽ vẽ, mãi đến khi cổ tay cứng đờ nhừ mỏi mà vẫn muốn gắng sức làm thêm…

Cảm thấy trong bụng như bị ai đá nhẹ một cái, Thủy Băng Tuyền dừng bút, bật cười khanh khách: “Buồn rồi ư? Đợi lát mẹ làm xong sẽ chơi với con nha!”

Tay ôm lò sưởi xoa nhẹ nơi thai nhi vừa kháng nghị, nàng dịu dàng nói khẽ: “Một lát thôi mà, nửa canh giờ thôi, con đừng quậy nữa nhé!”

Nói xong, nàng bần thần đến ngẩn người. Lời dịu dàng thiết tha ấy là từ miệng nàng thoát ra sao? Ôn nhu đến thế? Lại từ ái đến thế? Nghe như làn gió nhẹ thổi qua hồn, gợn sóng trên mặt hồ phẳng lặng, Thủy Băng Tuyền thả bút, dựa hẳn người ra sau ôm bụng, tận nơi đáy mắt còn ánh sự ngạc nhiên cùng ý cười nồng đậm: “Được rồi, được rồi, mẹ sẽ trò chuyện với con nhé!”

Bỗng trong đầu hiện lên dáng dấp bé con khiến nàng bật cười khe khẽ, lại xoa bụng thủ thỉ: “Nếu bà ngoại con biết mẹ sắp làm mẫu thân ấy hả, hẳn đôi tròng mắt cũng văng ra ngoài luôn đấy! Mẹ từng ngày ngóng trông con chào đời, nên mới gấp gáp thu xếp mọi việc nửa năm sắp tới, con phải ngủ ngoan đi, để mẹ làm thêm chút nữa, biết chưa?” Nàng thầm thì trìu mến, ánh mắt hiền hòa chăm chú khiến Hương Hàn bưng thuốc đi vào mà không kiềm được nước mắt, thấy tiểu thư như vậy, nàng thật sự rất vui…

Tiểu thư yêu thương tiểu chủ tử như vậy, dù biết chuyện đêm đó chắc sẽ không tổn thương tiểu chủ tử?… Giang công tử hẳn vui lắm đây!

Không thấy đứa bé quấy đạp nữa, Thủy Băng Tuyền liền nở nụ cười lúm liếng lộ má đồng tiền, đẹp đến nhiếp phách câu hồn…

Trời chiều âm u tối, lất phất mưa bay, kéo theo cơn giá lạnh lẽo lùa đến, nhưng Thủy Băng Tuyền vẫn cứ từ tốn thả bộ ngoài hành lang…

“Tiểu thư, trở về phòng thôi ạ!” Hương Hàn liếc nhìn mưa bay đầy trời, nhẹ giọng nhắc nhở.

Thủy Băng Tuyền gật đầu, cũng đánh mắt ra ngoài rồi thở dài thườn thượt. Tiết trời này, tiến độ công trình e phải trì hoãn.

…………..

Màn đêm buông xuống, ban nãy còn thấy mưa bay, nay giọt mưa đã hóa thân thành bông tuyết mềm nhẹ phiêu đãng giữa không trung, đung đưa như múa.

“Tuyết rơi rồi!” Thu Nhi vừa nhác thấy bông tuyết ngoài đình đã hớn hở đưa tay ra đón.

Thủy Băng Tuyền cũng chậm rãi đứng dậy, rời phòng. Ngắm những bông tuyết mới đầu còn nhỏ nhẹ thanh thoát, lát sau đã trở thành những hoa tuyết lớn, dày đặc tuôn bay đầy trời. Xem chừng đêm nay sẽ có một trận đại tuyết!

………………..

Tuyết quả thực rơi liền ba canh giờ, khoác thêm cho cả Bắc vương phủ một lớp áo choàng trắng xóa tinh khôi. Đêm khuya vắng lặng, ai nấy đều chôn trong chăn chìm vào mộng đẹp, chỉ lác đác vài thân binh qua lại tuần tra không ngớt!

Trong phòng ngủ tối om, lấy lò sưởi sánh cùng bão tuyết, đúng là chẳng thấm vào đâu. Bỗng một bóng trắng vụt hiện rồi thoắt cái, đã đứng trước giường, lặng ngắm người đang yên giấc với ánh mắt đầy ắp nhu tình…

Thủy Băng Tuyền đột nhiên mở trừng mắt, thấy người bên giường là ai thì giật mình một cái, rồi bình tĩnh hỏi: “Canh mấy rồi?”

Giang Dĩ Bác khẽ đáp: “Đã canh ba!” Xuyên tuyết lên đường, bất kể ngày đêm, cuối cùng hắn đã về tới Bắc thành. Chưa kịp ngơi nghỉ, liền vội đến thăm nàng.

Thủy Băng Tuyền liếc nhìn hắn, chau mày hỏi: “Huynh đi đường suốt đêm ư?” Nhìn hàn khí nhiễm lạnh trên người, đủ thấy hắn bôn ba không nghỉ, lại còn ăn mặc phong phanh như vậy?

“Ha ha, đúng là không gì qua nổi mắt nàng.” Dùng nội lực xua hết khí lạnh trên người, hắn mới đến sát bên giường. Vừa nãy vội vàng nên nhất thời quên mất, thân mình còn nhiễm phong trần gió sương, đã lật đật chạy vào phòng, thảo nào khiến nàng giật mình tỉnh giấc!

Thủy Băng Tuyền rũ mi, đột nhiên lên tiếng: “Sao không khoác thêm y phục?”

Giang Dĩ Bác nghe vậy liền cười tới mị hoặc: “Nàng đang quan tâm ta ư?”

Thủy Băng Tuyền giật mình ngẩn ngơ, rồi lại nhắm mắt làm ngơ nói: “Sớm về nghỉ ngơi đi!” Nàng quan tâm hắn ư? Không hiểu sao gặp hắn, lòng nàng lại an tâm đến vậy?

Khóe môi Giang Dĩ Bác lại càng kéo cao, lộ rõ nụ cười tươi rói, con ngươi vốn đen kịt như vực sâu thăm thẳm cũng lóe lên ánh dương rực sáng, chăm chú nhìn nàng không rời.

Đôi mắt hắn nóng rực nhìn chằm chằm khiến Thủy Băng Tuyền chột dạ mở mắt!

Đập vào mắt nàng là đôi con ngươi ánh lên như ngọc, hàng mi dài vểnh cao, khiến nàng phải sững sờ giây lát. Vẫn biết Giang Dĩ Bác tướng mạo xuất chúng, chỉ là được nội liễm bình thản ung dung che khuất, nên khó bề hình dung. Nhưng nay màn che đã vén, nụ cười mị hoặc khiến người lóa mắt, càng huống chi mắt đen nóng bỏng đầy ắp thâm tình?

Giang Dĩ Bác thấy Thủy Băng Tuyền hồn vía lửng lơ, đáy mắt quét qua ánh sáng kỳ dị, tâm vừa động, liền nghiêng người đặt bờ môi còn vương hơi lạnh lên đôi môi mềm mại nhuận hồng ấm áp của ai kia. Con ngươi thâm trầm tiến gần trong gang tấc, nhìn ánh mắt trợn trừng không phản ứng của Thủy Băng Tuyền!

Thời gian bỗng như ngừng lại, hắn cúi người, nhãn thần thâm sâu, nàng ngửa đầu, ánh mắt phức tạp!

Lý trí bảo hắn dừng lại, nhưng mọi tế bào trong cơ thể lại đang sôi sục kêu gào. Đầu óc giằn co, dằn vặt tranh đấu. Nàng là người hắn yêu nhất đời, hắn muốn tôn trọng nàng, muốn là quân tử trước mặt nàng. Nhưng khi bờ môi dán chặt bờ môi, hương thơm thanh thoát vờn quanh chóp mũi, trái tim hắn đã vọt hẳn tới chín tầng mây…

Thủy Băng Tuyền hoàn hồn, thấy đôi mắt chớp động của Giang Dĩ Bác, nghe như tim mình bị lỗi một nhịp đập, mê đắm ngắm nhìn. Hóa ra hai chữ ‘mỹ sắc’ không chỉ dùng cho nữ nhân, hóa ra nam nhân cũng có thể ‘đẹp’ đến thế!

Đôi môi hồng nhuận hơi hé mở, khí tức ấm áp vởn quanh như tê như ngứa! Tia lý trí cuối cùng của Giang Dĩ Bác liền bốc khói chẳng chút tăm hơi. Hắn trầm giọng ‘ưm’ một tiếng, đưa tay áp sát vào mặt nàng, kéo theo nụ hôn mạnh mẽ…

Dưới những ngón tay mát lạnh của hắn, thân thể ấp trong ổ chăn của Thủy Băng Tuyền run lên bần bật…

Đầu lưỡi linh hoạt chứa hương thanh lãnh nhanh chóng tiến công buộc Thủy Băng Tuyền mở miệng…

Trằn trọc mút hút, từ ôn nhu đến cuồng nhiệt, mãi đến khi Thủy Băng Tuyền cảm thấy lạnh run, mới phát hiện chăn đắp trên người đã rơi ra tự lúc nào khiến cơn gió lạnh căm không chút khách khí luồn vào. Vội mạnh tay đẩy Giang Dĩ Bác ra, túm chăn trùm người. Hôm nay quá lạnh, không thích hợp hôn môi…

Giang Dĩ Bác bất ngờ bị đẩy, trong mắt vẫn còn đượm một tia dục vọng chưa tan, trên mặt vẫn là nụ cười không dứt, dịu dàng giúp nàng vén chăn…

Thủy Băng Tuyền mông lung nhìn bộ dáng hắn lúc này: “Huynh đắc ý lắm nhỉ?”

Giang Dĩ Bác lắc đầu cười: “Không phải, là vui vẻ mới đúng!”

Thủy Băng Tuyền thờ ơ nhìn nụ cười chói mắt kia, rồi nhắm mắt nhủ thầm: Luyện võ cũng lợi thật, không cần quấn thật nhiều y phục, không cần ngủ nhiều, lại càng không cần biết bốn mùa nóng lạnh luôn!

Giang Dĩ Bác lúc này tâm tình đúng là phi tận cao xanh. Đêm nay với hắn hẳn là vô cùng vô cùng vui sướng, thỏa mãn.

Liền đặt một nụ hôn lên trán nàng: “Ngủ đi, đợi nàng ngủ rồi ta sẽ đi!” Trầm lặng nhìn nàng dần say giấc, trái tim hắn như được lấp đầy tình yêu! Con ngươi đen láy ánh lên bóng hình nàng, nét mặt dịu dàng như nước.

Thủy Băng Tuyền nhắm mắt thầm nghĩ, cảm giác này, kể cũng không tệ!

………

Trời vừa hửng sáng, tuyết cũng ngưng rơi. Bắc vương phủ khoác thêm lớp áo choàng bàng bạc lóng lánh, mái hiên nối dài nhấp nhô trắng xóa trông cứ như dãy núi tuyết thu nhỏ vậy.

Thủy Băng Tuyền hai tay ôm lò sưởi, tóc đen dài búi như mây, cổ quấn khăn kín mít, người khoác áo dày to, từ từ chậm chạp bước trên hành lang thưởng ngoạn, cây trong vườn trơ trụi hết lá, chỉ còn đọng tuyết trĩu nặng!

“Vương phi thấy lạnh không?” Cảnh An và Thu Nhi theo sát phía sau lo lắng hỏi.

Nàng bây giờ khoác nhiều y phục tới nỗi mỗi bước nặng nề ục ịch, hệt như ôm cả cái chăn bông ra đường. Dù gì nàng sợ nóng chứ không sợ lạnh, nếu không vì đang mang thai, nàng sao để họ nhồi cả đống y phục như thế!

“Woa, đẹp quá!” Cảnh Trúc ngẩn đầu ngắm thái dương dần hé dạng ở trời đông, quả cầu lửa nhô khỏi những tầng mây trắng, chiếu sáng những mảng tuyết tinh khôi, khúc xạ ánh sáng chói lóa muôn màu.

Đẹp thật! Tới Thủy Băng Tuyền cũng phải thầm thốt lên!



Trong đại sảnh vương phủ, Thu Nhi điều chỉnh lò sưởi, Cảnh Trúc pha trà!

Thủy Hoằng Văn bắt mạch xong, gương mặt anh tuấn nở nụ cười tươi: “Tim thai rất ổn định!”

Thủy Băng Tuyền cười đến tận mắt, lại hỏi: “Đại ca hôm nay có chuyện gì sao?” Từ khi kết hôn, ngoại trừ vội vã chạy đến bắt mạch giúp nàng, hoặc giả có chuyện quan trọng cần thương thảo, còn không huynh ấy suốt ngày ở tại Vương gia phủ hoặc Từ Tể Đường thôi! Sau lần đấu thầu trước, nàng có nhờ huynh ấy mua thêm dược liệu chu cấp, bởi vậy bách tính đến khám ở Từ Tể đường, đều do phủ nha chi trả cả!

“Vốn định lần này đưa Yên Nhi về kinh một chuyến…” Thủy Hoằng Văn nói vẻ lo lắng: “Nhưng giờ nàng ấy đã có thai, e không tiện đi xa.”

Thủy Băng Tuyền nhướng mày cười tươi rực rỡ: “Vậy ư, chúc mừng huynh!”

Thủy Hoằng Văn nghe thế cũng khó nén vui mừng ra mặt: “Cảm ơn muội!”

“Chuyện đó huynh cứ báo với cha một tiếng là được rồi!” Thủy Băng Tuyền chau mày, đường kinh thành xa xôi cách trở, bình thường đã không tiện, huống hồ Yên Nhi còn đang thai nghén?

Thủy Hoằng Văn vừa muốn nói…

“Khởi bẩm vương phi, Giang công tử cầu kiến, nói là muốn thương lượng về chuyện nhà xưởng.” Cảnh An từ ngoài chạy vào, cung kính báo!

Thủy Băng Tuyền hơi thất thần, màn hôn nồng nhiệt hôm qua liền xoẹt qua đầu, mắt thoáng hoang mang, lại như bình thản nói: “Mời hắn vào!” Cái tên này, tối qua rõ ràng đến gặp người ta, lại chẳng chịu nói chính sự!

Thủy Hoằng Văn kinh ngạc thốt: “Giang Dĩ Bác không phải đi kinh thành rồi ư?” Nhanh vậy đã quay lại? Chắc hẳn bôn ba ngày đêm không nghỉ đây mà!

Giang Dĩ Bác vừa tiến vào đã khiến cả căn phòng sáng rực hẳn lên. Y bào tử sắc (màu tím), vừa nhìn đã biết là hàng thượng đẳng. Cổ tay, vạt áo đều có những đường thêu – họa tiết tinh xảo, cao quý. Cẩm y như tuyết, thắt lưng tím nhạt, tóc búi trâm ngọc, vóc dáng thanh tao, ưu nhã anh tuấn, mắt – ôn hòa trầm ổn, môi – hơi hé mỉm cười, bước chân – nhẹ nhàng uy lực, cả người toát ra khí thế khiến không ai dám thẳng nhìn…

“Thì ra đại công tử cũng ở đây?” Giang Dĩ Bác cất tiếng trầm thấp, Thủy Hoằng Văn vội vã hoàn hồn, đứng lên, chắp tay chào hỏi: “Dĩ Bác huynh, mời ngồi!”

Thủy Băng Tuyền giương cao mày liễu, hắn thường ngày không phải cố gắng lu mờ, che giấu bản thân? Hôm nay sao lại khoa trương đến thế?”

“Đại công tử trông như có chuyện phiền não? Không biết Giang mỗ giúp gì được không?” Nói là nói với Thủy Hoằng Văn, nhưng hai mắt Giang Dĩ Bác chưa khắc nào rời khỏi Thủy Băng Tuyền.

Thủy Hoằng Văn nhìn Giang Dĩ Bác, suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Chỉ sợ làm Dĩ Bác huynh khó xử!”

Giang Dĩ Bác liếc nhìn Thủy Băng Tuyền một cái, mới nhướng mày nói: “Đại công tử cứ nói đừng ngại!”

“Ta có một lô dược liệu dưới danh nghĩa Vương gia bị Phương gia làm khó dễ!” Phương Giang hai nhà quan hệ mật thiết, nói không chừng Giang Dĩ Bác cũng biết ít nhiều! Nếu hắn trở về kinh thành giải quyết chu toàn, chắc cũng chẳng có vấn đề gì. Ngặt nỗi Yên Nhi có mang, Tuyền Nhi cần hắn chăm sóc, phủ đệ đang xây cần người giám sát, hắn thực sự chẳng thể nào dứt ra.

Đôi mắt Giang Dĩ Bác ánh lên một cái, hỏi lại: “Vậy ư?”

“Không biết Dĩ Bác huynh có thể giúp ta không?” Kỳ thực hắn chẳng muốn làm khó Giang Dĩ Bác, nhưng thực sự lúc này hắn chẳng có cách phân thân!

Thủy Băng Tuyền con ngươi chợt lóe, Phương gia ư?

Giang Dĩ Bác cười điềm đạm:” “Đại công tử yên tâm, Giang mỗ nhất định có cách đưa dược liệu đến tay công tử đúng hạn!” Dược liệu của Phương gia hắn thâu tóm cả trong tay, trích một phần đưa Thủy Hoằng Văn cũng không là gì to tát!

Thủy Hoằng Văn hai mắt ngời sáng, đứng dậy chắp tay cảm tạ: “Đa tạ Dĩ Bác huynh!” Hắn thoát khỏi mối sầu lo phân vân đi hay ở rồi!

“Tuyền Nhi, ta đi nói tin này với Yên Nhi đây!”

Chưa đợi Thủy Băng Tuyền gật đầu, Thủy Hoằng Văn đã vội vã chạy biến…

“Huynh cho đại ca ta một ân tình?” Thủy Băng Tuyền sắc mặt mờ ảo, thoáng nhìn Giang Dĩ Bác, nhàn nhạt nói.

“Ân tình này, là vì hắn, ta mới cho!” Giang Dĩ Bác cười dài đáp.

Thủy Băng Tuyền nhướng mày, lời này thật khó nghe, nhưng lại là sự thật: “Vài ngày nữa đến ngày đấu thầu, nhân đó mở thương hội luôn đi!”

Giang Dĩ Bác lúc này nghiêm mặt đáp: “Ta đã chuẩn bị đâu đấy cả rồi!” Lúc trước, hắn cũng cho rằng khai trương cửa hàng vào ngày đấu thầu là tốt hơn cả.

Thủy Băng Tuyền nhìn thoáng qua Giang Dĩ Bác, khóe môi cười thần bí, đến lúc đó, nàng sẽ cho ra mắt một độc môn thương phẩ!

Giang Dĩ Bác nheo mắt: “Tuyền Nhi hình như có dự tính khác?” Nụ cười trên mặt nàng tuyệt đối cực kỳ mờ ám, giảo quyệt!

“Nguyên liệu đều đã giao cho huynh, huynh hãy cho người đến chỗ Cao Nho An mà lấy. Thu, chi đều do hắn quản lý tất! Sẵn còn vài ngày, huynh đốc thúc mọi người gia tăng sản lượng, đến lúc đó, ta sẽ khiến họ tranh mua sạch mới thôi.” Thủy Băng Tuyền vừa nói vừa cười sáng lạn.

Giang Dĩ Bác ánh mắt thâm trầm, khóe môi lại càng cười sâu: “Nhìn nàng lúc này, ta càng thắc mắc không biết trong hồ lô của nàng bán thuốc gì?” Cũng chỉ nàng mới khiến hắn điên cuồng đến vậy.