Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 3 - Chương 56: Tập kích yếu lĩnh




Sau khi bàn bạc xong, mập mạp liền bắt tay vào viết [ Địch Hậu Tập Kích Yếu Lĩnh ], thứ này vốn hắn từng đọc qua ở Galypalan, giờ lại được kết hợp thêm với kinh nghiệm của bản thân hắn, khiến cho ba vị dẫn đạo giả càng nghe càng kinh hãi, đây quả thực là một quyển sách âm hiểm đại toàn, dạy người ta bắn lén, chạy trốn, ẩn núp, ngụy trang, bí mật cùng với các yếu điểm tập kích, tiểu đội phối hợp, điệu hổ ly sơn, giương đông kích tây. Nghe xong những thứ này, ba vị dẫn đạo giả rốt cục đã hiểu, cái gì gọi là chuyên nghiệp! Người này quả thực là nhân tài bỉ ổi trời sinh, đọ chơi bẩn với hắn, Tự Do Chiến Tuyến quả thực là không một cái móng tay!

Ba vị dẫn đạo giả đồng thời thở dài, khó trách vẻ mặt mập mạp sau nghe thấy phương thức chiến đấu của Tự Do Chiến Tuyến lại khó coi như vậy. So với hắn, chúng ta quả thực quá thành thật, quá thiện lương rồi.

Đọc qua bản [ Địch Hậu Tập Kích Yếu Lĩnh

], bọn họ lại càng mừng rỡ không thôi, dựa theo yếu lĩnh này để huấn luyện, Tự Do chiến sĩ sẽ có thể hoàn toàn thay đổi phương thức tác chiến, dùng tổn thất nhỏ nhất mà lấy được kết quả lớn nhất.

Chuẩn bị xong yếu lĩnh, mập mạp quyết định tự mình chỉ điểm huấn luyện cho các Tự Do chiến sĩ, hắn muốn nhìn xem, trải quan một trận giáo huấn phủ đầu lần trước, đám gia hỏa kia đã học được những gì.

Nghe nói mập mạp sẽ chỉ đạo huấn luyện, đám Tự Do chiến sĩ liền hưng phấn ùn ùn kéo tới thao trường. Nhưng khi thấy bọn họ tiến hành diễn tập mô phỏng, mập mạp thiếu chút nữa đã xịt khói ra hai tai.

Đám Tự Do chiến sĩ này làm quái gì biết thế nào là tập kích chứ, ngoài bí mật tiếp cận ra, tất cả còn lại đều là cường công. Địch hậu tập kích đã biến thành trận địa tiến công quang minh chính đại, hoàn toàn dựa theo yếu lĩnh bộ binh để tổ chức tiếp cận, yểm hộ, xung phong, chiếm lĩnh, rút lui.

Vô luận là hỏa lực phối hợp, phân bố binh lực đều không được tính toán cẩn thận, hầu như chỉ dựa vào trực giác mà đánh. Cần tăng cường lại không tăng cường, không nên lãng phí thì lại lãng phí không ít. Chả biết cái công tác tư tưởng kia được tiến hành thế nào, chứ bây giờ thì tất cả đều là một đám cuồng nhân nhiệt huyết sôi trào, độ liều mạng chỉ có tăng chứ không giảm, vừa lên thao trường đối luyện thì hai mắt vằn máu, hùng hổ xông lên, tiến công cũng tốt mà phòng thủ cũng được, tất cả đều là một bộ dạng không chịu yếu thế, cứ như chỉ sợ người ta một súng bắn không chết bọn họ vậy, một chút kỹ thuật cũng không có.

Chỉ xem được nửa phút, mập mạp chán nản quay sang hỏi Oberto:“Cái này được gọi là địch hậu tập kích à? Có kiểu chồn nào đi ăn trộm gà như vậy không, báo hiệu rõ ràng rồi mới xông vào cửa, đợi bị chó cánh cắn chết rồi mới hạ thủ sao?”

Oberto cười nói:“Nói thật, trước kia đúng là không có ăn trộm gà. Bây giờ thì tốt rồi, có cậu chỉ đạo, đừng nói là ăn trộm gà, có là trộm người cũng được.”

Mập mạp nhún vai, thổi còi tập hợp. Các binh sĩ đang đối luyện khí thế hừng hực lập tức tập hợp lại, hành động cực kỳ nhanh chóng, xem ra sau vụ giáo dục tư tưởng kia thì thứ tiến bộ nhất là kỷ luật rồi.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, mập mạp bèn nói:“Vừa rồi, tôi có xem qua mọi người tập luyện. Nói thật, tôi rất không hài lòng! Tất cả đều ở sai vị trí của mình. Chúng ta, không phải là quân đội chính quy, mà là thổ phỉ!”

Các Tự Do chiến sĩ ngơ ngác nhìn nhau:“Có ý gì vậy, thổ phỉ là sao?”

Mập mạp chính khí lẫm nhiên, hiên ngang nói:“Đúng thế! Chính là thổ phỉ! Chúng ta là một đám thổ phỉ đi lại trong bóng tối, không thấy ánh mặt trời! Thắng lợi của chúng ta đều là nhờ lén lút mà có. Con mẹ nó, gã nào còn dám mở mồm ra nói muốn quang minh chính đại giành lấy thắng lợi, gã đó chính là thiên hạ đệ nhất ngu!”

Tự Do chiến sĩ choáng váng, ngơ ngác nhìn nhau, đây mà là đại anh hùng hào khí trùng thiên, đùa bỡn cả Thần Thoại quân đoàn trong tay sao?”

“Trộm cắp, lén lút! Không chừa thủ đoạn nào, không để ý liêm sỉ, không cần biết xấu hổ, lén lén lút lút, đây mới là phương thức tác chiến của chúng ta. Đừng có giở cái trò trùng phong hãm trận ngu ngốc kia nữa, như vậy không gọi là đánh lén, mà gọi là chịu chết!”

Ngất mất, mọi người đều ngất mất thôi, người ta ai cũng từng gặp qua một hai gã bỉ ổi, nhưng đã ai gặp qua kẻ bỉ ổi như mập mạp này chưa! Gã mập mạp này đang dạy đánh trận sao? Tại sao càng nghe lại càng thấy giống như là đang dạy người ta làm thế nào để luyện thành thần công “không biết xấu hổ” vậy?

“Đánh lén! Các ngươi có biết cái gì gọi là đánh lén không? Ý nghĩa của nó giống hệt như tên, tập kích lén lút, móc lốp, cắn trộm, dùng chiến thuật lén lút để đi tập kích, không lén lút sao được gọi là đánh lén?”

“Nếu đã là đánh lén, vậy tất cả mau vứt hết cái chủ nghĩa anh hùng kia đi cho ta! Phải không từ thủ đoạn, phải bỉ ổi tới cùng cực, phải hạ lưu tới cảnh giới đỉnh phong!”

Mập mạp nhìn quanh bốn phía, thấy đám Tự Do chiến sĩ vẫn ù ù các cạc, hắn bực bội nói:“Mẹ kiếp, có nói nữa chắc các ngươi cũng vẫn không hiểu được, như vậy đi, ai đó lên đây tỷ thí với ta một chút coi?”

“Tỷ thí? Ngươi biến thái như vậy, còn ai dám tỷ thí chứ?” Tự Do chiến sĩ lần này không hẹn mà cùng lựa chọn im lặng.

“Nào, lên đây, mọi người dũng cảm chút coi, đừng khách khí, lần này chúng ta không đánh thật đâu mà lo.” Mập mạp cười híp mắt nói:“Ta đánh công kiên, ai đi phòng thủ đây?”

Đội ngũ chỉnh tề vẫn hoàn chỉnh tề, không một ai chịu thò cổ ra chịu chém. Mập mạp bất đắc dĩ dứt khoát giơ tay chỉ định:“Cậu, cậu, còn cả cậu nữa, ba người, bước ra khỏi hàng.”

Ba Tự Do chiến sĩ bị chọn trúng đau khổ lủi thủi chui vào một cái công sự cấp thấp, kết quả còn chưa tới ba giây đã vội vàng phóng vọt ra ngoài. Nguyên nhân rất đơn giản, trong tay mập mạp lúc này đang cầm một ống phóng tên lửa cá nhân. Đù má, đây đâu phải là đánh công sự, rõ ràng là đi phá lô cốt mà! Có cần phải xài hàng nóng đến như vậy không chứ?

Tiếp theo là bắn tỉa. Đối thủ của mập mạp vừa mới cầm súng bắn tỉa lên thì đã lập tức đầu hàng luôn, bởi vì súng bắn tỉa của mập mạp là loại có kính ngắm hồng ngoại, mà hoàn cảnh được lựa chọn lại là đấu súng ban đêm, đây không phải là cố tình chơi khăm người ta hay sao?

Sau đó là hạng chiến, ba vị dẫn đạo giả nhìn thấy mập mạp quơ quơ khẩu súng lục trong tay, điên cuồng đuổi theo một đám Tự Do chiến sĩ đáng thương chỉ được trang bị dao găm.

Khi mọi người đã bắt đầu học được cách sử dụng vũ khí bất quy tắc, mập mạp lại xuất chiêu mới. Ẩn núp! Hắn quả thực đã phát huy kỹ thuật này tới cực hạn, quỷ quỷ túy túy làm đối phương hoa cả mắt. Ngụy trang, mập mạp chẳng những ngụy trang thành Tự Do chiến sĩ, dẫn đạo giả, trọng tài, còn không thì tự mình tuyên bố đối kháng huấn luyện kết thúc, sau đó một chưởng chém ngất đối thủ. vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, thực sự làm cho tất cả kiến thức được cái gì gọi là vô lại, cái gì gọi là không chừa thủ đoạn nào.

Thế là, đến lúc màn đối kháng tay không mới bắt đầu, các Tự Do chiến sĩ liền khoát đi ra ngoài, khởi động một đoàn robot, đuổi theo một tên béo tròn đang hai tay xách súng tán loạn khắp cả căn cứ, cho dù mập mạp hò hét kêu dừng đến khản cả cổ cũng không ai nghe hắn, tất cả cứ hầm hầm hừ hừ truy sát hắn, không chết không thôi.

Nhưng cuối cùng, mập mạp vẫn thắng. Hắn nhào tới chỗ ba vị dẫn đạo giả, hô lên:“Các người thích chơi thì ta chơi tới bến luôn.” rồi rút lựu đạn lăm lăm trên tay, làm bộ như sắp đồng quy vu tận. Tự Do chiến sĩ dù sao vẫn còn có chút câu thúc nên sững người ra một chút, và chỉ trong nháy mắt đó, mập mạp đã thuận lợi trốn vào phòng họp.

Vừa vào phòng họp, mập mạp lập tức dụng giọng của Tandara tuyên bố đối kháng kết thúc, sau đó lấy giọng Oberto mắng đám binh sĩ không biết quy củ, lại dùng giọng Nhã Ký Kì ra lệnh cho Tự Do chiến sĩ lập tức ra khỏi robot tập hợp! Uhm, phần sau chắc khỏi phải kể nữa nhỉ.

Vô lại, quá vô lại!

Gã mập mạp này quả thực vô sỉ tới mức làm cho người ta bi phẫn! Ba vị dẫn đạo giả khóc không ra nước mắt. Cuối cùng họ cũng đã biết,***, anh hùng, nguyên lai là luyện thành như vậy.

Kết cục cuối cùng này làm cho tất cả Tự Do chiến sĩ quả thực không tin nổi vào mắt mình nữa, thế giới này lại có loại chiến sĩ bỉ ổi như vậy sao? Còn có ai là đối thủ người này được nữa đây? Giờ thì mọi người đã hiểu rõ, Điền Hành Kiện làm như vậy chính là vì muốn cho mọi người biết, trên chiến trường, chỉ có thắng bại, không có quy tắc nào hết.

Mập mạp tiêu sái rời khỏi căn cứ, để lại sau lưng một đám Tự Do chiến sĩ ôm [ Địch Hậu Tập Kích Yếu Lĩnh ] mà nghiên cứu. Việc huấn luyện cũng bắt đầu chậm rãi thay đổi, mà lại là một sự thay đổi khiến người ta phát khóc lên được. Càng về sau, bất kỳ người nào còn có chút lương tri đi tới cái căn cứ này đều như muốn nổi điên, còn những gã bất lương đi tới nơi này, đều sẽ phải xấu hổ mà hiểu ra, trên thế giới này còn có người vô lương hơn mình.

*************************

Mùa thu ở tinh cầu Lucerne rất dài, người ta nói cuối thu khí mát, ai từng ở trên tinh cầu này đều có thể có cảm nhận sâu sắc. Mùa thu lá rơi, mây qua núi đỏ, sắc vàng, sắc đỏ lần lượt thay đổi, làm cho cảnh sắc Tượng Sơn chẳng khác gì một thiên đường trần gian.

Nhưng bây giờ, cái thiên đường này đã biến thành một nơi tràn đầy chiến hào, công sự, robot, doanh trại dã chiến, sân bay quân sự, cứ điểm hỏa lực cùng hàng loạt trận địa tên lửa lớn bé.

Đến cuối tháng chín, Liên bang Leray đổ vào Tượng Sơn tổng cộng hai mươi ba sư đoàn bộ binh cơ giới và mười sư đoàn thiết giáp, hình thành nên một căn cứ khổng lồ với hơn bảy mươi vạn binh sĩ, chiếm cứ một khu vực rộng lớn, phía bắc từ bình nguyên Kanalas, phía nam tới núi Amazone, đứng chân vững vàng. Dưới sự trợ giúp của năng lực vận tải cường đại, Liên bang quân chia thành hai ngả, một đường mãnh công núi Amazone, một đường chậm rãi tiến tới yếu điểm chiến lược East Valley.

Chỉ cần chiếm được hai yếu điểm quân sự này, khu công nghiệp lớn nhất trên Lucerne – thành phố Warri khẳng khác gì một mỹ nữ đã bị cởi hết quần áo, buông tha mọi sư sự chống cự, không cần bất cứ kỷ xảo nào, chỉ cần mãnh liệt tiến công là có thể hoàn toàn chinh phục được nàng ta.

Hai bên giao chiến đều dốc hết toàn lực, hai hướng tiến công của Leray như hai thanh dao găm sắc nhọn, mạnh mẽ đâm vào phòng tuyến núi Amazone và East Valley. Đế quốc Gatralan cũng không chịu lép vế, binh lực cuồn cuộn không ngừng đổ về hai nơi này, mục đích của bọn họ không phải chỉ muốn bẻ gãy hai cây dao bén này, mà còn muốn phản công Tượng Sơn, nhổ bật cây đinh đang ghim chặt đông bộ này, đây mới là kết quả mà Đế quốc quân mong muốn.

Binh sĩ hai bên đều đã đánh tới phát cuồng , ngày ngày chính diện đối công, thế nên có thể tưởng tượng trận chiến này có bao nhiêu gian khổ. Binh lính mỗi ngày đều cực độ mỏi mệt, chỉ cần thấy có đồng đội đến thay phiên là lập tức ôm súng lăn ra sau ngủ, lấy sức sẵn sàng cho đợt chiến đấu tiếp theo, cho dù là pháo hỏa đầy trời cũng không làm bọn họ tỉnh được.

Hệ thống Thiên Võng liên tục đứt quãng, lính điện tử giao đấu còn ác liệt, còn mệt mỏi hơn cả binh sĩ ở tiền tuyến, giấc ngủ đối với bọn họ mà nói quả thực là quý giá không gì sánh nổi. Mỗi ngày bọn họ chỉ có thể tranh thủ chợp mắt được hai ba giờ đã là rất tốt rồi.

Không quân cũng ồ ạt xuất kích, thực hiện đủ các nhiệm vụ đối không, đối đất, bọn họ giống như những cỗ máy lần lượt trèo vào máy bay, cất cánh, công kích, bị bắn rơi hoặc là còn sống trở về, hạ cánh, chuẩn bị cho nhiệm vụ tiếp theo.

Phòng tuyến của Gatralan đã co cụm lại chỉ còn hai phần ba, mười trong tổng số hơn ba mươi thành thị đã rơi vào tay Liên bang Leray, những thành thị này chủ yếu phân bố ở tây bán cầu. Liên bang đồng thời đổ bộ thành công ở cả hai bán cầu khiến cho Đế quốc quân lâm vào cảnh hai mặt thụ địch. Bất quá, bởi vì phòng tuyến được xây dựng tương đối chắc chắn, thế nên bây giờ mặc dù thế cục tuy khẩn trương nhưng còn xa mới có thể sụp đổ. Đế quốc quân ngoài một bộ phận không ngừng chống cự ra, phần lớn còn đang liên tục co cụm lại, rút lui về phía sau. Rất nhiều địa phương đều là chủ động rút lui.

Ở trong cuộc chiến tiêu hao này, co cụm lại chẳng qua chỉ để trì hoãn thời gian mà thôi, số binh lực này sớm muộn cũng sẽ bị cạo cho sạch bách. Bất quá, tinh thần của đám sĩ quan cao cấp vẫn rất cao, Lieb Scott thường xuyên gọi điện và gửi thông báo giúp bọn họ dần dần hiểu rõ vấn đề, ảnh hưởng mà Russell và Gordon để lại cũng từng bước được tiêu trừ. Binh lính Gatralan, dần dần chấp nhận một ý tưởng chiến thuật mới với tinh thần chiến đấu mới.

Vì tổ quốc, vì vinh dự! Lucerne, sẽ trở thành bước chân cuối cùng của Leray. Lợi dụng tinh cầu vốn thuộc về Liên bang này để tiêu hao nguyên khí của Liên bang, chuẩn bị cho cuộc đại phản công sau này, đây sẽ là quan niệm mới được bơm vào đầu tất cả quan binh. Mặc dù thế công của Liên bang rất mãnh liệt, nhưng tất cả quan binh Gatralan vẫn chưa cảm nhận được sự uy hiếp trí mạng nào, thế nên lòng tin của bọn họ vẫn rất lớn. Lieb Scott dù sao cũng là danh tướng đương thời, có lão ở đây, binh lực của Đế quốc tuyệt sẽ không bị tiêu hao vô ích.

Song phương đều thông qua các kiểu điều động luồn sâu, nhảy dù, vu hồi để tìm kiếm nhược điểm của đối phương. Thế tấn công của Liên bang Leray đương nhiên là rất mạnh mẽ, nhưng Đế quốc quân lại giống như một con bạch tuộc khó nhằn, co rút lại, phun ra mực đen, sau đó lại khuếch tán ra, dùng xúc tu phản kích, dẻo dai vô cùng.

*****************************

Phòng nghiên cứu của Thần Thoại quân đoàn cuối cùng cũng được thành lập, mập mạp trở thành một trong nhóm nghiên cứu viên đầu tiên. Công ty Thánh Kỵ Sĩ tổng cộng có năm người vượt qua được kỳ sát hạch và thẩm tra, trong đó bao gồm cả Christina và Dell, còn có hai kỹ sư cấp bảy nữa.

Mặc dù trên danh nghĩa là trực thuộc Thần Thoại quân đoàn, nhưng thực tế công việc của mấy người Điền Hành Kiện cũn không thay đổi, vẫn là làm việc ở Thánh Kỵ Sĩ, chỉ có điều khu thuật bộ được trưng dụng, thiết lập thành một chi nhanh của Phòng Nghiên cứu robot, chịu trách nhiệm thiết kế một số thứ không quan trọng lắm, công tác bảo vệ và cảnh giới do Thần Thoại quân đoàn phái binh sĩ tới thực hiện. Còn các bộ phận còn lại của Thánh Kỵ Sĩ được quân đội tiếp quản, phụ trách sửa chữa bảo dưỡng một số robot quân dụng, chi phí do quân đội trả, thời gian làm việc vẫn như cũ, tóm lại là độ tự do vẫn tương đối cao.

Christina thì khá thất vọng, nàng không ngờ mình vẫn không thể được nhận vào Phòng Nghiên cứu trung tâm được thiết lập ở tổng bộ Thần Thoại, chẳng qua chỉ trở thành sếp của một phòng nghiên cứu ngoại vi mà thôi, địa vị như vậy đối với trận thanh tẩy tương lai rốt cuộc có bao nhiêu tác dụng đây, trong lòng nàng hơi có chút thấp thỏm bất an. May mà vào ngày thành lập, Reinhardt đã đích thân đến công ty Thánh Kỵ Sĩ, biểu lộ sự coi trọng của mình đối với phòng nghiên cứu này, điều này làm cho Christina thấy được một chút hy vọng. Ít nhất, trên danh nghĩa nàng đã trở thành mấy nhân viên nữ thứ hai trong suốt mấy trăm năm qua của Thần Thoại quân đoàn.

Nhưng người thất vọng nhất lại chính là mập mạp, hiển nhiên sự thực và ý nghĩ của hắn có sự chênh lệch quá lớn, nhân viên của một cái phòng nghiên cứu ngoại vi thì có tư cách gì mà đòi tiếp xúc với giới chóp bu của quân đội và hoàng thất chứ. Biện pháp duy nhất bây giờ chín là tận lực tạo ra thành tích làm cho người ta phải kinh ngạc một lần nữa. Thông báo của Russell rất rõ ràng, đây là một trong các nhiệm vụ của hắn. Mặc dù mập mạp đối với nhiệm vụ như thế này rất căm tức, nhưng mệnh lệnh của Russell rất kiên quyết, mà ông ta cũng rất giữ mồm, tuyệt không để lộ ra mục đích khi yêu cầu mập mạp tiếp cận Reinhardt cùng hoàng thất, lại còn phải nhảy vào cái vũng xoáy tranh đoạt quyền thừa kế của ba vị hoàng tử kia nữa.

“Nếu như là muốn ông đây tìm cơ hội giết chết James, ông liền vỗ mông chuồn thẳng luôn!”