Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 8 - Chương 59: Núi non hùng vĩ (3)




"Cái đám Jaban này đuổi đến thật là nhanh." Anthony thó đầu nhìn xuối dưới chân núi một chút, chậc chậc nói: "Tướng quân, chúng ta có phải vừa mới làm một cú độc quá hay không, nhìn dáng điệu nửa sống nửa chết của đám cháu trai kìa!"

"Dục tình thiếu thốn nha..." Mập mạp thở dài nói: "Lão tử đây rốt cục đã được thể hội nỗi thống khổ của đàn ông rồi, con mẹ nó, some 3 some 4 thì còn được, nhưng nếu nhiều người cùng chơi quá thì luôn có lúc lực bất tòng tâm."

Trên kênh liên lạc liền phát ra một hồi cười nhẹ hiểu ý. Tiếng trẻ con lảnh lót của gã Rắm Thối là hèn mọn nhất trong đám.

Mập mạp nhìn khung cảnh bốn phía. Đây là ngọn núi đầu tiên khi tiếp vào trong vùng núi, thế núi cũng không tính là cao, có điều tương đối dốc. Đứng ở trên triền núi này, bên trái là bờ vực, còn vách núi bên phải đi chếch sang hai trăm mét chính là một sườn núi khá bằng phẳng, đi qua khu rừng nơi sườn núi là có thể đến một ngọn núi khác. Đi tiếp về phía trước nữa là một cái lũng sông(*).

(*thung lũng do dòng sông chảy qua bào mòn)

Quân Jaban đang đuổi theo rất chặt. Nếu như cứ thế mà chạy mà nói, khi qua đỉnh núi xuống thung lũng, rất dễ bại lộ dưới họng pháo của quân Jaban. Phải kéo chậm bước chân của quân địch một chút ở chỗ này. Mà cái đỉnh núi này, vừa lúc có thể dựng nên một trận địa bắn tỉa tạm thời.

" Trung tá, ngươi mang mọi người đi trước đi." Mập mạp bóp ngọn tay răng rắc.

Luận về tác chiến vùng núi, đây là điểm mạnh của Béo gia. Nếu muốn sống sót đi ra ngoài, tất cả mọi thứ có thể lợi dụng ở ngọn núi này thì đều phải lợi dùng hết thảy một lần. Cho dù đó trong tuyệt cảnh, cho dù không chừng phải bỏ mạng ở nơi này, Béo gia cũng muốn xuất ra một thân bản lĩnh được tôi rèn ra từ trong Mãn Thiên Chiến Hỏa, cho đám Jaban ở phía sau này chơi một cú sướng khoái như tiên hồn bay phách lạc!

"Rõ, tướng quân." Không hề đưa đẩy cầu kéo một chút nào, Anthony liền hô hào các chiến sĩ đi nhanh. Cái đỉnh núi này cũng không cao, quân Jaban nếu như gặp phải công kích thì vẫn có thể vây lên từ hai mặt khác, ở nơi này chỉ có thể vừa đánh vừa chạy, tuyệt đối không thể nào cố thủ. Bởi vậy, các chiến sĩ bình thường ở đây chỉ là càng khiến cho bọn họ thêm phiền.

Đối với Điền thiếu tướng, trong lòng tất cả các chiến sĩ từ lâu đã kính phục như thần. Đối với mệnh lệnh của hắn, đều chỉ phục tùng như nhất.

Không ai biết được thời gian đếm ngược của sinh mạng còn thừa lại bao lâu nữa, thế nhưng chỉ cần có thể được đi theo phía sau tướng quân mập mạp, chỉ cần được giết thêm mấy gã quân địch, được nói thêm một hồi với các đồng đội ở bên người, được nói thêm mấy câu chuyện cười, lưu lại ở trên cái thế giới này một hồi cười vang, như vậy cũng đã đủ rồi!

Đội ngũ vừa mới men theo sườn núi tiến vào trong khu rừng rậm, phía sau đã truyền đến một tiếng ầm vang. Lập tức, tiếng pháo và tiếng nổ kịch liệt đã bao trùm cả đỉnh núi.

Nhìn thoáng qua đỉnh núi tràn ngập khói súng cát đá bắn tung, Anthony đi ở cuối hàng liền quay đầu vung tay lên với các chiến sĩ vừa mới ngừng lại bước chân một cách vô thức, khàn giọng hô lên: "Đi!"

...

" Trung đoàn 4, phái hai đại đội tiến lên từ bên trái, một đại đội qua bên phải, vòng qua hẻm núi, nhanh lên."

Ngón tay Fugue nhẹ nhàng gõ gõ tay vịn của chiếc ghế dựa, con mắt lạnh lùng không có bất cứ cảm tình nào đang nhìn các robot Jaban rậm rạp tiến lên cùng với mấy thân ảnh màu trắng đang bay nhảy trong màn khói súng lửa đạn.

"Rõ!" Trong chiếc máy liên lạc vẫn còn đang có chút nhiễu sóng đã truyền đến tiếng mệnh lệnh của trung đoàn trưởng trung đoàn 4.

Đàn robot đầy khắp núi đồi liền xao động một hồi. Mấy đội robot rời khỏi hàng ngũ, men theo gò núi nhỏ chỗ nhóm chỉ huy mà ào ào chạy xuống. vòng qua đám bộ đội tấn công đang tiến về phía trước như dòng nước lũ, chạy rầm rầm về phía đỉnh núi đối diện.

Trên đỉnh núi, các Jaban Jaban vọt tới phía trước nhất đã bắt đầu áp sát vật lộn với các robot màu trắng tại đây. Lấp loáng hiện lộ ra thân thể robot, rồi quyền cước ánh đao khiến cho người ta hoa cả mắt.

Không ngừng có robot hóa thành một quả cầu lửa trên đỉnh núi, cũng không ngừng có robot lăn xuống từ trên đỉnh núi, đụng ngã các đồng bạn ở phía sau. Không may hơn thì lại trực tiếp bị đá bay xuống núi, rơi xuống mặt đất hóa thành năm sau mảnh sau một tiếng ầm vang đinh tai nhức óc.

Chiến đấu ngay từ đầu đã trở nên khốc liệt không gì sánh được. Hàng trăm robot Jaban ùn ứ lại một chỗ, liều mạng tiến công lên đỉnh núi. Trước mặt mười chiếc robot màu trắng kia, bọn họ giống như từng đợt bọt sóng bị đá ngầm đụng cho nát bấy.

" Pháo hoa thật là mỹ lệ đến dường nào." Fugue nhìn ánh lửa cháy trên đỉnh núi, nhẹ nhàng gõ tay vịn ghế. Đây có thể là lần cuối cùng mình chỉ huy cái sư đoàn thiết giáp tinh nhuệ nhất đế quốc Jaban này tác chiến. Sau đó, mình sẽ giống như ánh quang mang xán lạn trên đỉnh núi kia, lóe lên rồi vụt tắt. Khi mình bị xé đi quân hàm rồi đưa lên toà án quân sự, mình ngay cả gã binh sĩ cấp thấp nhất trong cái đội ngũ này cũng không bằng.

" Gia tăng cường độ tấn công!" Hắn cầm lấy máy liên lạc, đưa tay ngắm nghía, bình thản nói: "Cần ta dạy cho ngươi phải làm như thế nào không?"

"Rõ, tướng quân!" Máy liên lạc truyền đến giọng nói lo lắng pha chút sợ hãi của trung đoàn trưởng trung đoàn 2: " Không cần, thưa tướng quân!"

Kênh còn chưa có đổi, Fugue đã nghe thấy tiếng rống lên hổn hển của gã trung đoàn trường trung đoàn 2. Trong đám robot chen chúc dưới chân núi, lại có mấy chục chiếc robot chạy ra, leo lên theo con dốc gần như là 70 độ ở hai bên hàng ngũ tấn công ở trung tâm. 

Fugue lại nhìn qua một hồi, liền không còn hứng thú gì nữa. Hắn cúi người xuống, tỉ mỉ nghiên cứu bản đồ địa hình của cái vùng núi này.

Đây là lần chỉ huy cuối cùng của mình, phẫn nộ cũng được mà tuyệt vọng cũng được. Tất cả đều không được quấy nhiễu mình. Mình cần phải dùng sự lãnh tỉnh, cẩn mật và tàn khốc thể hoàn thành trận chiến báo thù này.

...

" Con mẹ mày này!"

Mập mạp thở hổn hển mà tung cước đá một chiếc [Linh Miêu] Jaban bay xuống núi: "Cư nhiên dám dùng chiêu Hầu Tử Thâu Đào ở trước mặt ông!"

" Ha ha ha ha." Trong kênh liên lạc truyền đến một hồi cười hi ha.

Môn chủ Hái Hoa Môn vốn luôn nổi tiếng với đấu pháp hèn mọn vừa rồi cư nhiên thiếu chút nữa lại bị một chiếc robot Jaban nỗ lực đánh lén giở trò dâm loạn, đây thật đúng là một tin cực sốt của Hái Hoa Môn, thảo nào mà mập mạp phải nổi trận lôi đình.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chiến đấu kịch liệt, các Jaban xông lên như không muốn sống cứ từng đợt tưng đợt, vô cùng vô tận.

Mỗi người đều phải đối mặt với tấn công đồng thời của ít nhất bảy tám cơ sĩ Jaban.

Ngắn ngủi mười phút chiến đấu, trên sườn núi đỉnh núi đã nằm xuống không biết bao nhiêu là xác robot.

" Tướng quân, xem bộ pháp của em dùng như thế nào?" Bazz chạy lên đỉnh núi.

Robot bằng một tốc độ cực nhanh đang đang không ngừng tạt qua tạt lại quyền đấm cước đá trong đàn robot Jaban xông lên đỉnh núi. Ở vị trí mấy mét phía sau hắn chính là một hàng bụi cỏ dài cùng với một vách núi trơ trọi. Tốc độ khủng bố như vậy mà lại di chuyển trong cái khoảng một tất vuông này, cho dù là cơ sĩ Jaban quân địch nhìn thấy cũng cảm thấy khiếp vía.

Có điều, biểu diễn của Bazz cũng không nhận được sự hồi đáp của mập mạp đang trong dòng suy nghĩ.

"Uây, tướng quân..."

Chỉ nghe bên tai âm một tiếng, Bazz liền quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy mập mạp tung người mà lên, robot xoay ngang lộn mấy cái trên không trung, hai chiếc chân máy giống như trực thăng thời cổ đại bị mất lái mà rơi xuống từ trên trời, cuốn vào đàn robot. Hai chiếc robot lập tức bị xé thành mảnh nhỏ dưới một chiêu khủng bố này.

Cả đỉnh núi đều là tiếng rít gào rống giận của mập mạp: "Cư nhiên dám dùng Hầu Tử Thâu Đào ở ở trước mặt ta!"

Bazz liền ngậm miệng lại.

Đàn robot Jaban trên đỉnh núi đột nhiên tách ra, một chiếc robot Anubis và hai chiếc Linh Miêu có hoa văn màu vàng trên vai trong nháy mắt đã bao vây mập mạp.

Ba chiếc robot phối hợp ăn ý mười phần, vừa xuất hiện chính là sát chiêu nhanh như điện. Anubis chính diện thẳng tiến, lăng không một cước đá vào trong khoang lái của mập mạp. Hai chiếc Linh Miêu một trái một phải, bên trái vặn xoắn hai tay lại, hiển nhiên là chuẩn bị tóm gọn cánh tay phải của mập mạp. Mà chiếc bên phải thì lại thấp người ra chân trong khi tiến lên với tốc độ, quét về phía phần chân của robot mập mạp.

Trên đỉnh núi, trong máy khuếch đại âm thanh của chín chiếc robot màu trắng đều đồng loạt phát ra một tiếng thở dài.

Một cách hiển nhiên, ba gã chiến sĩ robot cao cấp nấp ở trong đàn robot này vẫn luôn chờ đợi cơ hội. Thế nhưng, khi thượng cấp mập mạp đang trong cơn tam bành, làm sao có thể theo như ý được?!

Mập mạp lúc này rất là tàn bạo!

Quả nhiên, chỉ nghe mập mạp hắc hắc nhe răng cười một tiếng, robot tung một cước nhanh như điện đạp chiếc Anubis ở chính diện bắn thẳng ra ngoài như đạn pháo, đụng vào đàn robot phía sau, tạo thành một hồi người ngã ngựa đổ.

Sau đó, chiếc robot màu trắng liền dậm mạnh xuống đất một cái, cả robot thực hiện một cú xoay người Thomas, khi hai chân đá cho chiếc Linh Miêu Jaban đang cố gắng túm lấy nó ở bên trái ngã xuống đất xong, đồng thời, hai tay đã bắt được vai của chiếc Linh Miêu đang sử ra chiêu Tảo Địa Thối (chân quét đất) kia.

Mượn lực, cong mình, lộn nhào, tiếp đất... Trong nháy mắt khi robot rơi xuống phía sau Linh Miêu, song chưởng đang bắt lấy vai kia đột nhiên liền vung một cái. Chiếc robot bằng thép nặng mấy chục tấn liền bị xoay như chong chóng từ đỉnh đầu, hung bạo nện vào trong đàn robot Jaban ở chính diện. Hai chiếc robot Jaban không kịp né tránh trực tiếp bị nện thành sắt vụn.

Mà khi tiếng ầm vang chợt nổi, mập mạp đã chạy ào vào trong đàn robot ngã đổ kia, một quyền nhanh như điện đấm vào trên mặt chiếc Anubis vừa mới bò dậy từ trên mặt đất.

Đầu sói của Anubis đột nhiên nổ tung. Không đợi nó ngã xuống đất một lần nữa, chiếc robot màu trắng đã như một cơn lốc xoáy thổi qua bên cạnh nó, đụng vào đàn robot dày đặc ở phía sau.

Một quyền, hai quyền, ba quyền... Mập mạp quyền đấm cước đá trong đàn robot. Tốc độ tay mỗi giây bảy mươi ba nhịp đã được phát huy tới cực hạn, tất cả các kỹ thuật trong võ học robot đều đã dung nhập vào trong lần đột tiến tung quyền đơn giản này. Hắn không hề sử dụng đao laser giấu ở trong cánh tay, cư thế mà vung vẩy ra đấm hết lần này đến lần khác. Mỗi một cú đấm tung ra thì đều có một chiếc robot Jaban bị đánh bay, bị phá hủy.

Màn đột tiến hung mãnh điên cuồng của mập mạp đã khơi dậy huyết khí của đám Chiến thần Phỉ Quân.

Weatherill từ trước đến nay luôn trầm lặng mặt lạnh đã dẫn đầu gia nhập đoàn chiến đấu, sau đó là các Chiến thần khác. Mười chiếc robot giống như mười thanh cương đao làm dậy lên một hồi tàn sát gió tanh mưa máu khắp trời. Không ai có thể ngăn cản được mười chiếc robot màu trắng này đan xen phối hợp, bước tiến của bọn họ thật là nhanh, thật là hung mãnh, trong nháy mắt, mười chiếc robot đã giết xuyên qua đỉnh núi, giết tới dưới sườn núi.

Vô số robot hóa thành quả cầu lửa trong mười vệt sáng trắng chết chóc này. Trên sườn núi cao chót vót, khắp nơi đều là các robot Jaban rơi ngã xuống dưới, khắp nơi đều là mảnh vỡ robot bị nổ tung bắn về bốn phương tám hướng. Giữa tiếp kêu gào thảm thiết liên tiếp, các robot Jaban với tính năng hay kỹ thuật điều khiển đều thua kém không chỉ một bậc đang loạng choạng mà lui về phía sau.

Dưới chân núi, sự câm lặng đang bao trùm. Các chiến sĩ robot Jaban đầy khắp núi đồi đang nhìn mười chiếc robot màu trắng điên cuồng trên đỉnh núi kia, ánh mắt ngây dại, lộ ra sự kinh khủng và không thể nào tin tưởng. Khi một đám robot dày đặc nhất trên sườn núi bị ép giết đến mức phải hốt hoảng lui về phía sau, tất cả mọi người chỉ cảm thấy một sự sợ hãi từ sống lưng xộc thẳng lên đỉnh đầu.

Fugue nhìn chằm chặp vào đỉnh núi, ngón tay vẫn gõ nhẹ lên tay ghế vịn đã ngừng lại, cứ thế nắm chặt lấy tay ghế đến trắng bệch.

"Xuống đi, xuống đi nào!" Sắc mặt hắn trở nên dữ tợn: "Xuống thêm chút nữa đi nào!"

Hai bên, bộ đội bọc đánh của trung đoàn 4 đã từ hai hướng khác của ngọn núi hướng lên sườn núi, hiện đang hợp vây về phía trung tâm.

" Đi mau!"

Một tiếng hú lớn truyền đến, mười chiếc robot màu trắng đột nhiên quay người chạy lên trên, trong chớp mắt đã lên đến đỉnh núi. Mà ở dưới sườn núi, đàn robot Jaban loạng choạng không dừng lại được vẫn còn đang đổ xuống như tuyết lở.

"A!!!" Fugue quát lên một tiếng cuồng nộ, đứng vụt dậy!

Trên núi, các robot màu trắng đã bay qua đỉnh núi, biến mất không gặp.

Fugue nhìn cái đỉnh núi rỗng tuếch kia, nhìn trời xanh mây trắng phía sau đỉnh núi, nhìn đàn robot Jaban mơ hồ có thể thấy được trên sườn núi vẫn còn đang ngây dại mà ào ào về phía trung tâm, hai mắt đỏ rực.

Bỗng nhiên, con mắt Fugue chợt ngưng lại. Hắn nhìn thấy, bóng dáng màu trắng trên đỉnh núi lại một lần nữa xuất hiện.

Mập mạp cười hắc hắc, giơ ra một ngón giữa hướng xuống dưới chân núi, sau đó co cẳng bỏ chạy!