Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 9 - Chương 100: Tướng lĩnh khỏa thân




Đây là một trận chiến hiếm thấy trong lịch sử quân sự của nhân loại. Nhưng lại không hề đổ máu.

Lão Farini ngồi ở trên ghế ngồi hàng không mềm mại mà rộng rãi, đau đớn bụm mặt, cúi thấp đầu. Bên tai truyền đến một tiếng lại một tiếng hưng phấn giống như diễn viên trong phim xxx tới đoạn nóng bỏng thì hét to của mập mạp.

"Kế tiếp!".

Khi hạm đội rời đi Heidfeld, trong hành trình tám giờ đi tới cứ điểm Beata -19 trên hành lang công cộng thuộc tinh hệ Mãn Hà Tinh Vân, hội hợp cùng hạm đội Phỉ Quân cùng tập đoàn hạm đội Payon thứ ba mươi hai đã đợi ở đó để chuẩn bị tham dự diễn tập, thì đám tướng quân quần áo thẳng thướm lần lượt đi vào suy diễn phòng, sau đó mặc quần cộc đi ra.

Khi chính thức rời khỏi Hastings, trở thành quản gia của mập mạp, thì Farini đối với tên có thể lừa Margaret khăng khăng một mực này, cũng không quá hiểu rõ.

Tất cả hiểu biết của hắn, đều đến từ tư liệu.

Thế nhưng, con mẹ nó, nếu tư liệu khô khan này nói đều là sự thật, như vậy, bây giờ người đang ở nơi này hẳn là một người thành thục ổn trọng ý chí kiên định bất khuất, lập được vô số công huân làm cho người ta hâm mộ, là anh hùng của Liên Bang Leray cùng anh hùng của nước cộng hoà Trenock, mà không phải một kẻ khốn nạn nghĩ ra trò làm cho một đám tướng lĩnh đánh cuộc thua cởi quần áo thế này.

Lão Farini lấy tay dùng sức xoa huyệt Thái Dương. Chỉ sợ cũng ngay cả Hastings cũng sẽ không nghĩ tới, tên hỗn đản này lại có thể dùng phương thức này, bắt đầu hành trình dung nhập vào các tướng quân Payon của hắn.

Xuyên thấu qua khe hở giữa ngón tay, lão Farini nhìn về phía khoang thuyền, lập tức phát ra một tiếng rên rỉ bất đắc dĩ.

Một trăm hai mươi mốt tên tướng lĩnh kiệt xuất nhất Payon. Giờ phút này còn đang mặc quần áo, chỉ còn lại có sáu người phụ nữ mà thôi.

Một đám đàn ông từ già tới trẻ, tất cả đều cởi bỏ quần áo, lộ ra hai cái chân đầy lông... May mắn, phần lớn bọn họ đều mặc quần lót quân dụng màu tím.

Một người ngồi ở bên người lão Farini.

Lão Farini hơi nghiêng đầu qua, nhìn thoáng qua.

Thân thể trần truồng thoải mái ngồi xuống, là thượng tướng Alberto Medina đã đi vào phòng suy diễn. Vị lão bằng hữu này năm nay đã năm mươi lăm tuổi rồi, vẫn vẫn duy trì dáng người cường tráng như những binh lính trẻ tuổi như cũ. Xem sắc mặt lão gia có bộ râu bạc trắng này, tựa hồ việc chỉ mặc quần cộc như vậy thì hắn hơi cảm thấy hưng phấn, mà không phải là thẹn thùng.

"Trước kia mập mạp này thật sự chỉ là một tên lính sửa chữa?" Medina cắn một cây xì gà thô to.

"Không phục?" Lão Farini tìm từ trên xuống dưới nửa ngày, cũng không phát hiện ra trên người Medina có chỗ nào có thể mang theo xì gà.

"Đừng tìm." Medina nói: "Thời điểm ta cởi quần áo lấy ra đó.".

Hắn thở dài: "Có phải là ta thật sự già rồi hay không, chơi đùa chiến thuật nhiều năm như vậy, lại bị một tên lính sửa chữa làm cho xoay quanh như vậy!".

Lão Farini nở nụ cười.

Một ván kia của Medina, hắn cũng đã xem qua.

Ở bên trong những tướng lãnh dưới trướng Hastings này, Medina tuyệt đối là một nhân vật thiên tài hơn người.

Trước kia hắn đi theo Hastings nam chinh bắc chiến, được quân thần chỉ bảo kĩ càng, sau khi ra chỉ huy độc lập thì thường xuyên đánh những trận kì diệu. Hơn nữa hắn am hiểu loạn chiến thủ thắng, ở phương diện suy diễn, tuyệt đối là nhân vật cấp đại sư.

Cho nên, sau khi chín tên tướng quân liên tục đều bị mập mạp cởi hết quần áo, thì các tướng quân đang vô cùng tức giận cùng khiếp sợ, đều cầu xin Medina ra tay.

Thời điểm đi vào phòng suy diễn, Medina vẫn là bộ dáng lão đẹp trai.

Nhưng mà, sau khi bắt đầu, thì quần áo cùng khuôn mặt của lão gia hỏa này, rất nhanh liền mất hết rồi.

Ở bên trong chiến dịch loại nhỏ do hệ thống tùy cơ phân phối, thì hai bên có tổng cộng sáu sư đoàn bọc thép, Medina bị mập mạp ùn ùn đánh lén, phục kích, đánh nghi binh, dụ dỗ, đùa bỡn cho xoay quanh.

Mặc dù thua, nhưng tất cả mọi người đều phải thừa nhận, đây tuyệt đối là một lần đối kháng đặc sắc tới cực điểm. Hai bên ngươi tới ta đi, đủ các mưu lược thần kỳ.

Như mà, tên mập mạp kia so với Medina càng giảo hoạt, cũng càng đáng khinh. Từ lúc vừa mới bắt đầu thì hắn liền tránh việc ngay mặt quyết đấu với Medina, mà là dùng loại chiến thuật tập kích quấy rối làm cho vài vị tướng lĩnh phía trước đều hơi bị nổi điên kia, đem từng nhánh bộ đội cấp đoàn, biến thành một mảnh dây thừng dài hẹp, giống như tơ nhện buộc ở trên người đối thủ.

Đây là một sợi dây thừng có gai.

Vô số bộ đội Lam Quân, lấy tuyến đường xuất quỷ nhập thần, hoàn thành kế hoạch chiến đấu đan xen cùng mọc lên như nấm, hướng bộ đội Hồng Quân do Medina chỉ huy phát động công kích.

Bọn họ liều mạng kéo dài tốc độ di chuyển của Hồng Quân, tiêu diệt từng bộ phận binh lực của Hồng Quân, đánh bất ngờ hệ thống chỉ huy Hồng Quân.

Loạn chiến như vậy, đừng nói là chỉ huy, cho dù chỉ là xem, đã hoa cả mắt, đầu óc choáng váng rồi!

Hồng Quân vừa mới cởi được một sợi dây thừng buộc ở trên người. Thì mập mạp lập tức lại cho ngươi cột lên 2 sợi. Đến cuối cùng, bộ đội Hồng Quân đi cũng không đi được, truy đuổi thì không kịp, chạy thì cũng chạy không thoát. Con đường hậu cần bị cắt đứt, bộ đội đi tới bị tập kích, sở chỉ huy bị bưng sạch.... Cái cảm giác khó chịu khi có sức mạnh nhưng không sử dụng được, làm cho mọi người đang xem bên ngoài gần hỏng mất.

Nói Medina bị chơi đùa xoay quanh, nhất định cũng không phóng đại. Thế nhưng, nếu không phải là người am hiểu loạn chiến như Medina, chỉ sợ người khác căn bản chống đỡ không được đến khi chiến dịch chấm dứt!

Cũng là từ một ván kia bắt đầu, các tướng quân ở đây, tất cả đều thu hồi sự phẫn nộ của bọn họ, bắt đầu nghiêm túc, thực sự đem mập mạp coi như là một đối thủ mà bọn họ muốn đánh bại, nhưng cũng phải nhìn lên!

"Cảm thấy được hắn như thế nào đây?" Lão Farini cười hỏi.

"Là tên khốn nạn!" Medina hút xì gà, mắng hung tợn. Lập tức, lại nở nụ cười: "Chẳng qua nói thật, ánh mắt lão gia tử đúng thật là quá độc ác, một thiên tài như vậy mà hắn đều có thể tìm ra được!".

"Làm như vậy, có thể quá mức hay không?" Lão Farini cao thấp quét qua thân hình Medina một cái rồi nói.

"Thế này có là cái gì?" Medina ngông nghênh ngồi ở ghế trên, không thèm để ý ánh mắt người bán hàng đang ngó nhìn, thỉnh thoảng còn nghênh đón ánh mắt, "Chúng ta những người này, trước kia ai không từng bị phạt cởi chuồng chạy ở trong quân doanh bộ? Ai không cởi chuồng phơi nắng ở trên chiến trường? Vài chục năm không có cơ hội như vậy rồi, hôm nay cởi hết sắc phục ra, cả người đều thoải mái.".

"Ngươi thật đúng là cái bạo lộ cuồng!" Lão Farini nở nụ cười, lắc đầu, uống một ngụm rượu.

"Nói thật, chúng ta cần cởi sạch quần áo của chúng ta." Medina thu lại ý cười cùng sự bất cần đời trên mặt. Nhìn chăm chú vào các tướng quân trong khoang thuyền: "Mười mấy năm qua, quân đội của chúng ta càng ngày càng khô khan, xơ cứng, càng lúc càng giống một lão nhân đã qua thời huy hoàng. Thế nhưng, cảm giác kiêu ngạo mù quáng, tự đại, lại đang không ngừng nảy sinh trong quần thể này.".

"Còn nhớ rõ chúng ta lúc trẻ sao?" Medina nhìn lão Farini.

Ánh mắt lão Farini sáng ngời nhìn về phía trước: "Kia là một thời đại nhiệt huyết sôi trào.".

"Rất nhiều người trẻ tuổi, ở thời điểm tiến vào đơn vị quân đội này, cũng giàu có tình cảm mãnh liệt như vậy....." Medina thở dài một tiếng nói: "Thế nhưng, khi quân đội chúng ta, biến thành một bộ máy móc chỉ phục vụ cho chính trị cùng ích lợi, không còn bảo vệ tự do cùng vinh dự như cũ, khinh thường Quân đồng minh đang đẫm máu chiến đấu hăng hái trên chiến trường, ỷ vào chính mình có được lực lượng càng mạnh mẽ hơn, coi rẻ mọi thứ như vậy, thì máu của bọn họ, đã lạnh đi rồi. Mấy năm trôi qua, liền biến thành một đám tài trí bình thường!".

Medina hung hăng hút hết xì gà, đem đầu dựa ở trên ghế dựa, nhìn lên trần nhà, ánh mắt yếu ớt: "Vì cái gì chủ trương của Lý Phật ở trong quân đội lại được đón nhận như vậy có, vì cái gì những tên sĩ quan cơ sở còn trẻ tuổi lại bị mê hoặc dễ dàng như thế, là bởi vì nhiệt huyết của hắn không có chỗ để thể hiện. Bọn họ sợ hãi lồng ngực tràn ngập dũng khí của bọn họ trở nên lạnh như băng.".

"Vì thế, Lý Phật dụ dỗ bọn hắn, lén đổi khái niệm tự do cùng vinh quang, làm cho bọn họ ở trong hoàn cảnh giãy dụa như vậy, nhìn thấy một con đường sáng mà bọn họ càng hướngtới." Medina nghiêm túc nhìn lão Farini: "Chúng ta phải tỉnh lại!".

"Dùng phương pháp cởi sạch quần áo sao?" Lão Farini nói một cách chế nhạo.

"Không có biện pháp nào trực tiếp hơn so với các này," Medina tự giễu lắc lắc đầu, nhịn không được bật cười: "Ta cảm thấy rằng, cho dù là lão gia tử tự mình đến làm chuyện này, cũng không nhất định làm tốt hơn so với tên kia. Nhìn xem khoang thuyền này, còn có cái gì so với hơn một trăm tên tướng quân chỉ mặc quần cộc càng làm cho người thanh tỉnh đây?".

Hắn tự nhiên nhấc lên một cái chân tràn đầy lông: "Huống hồ, tộc Kentai có một câu cổ ngữ như thế này. Bằng hữu tắm cùng ở giữa đường, so với bằng hữu trong yến hội càng thêm thẳng thắn chân thành.".

"Hiện tại người đi vào là ai?" Lão Farini ngồi nhấp chén rượu, mắt liếc thấy Medina.

"Thượng tướng Fries," Medina nở nụ cười: "Giống như sau hắn, chính là vài vị nữ tướng quân!".

"Ngươi muốn xem ai đi vào nhất?" Trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của lão Farini, mang theo một nụ cười xấu xa, như một đứa nhỏ trộm kẹo vậy.

Medina không chút do dự đưa ánh mắt nhìn hướng về phía một nữ thiếu tướng xinh đẹp chừng ba mươi lăm tuổi: "Thiếu tướng Locke Sanny, đây chính là tiểu mỹ nhân nổi tiếng trong quân đội Payon chúng ta, mọi người muốn nhìn nàng khỏa thân, không phải là một ngày hay hai ngày rồi.".

Lão Farini hắc hắc nở nụ cười, hướng Medina giơ chén rượu lên.

Hai lão già mà không kính khoái trá chạm cốc.

"Năm phút đồng hồ, ta thắng!".

Khi cửa chính phòng suy diễn lại lần nữa mở ra, thượng tướng Fries quá sáu mươi tuổi cũng cởi bỏ quần áo khỏi thân thể mơ hồ có thể thấy xương sườn rời từ trong phòng chất đầy quần áo đi ra, thì ở bên trong khoang thuyền, một người đàn ông trung niên tóc vàng mặc quần lót màu đỏ thẫm kêu lên, người này mừng rỡ như điên cầm một điện tử tài liệu, lần lượt bắt từng người thua ấn dấu vân tay ở trên tài liệu.

Toàn bộ khoang thuyền, một mảnh chửi bậy, tiếng cười cùng tiếng thở dài.

Fries thất bại, đồngnghĩa đám tướng lĩnh Payon đã toàn quân bị diệt.

Cái tên mập mạp kia, quả thật một người có thể ngang với bộ tham mưu của một tập đoàn quân!

Tựa hồ là vì mọi người đều đã cởi sạch, vẻ mặt các tướng quân lúc này, đã không có co quắp cùng xấu hổ như lúc trước. Không khí cũng náo nhiệt hơn xa so với lúc mọi người còn quần áo mũ chỉnh tề, tán gẫu đề tài đứng đắn nhiều lắm.

"Kế tiếp là ai?" Một gã trung tướng thoạt nhìn chính trực ổn trọng, vẻ mặt mơ hồ hỏi han. Mang theo ánh mắt cười xấu xa, lại nhắm thẳng vài vị nữ tướng quân nghiêng mắt nhìn.

"Locke Sanny!" Một người kêu lên.

Chợt, toàn bộ khoang thuyền đều vang lên tiếng kêu "Locke Sanny".

Vị nữ thiếu tướng xinh đẹp kia, mím môi, nhìn lướt qua các tướng lĩnh khỏa thân, giẫm từng bước chân thật mạnh, đi về phía suy diễn phòng.

Cửa đóng lại rồi, thế nhưng, màn hình suy diễn bên ngoài, lại chậm chạp không có động tĩnh.

Các tướng quân hai mặt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt với nhau.

Một vị trung tướng rót một chén Whiskey, đi đến trước cửa phòng suy diễn, lẳng lặng chờ đợi.

Sau một lát, cửa mở.

Mập mạp mặc một quần lót hình con voi. Hơi cúi đầu, ưỡn ra cái bụng trắng bóng, xuất hiện ở trước mặt mọi người.

"Mẹ nó, lão tử đã quên mất vụ này mà!".

Tiếng cười vang, tiếng huýt sáo, tiếng kêu nổi lên bốn phía. Toàn bộ khoang thuyền, thành một mảnh biển cả sung sướng.

Ở trong ánh mắt vui sướng của Margaret, Anlei cùng lão Farini, trung tướng cầm trong tay chén rượu, nhét vào trong tay mập mạp, cười rồi cùng hắn chạm cốc nói: "Hoan nghênh ngươi gia nhập, tướng quân Điền Hành Kiện!"

------