Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 260




Chư vị ở đây đều là những nhân vật cực kỳ lợi hại trong giới tu hành, giác quan thứ sáu vẫn rất mạnh. Dưới tình hình chung, khi có người tràn ngập địch ý đối với mình, nổi lên sát tâm, mặc dù đối phương ở khoảng cách hơn trăm mét cũng có thể cảm nhận được cỗ sát khí này.

Chính vào lúc này, thất lão của Hình Đường Long Hổ Sơn cùng bốn người Bạch Triển giằng co, trên cơ bản đôi bên đều tập trung tất cả tinh lực vào trên người đối phương, cho nên phải đến khi tiếng súng sắp vang lên, nhân mã của đôi bên mới cảm ứng được. Ngay trước khoảnh khắc tiếng súng vang lên, thân hình của mọi người đều nhanh chóng di chuyển, mỗi người tự tìm một vị trí ẩn nấp.

Bảy lão đạo của Đại Hình Đường Long Hổ Sơn tụ tập cùng nhau, có người trực tiếp ném ra một lá bùa, ngưng tụ ra một tấm chắn cương khí.

Cát Vũ trực tiếp hơn, lấy Tụ Linh tháp ra, dưới sự gia trì của linh lực, nó nhanh chóng trở nên lớn hơn, chặn trước mọi người và ngăn chặn cuộc tấn công đánh lén của kẻ thù.

Bạch Triển cũng ném hai lá bùa liên tiếp, giống như những lão đạo đó, một tấm chắn cương khí được ngưng tụ xung quanh.

Lê Trạch Kiếm cũng như lâm đại địch, Thần Kiếm Truy Hồn kia nhất thời bay lơ lửng trên đầu của y.

Mẹ nó, tình hình gì thế này? Thấy hai bên chuẩn bị đánh nhau, người của bên nào đột nhiên nổ súng thế?

Trong giới tu hành, cấm kỵ nhất chính là sử dụng súng ống hiện đại. Nếu hai bên có thù hận gì, lấy súng ra chém giết, thế thì sau này không cần tu hành nữa, trực tiếp dùng súng ống khai chiến là xong rồi.

Sử dụng súng ống trước mặt người tu hành là điều cấm kỵ, một khi bị phát hiện chắc chắn sẽ bị trừng phạt đến chết.

Giờ phút này, tất cả mọi người có mặt đều vô cùng căng thẳng, lo lắng nhìn xung quanh xem những người đang tấn công mình là ai.

Khi ánh mắt của Cát Vũ rơi vào bảy lão đạo của Hình Đường Long Hổ Sơn kia, hắn không khỏi hít một hơi lạnh. Có một lão đạo dường như đã bị trúng một phát súng sau lưng, máu tươi đầm đìa, nhuộm đỏ cả đạo bào.

Một phát này qua đi, tuy rằng không đủ gi3t ch3t lão đạo kia, nhưng cũng đủ để lão ta chịu khổ một thời gian.

Người tu hành có tu vi trăm năm như vậy, khi viên đạn bắn trúng người, linh lực của đan điền khí hải sẽ truyền ra toàn thân, siết chặt cơ bắp như một tấm thép, song viên đạn cũng có thể xuyên qua trong cơ bắp của lão, mắc kẹt trong các vết nứt của xương.

Lúc trước, mấy lão đạo này của Long Hổ Sơn đang ở vòng ngoài cùng, bao quanh bốn người họ.

Đối phương bất ngờ nổ súng, người trúng chiêu chắc chắn là mấy lão đạo kia. Vả lại nghe động tĩnh thì có vẻ như không chỉ có một khẩu súng.

Người của Đại Hình Đường Long Hổ Sơn đã bị người ta dùng súng ống đả thương, vậy thì chuyện này không phải là chuyện tầm thường rồi.

Nếu đắc tội Long Hổ Sơn, chắc chắn sẽ không có trái ngon để ăn.

Điều khiến tất cả buồn bực là hiện tại tất cả mọi người đều không biết chuyện gì đang xảy ra và ai đang bắn.

Mọi người im lặng trong giây lát, như đối mặt với kẻ thù lớn, lúc này liên tiếp vang lên mấy tiếng súng nặng nề, hơn nữa đã lắp ống giảm thanh.

Viên đạn kia bắn trúng tấm chắn cương khí do mọi người bố trí, nhất thời tạo nên mấy tầng gợn sóng trên tấm chắn cương khí, dao động bất định.

Đã thế, phía trên tấm chắn cương khí do Bạch Triển và thất lão của Hình Đường bố trí cũng trúng đạn.

Mẹ kiếp, rốt cuộc đối phương có lai lịch gì, sao lại đánh cả người của hai bên chứ.

Gan cũng lớn thật! Một bên là người của Cửu Dương Hoa Lý Bạch, một bên là thất lão của Hình Đường, các tông môn bình thường khi nghe thấy hai nhóm người này đều sợ chết khiếp, vậy mà có người chống lại bọn họ cùng một lúc, thật là không biết sống chết, tự tìm đường chết mà.

“Ở đằng kia!” Chí Thiện Chân Nhân thông qua quỹ tích nổ súng của đối phương, chẳng mấy chốc đã đoán ra nơi ẩn thân của của đối phương. Lúc này có một cao thủ của Hình Đường lắc mình mà ra, tiến về chỗ mà Chí Thiện Chân Nhân chỉ.

Ngay khi cao thủ của Hình Đường vừa ra khỏi phạm vi bao phủ của tấm chắn cương khí, tiếng súng lại vang lên, vài phát súng liên tiếp bắn lên trên người lão đạo của Hình Đường.

Vào lúc này, người của Hình Đường Long Hổ Sơn đã chuẩn bị sẵn sàng phòng bị, muốn bắn trúng là điều hoàn toàn không có khả năng.

Lão đạo kia dùng thủ đoạn Súc Địa Thành Thốn, thân thể mơ hồ, bóng người quỷ mị, thân hình nhanh chóng lóe lên, nhanh chóng biến mất vào trong sân tòa nhà Dương Lâu.

Những trưởng lão còn lại của Hình Đường đều trận địa sẵn sàng đón quân địch, ánh mắt u ám nhìn về hướng đó.

“Chí Thành sư đệ, ngươi bị thương thế nào rồi?” Chí Thiện Chân Nhân quay đầu nhìn về phía lão đạo bị bắn trúng, quan tâm hỏi.

Lão đạo kia lắc đầu nói: “Không sao, bị thương da thịt, đạn đang găm vào xương.” Nói xong, tự lão ta trở tay lấy viên đạn găm trong người ra, tiện tay ném đi. Viên đạn kia rơi trúng vách tường, tạo ra một lỗ thủng trên tường.

Cho dù như vậy, khi lão đạo lấy viên đạn ra cũng không hề nhăn mày một chút nào, chẳng qua sắc mặt càng ngày càng trở nên u ám.

“Kẻ nào dám dùng súng bắn người của Hình Đường Long Hổ Sơn, bất kể người bên kia là ai, gi3t ch3t không cần hỏi!” Chí Thiện Chân Nhân tức giận nói.

Trong lúc trò chuyện, một lão đạo khác phóng ra và chạy nhanh về phía bên ngoài.

Trong lòng Cát Vũ có hơi bối rối. Buổi tối hôm nay thật là náo nhiệt, vừa hàng phục được nữ quỷ Phượng Di, ngay sau đó người của Hình Đường Long Hổ Sơn  lại tới đây, vừa muốn động thủ thì lại có đám người khác chen ngang.

Những người này sử dụng súng ống, hẳn là không phải người của giới tu hành. Vậy điều đó chỉ có thể giải thích một tình huống, rất có thể là kẻ thù không đội trời chung của mình - Thần gia, trùm thế giới ngầm ở tỉnh Nam Giang.

Lúc trước Cát Vũ tuyên chiến với Thần gia trong cơn thịnh nộ, đang nghĩ đến việc sẽ dọn dẹp Thần gia sau khi xong việc ở tòa nhà Dương Lâu, không ngờ Thần gia không chịu nổi mà đã sai người đến đây đuổi giết mình.

Lần trước ở gần khu dân cư Cổ Lan, Thần gia đã cử hai sát thủ dùng súng, còn có một giáng đầu sư Đông Nam Á đến đối phó mình.

Thất lão Hình Đường bỗng chốc đã có hai người đi mất, không bao lâu sau, cách đó không xa truyền đến hai tiếng r3n ri thống khổ, hiển nhiên là hai tay súng đã bị thất lão Hình Đường tìm thấy rồi.

Nhưng lúc này bọn họ lại không đi vòng về, hình như còn loáng thoáng nghe thấy tiếng đánh nhau.

Chí Thiện Chân Nhân nhíu mày muốn đi qua xem chuyện gì xảy ra, nhưng lại lo lắng Lê Trạch Kiếm sẽ chạy trốn, trong lòng vẫn luôn do dự.

Ngược lại, Bạch Triển quay đầu nhìn về phía Lê Trạch Kiếm, chớp mắt vài cái, ra hiệu Lê Trạch Kiếm nên thừa dịp chạy trốn trong lúc hỗn loạn. Đây là thời cơ tốt nhất.

Lê Trạch Kiếm nhanh chóng phản ứng lại, thu Kiếm Truy Hồn, chạy về một bên của tòa nhà Dương Lâu.