Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 467




Lúc này đây là Hàn đại sư dừng lại ở góc tây nam, nơi này là bức tường, nhìn từ bên ngoài không nhìn thấy gì cả, nhưng la bàn cho thấy có gì đó không bình thường.

Hà Vi Đạo lại liếc nhìn Cát Vũ, Cát Vũ khẽ gật đầu, Hà Vi Đạo lại đá vào viên gạch trên bức tường, chỉ nhìn thấy mặt sau của viên gạch hóa ra lại là rỗng ruột và bị ai đó đào một cái lỗ. Trong cái lỗ đó vẫn có một cái hộp gỗ màu đen. Cái hộp này cũng có một mảnh lá bùa gắn vào, nhưng lá bùa này cũng có chút đặc biệt, nó màu trắng, trên đó viết phù văn.

Hà Vi Đạo lấy chiếc hộp gỗ màu đen ra, tất nhiên lão ta cũng không biết phù văn trên đó, đưa nó cho Cát Vũ với vẻ mặt khó hiểu.

Cát Vũ vừa mới nhìn qua hộp gỗ màu đen đã tháo lá bùa trắng ra, lắc trong tay, đốt cháy lá bùa, sau đó, Cát Vũ đưa hộp cho Lăng Vân bên cạnh, cười nói: "Nào, ngươi mở nó ra đi."

Lăng Vân lắc đầu như cái trống bỏi, lần trước bị nôn ra một đống hỗn độn, làm sao dám mở ra nữa chứ, hắn ta vội xua tay nói: "Sư phụ... trong dạ dày ta không còn gì rồi... nếu lại nôn nữa thì ta sẽ nôn hết cả ruột ra mất...”

"Ngươi giỏi thật, có thể nôn hết cả ruột luôn..." Cát Vũ cười khẽ.

Tức thì, Cát Vũ đưa chiếc hộp gỗ màu đen cho Hàn đại sư và nói: "Ngươi mở nó ra đi."

Sắc mặt Hàn đại sư rất xấu, nhưng cũng không dám làm trái ý của Cát Vũ, cầm lấy hộp gỗ màu đen, làm công tác chuẩn bị một hồi lâu, che kín miệng và mũi rồi mới nhẹ nhàng mở hộp ra, đặt nó trên mặt đất, nhanh chóng lui sang một bên, như thể sợ bị nhiễm phải thứ gì đó không tốt.

Đôi mắt màu hổ phách của Cát Vũ lóe lên, hắn nhìn vào chiếc hộp, chỉ thấy chiếc hộp gỗ này hoàn toàn không giống chiếc hộp trước đó, lần này có một cái mũi, một con mắt... một cái tai... mấy cái răng cửa lớn...

Thứ này thật là ghê tởm, Cát Vũ chỉ nhìn thoáng qua, liền tung một lá bùa ly hỏa đốt cháy hộp gỗ tự, thiêu thành một đống tro tàn.

"Tiểu sư thúc... Đây là cái quái gì vậy? Mục đích nhét nhiều bộ phận của người vào như thế là để làm gì?" Hà Vi Đạo khó hiểu nói.

"Nếu ta đoán không sai, những thứ này chắc hẳn được đặt ở cả bốn hướng trên tầng bốn của tòa nhà này. Các ngươi đi đến góc đông nam và đông bắc để lấy đồ. Bọn ta sẽ đợi ở đây." Cát Vũ nói.

Hà Vi Đạo và Hàn đại sư kia nhìn nhau, cả hai đi về hai hướng đó theo chỉ dẫn của Cát Vũ.

Hai cha con nhà họ Lăng đứng bên cạnh Cát Vũ, không dám đi đâu, nơm nớp lo sợ, trong lòng run lên vì khủng hoảng cùng cực.

Hai người bọn họ cũng không biết Cát Vũ làm sao lại có dũng khí như vậy, nhìn thấy chuyện ma quái mà vẫn giữ được vẻ mặt thong dong bình tĩnh, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Lăng Vân ngơ ngác nhìn Cát Vũ, trong lòng thề rằng nhất định phải để Cát Vũ nhận hắn ta làm đồ đệ. Bản lĩnh của người này quá lớn, giống như cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu.

Cát Vũ khoanh tay, ngân nga một bài hát nhỏ. Không bao lâu sau, hắn nghe thấy hai âm thanh trầm đục ở đằng xa, như thể có thứ gì đó vỡ ra.

Sau đó, bọn họ thấy Hà Vi Đạo và Hàn đại sư quay lại với một chiếc hộp gỗ màu đen và đặt bên cạnh Cát Vũ.

“Tiểu sư thúc, mở ra không?” Hà Vi Đạo cung kính hỏi.

"Không cần phải mở ra. Mỗi chiếc hộp chứa bộ phận của bảy người đã chết. "Số bảy" là con số thịnh vượng nhất trong Đạo gia. Đặt bộ phận của bảy người vào một chỗ và thi triển tà chú là có thể phát huy hiệu quả lớn nhất của tà thuật này. Xem ra lai lịch của đối phương không đơn giản, nhất định là một cao nhân tà tu.” Cát Vũ nhàn nhạt nói.

“Đốt sao?” Hà Vi Đạo hỏi.

Cát Vũ gật đầu. Hà Vi Đạo nhanh chóng động thủ, dùng bùa chân hỏa, thiêu hai chiếc hộp gỗ đen đó. Hiệu quả của bùa chân hỏa này kém bùa ly hỏa mà Cát Vũ dùng. Bùa ly hỏa chỉ cần không đến nửa phút thì chiếc hộp và đồ bên trong có thể bị cháy thành tro, nhưng bùa chân hỏa thì ước chừng phải mất mất năm phút mới đốt sạch được, mùi còn nồng nặc hơn. Hai cha con nhà họ Lăng nôn đến mức trời đất mù mịt.

Sau khi mùi hôi thối cuối cùng cũng tan đi, Hàn đại sư tò mò hỏi: "Sư gia... Làm sao ngài biết trên lầu bốn của quảng trường này có giấu mấy cái hộp gỗ màu đen ở bốn phương?"

"Rất đơn giản, bởi vì thuật Yểm Thắng gọi là Tứ Phương Thất Sát Tụ Linh Trận. Lúc trước khi ta còn ở bên cạnh sư phụ Trần Duyên Chân Nhân, ông ấy có nói qua tà thuật này với ta. Chính là dùng nội tạng của bảy người đột tử, lần lượt cho chúng vào bốn chiếc hộp, sau đó sắp xếp chúng theo bốn hướng của một tòa nhà, giấu đi, chúng có thể tạo thành Tứ Phương Thất Sát Tụ Linh Trận. Tà thuật này là một trận địa khá lợi hại, có thể hóa một vùng thuần dương thành nơi thuần âm, khiến cho âm khí của người đột tử tụ lại một chỗ, mượn dùng thiên địa ngũ hành và địa sát lực, sinh sôi không ngừng. Theo thời gian trôi qua, âm khí của nơi này sẽ chỉ càng dày đặc và nặng nề. Lúc đầu có thể không nhận thấy gì, nhưng theo thời gian, nó có thể ảnh hưởng đến sự tỉnh táo của con người, khiến con người cảm thấy buồn bã và bơ vơ, bọn họ bị bao trùm bởi bóng đen của cái chết. Thế nên mới có nhiều người tự sát như vậy." Cát Vũ nói một mạch.

“Vậy thì… Tụ Linh Trận này thực sự là tà tính, hại người không ít rồi.” Hà Vi Đạo kích động nói.

"Đâu chỉ là hại người không ít. Nếu qua một tháng nữa, nơi này sẽ trở thành động quỷ, nếu người sống bước vào nơi này, chắc chắn sẽ bị âm khí quấn lấy, không thoát khỏi cái chết. Bất kể là bọn họ chạy trốn tới chân trời góc biển, vẫn không thể tránh khỏi việc bị âm khí cuốn vào chỗ chết.” Cát Vũ nói.

“Má nó, lợi hại quá!” Lăng Vân há to miệng nói.

"Rốt cuộc là ai làm hại ta chứ... Đây là muốn đưa Lăng Tuấn Hào ta vào chỗ chết mà." Lăng Tuấn Hào tức giận nói.

“Sư gia… Đối phương bố trí Tứ Phương Thất Sát Tụ Linh Trận này, lại muốn gi.ết c.hết bảy người vô tội. Phương thức này quá tàn nhẫn rồi đúng không?” Hàn đại sư không thể giải thích được.

"Thực ra cũng không cần phải giết bảy người. Chỉ cần thu thập nội tạng từ cơ thể của bảy người đã chết. Giết người quá phiền phức, hơn nữa đó không phải là đột tử." Cát Vũ giải thích.

"Lần này tới đây, có thể gặp được sư gia thật sự là may mắn ba đời. Đi theo bên cạnh sư gia, ta đã học được rất nhiều điều. Ta thực sự được mở mang tầm mắt." Hàn đại sư kia bắt đầu nịnh nọt.

“Đừng bậy bạ nữa, mọi chuyện ở đây vẫn chưa kết thúc, chúng ta vẫn còn những việc khác phải làm.” Cát Vũ lại nói.