Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1001: Mãi Là Huynh Đệ Tốt




Trương Quả vừa nghe, đáy mắt lộ vẻ vui mừng, ông ta vốn cũng đang cân nhắc nếu như mình bức chết Diệp Thiếu Dương, chiếm lấy cơ thể hắn thì cũng cần một khoảng thời gian dài tế luyện để dung hợp, trong khoảng thời gian này ông ta nhất định sẽ bị Đạo Phong cùng thiên hạ đạo môn truy sát, thậm chí là sự vây quét của âm ty.

Dẫu sao ông ta cũng hiểu rõ một số Thiên Cơ, biết được tính đặc thù của Diệp Thiếu Dương đối với pháp thuật giới.

Tới lúc đó, ông ta nhất định khó mà chống cự, sứt đầu mẻ trán. Nếu như có thể trốn vào Sơn Hà Xã Tắc đồ, tìm một cái động phủ rồi tu luyện, thế thì không thể nào tốt hơn.

Ngay sau đó gật đầu nói:

“Cứ làm như vậy đi, ngươi mau qua đây, ta giao hắn cho ngươi!”

“Thiếu Dương, đừng!”

Dương Cung Tử kêu lớn nhưng Diệp Thiếu Dương đã ra khỏi kết giới.

Trương Quả lập tức triển pháp khiến phù quỷ cùng với ma tướng vây lấy Dương Cung Tử, giữ lấy cô để tránh làm gián đoạn việc của hắn.

“Lão đại đừng mà!”

Qua Qua cùng Tuyết Kỳ cùng nhau hét lớn, Nhuế Lãnh Ngọc nhắm hai mắt lại, cô biết Diệp Thiếu Dương nhất định sẽ làm như vậy, hơn nữa hắn một khi đã quyết định điều gì thì không thể thay đổi được.

Diệp Thiếu Dương nhìn qua Nhuế Lãnh Ngọc, nói:

“Đừng trách tôi, tôi biến thành quỷ, như vậy có thể ở bên cô, tôi không thể nhìn Tiểu Mã mà không cứu.”

Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu một cách khó khăn, nước mắt rơi như mưa.

Vương Bình vây hãm Tứ Bảo, còn đang giằng co, quay đầu ngơ ngác nhìn Diệp Thiếu Dương, lại quay sang nhìn Tiểu Mã, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Mã:

“Mắng cậu cũng đủ rồi, cũng đã bớt giận, cậu trở về con bà nó nhớ thành thật một chút đi.”

Tiểu Mã ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn:

“Tôi đã không thể trở về được nữa.”

Diệp Thiếu Dương giơ tay ra:

“Nào, cùng tôi trở về nhân gian...”

Tiểu Mã nước mắt đầm đìa, tâm trạng bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Nào, đi cùng tôi, tôi sẽ không để cậu phải chết!

Những lời này, Tiểu Mã không biết đã nghe qua bao nhiêu lần, mỗi khi Diệp Thiếu Dương xuất hiện, cậu đều có thể thoát khỏi nguy hiểm, lần này cũng giống như vậy.

Hắn chưa bao giờ khiến cậu phải thất vọng.

Nhưng lần này cậu lại phải khiến hắn thất vọng rồi.

“Thiếu Dương, thật ra có một chuyện tôi phải nói cho anh biết, tôi trước giờ chưa từng nghi ngờ anh, tuy rằng đã từng có hiểu lầm, nhưng tôi vẫn luôn tin rằng anh có nỗi khổ của riêng mình… tôi tin anh sẽ đến cứu tôi.”

Tiểu Mã cười nhạt:

“Tôi sống tạm bợ cho tới hôm nay cũng chỉ vì gặp anh, nói với anh một tiếng xin lỗi… Đã đến nước này anh còn có thể hi sinh vì tôi, đáng giá!”

Diệp Thiếu Dương bỗng nghĩ đến cái gì đó, quát lớn:

“Cậu muốn làm gì!”

Muốn xông qua đó nhưng hai huyệt vị còn chưa phục hồi, thân thể cực kì suy yếu, cũng không thể làm pháp, chỉ nhìn thấy cả người Tiểu Mã lóe lên ánh sáng nhu hòa màu ánh kim, dường như muốn tan biến.

Tiểu Mã cười, yếu ớt nói:

“Tôi lớn lên trong một gia đình đơn thân, tự bế từ nhỏ, không có bạn bè, sau khi trưởng thành hay trêu chọc, đùa giỡn quá trớn cũng chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của người khác, ngược lại khiến người khác hiểu lầm, anh là người đầu tiên xem tôi là huynh đệ.”

“Anh mang tôi tiến vào thế giới thần kì, bước con đường này mỗi lần tôi đều liên lụy đến anh, mỗi lần như thế anh đều đến cứu tôi, nhưng lần này thì thôi bỏ đi, huynh đệ tốt…”

“Cái gì!”

Trương Quả tức giận đến run rẩy nhưng đã không còn tác dụng nữa rồi.

Tiểu Mã đã tự tuyệt tam hồn, nguyên thần tan rã, đây là một loại thủ đoạn tự sát, bất luận tu vi ngươi có mạnh bao nhiêu, có thể giết người, có thể câu hồn nhưng ngươi sẽ không ngăn được một hồn phách tự sát.

Đây chính là đạo lí của trời đất, mặc dù có rất ít hồn phách sử dụng tới phương pháp này, bởi vì một khi nguyên thần tan rã, lập tức hồn bay phách tán, hóa thành tinh phách…

“Không!”

Diệp Thiếu Dương hét lớn.

Trương Quả phục hồi tinh thần, lập tức tiến lên, nhân lúc Thiếu Dương còn chưa khôi phục, phải nhanh chóng câu hồn hắn.

Trong tình thế cấp bách, Dương Cung Tử dùng bốn đạo Hỗn Độn Thiên Thể ngăn chặn ma tướng cùng phù quỷ, tự mình bay qua bảo vệ Diệp Thiếu Dương, dùng linh lực cơ thể đối kháng lại công kích của Trương Quả, không nhân nhượng.

Diệp Thiếu Dương không màng đến những việc này, hắn ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn Tiểu Mã, nhớ về những tháng ngày bọn họ trước đây, thân thể dần dần trở nên nhạt nhòa.

Ánh mắt Tiểu Mã lướt qua từng người:

“Hòa thượng, Qua Qua, Tuyết Kỳ, Lãnh Ngọc,... còn có gương mặt chưa từng thấy qua của Dương tỷ, đám người liên minh bắt quỷ, tôi rất muốn kề vai mọi người cùng nhau chiến đấu, đáng tiếc, phải đi trước một bước rồi...”

Pháp tướng kim thân trên đỉnh Tứ Bảo phát ra vầng sáng, pháp khí trong tay mười tám vị La Hán dùng sức lay động, ấn tín và dây đeo triện, kinh thư, liên hoa và xá lợi đột nhiên phóng ra Phật quang áp lực và uy nghiêm, trong nháy mắt đánh nát hóa thân của Vương Bình.

Trong thời khắc bi thương này, Tứ Bảo phá tan nộ niệm, chứng tỏ sức mạnh của mình.

Hồn phách Vương Bình bay ra ngoài, quỳ rạp trên mặt đất, nhìn về phía Tiểu Mã, nghẹn ngào khóc.

“Huynh đệ, tạm biệt.”

Tứ Bảo phun ra một ngụm máu, ngơ ngác nhìn Tiểu Mã.

“Tiểu Mã huynh, tạm biệt.”

Qua Qua khàn giọng khóc lớn.

“Huynh đệ, tạm biệt.”

Nhạc Hằng một quyền đánh nát mặt đối thủ, xông qua bên này, chắp tay với Tiểu Mã.

Tuyết Kỳ cùng Nhuế Lãnh Ngọc cũng không cầm được nước mắt.

Tiểu Mã nhìn chằm chằm Vương Bình hồi lâu, trong mắt lóe lên nhiều loại biểu cảm, cuối cùng nhìn sang gương mặt của Diệp Thiếu Dương.

Hai người nhìn nhau, trong mắt hiện lên từng cảnh tượng trước đây.

“Người anh em, anh làm sao mà trang điểm thế này, vừa mới diễn xong à?”

Tiểu Mã ngồi trên giường, khẩy chân, cười chào hỏi.

“Thiếu Dương là huynh đệ của tôi, ngươi... con bà nó... dám động đến hắn thử xem!”

Tiểu Mã xách theo ghế dài, vẻ mặt hung tợn muốn đánh nhau với Hồ Soái của Diệp Thiếu Dương.

“Tiểu Diệp Tử, tôi không được rồi, anh mau đi đi, nhớ về báo tang cho nhà tôi, tôi liền xem anh là huynh đệ...”

Hai chân Tiểu Mã do bị trúng huyết cổ Thi Vương mà mưng mủ, thều thào nói với Diệp Thiếu Dương.

“Tiểu Diệp Tử, là huynh đệ phải đi trước, chờ mấy trăm năm sau hồn phách tái hợp và trọng sinh, tôi nhất định sẽ đi tìm anh... Còn chuyện cuối cùng, cầu xin anh... hãy tha cho Vương Bình, tôi cuối cùng vì cô ấy mà chết, hãy thành toàn cho cô ấy đi.”

Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua Vương Bình, lắc đầu:

“Chuyện này e là làm không được.”

Tiểu Mã buồn bã cười:

“Ít nhất tôi đã cầu xin anh, anh làm không được tôi cũng chẳng thể quản được, tôi đối với cô ấy... cuối cùng cũng không còn tiếc nuối gì.”

Thân ảnh cậu càng ngày càng nhạt, dần dần mờ đi.

“Bản Thiên Sư trở về vị trí cũ, Thiếu Dương, thay tôi... nhất định phải tiếp tục sống, thay tôi... giết quỷ.”

Tiểu Mã nói ra lời cuối cùng, sau đó hồn phách tan biến, từng tinh phách nhảy múa trên không trung, tựa như lưu luyến lượn quanh đỉnh đầu Diệp Thiếu Dương, sau đó bay về phương bắc.

“Tiểu Mã!”

Tứ Bảo gào thét, cầm trong tay Tử Kim Bát, xông về phía Tiểu Mã đã chết.

Trương Quả tức giận hừ một tiếng, biết tình thế nguy cấp, không tiếc phun một ngụm máu vào lòng bàn tay, lấy phương thức tự tổn hại tu vi đánh về phía Dương Cung Tử.

Dương Cung Tử không có Hỗn Độn Thiên Thể bảo vệ cơ thể nên không phải đối thủ của ông ta, liền bị đánh bay ra ngoài.

Trương Quả giơ tay nắm lấy gáy Diệp Thiếu Dương.

“ Đừng!”

Dương Cung Tử cùng Tứ Bảo, Nhạc Hằng cùng nhau bay tới cứu nhưng không kịp nữa rồi.

Một tia ánh sáng xanh từ trên trời cao cắm xuống mặt đất, trong ánh sáng xanh lượn lờ, hình thành kết giới.

Trương Quả nhìn chằm chằm, là Đả Thần tiên, trong lòng trầm xuống, quay đầu nhìn lại, thế nhưng lại là Đạo Phong từ trên trời bay xuống, trên mặt không có chút biểu cảm nào.