Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1035: Đấu Với Thần Sông (2)




"Biết rồi."

Nhuế Lãnh Ngọc quan tâm đến hắn, tuy rằng chỉ là một đôi lời, cũng làm cho Diệp Thiếu Dương cảm giác ấm áp trong lòng.

Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương đóng kĩ càng lại cửa sổ, hắn nghĩ có khi mình phải đi vẽ hai lá bùa trấn áp tà khí rồi dán lên cửa sổ. Vốn là hắn nghĩ chỉ cần có Kinh Hồn linh cảnh báo là đủ an toàn rồi. Nhưng thế nào mà đêm hôm bị người ta báo mộng mà Kinh Hồn linh của hắn lại chẳng kêu lấy một tiếng.

Điều này khiến hắn vừa nghĩ đến là có chút sợ hãi.

Hắn đi bật đèn, đi tới trước bàn đọc sách, lấy từ trong ba lô ra một chiếc linh phù, bắt đầu vẽ bùa.

Ánh mắt lơ đãng rơi vào trên giá sách, nhìn thấy một vài khung ảnh đứng thẳng, phần lớn đều là ảnh của hai anh em Mộ Thanh Vũ, ban ngày hắn cũng đã xem qua rồi, bên trong còn có một tấm ảnh của mẹ họ.

Trong hình Mộ Thanh Phong là một chàng trai khôi ngô, khuôn mặt nét nào ra nét đó, chứng tỏ hắn là một con người kiên nghị, làn da ngăm đen, ánh mắt thâm trầm.

Khí chất tương tự như Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương chẳng qua là cảm thấy, hắn cùng Mộ Thanh Vũ quá khác nhau. Hắn nghĩ chắc lí do là vì bên trong các bức ảnh hắn đều ăn mặc như người Miêu, còn Mộ Thanh Vũ thì lại quá mức cổ điển, còn giống người Hán hơn cả người Hán.

Linh cơ của Diệp Thiếu Dương hơi động, đột nhiên muốn xem xem cha của bọn họ có dung mạo ra sao.

Thế nên hắn bắt đầu tìm kiếm trên giá sách, nhưng đáng tiếc là ngoại trừ ảnh của hai anh em họ cùng hai bức ảnh của mẹ bọn họ thì không hề có ảnh của người thứ tư.

Nhưng mà Diệp Thiếu Dương tìm thấy một tập ảnh ở tầng sâu nhất trên giá sách cao nhất. Trên tập ảnh không có bụi bẩn chứng tỏ thường hay được lấy ra

Trong tập ảnh, dù sao cũng nên có ảnh của cha bọn họ chứ.

Hắn mang theo một bụng hi vọng mà mở tập ảnh ra, sau đó, bất động tại chỗ. Một luồng khí từ đầu thổi đến cuối, cả người hắn đều hoàn toàn mất kiểm soát.

Hình ảnh trong đó, đều là của một người, một người phụ nữ, nhưng không phải Mộ Thanh Vũ, mà là... Nhuế Lãnh Ngọc!!

"Mẹ nó chứ!" Diệp Thiếu Dương không nhịn được thầm mắng một tiếng, trong đầu hắn tràn ngập cảm giác ghen tuông.

Hắn lại xem hết từ đầu thêm một lượt nữa, các bức ảnh đều không phải là ảnh cuộc sống hay ảnh nghệ thuật. Đa số đều chụp bằng điện thoại. Có tấm chụp bóng lưng, có tấm chính diện, có cả một tấm hai người họ chụp chung.

Diệp Thiếu Dương phát hiện, các bối cảnh trong bức ảnh không phải là chụp ở nơi rừng núi gì mà là ở căn nhà ngay dưới chân hắn, chứng tỏ là được chụp lúc Nhuế Lãnh Ngọc đến đây.

Rất nhiều bức có tạo hình rất khó coi, cũng có nhiều bức là chụp bắt cảnh.

Diệp Thiếu Dương có thể tưởng tượng được là những bức ảnh này đều là do Mộ Thanh Phong dùng điện thoại chụp lại chứ không phải là do Nhuế Lãnh Ngọc tặng cho hắn. Trong lòng Diệp Thiếu Dương có dễ chịu hơn một chút.

Nhưng nghĩ lại, một người đàn ông có thể đem tất cả ảnh của một cô gái đi rửa ra hết rồi cho hết vào một tập ảnh rồi cất đi như thế. Có thể nói là một tình yêu nồng đậm đến bao nhiêu! Đúng ra là gần với điên cuồng rồi!

"Gặp mặt đi rồi anh sẽ biết, anh ấy có khả năng sẽ giúp anh, có có thể sẽ hại anh. Anh phải chuẩn bị tâm lí thật tốt."

Những lời Nhuế Lãnh Ngọc cảnh cáo với hắn trước khi đến đây bỗng nhiên nổi lên trong lòng, lúc đó còn rất buồn bực, hiện tại thì cuối cùng Diệp Thiếu Dương cũng đã hiểu được hàm ý của câu nói đó.

Tình địch gặp nhau, mắt tự nhiên đỏ!

Đặc biệt là từ tập ảnh này, tình yêu mà Mộ Thanh Phong dành cho Nhuế Lãnh Ngọc đã gần như là điên cuồng rồi. Nếu như hắn biết mình có quan hệ với cô ấy thì không biết chừng thật sự sẽ gây ra một chuyện gì đó quá kích.

Nhưng dù nói thế nào thì Diệp Thiếu Dương cũng thấy mừng vì mình chưa nói gì quá nhiều với Mộ Thanh Vũ. Nghĩ kĩ lại thì bản thân hắn quả thực cũng chưa xác nhận mối quan hệ với Nhuế Lãnh Ngọc.

Chả trách Nhuế Lãnh Ngọc không có nói rõ gì với hắn trước vì một là chuyện này quả thực cũng có chút khó nói. Hai là chắc chắn cô ấy đã nghĩ đến bản thân hắn sẽ không đi nói năng linh tinh với một người xa lạ đâu.

"Cái tên khốn này!"

Vừa nghĩ tới Mộ Thanh Phong những lúc rảnh rỗi là lại nâng những bức ảnh của Nhuế Lãnh Ngọc lên nhìn ngắm rồi nghĩ ngợi linh tinh. Trong lòng Diệp Thiếu Dương lập tức bốc hỏa, nhưng mà suy nghĩ lại thì đây là quyền tự do của người ta! Cô gái ấy bị cậu cua mất rồi mà cậu lại còn không cho người khác có quyền được thầm thương trộm nhớ hay sao?

Nghĩ như vậy, Diệp Thiếu Dương lại có chút đắc chí, hắn ném tập ảnh về chỗ cũ trên giá sách.

Nói đến việc vì sao Mộ Thanh Phong lại si mê Nhuế Lãnh Ngọc đến như vậy, Diệp Thiếu Dương cảm thấy rất bình thường, cũng rất đơn giản: Nhuế Lãnh Ngọc xinh đẹp, lại có khí chất mê người. Thích nàng là chuyện bình thường, không thích nàng mới là bất thường đấy.

Ở trên bàn sách, Diệp Thiếu Dương lại tìm thấy một quyển ghi chép có khóa. Đây là dạng sổ có mật mã thịnh hành vào những năm 90. Lúc nhỏ hắn cũng mua loại này. Có một vạn cách để mở nó ra nhưng Diệp Thiếu Dương chưa từng thử qua.

Tập ảnh là để mở công khai nên bản thân muốn xem thì cứ xem thôi. Còn mấy thứ như kiểu nhật kí này, đặc biệt là có khóa như vậy thì là quyền riêng tư của người ta. Bản thân có tò mò thì cũng không có lấy một tia hứng thú để mở nó ra.

Ngày hôm sau khi trời vừa sáng Diệp Thiếu Dương liền rời giường, bên ngoài mưa rơi lác đác.

Diệp Thiếu Dương có chút buồn chán nên liền che dù đi ra ngoài, đi loanh quanh trên đường, nhìn thấy có chỗ bán bữa sáng liền đi vào mua một bát cháo, cảm thấy mùi vị cũng không tồi lắm.

Trời mưa nên không có mấy ai đi ăn bữa sáng, đều là những người mặc trang phục Miêu. Diệp Thiếu Dương chú ý thấy bọn họ đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt cảnh giác.

Hắn đi dạo một vòng trên đường, bởi vì trời mưa nên không có mấy người đi trên đường. Diệp Thiếu Dương đang đi dạo thì nhận được điện thoại của Mộ Thanh Vũ hỏi hắn đang ở đâu.

"Vậy anh mau quay về nhà đi, tôi có chuyện muốn gặp anh."

Về đến nhà, hắn gặp Mộ Thanh Vũ.

"Có một chuyện quan trọng muốn nhờ anh giúp đỡ."

Sau khi chào hỏi vài câu thì Mộ Thanh Vũ liền nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Diệp Thiếu Dương gật đầu rồi lắng nghe.

"Tôi nghĩ... để anh đi cùng tôi đi đuổi thi."

Cái gì! Diệp Thiếu Dương cả người chấn động, Tương Tây đuổi thi, một vu thuật thần bí phổ biến nhất trong vu thuật của Miêu Cương. Đến những người dân bình thường cũng biết đến nó.

Chương trình "Đi vào mê tín" của CCAV, còn làm qua mấy cái chuyên đề chuyên môn, cuối cùng còn cho vào thêm mấy cái giải thích khoa học vô nghĩa.

Diệp Thiếu Dương khi còn bé ở bên trong điển tịch Đạo môn, cũng từng thấy qua những ghi chép đuổi thi. Thế nhưng rất đáng tiếc, vu thuật Miêu Cương vẫn luôn tự mình hình thành một tông phái, trước nay chưa từng giao lưu với thế giới pháp thuật của người Hán. Không chỉ có mỗi thuật đuổi thi, đa số vu thuật, những người ngoài đều không biết một cách tường tận về chúng.

"Đuổi thi... Bây giờ còn có đuổi thi?"

Mộ Thanh Vũ nói rằng: "Sau thập kỷ 70, đuổi thi xác thực đã không còn nữa, bởi vì giao thông thuận tiện, cuộc sống cũng tốt, những người chết nơi đất khách quê người cũng không thiết phải dùng thuật đuổi thi để đưa hồn về nhà nữa, nhưng mà... tình hình gần đây có hơi đặc biệt."

Mộ Thanh Vũ bắt đầu giải thích. Từ sau khi bia đá trấn thú thủy thần bị đào đi mất, trời mưa không ngừng, dẫn đến lũ quét. Mặc dù hầu hết dân làng đều đã tản đi hết rồi nhưng vẫn còn rất nhiều người Miêu sinh sống bên trong núi còn sót lại, hơn nữa lũ quét vô cùng mạnh nên đã chết rất nhiều người.

Địa hình hơi thấp, nhân viên tìm kiếm cứu nạn có thể tìm thấy rồi đưa về. Nhưng có một số nơi vốn đã giao thông bất tiện, sau khi mưa xuống thì đỉnh núi sẽ bị sạt lở. Những xe ô tô ở sâu trong núi không có cách nào vào được nên đội cứu hộ cũng đành bất lực.

Có một vài thi thể sau khi tìm thấy thì được chôn cất ngay tại đó, có một vài thì căn bản không thể tìm thấy.

Có một vài gia định có thi thể được tìm thấy hi vọng có thể đem họ về mai táng, một là để cho người đã mất được mồ yên mả đẹp, hai là nếu chôn thi thể trên núi thì nếu như gặp phải lũ quét sạt lở nữa thì mộ của họ rất dễ bị cuốn đi, muốn tìm kiếm thì nhất định sẽ gặp nhiều phiền phức.

Dưới tình huống khi mà con người hiện đại hóa vẫn chưa nghĩ ra được điều này, mấy người Tương Tây đã nghĩ đến một cách cũ đuổi thi.