Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1168: Đại náo am ni cô (1)




“Tên là cái gì Lãnh Ngọc phải không, có!” Định Tình sư thái nói:

“Hơn nữa ta đối với cô ấy có ấn tượng, cao cao gầy gầy, ai da má ơi, đẹp thôi rồi, chưởng giáo của chúng ta cũng không bằng.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe nói Nhuế Lãnh Ngọc ở đây, cảm xúc vốn luôn đè nén nháy mắt bùng nổ, kích động cả người run lên, nhìn Định Tình sư thái, vô cùng khẩn trương nói: 

“Sư thái, cô ấy... còn chưa quy y chứ?”

“Còn chưa đâu, không nhanh như vậy.”

“Da!” Tiểu Ngư hưng phấn nhảy lên. 

Trái tim Diệp Thiếu Dương xem như bỏ vào trong bụng.

Định Tình sư thái nói:

“Nghe ta nói xong, am môn Nga Mi sơn có quy củ, phàm là đến xuất gia, sau khi thông qua xét duyệt, đều phải chờ một ngày tốt, thống nhất quy y, hôm nay là ngày sinh của Phổ Hiền Bồ Tát, cô gái của ngươi cùng mấy cô nương khác, là an bài ở hôm nay quy y, ta vừa nhìn, nàng dâu của ngươi là một người đầu tiên...” 

Diệp Thiếu Dương kích động, tiến lên bắt lấy tay bà, Định Tình sư thái dùng sức hất ra, trách mắng:

“Đứa nhỏ này biết cấp bậc lễ nghĩa không!”

“Xin lỗi, dì, con đây cũng là kích động. Nàng dâu của con...” Diệp Thiếu Dương theo lời của bà, nói thành “nàng dâu”, cũng không để ý sửa lại: 

“Cô ấy khi nào thì quy y?”

Định Tình sư thái gập ngón tay tính một chút nói:

“Giờ lành ở giờ Mùi ba khắc, ừ... cũng không sai biệt lắm chính là lúc này.” 

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, nhất thời khí huyết dâng lên, muốn lao về phía trong cửa am, Định Tình sư thái vội bước lên phía trước ngăn lại hắn.

Cánh tay rung lên, một cỗ cương khí áp bách mà đến.

Quả nhiên là đệ tử tu hành của Nga Mi sơn! 

Loại cương khí cường độ này, với Diệp Thiếu Dương không đáng kể chút nào, nhưng lại khiến Diệp Thiếu Dương hơi tỉnh táo lại, vội vàng đứng lại, hỏi Định Tình sư thái:

“Van cầu sư thái, có biện pháp nào ngăn cản hay không?”

“Nghi thức chỉ cần bắt đầu, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản, hiện tại là còn chưa bắt đầu, nhưng xuất gia là quyết định của chính cô ấy, người ngoài tuyệt đối không thể khuyên bảo, cho nên việc này ta không thể giúp ngươi.” 

Không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, vội vàng nói tiếp:

“Nghe ta nói, thân phận ta không thể giúp ngươi, chính ngươi cũng tuyệt đối không thể vào... Nhưng vị cô nương này có thể, đi vào tìm nàng dâu của ngươi, không khuyên cô ấy hủy bỏ quy y, chuyện này coi như xong rồi.”

Đây quả thật là biện pháp, Diệp Thiếu Dương túm lấy Tiểu Ngư nói: 

“Dựa hết vào con đó, vô luận như thế nào cũng không thể để cô ấy quy y, con nói với cô ấy, đó là cái hiểu lầm...”

Định Tình sư thái kéo Tiểu Ngư đi vào cửa am, thấp giọng dặn:

“Đợi lát nữa gặp được ai cứ nói là tới đo quần áo cho ta...” 

Nhìn hai người đi vào, trong lòng Diệp Thiếu Dương bất an, đứng ngồi không yên, như cả đời cũng chưa từng khẩn trương như vậy, trong đầu miên man bất định, đều là hỏng việc, nghĩ nghĩ, mồ hôi lạnh liền chảy xuống.

Nhìn thấy tầng cửa trong thứ nhất của Kính Hoa am thờ một pho tượng phật, vừa lúc đối mặt mình. Diệp Thiếu Dương tâm tình rối loạn hết chắp tay, bắt đầu cầu khẩn:

“A Di Đà Phật, phù hộ... phi phi phi!” 

Đột nhiên nghĩ đến mình là đạo sĩ, vội vàng hướng trên mặt đất nhổ mấy ngụm nước miếng, thầm nghĩ tội quá, sau đó bắt đầu cầu nguyện Tam Thanh phù hộ.

Vô cùng khẩn trương chờ đợi hơn mười phút, đột nhiên điện thoại vang lên, vừa thấy là Tiểu Ngư gọi tới, vội vàng kết nối.

“Tiểu sư thúc không xong rồi! Nghi thức đã bắt đầu, người đầu tiên chính là Lãnh Ngọc tỷ, lát nữa sẽ quy y!” 

Cả người Diệp Thiếu Dương run lên nói:

“Con khuyên nhủ cô ấy đi!”

“Con khuyên rồi chị ấy không nghe, còn gọi người đem con đuổi ra ngoài, làm sao bây giờ!” Tiểu Ngư cũng sắp khóc rồi. 

“Ở vị trí nào?”

“Ở giữa, lúc ở trên núi, chúng ta không phải nhìn thấy trong sân có một pho tượng thiết phù đồ sao, chính là trên quảng trường đó!”

“Biết rồi, chờ ta!” 

“Cái này…”

Diệp Thiếu Dương đã cúp điện thoại, hít sâu một hơi, nhìn bức tượng phật kia phía sau cửa am nói:

“Đắc tội rồi!” 

Tiếp theo phi thân lao vào.

Tự tiện xông vào am ni cô, đối với người thường mà nói, cùng lắm thì bị đánh ra, nhưng với Diệp Thiếu Dương mà nói, hậu quả chuyện này, cực kỳ nghiêm trọng!

Hắn là đạo môn Thiên Sư, tự tiện xông vào môn phái phật gia, hơn nữa còn là am ni cô cấm tất cả nam nhân tiến vào, nếu đối phương truy cứu, đệ trình công hội trọng tài giới pháp thuật, mình tuyệt đối sẽ bị khai trừ khỏi giới pháp thuật... 

Phá hư thanh quy giới luật của người khác, cái này giống kì thị chủng tộc, một khi trình lên, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng! Là bản thân Diệp Thiếu Dương cũng hoàn toàn không thể thừa nhận.

Nhưng, hắn đã không còn lựa chọn...

Từ tầng sân thứ nhất đi vào, va phải mấy ni cô đi tới. 

Bởi vì trong am chưa bao giờ có nam nhân vào, mới đầu mấy ni cô cũng chưa phản ứng lại, sau đó một người trong đó kêu lên sợ hãi, cho rằng hắn là du khách lầm xông vào sơn môn, quát lớn hắn mau mau đi ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương không để ý tới, tiếp tục chạy về phía trước, bốn ni cô kia sửng sốt, lập tức chắn ở phía trước, cửa sân hẹp, muốn lao qua là không có khả năng.

“Đắc tội rồi!” 

Diệp Thiếu Dương dùng sức đẩy ra mấy người, lao vào.

Bốn ni cô lập tức hô to gọi nhỏ, ở phía sau đuổi theo Diệp Thiếu Dương, cảnh cáo hắn phía sau là trọng địa sư môn, nam nhân tuyệt đối không thể bước vào.

Nhưng Diệp Thiếu Dương nào chịu nghe, trong chớp mắt lao vào tầng sân thứ hai. 

Hiện tại thông tin cũng tiện, bốn ni cô vừa đuổi theo, vừa lấy ra di động, gọi điện thoại báo cáo tình huống.

Diệp Thiếu Dương liên tục xông qua ba đạo sơn môn, ở trong sân phía trước, gặp được Tiểu Ngư chờ ở nơi đó.

“Tiểu sư thúc, ở ngay bên trong!” 

“Con đi bên ngoài chờ ta! Cẩn thận!” Trước mắt là xã hội pháp trị, đám ni cô kia cũng không có khả năng làm gì Tiểu Ngư, nhưng bắt được cô bé chung quy cũng không tốt.

“Tiểu sư thúc cố lên, nhất định phải đem Lãnh Ngọc tỷ mang về nha!!”

Hai tay Tiểu Ngư khum ở bên miệng, lớn tiếng la lên. 

Trong sâm, cạnh cửa sân hình vòm có năm sáu ni cô, đem cửa sân nhỏ hẹp bịt kín, Diệp Thiếu Dương muốn lao qua, thế nào cũng phải đem các cô đánh bật ra mới được.

Mấy tiểu ni cô liếc nhìn Diệp Thiếu Dương, hai tay chống nạnh, ưỡn ngực chờ Diệp Thiếu Dương.

Chỉ cần người trước mặt kia dám lao tới, chắc chắn sẽ va vào trên ngực các cô, các cô không tin hắn dám làm như thế. 

Diệp Thiếu Dương cũng biết các cô có chủ ý quỷ quái gì: cho dù mình thực dám lao tới, các cô nhất định sẽ kêu to phi lễ, sau đó... Mình sẽ hoàn toàn không giải thích rõ nữa.

Nhưng mình lại không thể không xông vào, Diệp Thiếu Dương một hơi xông qua, tung người nhảy, bắt lấy dây leo từ phía trên cổng vòm buông xuống, mượn sức kéo, lao lên, tiếp theo nhảy vào trong sân, hướng phía trước chạy như điên, đồng thời mở to mắt nhìn lại:

Trong cái sân to như vậy, có mấy hàng nữ ni đứng, vây quanh thiết phù đồ, bày biện ra hình quạt. 

Dưới thiết phù đồ, có bốn nữ ni khoanh chân, mặt hướng bốn phương, hai tay chắp chữ thập, niệm tụng kinh văn, các nữ ni theo đó hợp thanh, thỉnh thoảng còn có tiếng chuông từ phía trên Đại Hùng bảo điện truyền đến, phật âm văng vẳng, cực kỳ trang nghiêm.

Ở mặt trái của thiết phù đồ, có một cô nương toàn thân mặc đồ trắng, quỳ gối ở trên mặt đất, trên mặt phủ một miếng vải trắng, trên đầu kết thành chữ thập, vòng đến sau đầu, kề sát ở trên mặt, buông mãi đến phía trên chóp mũi, lộ ra miệng mũi để hít thở.