Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1237: Giải quyết xong nhân quả (2)




Diệp Thiếu Dương cười cười, nhưng cũng hiểu, Ngư Huyền Cơ tính tình kịch liệt, lại là ở dưới tình huống như vậy chịu nhục, muốn khiến cô ta hoàn toàn nhận thua, là không có khả năng.

Lập tức thở dài nói: “Như vậy đi, Ngư đạo trưởng, ta hiện tại thả ngươi, chỉ cầu ngươi về sau không cần tìm Tiểu Ngư làm phiền nữa, thế nào?”

Ngư Huyền Cơ không lên tiếng. 

“Vậy thì hết cách rồi.” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

“Được, ta đáp ứng.” Ngư Huyền Cơ chưa từng cúi đầu, rốt cuộc đã bị Diệp Thiếu Dương bức ra câu này. Thật ra Diệp Thiếu Dương muốn cô ta nói như vậy, chỉ là vì cầu một cái an lòng: mặc kệ ở nhân gian hay Quỷ Vực, Ngư Huyền Cơ đều đã thua, đặc biệt là hôm nay, cô ta thua triệt để như thế, nhắm chừng cho dù Diệp Thiếu Dương không để ý tới, cô ta cũng không có tinh lực đi tìm Tiểu Ngư gây phiền hà.

Mất đi hồng trần lệ, tuy cũng sẽ mất đi cơ hội tiến vào Tu La đạo, trong lòng cô ta tự nhiên không cam lòng, nhưng cô ta vẫn như cũ có thể làm tuần du thiên thần của cô ta, thứ khác không có bất cứ ảnh hưởng gì. 

Bởi vậy, cô ta trước đó biểu hiện ra điên cuồng, trên trình độ rất lớn không phải vì bản thân sự tình, mà là đấu khí với Diệp Thiếu Dương - thân là tuần du thiên thần, từ trước tới nay cô ta chưa từng bị ai ức hiếp như vậy. Muốn nói thật có huyết hải thâm cừu cái gì với Diệp Thiếu Dương, thì còn chưa có.

Ngừng một chút, Ngư Huyền Cơ nghiến răng nói:

“Việc hôm nay, không cho phép ngươi nhắc tới với bất luận kẻ nào!” 

“Chuyện gì?” Diệp Thiếu Dương có chút mù tịt, “Chuyện đấu pháp, không phải mọi người đều đã biết sao?”

“Ta là nói bây giờ!”

“Ồ, ngươi nói ta ôm ngươi à, ngươi yên tâm, ta khẳng định không nói.” 

Ngư Huyền Cơ nhất thời xấu hổ giận dữ không chịu nổi.

“Được là được, nhưng ta có lợi gì?”

Ngư Huyền Cơ lạnh lùng nói: “Ngươi đã chạm vào cơ thể của ta, ngươi còn muốn thế nào!” 

“Cái này tính là chạm?” Diệp Thiếu Dương kêu lên, “Ngư đạo trưởng, lời cũng không thể nói lung tung! Ta sẽ không chịu trách nhiệm đối với ngươi!”

Ngư Huyền Cơ nghe xong lời này, toàn thân lại run lên.

Một lát sau, Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm giác có chất lỏng ấm áp rơi ở trên mu bàn tay mình, mà cái tay mình ôm cổ Ngư Huyền Cơ, bên trên chính là mặt của nàng. 

Ngư Huyền Cơ khóc rồi!

Ngư Huyền Cơ không ai bì nổi, cũng biết khóc?

Ngư Huyền Cơ khóc không thể vãn hồi, nức nở không ngừng. Tuần du thiên thần này xưa nay được người ta tôn kính, ở sau khi trải qua một loạt đả kích, đặc biệt là lúc này còn bị kẻ thù của mình ôm vào trong lòng... Nội tâm triệt để sụp đổ, nói đến cùng, nàng dù sao cũng là nữ nhân. 

Chỉ là bộ dạng này so với nàng bình thường khác một trời một vực, làm Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời có chút khó có thể tiếp nhận...

“Ta rốt cuộc là kiếp nào nợ ngươi cái gì, vì sao ngươi một mực đối nghịch với ta, ngăn cản ta đòi về hồng trần lệ, nay, sự trong sạch của ta lại hủy ở trong tay ngươi...” Ngư Huyền Cơ ngừng khóc, lẩm bẩm.

“Ngư đạo trưởng, ngươi vẫn trong sạch, ta đối với ngươi cũng không có suy nghĩ không an phận, mới vừa rồi nói khinh bạc, cũng là bất đắc dĩ.” 

Diệp Thiếu Dương không thể thấy nhất là nữ nhân khóc, cho dù là kẻ địch của mình, lập tức mềm lòng, khuyên giải an ủi. Đột nhiên nghĩ đến, hai người tranh đấu lâu như vậy, ngay tại vừa rồi một khắc trước đó còn tranh ngươi chết ta sống, sao đột nhiên mình đem cô ta ôm vào trong lòng an ủi?

Cảnh này cũng chuyển biến quá nhanh rồi nhỉ?

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, buông lỏng nàng ra, cố gắng xê dịch về phía sau nói: “Ngươi mặc quần áo đi.” 

Ngư Huyền Cơ cảm thấy khí tức trong cơ thể thông suốt, đột nhiên xoay người, bóp chặt cổ Diệp Thiếu Dương, mở ra Thiên Nhãn nhìn qua nói: “Ngươi đã bắt được ta, lại không để ta ra tay, cũng không giết ta, đây là vì sao!”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai nói: “Ta nói rồi, ta với ngươi không oán không thù, ngươi làm những chuyện như vậy, từ góc độ của ngươi cũng coi như hợp lý, chỉ là ngươi ta lập trường khác nhau, hơn nữa sự tình đã kết thúc, ta cũng đã hết giận, vì sao phải giết ngươi?”

Có câu Diệp Thiếu Dương chưa nói vào sâu: mình nguôi giận, là vì trước mắt đem cô ta ép tới nước này rồi, tuy bổn ý không là như thế, dù sao đã ăn đậu hủ người ta... Đối với Ngư Huyền Cơ thân là nữ nhân mà nói, cái này có thể so với đem nàng giẫm dưới chân càng làm nàng cảm thấy nhục nhã hơn. Mình nếu không nguôi giận, quả thực thiên lý khó tha. 

Ngư Huyền Cơ lặng lẽ thở dài, buông tay, triệu hồi một thân vảy cá, phủ ở trên người, hóa thành một thân váy dài.

Diệp Thiếu Dương lúc này nghĩ lại là: chỉ nhìn thấy váy dài, không biết nội y có phải cũng là vảy cá biến thành hay không, hay là không có mặc?

“Diệp Thiếu Dương, ta cho dù buông tha ngươi, ngươi hôm nay đại náo luân hồi đạo, cướp đi âm hồn, ngươi tuy đến từ nhân gian, âm ty không thể làm gì ngươi, nhưng các quỷ phó yêu phó kia của ngươi đều làm việc ở âm ty, tội thêm một bậc...” 

Ngư Huyền Cơ ở bên tai Diệp Thiếu Dương âm u nói.

Diệp Thiếu Dương nói: “Đa tạ Ngư đạo trưởng nhắc nhở, ta sớm có chuẩn bị.”

Ngư Huyền Cơ thở dài, “Gọi ta Ấu Vi đi.” 

Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên.

Ngư Huyền Cơ từ bên người hắn tránh ra, thét ra lệnh thủ hạ dừng công kích, đám người Nhuế Lãnh Ngọc thấy Diệp Thiếu Dương không có việc gì, vội vàng xông tới.

Nhuế Lãnh Ngọc giữ chặt tay hắn, đánh giá cao thấp, thấy hắn thật sự không có việc gì, lúc này mới triệt để yên tâm. 

Những tăng binh kia, cũng ở dưới hiệu lệnh của hai vị tôn giả dừng công kích, đem yêu toàn trong Vong Xuyên bắt được ném về trong nước sông, may mắn không sót con nào.

Hai vị tôn giả thấy Diệp Thiếu Dương và Ngư Huyền Cơ không có ý tứ đánh nữa, trong lòng ngạc nhiên không thôi, nhưng bọn họ cũng rất vui vẻ nhìn thấy kết quả này, dù sao giữa bọn họ cùng Diệp Thiếu Dương càng chưa nói tới thù hận, chỉ là vâng mệnh mà đến, có thể không gõ mõ cầm canh là tốt.

Minh Pháp tôn giả tiến lên một bước, hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Đã ngưng chiến, xin Diệp thiên sư đem ta hai vị sư huynh thả ra.” 

Diệp Thiếu Dương cũng không chậm chễ, đem hai vị tôn giả Hàng Ma cùng Phục Yêu từ trong linh phù thả ra.

Minh Pháp và Khai Đạo tôn giả lập tức tiến lên đem bọn họ đỡ dậy.

Hai vị khổ này mất chút thời gian, mới làm rõ chuyện trước mắt là thế nào, hai vị này còn ở giai đoạn “khởi động nóng người” đã bị Diệp Thiếu Dương bắt, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu buồn khổ, hiện tại thật không dễ gì đi ra, hai bên người ta lại ngưng chiến, cũng không tiện động thủ lần nữa. 

Huống hồ hai người đều là Phật môn đại đức, ưu điểm khác không có, chung quy là nhẫn nhịn giỏi hơn người thường, đem một bụng lửa mạnh mẽ nghẹn lại, lui vào trong trận doanh của mình, không đề cập tới.

Minh Pháp tôn giả lại đem tầm mắt chuyển hướng Chanh Tử nói: “Chanh Tử phó sứ, có thể trả lại môn hạ dạ xoa của ta không?”

Chanh Tử cười lạnh một tiếng, “Người này vũ nhục Thiên tử, ta muốn đem hắn trở về hỏi tội, yên tâm không oan uổng hắn!” 

Hai người thấy nàng thanh sắc kiên quyết, biết chuyện này không dễ xử lý, lúc trước còn đánh ngươi chết ta sống, hiện tại bảo người ta thả người, tự nhiên không làm được.

Lại nói tiếp, Chanh Tử nhỡ đâu nói năng lỗ mãng, mình là đại đức Phật môn, chức vị cũng cao, cũng không có khả năng cãi nhau cùng nàng, đến lúc đó mất hết thể diện. Hơn nữa người ta cũng đem hai vị tôn giả thả ra rồi, vì thế thấp giọng thương lượng một phen, quay về lại nghĩ cách tìm Thôi phủ quân đòi người, nghĩ hẳn cũng không có gì khó xử, dứt khoát không đề cập tới nữa.

Bốn vị tôn giả chắp tay, hướng Ngư Huyền Cơ thi lễ, mang theo một đám tăng binh lập tức rời khỏi.