Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1876: Giận Dữ Xông Quan (3)




“Cái gì bố cục Không giới!” Tiểu Cửu rống giận, “Thiếu Dương nếu là gặp chuyện, cho dù đảo điện toàn bộ không giới, ta cũng sẽ không tiếc!”.

A Hoàng cùng A Tử nhìn nhau một cái, khuyên nhủ: “Chủ thượng, lời là như thế, nhưng tình huống trước mắt còn chưa nghiêm trọng như vậy, ta kết luận Lê sơn Thánh Mẫu nhất định không dám làm gì chủ nhân, ngươi nếu bây giờ dẫn quân qua, hai bên đâm lao phải theo lao, ngược lại không xong, không bằng đi đòi người trước, nhỡ đâu bọn họ không tha, lại làm như vậy không muộn.

A Tử cũng hòa theo khuyên bảo.

Tiểu Cửu bình tĩnh lại, cảm thấy bọn họ nói là đúng, vì thể dẫn bọn họ tăng tốc chạy tới Lê sơn.

Lúc này, đám người Diệp Thiếu Dương ở đỉnh núi, quả thật cũng lâm vào cục diện đầm lao phải theo lao, Diệp Thiếu Dương nói với Lê sơn lão mẫu: “Thánh Mẫu nói chuyện giữ lời, nhưng chúng ta cần xuống núi trước, ta nhìn hai người bọn họ xuống núi, lúc này mới giữ lời.”

Trong đám người một người quát lớn: Diệp Thiếu Dương người lớn mật! Sư phụ ta là thân phận gì, nói chuyện sao có thể không tính?”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn người nói chuyện một cái, cảm giác rất quen mặt, lại nhìn thấy nữ tử bên cạnh hắn, lập tức nhớ ra. Đối với mỹ nữ ấn tượng của hắn vẫn là rất khắc sâu. Lập tức gật đầu nói: “Ta nhận ra ngươi.”

Một đôi nam nữ này, chính là lúc ấy lần đó mình đại náo Luân Hồi ti, cứu Tiểu Ngư, đột nhiên xuất hiện, giúp Thập Nương từng đánh một trận với mình, lúc ấy cũng là rất làm màu, phi thường khinh thường nhân gian pháp sư, nhưng hai kẻ này quả thật có thực lực, nếu lúc trước đội thành bọn họ,

Tiểu Mã và Tứ Bảo quả thật không nhất định đánh thắng được. Diệp Thiếu Dương nhìn một phen bọn họ cùng đệ tử chung quanh đối chiếu, đôi nam nữ này tất cả đều mặc áo trắng, đứng ở trước nhất, hẳn là kiểu như nội môn đệ tử, có mười mấy người, mà vị trí đứng của hai người này, xem như hàng thứ hai, phía trước còn có hai ba người. Nói cách khác, trừ cường giả có lẽ có bế quan thanh tu hoặc là ra ngoài không tính, hai người này ở Lê sơn, hẳn là đội bậc thang thứ nhất, bên trên hẳn là còn có mấy cường giả.

Chỉ một cái nhìn như vậy, Diệp Thiếu Dương đối với thực lực của toàn bộ Lê sơn cũng có phán đoán đại khái.

Nam đệ tử kia tự nhiên cũng biết hắn, hừ một tiếng nói: “Núi không chuyển thì nước chuyển. Diệp Thiếu Dương, người cuối cùng là rơi vào trong tay Lê sơn ta.”

Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn, quay đầu nói với Lê sơn lão mẫu: “Thánh Mẫu, người đã đáp ứng đưa bọn họ xuống núi, ta thay hai bằng hữu cũng đa tạ ngươi, chúng ta bây giờ đi chứ?

Lê sơn Thánh Mẫu ngây ra một phen, mình chỉ đáp ứng thả hai người bọn họ đi, khi nào đáp ứng để bọn họ xuống núi trước, nhưng Diệp Thiếu Dương cũng đã nói như vậy, biết rõ hắn là trộm đổi khái niệm, trước mặt nhiều môn nhân như vậy, quả thật cũng không tiện tranh cãi nữa, nếu không tỏ ra quá hẹp hòi, không đủ khí độ tông sư.

Đúng lúc này, một đệ tử xuyên qua mọi người, đến bẩm báo, nói là Thanh Khâu sơn Cửu Vĩ Thiên Hồ tự mình đến bái sơn đòi người.

“Đến tốt, đi thôi, ta tự mình gặp cô ta.” Lê sơn lão mẫu thuận nước đầy thuyền, bảo mọi người tránh ra một con đường.

Diệp Thiếu Dương lập5tức tới giữa Tiểu Mã cùng Tứ Bảo, vẽ hai tấm Định Khí Phù, dán ở sau đầu hai người, bảo hai người không thể làm phép phản kháng.

“Thiếu Dương, cậu thực muốn chúng tôi đi?” Tứ Bảo thấp giọng nói.

“Xuống núi trước nói sau, các cậu đi trước, tôi nghĩ biện pháp.” Diệp Thiếu Dương không cho phân trần, đẩy hai đệ tử xuống núi.

Từ giữa một đám đệ tử Lê sơn như hổ rình mồi đi qua, thời điểm tiếp cận sơn môn, Diệp Thiếu Dương thấy được bóng người mơ hồ của Tiểu Cửu cùng hai thị nữ đứng ở ngoài sơn môn.

Đợi tới lúc ba người tiếp cận, Lê sơn lão mẫu nháy mắt với hai đệ tử đứng hàng đầu, hai người lập tức tiến lên chặn sơn môn.

“Diệp Thiếu Dương, nên thực hiện hứa hẹn rồi.” Lê sơn lão mẫu lạnh lùng nói.

Diệp Thiếu Dương đứng lại, từ trên hướng xuống, cùng Tiểu Cửu bốn mắt nhìn nhau.

Khẩn trương cùng lo lắng trong lòng Tiểu Cửu viết ở trên mặt.

Diệp Thiếu Dương nhìn cô, nói: “Cô nghe tôi nói, đừng quấy nữa, tôi ở đây không có ai sẽ làm gì tôi cả, không cho phép cô xúc động. Cô nếu xúc động, ngược lại hại chết tôi.”

Tiểu Cửu nghiến răng gật gật đầu.

“Cô lập tức đi nhân gian, tìm bạn Đạo Phong đi nghĩ biện pháp, nhớ rõ bảo hắn cũng đừng xúc động, đừng nghĩ muốn một mình xông vào Lê sơn, tôi còn ở đây làm con tin đó.”

Lê sơn lão mẫu nghe tới đây, chen vào một câu: “Ta cùng Diệp thiên sư lại không có ân oán, bảo Đạo Phong đến đổi hắn là được.”

Diệp Thiếu Dương tiếp tục nói với Tiểu Cửu: “Đừng quên tìm quân sự, hắn đầu óc tốt, biết xử lý thế nào.”

Nói xong những điều này, Diệp Thiếu Dương nói với Tứ Bảo cùng Tiểu Mã: “Các cậu xuống núi trước.”

“Thực xuống sau?” Tiểu Mã nói, “Tôi không đi!”

“Phải đi!” Diệp Thiếu Dương ghé tại hắn nói, “Các cậu sau khi xuống núi, mới có thể nghĩ cách tới cứu tôi! Cái này cũng là tốt với tôi mà!”

Nói xong túm tóc hai nữ đệ tử kia, đem các cô kéo đến bên người mình.

Lê sơn lão mẫu thấy Diệp Thiếu Dương thực hiện hứa hẹn, vì thế phất phất tay, hai đệ tử chặn sơn môn tránh ra.

Tiểu Mã còn đang do dự, Diệp Thiếu Dương đá vào trên mông hắn một cước, từ trên sơn đạo lăn xuống.

Tứ Bảo cũng chỉ đành đuổi theo.

Hai người cuối cùng ra sơn môn, cùng Tiểu Cửu sẽ cùng, triều bên này vọng lại đây.

Tiểu Mã rất muốn mắng Lê sơn lão mẫu vài câu, nghĩ đến Diệp Thiếu Dương còn ở trong tay bà ta, đành phải nhịn xuống.

Diệp Thiếu Dương nói: “Các cậu đều đi đi.”

Toàn bộ mọi người đều đứng bất động.

Tiểu Cửu đối mặt Lê sơn lão mẫu, nói: “Không cần đàm phán sao?”

Lê sơn lão mẫu nói: “Không đàm phán, phải bảo Đạo Phong đến đổi người.”

Tiểu Cửu nói: “Ngày đó xông vào sơn môn của ngươi là Đạo Phong, người có bản lãnh thì đi bắt hắn, giữ sư đệ hắn vậy tính là cái gì.”

Lê sơn lão mẫu nói: “Tùy người nói như thế nào, ta phi thăng Thanh Minh, bái ở môn hạ Đông Nhạc để quân, thế đời này không ra khỏi Không giới, Đạo Phong không đến, ta đi đâu tìm hắn?”

Tiểu Cửu biết bà ta là quyết tâm muốn lưu lại Diệp Thiếu Dương, bằng không cũng sẽ không bày ra trận thế như vậy, bà ta là chủ Lê son, đồng thời cũng là một trong mấy người cầm lái lớn của Không giới, nếu không phải đã sớm tính toán, cũng sẽ không làm ra quyết định như vậy, đã làm, tự nhiên sẽ không tùy tiện sửa đổi.

A Tử hướng phía Lê sơn lão mẫu hành lễ, nhìn hai nữ đệ tử bị Diệp Thiếu Dương tóm lấy nói: “Xin hỏi Thánh Mẫu, hai vị đệ tử này lúc trước vũ nhục chủ thượng nhà ta, không biết xử trí như thế nào?”.

Một đệ tử trách mắng: “Lớn mật, người thân phận gì, trước mặt Thánh Mẫu, người há có tư cách nói chuyện!”

Lê sơn lão mẫu nói: “Ta tự sẽ trách phạt, không nhọc hồ vương quan tâm.” Sau đó cúi đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Còn không thả người?”

Diệp Thiếu Dương xoay người, đều tự túm một tay của hai em gái, hai em gái bị dán Định Khí Phù, không thể làm phép, không dùng ra được khí lực gì, trái lại cũng không giãy dụa, vẻ mặt chán ghét cùng đắc ý nhìn Diệp Thiếu Dương.

“Diệp Thiếu Dương, trước đó người nói như thế nào, có bản lĩnh, người đừng có thả chúng ta.”

Diệp Thiếu Dương bình tĩnh nhìn họ, “Các ngươi vừa rồi, lời nói mắng Tiểu Cửu nhà ta, ta tất cả đều nhớ rõ.”

Hai người vừa muốn mở miệng, nhìn thấy Tiểu Cửu đứng ở dưới núi, lại cũng không dám lắm mồm nữa.