Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 473: Câu hồn, soát hồn 




“Thấy sao, bộ dáng này của hắn nhìn qua là biết đã phạm tội.”

Tưởng Kiến Hoa nói “Nhưng là hắn lại không cung khai, hỏi gì cũng nói là không biết, rất là phiền toái, ta tính là đêm nay cùng chơi với hắn một đêm.”

Diệp Thiếu Dương “Vẫn là để cho ta đến nói chuyện với hắn.”

“Ngươi?”

Tưởng Kiến Hoa giật mình nhìn Diệp Thiếu Dương “Ngươi có biện pháp nào sao?”

Diệp Thiếu Dương nhìn chung quanh “Có thể hay không ngươi đem camera tắt đi?”

Tưởng Kiến Hoa lập tức nghĩ đến chuyện đó, xua tay nói “Tra tấn để bức cung sao, cái này tuyệt đối không được, nếu mà làm được ta đã làm từ lâu rồi.”

Diệp Thiếu Dương đảm bảo sẽ không làm vậy, hơn nữa hắn sẽ phải mở miệng cung khai hết, Tưởng Kiến Hoa do dự một lúc, rồi cũng đồng ý, bảo người tắt đi camera, sau đó dẫn Diệp Thiếu Dương đi vào phòng thẩm vấn.

Vương Thanh Sơn, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, thấy hắn mặc quần áo bình thường, còn tưởng là cảnh sát thay đổi người tiếp tục thẩm vấn mình, liền nói “Đừng hỏi gì, chuyện gì ta cũng không biết.”

Diệp Thiếu Dương im lặng nhìn hắn, chậm rãi nói “Ta biết, ngươi cái gì cũng đều biết.

Có lẽ là ngươi giết người là có nguyên nhân của mình, nhưng ta mặc kệ chuyện đó,nhưng bây giờ chuyện lại có quan hệ đến sinh mạng của toàn trấn, nên xin lỗi ….”

Nói xong chậm rãi đi qua bên người hắn, giơ lên một bàn tay.

“Ngươi muốn làm gì!”

Vương Thanh Sơn cho rằng là hắn muốn đánh mình, lộ ra biểu tình khẩn trương, Tưởng Kiến Hoa cũng đổ mồ hôi đầy mặt.

Nhưng Diệp Thiếu Dương chỉ đưa tay xuống, cũng không có đánh hắn, mà đem một đồng tiền Ngũ Đế nhét vào trong cái miệng vì khẩn trương mà mở ra kia, ngón tay cái ấn lên huyệt ấn đường của hắn một cái, lối kéo ra phía sau, một đạo hắc ảnh trong suốt từ trong người hắn bị kéo ra ngoài.

Hồn phách của Vương Thanh Sơn.

Câu hồn người sống, đây là tối kỵ của giới pháp thuật, Diệp Thiếu Dương không muốn thi triển trên người Tam Nương, nhưng đối với Vương Thanh Sơn lại không có chút do dự nào.

Để sớm có thể tiêu diệt Hạn Bạt, hắn cũng không có thời gian chờ đợi hắn được.

Nhìn cái hắc ảnh trong tay của Diệp Thiếu Dương, cũng giống như Vương Thanh Sơn trước mặt như đúc, “Ngươi”

Tưởng Kiến Hoa trong đầu liền hỗn loạn.

Còn không chờ hắn hiểu chuyện gì đang xảy ra, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng vẽ ra một lá lịnh phù, dán lên ót của hồn phách, buông tay ra, hồn phách tự động bay lơ lửng trên không trung, đứng im không nhúc nhích.

Diệp Thiếu Dương ra tay chế trụ hồn phách xong, liền vận cương khí, tiến vào trong cơ thể nó, liền trực tiếp soát hồn.

So với câu hồn người sống, soát hồn càng là pháp thuật tối kỵ, trong đạo gia mà nói, chỉ có tu vi tới bài vị chân nhân, thì đạo sĩ mới có thể miễn cưỡng thi triển ra được, nếu là sử dụng, nhất định gặp phải âm báo.

Diệp Thiếu Dương là chính tống Mao sơn, là hậu duệ của quý tộc Đạo môn, thuộc về pháp sư có đặc quyền giai cấp, âm ty bên kia cũng trông cậy vào hắn ở trên nhân gian là nhiều việc, trên cơ bản là không có quản lấy hắn, mà cũng không ai dám quản.

Trong lúc soát hồn, Diệp Thiếu Dương nhắm mắt lại, trong mắt dần dần xuất hiện vài hình ảnh, đại bộ phận là không có rõ ràng, chỉ để lại hình ảnh rõ nét.

Hắn thấy được Vương Thanh Sơn cùng một nữ nhân dáng mạo yêu kiều đang ở ngoài cửa nhà mình mà cãi nhau, rơi lệ đầy mặt, đau khổ cầu xin, nhưng vẻ mặt của nàng kia rất là kiên quyết.

Tiếp theo là một cái hình ảnh, Vương Thanh Sơn đang cùng nàng kia nói chuyện, đồng ý với yêu cầu ly hôn, nhưng muốn nàng cùng tình nhân của mình, có thể ăn bữa cơm với hắn, gặp mặt dặn dò tên kia chăm sóc nàng.

Nữ nhân kia luôn thử xác định hắn có thật lòng hay không, sau đó cũng đồng ý.

Hình ảnh sau đó, ba người đang ngồi trong nhà hắn ăn com, Vương Thanh Sơn ngồi đối diện với đôi nam nữ kia, nam tử kia mang khuôn mặt xin lỗi, nhưng trong đáy mắt lại mang một vẻ chiếm được người của ngươi mà đắc ý, không có che giấu.

Vương Thanh Sơn nói vì ân tình bao lâu, nên mời rượu hai người, rót cho mỗi người một ly, khuyên bọn họ uống cạn.

Hình ảnh cuối là, Vương Thanh Sơn đang ở phía sau hậu viện đào một cái hố, bên cạnh có hai người đang nằm trên mặt đất, thi thể chồng lên nhau…… Diệp Thiếu Dương mở to mắt ra, tống xuất hồn phách trên mặt linh phù, ngón giữa bật ra, dùng sức bắn, liền đem hồn phách của hắn đánh trở về trong cơ thể.

Vương Thanh Sơn cả người run rầy một chút, tỉnh lại, ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Diệp Thiếu Dương, không biết là mới xảy ra chuyện gì.

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, thở ra một hơi dài “Mạng ngươi cũng khổ, nhưng đây không phải là lý do có thể giết người.

Ngươi kiếp này đền tội, trả hệt nợ mạng người, ta hứa sau khi ngươi chết có thể không bị hành hình.”

Nói xong, cầm linh phù, lấy ra bút chu sa, vẽ như rồng bay phượng múa lên linh phù, rồi giơ tay lên, linh phù liền bay đi, qua cửa phòng mà bay ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương cũng xoay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn, lưu lại Vương Thanh Sơn còn đang ngây ngốc nhìn bóng dáng hắn.

Hắn không biết được, linh phù vừa rồi sẽ bay đến âm ty, dừng ở trên bàn của phán quan Thôi Phủ Quân, làm bàn chứng để sau khi hắn chết làm đối chứng.

Chỉ cần hắn còn sống mà đền tối, chuộc lại lỗi lầm đã gây ra, sau khi chết có thể được trực tiếp luân hồi, mà không phải chịu địa ngục khổ hình.

“Người là do hắn hạ độc mà chết, thê tử của hắn cùng tình nhân, bị chôn ở trong sân hậu viện phía đông bắc.”

Từ trong phòng thẩm vấn đi ra, Diệp Thiếu Dương nói một hơi với Tưởng Kiến Hoa “Hạn Bạt, chính là trong hai cổ thi thể này có một cái.”

Tưởng Kiến Hoa ngây ngốc nhìn Diệp Thiếu Dương “Ngươi như thế nào lại biết tỉ mỉ sự tình như vậy?”

Diệp Thiếu Dương nói “Ngươi không nên hỏi quá nhiều, ngươi chỉ dựa theo trình tự thẩm vấn là được rồi, ta chỉ là trước tiên đem chân tướng nói qua cho ngươi.”

Tưởng Kiến Hoa chần chờ nói “Nhưng là, vì sao sau khi hắn giết người, liền có thể không bị người khác hoài nghi, còn có thi thể chôn ở trong nhà mình, vì cái gì mà không có ai phát hiện ra?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai “Đây là chuyện của cảnh sát các ngươi, ta chỉ là lo bắt quỷ, những cái khác không có hỏi đến, nếu đã biết là Hạn Bạt ở đâu, thì ngày mai có thể hành động được rồi.”

“Được rồi.”

Tưởng Kiến Hoa gật gật đầu “Ta còn một cái vấn đề nữa, người là do hắn giết, lẽ ra nạn nhân phải ghi hận hắn chứ, sau khi trờ thành Hạn Bạt, vì sao còn cùng hắn sống trong nhà, vì cái gì mà để hắn sống đến bây giờ?”

“Chuyện này cũng dễ lý giải, nếu hắn mà tự nhiên chết đi, sẽ làm cho người ta hoài nhi, lỡ như bị điều tra ra, cuối cùng có khả năng tìm được nơi ẩn thân của nó.”

Diệp Thiếu Dương nói “Chỉ cần Vương Thanh Sơn còn sống, thì không ai có thể tùy tiện đi vào sân nhà của hắn được, cuối cùng cũng là do Hạn Bạt trước khi thành hình thì không thể di chuyển, đương nhiên là không muốn bị người ta phát hiện ra.”

“Thì ra là vậy … Chúng ta hôm nay tới bắt Vương Thanh Sơn,sẽ không là cho Hạn Bạt chú ý chứ?”

“Có hay không, cũng không cũng không có quan trọng, buổi tối nó có thể trốn chạy, nhưng ban ngày là phải trở về lại hang ổ, nhưng chúng ta cũng phải phong ngừa nó vùng vẫy trước khi chết, rồi đả thương nhiều người.”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ rồi nói “Chuyện đó để cho ta, buổi tối hôm nay, các ngươi cũng không ai được tiến đến cái sân kia.”

Tưởng Kiến Hoa lập tức đồng ý.

Hắn còn muốn thẩm vấn Vương Thanh Sơn, nên Diệp Thiếu Dương một mình rời đi, thừa dịp không có ai để ý, liền đi đến trước cửa nhà Vương Thanh Sơn, vẽ ra một lá huyết tinh phù, dán lên trên cánh cửa nhà hắn, ở một vị trí tương đối bị ẩn.

Có máu thiên sư của mình vẽ thành huyết tinh phù trấn áp, Diệp Thiếu Dương tin tưởng, đem nay Hạn Bạt không có cách nào rời khỏi sân.

Trên đường trở về, Diệp Thiếu Dương gọi điện cho Tiểu Mã, hai người gặp mặt ở trên Tập, ăn uống một chút, rồi kéo thân hình mệt mỏi trở về Diệp Gia thôn.

Diệp Thiếu Dương vội vàng cả một ngày, đi toàn đường núi, nên cả người rất mệt mỏi, nhưng trong lòng lại rất nhẹ nhõm, tuy còn rất nhiều câu hỏi còn chưa có trả lời được, nhưng Hạn Bạt đã tìm được rồi, sau ngày mai, nạn hạn hán ở nơi này có thể kết thúc rồi, chính mình cũng ít đi một mối lo, để tập trung toàn lực đối phó với sự kiên của Diệp Tiểu Thước.