Mắt Bão

Chương 55: Ngoại truyện 2 - WE ARE ONE




WE ARE ONE

Type: Nhã

Buổi tối đầu tiên sau khi ra tù.

Máy hát đĩa than cất vang bài hát “We are one” của Kelly Sweet.

Nguỵ Lâm vùi mặt vào ngực Tần Sâm, nghe nhịp tim đập vững chãi của anh, và cả giọng nói quá đỗi thân quen gần trong gang tấc.

“Anh từng điều tra một vụ án.” Giọng anh như thể xuyên qua không khí, lại như vờn quanh bên vành tai, từ lồng ngực rung động truyền vào tai cô, “Hung thủ là một người vợ, vì chồng là cảnh sát hình sự nên bị bắt cóc, còn vì vậy mất đi đứa con đang mang trong bụng. Năm thứ hai, người vợ tinh thần thất thường, giết chết một cô gái, cũng khiến một cô gái khác suýt mất mạng. Người chồng đã từ chức của cô ấy vô cùng đau khổ, vừa muốn ngăn cản cô ấy, vừa muốn bảo vệ cô ấy. Nhưng anh ta phát hiện mình không làm được gì cả, chỉ đành tuân theo bản năng, vứt xác giúp vợ mình, tiêu huỷ chứng cứ, hơn nữa còn cố hết khả năng trông chừng cô ấy. Cuối cùng chân tướng vẫn bại lộ”.

Bước nhảy dưới chân vẫn còn tiếp tục, cô rủ mi mắt, cảm nhận họ đang quyện lấy nhau trong giai điệu êm ái: “ Sau đó thì sao?”

“Anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng chết chung với vợ mình. “Tần Sâm nói đều đều, giống như lần đầu thử thủ thỉ kể lại một câu chuyện thật hay, “Đến tận khi anh thuyết phục anh ta tự thú thành công”.

Giọng hát dịu dàng bên tai sắp hoà tan cô. Nguỵ Lâm từ từ nhắm mắt lại: “Thuyết phục anh ta như thế nào?”

“Anh nói với anh ta, nếu trong tình huống vợ anh ta tỉnh táo, hãy cho cô ấy một cơ hội lựa chọn, cô ấy nhất định sẽ cố gắng vì chồng mình.” Cằm anh khẽ động, gương mặt cọ vào mái tóc hoa râm của cô, khoé môi dán vào vành tai cô, lòng bàn tay ấm áp phủ trên lưng cô, dìu cô theo dòng nhạc chầm chậm, “Bởi vì họ yêu nhau.”

Nếu không phải đã sớm nhắm mắt chôn mình trong bóng tối, cô sợ rằng mình sẽ không nén được mà rơi lệ.

Giọng ca của Kelly Sweet như đang thì thầm bên tai: 

“Difference between me and you

It’s all in where your heart lies

And every day’s another chance

So let’s get it right”

(Khác biệt giữa đôi ta chỉ là do con tim em lầm tưởng.

Và mỗi ngày là một cơ hội để em nhận ra.)

“Xin lỗi, Tần Sâm.” Hồ lâu, Nguỵ Lâm nghe thấy giọng mình khàn khàn “Em đã đến muộn.”

Đôi môi khô ráo của Tần Sâm chạm vào sau tai cô, lông mi lướt qua vành tai. Cô biết, hai mắt anh cũng nhắm nghiền.

“Em biết anh không bao giờ buồn lòng vì em đến trễ.” Anh nói, “Dù sao anh cũng được xem là quý ông cơ mà.”

Cô cong khoé môi nở nụ cười, nhưng giọt lệ lại trào ra khoé mắt, trượt theo khuôn mặt cô từng chút. Cô nhớ đến buổi tối tám năm trước, họ nằm kề vai nhau trên căn gác mái thành phố V, mở mắt là thấy ngay dãy ngân hà lấp lánh.

Khi đó, khoảnh khắc cô nghiêng mặt đi cho nước mắt lăn xuống, cô đã nói rằng “Anh yêu em”.

Mà giờ khắc này, cũng kề sát với nhau như thế, mười ngón tay vẫn đan xen lấy nhau, cô nghe thấy mình nói: “Em yêu anh”.

Rốt cuộc bản nhạc đã đến hồi kết.

Đây là điệu nhảy đầu tiên của họ trong suốt bảy năm qua. Ánh đèn vàng ấm áp luôn soi rọi xuống họ. Bóng dáng giao thoa, tựa lấy nhau như thể chưa từng có cuộc chia li.

“Did you lose yourself out there, 

Did you lose faith and give up?

Don’t turn away and hide yourself

Cause there’s a friend to make along the way

We are heartbeat and our souls speak

And all the beauty I have ever dreamed

Is right here in front of me oh…

Is right here in front of me oh…

I am you

And you are me

We are one

Take me in your arms

And flow through me

I’ll flow through you.”

(Anh đã từng đánh mất chính mình, đã từng đánh mất niềm tin, từng bỏ lỡ?

Đừng quay đi và đừng trốn tránh, bởi vì anh đã có một người đồng hành trên con đường này.

Nhịp đập và tâm hồn chúng ta hoà cùng một điệu.

Đó là tất cả những điều tươi đẹp em từng mộng tưởng.

Nó đang ở ngay đây, ngay trước mặt em.

Em là anh và anh là em, chúng ta là một.

Hãy ôm em trong vòng tay anh, hoà vào em.

Và rồi em cũng quyện vào anh.)