Mật Hôn

Chương 95: Pháo hoa nở rồi, ở bên nhau thôi




Aaaaa, Viễn ca thổ lộ ngay tại chương trình!

Các fan bị người qua đường nghi ngờ tức đến hộc máu, nháy mắt đã tỉnh lại.

Ngọt như vậy, sao có thể là diễn?! Đây rõ ràng là thổ lộ chân tình!

Chỉ là lúc nhóm fan đang xem tiếp thì hình ảnh đột nhiên đổi sang một khách mời khác.

Từ đầu tới cuối, Phó Minh Viễn và Nguyễn Ngưng không xuất hiện lại lần nữa.

“Gì chứ, Vậy mà hết rồi! Đang xem vui vẻ thế mà hết rồi!”

“Lại thế nữa, tổ tiết mục này sao lại không lên trời luôn đi?”

“A a a, thật đáng giận! Nào có ai lại để cho người ta thèm thuồng như vậy hả?"

“Tổ tiết mục thật quá đáng, sao lần nào cũng thế chứ?”

“Chúng ta gọi điện thoại khiếu nại đi! Hố người xem như vậy, đài truyền hình mặc kệ sao?”

Nhưng mà tổ tiết mục đại khái cũng biết làm thế sẽ khiến nhiều người tức giận, sau đó lại đăng lên một đoạn ngắn.

Tuy không ngọt lắm, nhưng thà có còn hơn không.

Vì vậy mà tạm xoa dịu được lửa giận các fan, sau đó fans lại sôi nổi liên tục chiến đấu ở các chiến trường Weibo.

Vốn dĩ muốn spam Weibo của Phó Minh Viễn, lại phát hiện Phó ảnh đế —— lại cập nhật trạng thái!

Phó Minh Viễn: 【 Tình yêu 】【 Hình 】

Lần này không phải là các loại đồ tình nhân, mà là một bức ảnh được cắt ra từ video vừa được đăng lên hôm nay, ảnh chụp đạo diễn yêu cầu bọn họ cùng nhau ăn kẹo bông gòn!

Chỉ thấy trong bức ảnh, dưới bầu trời trong xanh, Phó Minh Viễn và Nguyễn Ngưng đứng ở hai bên, ở giữa là kẹo bông gòn trắng như tuyết.

Lông mi hai người hơi rủ xuống, môi từng người chạm khẽ vào từng bên của kẹo bông gòn.

Nhiếp ảnh gia canh góc độ rất tốt, ánh sáng nhu hoà, toàn bộ hình ảnh nhìn cực kỳ đẹp và lãng mạn, khiến người nhịn không được mềm nhũn cả tim.

“Ha ha ha, Viễn ca, anh đủ rồi! Vậy mà còn thêm cái mặt thỏa mãn sợ người khác không biết hai người diễn trò ân ái sao?”

"Vừa mới xem video xong, không ngờ lúc này mà còn ăn thêm một đợt cẩu lương nữa!”

“Ợ ~ thật no, cứ thứ bảy là đều có thể ăn cẩu lương đến no căng.”

Đương nhiên cũng có mấy bình luận không hay cho lắm.

"Viễn ca, tôi vẫn luôn rất thích diễn xuất của anh, cũng rất thích tác phong ổn trọng ngày xưa của anh, hy vọng sau này anh vẫn có thể tiếp tục đặt sức lực vào tác phẩm. Lấy thực lực của anh thì thật sự không cần loại lăng xê như vậy.”

“Không thích lăng xê, cảm giác Viễn ca gần đây trở nên nông nổi, không hy vọng Viễn ca đi theo con đường lăng xê đó.”

Nhìn thấy mấy bình luận như vậy, các fan lập tức không vui.

Chỉ là mỗi ngày đăng một tấm hình thôi mà, sao lại thành nông nổi rồi?

Phó Minh Viễn trước kia thường xuyên mười ngày nửa tháng không có một chút trạng thái gì trên Weibo cả, tương tác với fan hâm mộ lại càng không.

Bây giờ mỗi ngày có thể đăng một tin như vậy, ngẫu nhiên còn trả lời một hai cái bình luận, các fan đã rất vui vẻ, như vậy rồi mà lại có anh hùng bàn phím tới soi mói?

Cho dù các fan có hiền như thế nào đi nữa thì lúc này cũng nhịn không nổi, nếu như Viễn ca thấy được, sau này thật sự không phát Weibo nữa thì làm sao đây?

Vì vậy, tuy rằng đêm đã khuya nhưng trên mạng, các fan vẫn cứ triển khai một hồi đại chiến.

Chỉ là những chuyện này, đối với đương sự lại không tạo nhiều ảnh hưởng gì.

Ngồi chờ ở trên ghế nãy giờ, Nguyễn Ngưng tháo kính râm xuống, đi đến bên người Phó Minh Viễn

“Anh Minh Viễn, anh đang xem gì vậy?”

Phó Minh Viễn duỗi tay ôm cô vào trong lòng ngực, cùng cô xem ảnh chụp được tổ tiết mục gửi tới sau khi chỉnh sửa xong.

Nguyễn Ngưng nhìn ảnh chụp trên điện thoại của anh, mắt sáng lên, “Ồ, đây là chụp lúc chúng ta tham gia chương trình ngày đó sao?”

"Ừ.” Phó Minh Viễn gật đầu.

“Em cũng muốn có, anh gửi cho em được không?”

Vì thế, Phó Minh Viễn liền chọn vào tấm, gửi qua WeChat cho cô.

Nguyễn Ngưng vội vàng lấy điện thoại ra, mở  WeChat xem ảnh chụp anh gửi tới.

Khi cô mở khóa màn hình ra, Phó Minh Viễn không dấu vết nhìn lướt qua điện thoại của cô.

Nguyễn Ngưng đã đổi màn hình khóa thành bức ảnh hai người cùng đứng ở tháp Eiffel.

Phó Minh Viễn hơi cong môi, ôm cô vào trong ngực, dịu dàng hôn lê n đỉnh đầu cô.

Nguyễn Ngưng nằm trong ngực anh, cũng không từ chối sự thân mật này.

Trong khoảng thời gian ở Pháp, mấy cặp đôi đang yêu nhau xung quanh đều như làm vậy, cũng khiến cô quen rồi, không hề mất tự nhiên như lúc trước nữa.

Tín hiệu ở sân bay không tốt lắm, nhìn ảnh còn đang download, Nguyễn Ngưng có chút nhàm chán, liền tiện tay ấn vào vòng bạn bè của Phó tiên sinh.

Cô nhớ rõ lần đầu xem album của Phó Minh Viễn, đa số đều là ảnh chụp khi anh đóng phim, hơn nữa bản thân anh cũng không xuất hiện, càng không có dòng caption nào.

Nhưng mà lần này, lại ngạc nhiên phát hiện ra một việc không giống trước.

Album của Phó tiên sinh đã cài đặt thành chế độ ba ngày có thể xem được, mà ba ngày gần đây, mỗi ngày anh đều đăng một bài mới.

Cơ bản đều là ảnh chụp phong cảnh mới đây, là những nơi hai người từng đi qua. Nhưng mà nếu phóng to ảnh lên, sẽ phát hiện, hầu như trong bức ảnh nào cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của cô.

Phong cách lén lút như vậy thật sự rất giống Phó tiên sinh.

Nguyễn Ngưng toét miệng, lộ ra răng nanh đáng yêu lại ngọt ngào.

Cô xoay đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn người đàn ông phía sau.

Phó Minh Viễn cảm nhận được, tiểu nha đầu đã phát hiện ra bí mật nhỏ của anh. Anh mím môi, không được tự nhiên mà nhìn về phía bảng hiển thị thông tin, làm bộ như đang xem thông tin trong đó.

“Anh Minh Viễn.” Nguyễn Ngưng ôm lấy cánh tay anh, cười hì hì nhìn anh.

Sống lưng Phó Minh Viễn cứng lại, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh, "Ừ?”

“Em muốn nhìn xem album trên vòng bạn bè của anh.” Nguyễn Ngưng nhẹ nhàng cười nói, “Anh mở chế độ người xem ra được không?”

“Không được.” Phó Minh Viễn lắc đầu.

“Vì sao chứ?” Nguyễn Ngưng bĩu môi.

Phó Minh Viễn rũ mắt nhìn cô, hỏi ngược lại, "Lúc anh đăng bài vì sao lại không xem?”

Nguyễn Ngưng nhất thời nghẹn lời.

Cô rất ít khi xem tin trong vòng bạn bè, bình thường đa số đều lướt Weibo, không nghĩ tới vô tình lại bỏ lỡ nhiều như vậy.

"Thật xin lỗi.” Cô tích cực nhận sai, “Em không biết anh đăng bài mới.”

“Vì sao lại không biết?” Phó Minh Viễn không bỏ qua, “Có phải tâm tư của em không đặt trên người anh đúng không?”

Cuối cùng, lại chua chát nói, “Nếu như là Dụ Nhược Vũ, em sẽ lâu như vậy mới phát hiện sao?”

Sao đang êm đẹp, lại lôi Dụ thiên vương vào?

Nguyễn Ngưng chớp mắt, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nghiêng người hôn lên môi anh một cái.

Phó Minh Viễn khựng lại, rũ mắt nhìn cô gái trong ngực mình.

Đôi mắt hạnh sáng lấp lánh của cô đang nhìn anh, khẽ nhếch miệng, mang theo vài phần lấy lòng, "Viễn ca ca, đừng giận.”

Cô nhẹ nhàng làm nũng, lại hôn lên môi anh.

Khoé môi Phó Minh Viễn hơi cong lên, vẻ mặt hòa hoãn lại, cũng cúi đầu hôn lên môi cô.

Thấy anh không giận nữa, Nguyễn Ngưng không khỏi toét miệng cười, sau đó lay lay cánh tay anh, mắt to chớp chớp hỏi: "Vậy có thể thay đổi chế độ người xem sao?"

Phó Minh Viễn lại mím môi lần nữa, “Không thể.”

Biểu tình Nguyễn Ngưng suy sụp, đang muốn tiếp tục nỗ lực, chợt nghe thấy một âm thanh vang lên.

Là tin nhắn thoại Phó phu nhân gửi tới.

Nguyễn Ngưng nghiêng nghiêng đầu, lấy tai nghe cắ m vào điện thoại, ấn mở tin nhắn.

“Anh Minh Viễn, mẹ bảo chúng ta sau khi xuống máy bay thì trực tiếp về Phó trạch ăn cơm.”

Nguyễn Ngưng nghe tin nhắn thoại xong, quay đầu nói với Phó Minh Viễn.

Phó Minh Viễn dừng lại một chút, lắc đầu nói: “Em nói với bà ấy, chúng ta sẽ không về.”

Anh mím môi, khuôn mặt không biểu cảm, mang theo vài phần lạnh lẽo khiến người ta không dám tới gần.

Nguyễn Ngưng biết anh và ba Phó bất hoà, bởi vì chuyện này mà từ sau kết hôn sau, bọn họ còn chưa từng cùng nhau về Phó trạch lần nào cả.

“Anh Minh Viễn, hay là… chúng ta trở về một chuyến đi?”

Phó Minh Viễn mím chặt môi, anh rũ mắt nhìn cô gái, nhìn ánh mắt đáng thương của cô, vẽ mặt liền dịu lại.

“Nên đăng ký rồi, đi thôi.”

Chờ sân bay vang lên tiếng thông báo, chuyến bay của bọn họ bắt đầu soát vé.

Nguyễn Ngưng sửng sốt một chút, Phó Minh Viễn đã đứng dậy, nắm tay cô đi đến cổng đăng ký.

Nhìn bóng dáng của người đàn ông, Nguyễn Ngưng thở dài, yên lặng đi theo anh, cùng nhau lên máy bay.

Máy bay nhanh chóng cất cánh.

Sau khi ngồi vững vàng, Nguyễn Ngưng nhìn người đàn ông nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, nghĩ nghĩ, nghiêng người qua dựa vào vai anh.

“Anh Minh Viễn.” Cô nhẹ nhàng gọi anh.

"Ừ?” Phó Minh Viễn khẽ hừ một tiếng.

"Ngày đó lúc em ở lại Phó trạch, nhìn thấy ba xem phim của anh ở trong phòng.” Thanh âm của cô mềm mại, mang theo dịu dàng không nói nên lời.

Phó Minh Viễn hơi mở mắt, rõ ràng đang tập trung lắng nghe.

Cảm giác được thân thể anh cứng đờ, Nguyễn Ngưng cong môi, lại nhẹ giọng nói: “Em còn nghe thấy tiếng mẹ nói ba, xem nhiều lần như vậy cũng không chán.”

Phó Minh Viễn nhìn về phía cửa sổ, sườn mặt cương nghị lạnh nhạt.

Nguyễn Ngưng yên tĩnh dựa vào bờ vai anh, không nói tiếp.

“Nếu không phải vì ông ấy,” Phó Minh Viễn bỗng nhiên mở miệng, giọng nói có chút rầu rĩ, "Bây giờ em hẳn là em gái của anh.”

Nguyễn Ngưng sửng sốt, nhẹ nhàng chớp mắt.

Cân nhắc một chút cô mới phản ứng lại, anh nói chính là chuyện lúc trước muốn nhận nuôi cô.

Cô khẽ cười cười, ngước mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà nếu như vậy, em sẽ không trở thành vợ của anh.”

Phó Minh Viễn nhìn cô thật sâu, cuối cùng duỗi tay nhéo chóp mũi cô.

Nguyễn Ngưng cười hì hì, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng và ỷ lại

Phó Minh Viễn khẽ thở dài bất đắc dĩ, xoa mái tóc của cô, sau đó ấn đầu cô vào vai mình.

Hai người không nói nữa, rúc vào nhau yên tĩnh ngủ.

Chờ đến khi xuống máy bay, bọn họ ngồi trên xe Phó phu nhân chuẩn bị, cùng nhau trở về nhà lớn Phó gia.

Bà Phó nhìn thấy con trai út, miễn bàn là có bao nhiêu vui vẻ.

Mà ông Phó khi nhìn thấy con trai nhiều năm chưa về nhà, đáy mắt chứa đầy kinh ngạc và vui sướng thế nào cũng không giấu được.

Chỉ là tính cách quật cường, đến khi Nguyễn Ngưng chào ông, mới gật đầu nói hai tiếng tốt, sau đó cũng không có nhiều biểu hiện nữa.

Bà Phó không giống như vậy, cả đêm lôi kéo tay  Nguyễn Ngưng, vui vẻ hớn hở cười nói, lại không ngừng gắp đồ ăn cho con trai.

Trong lòng bà hiểu rõ, đứa nhỏ Minh Viễn này chịu trở về, hơn phân nửa là bởi vì vợ nó.

Bà vốn dĩ xem Nguyễn Ngưng như con gái, bây giờ càng thích hơn nữa.

“Chị dâu hai đứa hôm nay gọi điện về, nói Tư Vân khôi phục không tồi, đến tết, hẳn là có thể trở về đoàn tụ với chúng ta.”

Bà vỗ vỗ mu bàn tay Nguyễn Ngưng, lại nhìn con trai, đè nén sự mong đợi nói: “Con và Ngưng Ngưng, tết cũng trở về ăn cơm nhé?”

Phó Minh Viễn mím môi, vẫn là Nguyễn Ngưng ở dưới bàn cầm tay anh, lại nhẹ nhàng cười với anh.

Nhìn bà xã cười dịu dàng, lại nhìn ba mẹ đầu tóc đã điểm trắng, cuối cùng Phó Minh Viễn vẫn gật gật đầu.

"Được, bọn con sẽ về ăn cơm tất niên.”

Nghe được anh đồng ý, bà Phó liền cười không khép miệng được.

Mà ông Phó, tuy rằng chưa nói gì nhưng lông mày dựng lên kia đã dễ dàng bán đứng tâm tình của ông.

Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, đại trạch Phó gia, đã lâu rồi chưa náo nhiệt như vậy.

“Chờ sang năm hai đứa có con, trong nhà sẽ càng náo nhiệt hơn.”

Nghe Phó phu nhân nhắc đến con cái, Nguyễn Ngưng không khỏi đỏ mặt.

Mà Phó Minh Viễn lại hơi nhíu mày.

Thấy con trai rõ ràng không thích đề tài này, bà Phó tuy buồn nhưng vẫn bỏ qua, sợ anh không vui lại không chịu về nhà.

Sau khi ăn xong, Nguyễn Ngưng và Phó Minh Viễn đi dạo xung quanh.

Thủ đô vừa có mấy đợt tuyết rơi, tuy rằng đã cho người dọn dẹp qua nhưng trên sân cỏ vẫn còn động lại rất nhiều tuyết.

Ban đêm cực kỳ an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của hai người.

“Anh Minh Viễn, anh… thích con trai hay là con gái?”

Đi vài bước, tròng mắt Nguyễn Ngưng xoay chuyển, đỏ mặt hỏi.

Phó Minh Viễn hơi khựng lại, không nói gì.

Nguyễn Ngưng không khỏi dừng lại, có chút chần chờ nhìn anh, gọi: “Anh Minh Viễn?”

Nhìn mắt cô lộ ra vẻ nghi hoặc, Phó Minh Viễn duỗi tay ôm khuôn mặt nhỏ của cô.

Vừa định mở miệng, lại phát hiện khuôn mặt cô có chút lạnh.

Anh nhíu mày, cúi đầu kéo khóa áo khoác ra, sau đó ấn cô gái vào trong lòng ngực, lại dùng áo khoác bọc người cô lại.

Nguyễn Ngưng dựa vào trong lòng ngực anh, cảm nhận được sự ấm áp, không khỏi toét miệng, cũng duỗi tay ôm lấy eo anh.

“Anh Minh Viễn, anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đấy.”

Phó Minh Viễn vuốt ve mái tóc của cô, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần là con của chúng ta, anh đều thích.”

“Hì hì, em cũng vậy.” Nguyễn Ngưng cười cười, nhỏ giọng nói.

“Nếu là con gái, mỗi ngày em sẽ cho con bé ăn mặc thật xinh đẹp, nếu là con trai…”

Nghe Nguyễn Ngưng tưởng tượng về tương lai, Phó Minh Viễn ôm chặt cô, môi cũng chậm rãi cong lên thành một nụ cười.

Đáy lòng anh đối với con cái vốn dĩ mà nói vẫn có chút mâu thuẫn, anh thật sự thích hưởng thụ thế giới hai người với tiểu nha đầu.

Chỉ là giờ phút này nghe cô nói dịu dàng vậy, bỗng nhiên lại cảm thấy, dường như cùng cô nuôi nấng một bé cưng, cũng là một chuyện cực kỳ tốt đẹp…

Thứ bảy lại đến, trong sự chờ đợi của các fan, tập bốn《 Chúng ta hẹn hò đi 》 rốt cuộc cũng phát sóng.

Tập này rất dài, vẫn là chủ đề “Hẹn hò” như cũ, khác là để cho khách mời nam lập ra kế hoạch hẹn hò.

Cuối cùng Phó Minh Viễn đưa Nguyễn Ngưng đến công viên giải trí.

“Ha ha, không ngờ vậy mà lại đến công viên giải trí, nhưng mà nhìn Nhuyễn Nhuyễn hình như rất vui vẻ.”

"Đại khái là lần đầu tiên đến nơi như thế này với Viễn ca."

"Tôi cũng muốn đến công viên giải trí, muốn cùng người mình thích ngồi vòng đu quay!"

“Hay là tàu lượn siêu tốc đi, cái này tương đối kích thích!”

Nguyễn Ngưng dưới sự dẫn dắt của Phó Minh Viễn, mỗi trò trong công viên đều chơi một lần.

Tàu lượn siêu tốc, vòng quay ngựa gỗ, vòng đu quay…

Bất cứ mạo hiểm hay là lãng mạn, thậm chí trò chơi cho trẻ nhỏ cũng không buông tha.

Đối với hai người mà nói, đây là một loại trải nghiệm mới lạ, Phó Minh Viễn càng không cần phải nói. Nguyễn Ngưng lớn như vậy cũng chưa từng đến công viên giải trí.

Cuối cùng, hình ảnh đẹp đẽ bỗng nhiên chuyển động, biến thành cảnh tượng âm trầm kh ủng bố.

Nguyễn Ngưng và Phó Minh Viễn đứng trước nhà ma, nhìn lối đen như mực kia, cô đành phải nuốt nước miếng.

“Thật sự muốn vào?” Phó Minh Viễn nhướng mày.

Rõ ràng Nguyễn Ngưng do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu,"Đã… đã tới đây rồi, có thể thử thì thử hết.”

Phó Minh Viễn nhìn cô, mày hơi nhíu lại.

Cuối cùng, anh khẽ thở dài bất đắc dĩ, dắt tay cô, nói: "Được rồi, lát nữa nhớ  nắm chặt anh.”

"Vâng.” Nguyễn Ngưng dùng sức gật đầu.

Nhìn thấy nơi này, hình ảnh trên video lại lần nữa bị bình luận bao phủ.

“Nhà ma! Nhuyễn Nhuyễn thật dũng cảm!”

“Ha ha ha, mọi người không cảm thấy Nhuyễn Nhuyễn trông rất sợ sao? Mặt mũi trắng bệch cả.”

“Đây rõ ràng là rất sợ nhưng lại nóng lòng muốn thử, thật là tìm đường chết mà, giống như tâm tình của tôi mỗi lần xem phim kinh dị vậy đó.”

“Chỉ có tôi cảm thấy Viễn ca nói câu “nắm chặt tay anh” kia rất dịu dàng sao? Ngọt chết người rồi!”

Mà Phó Minh Viễn và Nguyễn Ngưng đã tiến vào nhà ma.

Vừa tiến vào lối đi đen như mực kia, liền có một tiếng cười khủng bố đột ngột vang lên.

Sống lưng Nguyễn Ngưng cứng đờ, cơ thể theo bản năng thẳng lên.

“Ôi mẹ ơi, tổ tiết mục này có độc rồi! Hơn nửa đêm rồi còn chiếu cảnh khủng bố như vậy!"

“Oa oa oa, thật đáng sợ, đột nhiên không dám nhìn…”

“Mẹ nó, tôi tới xem chuyện yêu đương, không phải tới xem phim kinh dị… buổi tối ngủ không được mất!”

Khu bình luận bùng nổ, mà video còn tiếp tục.

“Không sao chứ?” Phó Minh Viễn quan tâm hỏi.

Nguyễn Ngưng lắc đầu, thấy anh bình tĩnh như vậy, không khỏi hỏi: “Anh Minh Viễn, anh không sợ sao?”

"Đó đều là giả.” Phó Minh Viễn xoa đầu cô, "Sợ thì ôm anh, có anh ở đây rồi, được chứ?”

Nguyễn Ngưng nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu, theo lời ôm lấy cánh tay anh.

Trong khoảnh khắc như vậy, bọn họ cũng không che dấu gì cả, cử chỉ thân mật tựa như một cặp yêu nhau bình thường.

Hai người tiếp tục đi, thường xuyên có nhân viên hoá trang ma quỷ nhảy ra, hoặc là không cẩn thận đụng vào cơ quan gì đó, các loại âm thanh sởn tóc gáy phát ra.

Tới nơi nhỏ hẹp nào đó, chỉ có thể cho phép một người đi qua.

“Oa oa, Nhuyễn Nguyễn và Viễn ca thật ngọt, nhưng cái nhà ma này thật khủng bố, khi nào mới có thể đi ra ngoài chứ…”

"Cái này thật sự doạ người đó. Chắc chắn tôi không dám đi qua một mình…”

"Mặc kệ đi trước hay đi sau đều thật khủng bố…”

“Anh Minh Viễn…” Nguyễn Ngưng cắn môi, không biết phải làm sao.

Phó Minh Viễn nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói: "Anh đi phía trước để dò đường, em đi phía sau nắm lấy áo anh, được không?”

Giọng nói của anh trầm thấp lại dịu dàng, mang theo một loại kiên định, trấn an cảm xúc của cô.

Nguyễn Ngưng gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Vâng.”

"Viễn ca thật dịu dàng, ước gì có một người bạn trai đáng tin cậy như thế!”

"Nếu đây thật sự chỉ là diễn thì chẳng phải diễn xuất của Phó Minh Viễn quá cao siêu rồi sao?”

"Thật ngọt thật ngọt thật ngọt, đột nhiên cảm thấy không còn đáng sợ nữa, cẩu lương ăn thật ngon, gâu gâu gâu!”

Phó Minh Viễn đi hai bước đến một lối nhỏ, Nguyễn Ngưng kéo áo anh, bỗng nhiên sợ hãi nói: “Anh Minh Viễn, có khi nào lát nữa bỗng nhiên không thấy anh nữa hay không? Hoặc là rõ ràng em luôn nắm lấy áo anh, nhưng anh quay đầu một cái lại đột nhiên biến thành người khác?”

Nguyễn Ngưng nói như vậy khiến khu bình luận bùng nổ.

"Móa, thiếu nữ, xin cô đừng động não tưởng tượng mấy thứ đó nữa!”

“Càng ngày càng giống phim kinh dị, tôi thật sự đang xem chương trình hẹn hò sao?”

“Oa oa oa, đêm nay tôi chắc chắn ngủ không được…”

Nguyễn Ngưng còn đang nói, càng nói càng khiến mình sợ hãi.

Phó Minh Viễn bất đắc dĩ nhìn cô, đưa hai tay ra ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cô trấn an: “Sẽ không đâu, đừng dọa bản thân như vậy.”

Vốn đang muốn để cô đi phía trước, nhìn thấy bất cứ cái gì không ổn thi xoay người tìm anh. Nhưng mà nhìn dáng vẻ của cô, đoán chừng thế nào thì trong đầu cũng sẽ nghĩ đến mấy cảnh tượng kỳ quái.

Cuối cùng, hai người vẫn một trước một sau, cùng nhau đi qua lối nhỏ, rốt cuộc cũng ra khỏi nhà ma.

“Anh nói không sao mà, đúng chứ?”

Dưới ánh sáng nhu hoà giữa mùa đông, Phó Minh Viễn ôm lấy cô gái, trên mặt cũng nhiễm nét dịu dàng khiến người ta hoa mắt, mê muội.

Nguyễn Ngưng cười thẹn thùng, nhẹ nhàng vòng lấy eo anh, "Vâng!”

Bọn họ không coi ai ra gì mà ôm nhau, khiến đạo diễn với khán giả ăn một miệng cẩu lương.

“Oa, tình cảm này thật sự rất đẹp!”

“Ngọt ngọt ngọt! Viễn ca thật sự quá tốt, Nhuyễn Nhuyễn cũng rất đáng yêu.”

"Hiện tại hai người họ thật sự ở bên nhau sao? Khi nào thì đoạn trailer mới được phát sóng đây?”

Khán giả sốt ruột chờ đợi, mà Phó Minh Viễn đã dẫn Nguyễn Ngưng cùng đi thay lễ phục.

Nguyễn Ngưng mặc một chiếc váy như công chúa, lúc từ phòng thay đồ đi ra, ánh mắt Phó Minh Viễn không khỏi sáng ngời.

Mà anh cũng thay một bộ lễ phục màu trắng, nhìn qua tựa như một vương tử phong độ nhẹ nhàng, đẹp trai đến mê người, lại không mất đi sự thành thục ổn trọng.

Bọn họ đứng chung một chỗ tựa như một đôi bích nhân.

Tiếp theo, hai người dùng bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, sau đó lại ra ban công thưởng thức cảnh đêm mỹ lệ.

Lúc Nguyễn Ngưng ngẩng đầu, bỗng nhiên có pháo hoa phát sáng rực rỡ trên bầu trời đêm.

“Thật là đẹp.”

Nhìn từng cụm pháo hoa nở rộ trong đêm đen mỹ lệ, đôi mắt Nguyễn Ngưng long lanh, trong đó chứa đủ loại ánh sáng rực rỡ.

Cô nhìn pháo hoa, mà người đàn ông đứng bên cạnh không rời mắt khỏi người cô.

“Ngưng Ngưng.” Giữa bầu trời đầy pháo hoa, anh nhẹ giọng mở miệng.

Nguyễn Ngưng lưu luyến thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nhìn về phía anh, “Vâng?”

“Chúng ta ở bên nhau đi.”

Dưới cái nhìn chăm chú của cô gái, người đàn ông nhẹ giọng nói.

Trên mặt cô hiện lên một vệt đỏ ửng, cô mím môi, cuối cùng vẫn nhịn không được nhếch miệng cười.

"Được.” Cô gật đầu, dùng thanh âm mềm mại đáp.

Mà khiến cô ngoài ý muốn chính là sau khi cô đồng ý, người đàn ông bỗng nhiên lấy một cái hộp từ trong túi ra, sau đó quỳ một gối xuống.

“Vậy em bằng lòng gả cho anh chứ?”

Anh mở cái hộp nhỏ ra, một chiếc nhẫn kim cương yên vị nằm bên trong, dưới pháo hoa nở rộ càng thêm lấp lánh.

Mà phía sau màn hình, khán giả còn đang vui vẻ, nháy mắt bị một màn này làm cho sợ ngây người.

"Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!”

"Viễn ca vậy mà trực tiếp cầu hôn? Trời ạ, chuyện này không phải là chơi quá trớn rồi sao?”

“Viễn ca, anh bình tĩnh một chút, một bước này đúng là dọa người mà!”

Phòng ngủ ở nhà cũ, Nguyễn Ngưng nhớ lại một màn lúc ở Pháp, Phó Minh Viễn cầu hôn cô ngay dưới bầu trời đầy pháo hoa.

Mỗi lần nhớ lại, cô đều nhịn không được ý cười.

Khán giả có lẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cũng chỉ có hai người bọn họ biết ý nghĩa của màn cầu hôn này.

"Ông xã~”

Nguyễn Ngưng xoay người, chui vào trong lòng Phó Minh Viễn.

“Sao vậy?” Phó Minh Viễn cầm điện thoại, rũ mi nhìn cô một cái.

"Em rất yêu rất yêu anh.”

Cô gái nhỏ giọng thổ lộ với anh.

Khoé môi Phó Minh Viễn cong lên, cúi người hôn trán cô.

Nguyễn Ngưng cười hì hì, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua hình ảnh trên điện thoại anh, không khỏi tò mò hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

“Vừa đăng một bức hình.” Phó Minh Viễn nhẹ nhàng nói, lại hỏi, "Điện thoại em đâu?”

Nguyễn Ngưng đưa điện thoại của mình cho anh, sau đó thấy anh giải khóa, mở Weibo ra, tiếp theo dùng tài khoản của cô, đăng một tin lên Weibo, còn bỏ thêm một hình trái tim.

Chờ anh làm xong, Nguyễn Ngưng lấy lại điện thoại nhìn xem, rốt cuộc cũng thấy được anh đăng gì lên Weibo ——

Phó Minh Viễn: 【 Tình yêu 】【 Hình】

Chỉ thấy bức hình kia vậy mà lại là giấy hôn thú của bọn họ!

Thời điểm cô đang ngây ra, Phó Minh Viễn đã đến ôm cô từ phía sau, đặt cằm ở trên vai cô nói: "Bây giờ toàn thế giới đều biết em là bà xã của anh.”

Nguyễn Ngưng xoay người ôm cổ anh, "Toàn thế giới cũng biết, anh là ông xã của em.”

Phó Minh Viễn cong môi cười: “Cực kỳ vinh hạnh.”

Ánh đèn trong phòng tắt đi, cho dù bởi vì công khai mà trên mạng bùng nổ ra sao thì cũng không thể ảnh hưởng đến hai người.

Đêm, còn rất dài…