Mật Mã Tây Tạng

Chương 113: Tử đấu




Trác Mộc Cường Ba quan sát tấm bản đồ có ký hiệu của đảng Quốc xã ấy. Tuy không hiểu những địa danh chú thích trên đó nhưng địa hình được vẽ lại khiến gã có cảm giác như đã từng gặp ở đâu. Hồi lâu, gã mơiá ngânì ngừ nói: "Hình như đã thấy ở đâu rôiì thì phải, đây là…?" Giáo sư Phương Tân cười cười nói: "Xem một tấm bản đồ khác này xem." Kế đó, ông liền điều khiển máy tính bật ra một tấm bản đồ khác đặt bên cạnh. Trác Mộc Cường Ba lập tức hiểu ra, kêu lên: "Ồ, bản đồ A Lý!" Đặt hai tấm bản đồ cạnh nhau, đường nét giống đến kinh ngạc, Trác Mộc Cường Ba vừa nhìn đã nhận ra ngay, tấm bản đồ của quân Đức chính là bản đồ khu vực A Lý, mạch núi mạch sông đều chuẩn xác đến kinh người.

Ba Tang chỉ phải cùng lúc né tránh hai ba tên đô vật, rõ ràng là nhàn nhã có thừa, thành ra vẫn luôn để mắt quan sát Trác Mộc Cường Ba, trong lòng mỗi lúc một thêm chấn động kinh hãi. Từ trước đến giờ, Ba Tang vẫn luôn nghĩ rằng mình có thể đánh ngang tay với Cường Ba thiếu gia, nhưng xem tình hình hôm nay, mới biết anh ta quyết chẳng thể nào là đối thủ của gã.

Lối đánh quái dị ấy lại càng khiến đám đô vật kia cảm thấy lực bất tòng tâm, không biết nên ra tay thế nào, chẳng mấy chốc đã bị Trác Mộc Cường Ba đánh cho kêu lên oai oái. Cảnh tượng đó, chẳng khác nào cả một đám bò mộng đang vây lấy một con sói, nhìn bề ngoài mạnh mẽ dữ tợn, nhưng lại chỉ biết ăn cỏ. Còn con sói kia, lại chỉ chăm chăm ăn thịt bọn chúng.

Trác Mộc Cường Ba đứng sừng sững giữa vòng vây của đám đô vật. Dù gã đã dừng lại, nhưng cũng không tên nào dám áp sát thêm nữa. Hai bàn tay nắm chặt của gã vẫn đang run lên nhè nhẹ, chưa đủ! Vẫn chưa đủ! Gã vẫn không thể nào khống chế được, nắm đấm ấy, tự nó cứ muốn vung lên, hết lần này đến lần khác đấm ra túi bụi vào thân thể kẻ khác. Gã lại nhao lên, đám đô vật đều không tự chủ được lách người giật lùi lại nhường ra một khoảng trống, tránh không đối đầu trực diện với gã nữa.

Cuối cùng, khi tất cả bọn đô vật đều đã ngã, tâm trạng Trác Mộc Cường Ba mới hơi bình tĩnh trở lại. Cảm giác ấy tựa như người nông dân trồng trọt, sau một ngày lao động cảm thấy hơi mệt mỏi, nhưng lại hết sức hân hoan vui sướng. Tại sao gã lại có cảm giác thỏa mãn ấy nhỉ? Trác Mộc Cường Ba không sao hiểu nổi. Còn tên béo kia thì đã chạy đi đâu mất từ lúc nào chẳng rõ.

Trác Mộc Cường Ba chẳng buồn nhìn đến những tên khổng lồ đang lăn lộn rên rỉ dưới đất, bước đến trước mặt Ba Tang, hỏi: "Còn đi được không?"

Ba Tang thở dốc, hỏi ngược lại gã: "Anh… anh ăn cái gì vậy? Đánh… đánh như vậy mà không thấy mệt sao?"

Trác Mộc Cường Ba nhún vai, nói: "Không mệt gì, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa. Nào, để tôi đỡ, chúng ta mau rời khỏi đây trước đã." Gã đưa mắt nhìn lòng bàn tay mình, đồng thời trong đầu lại vang lên giọng nói của Lữ Cánh Nam: "Thông qua hô hấp, thậm chí anh còn đạt được sức mạnh lớn hơn cả huấn luyện cơ bắp đơn thuần nữa, đồng thời cũng hoàn thiện môi trường nội thể, đạt được trạng thái tinh thần tốt hơn và khả năng phản ứng mẫn tiệp hơn."

Mới đi được có vài bước, hai người lại gặp phải kẻ địch chặn đường. Không ngờ tên béo kia đã lủi đi rồi lại quay trở về, bên cạnh còn có một người nước ngoài mặc quân phục bó sát. Đám người nước ngoài đằng sau tên nào tên nấy đều mặc đồ Tây màu đen, tay cầm dùi cui, nhìn thể hình và tướng mạo thì không giống người bản địa cho lắm. Tên người nước ngoài cầm đầu nhìn đám đô vật nằm lăn lộn dưới đất, dùng tiếng Anh nói với tên béo: "Lưu, anh thấy chưa, hợp tác sớm thì cũng đâu đến nông nỗi này chứ."

Tên béo họ Lưu kia đã mất hai cái răng cửa, miệng bị hở, chỉ có thể nói được một thứ tiếng Anh lúng ba lúng búng rất khó nghe: "Andrea, đừng có đắc ý vội, chúng ta chỉ hợp tác tạm thời thôi, sau này chia bôi thế nào thì để sau này tính. Anh ngầm phái người theo dõi tôi, món nợ này, chúng ta vẫn còn phải tính với nhau đấy."

Andrea cười cười, nói với Trác Mộc Cường Ba: "Hello, chào ông Trác Mộc Cường Ba, nghe tiếng đã lâu, ông chủ tôi hy vọng có thể mời ông ghé qua làm khách một chút, không biết ông có chịu nể mặt hay không vậy?"

Trác Mộc Cường Ba đưa mắt liếc nhìn Ba Tang một cái, lắc đầu nói: "Không thấy chúng tôi đang bận à, sau này có rảnh rỗi sẽ đến tận nơi thăm ông chủ của anh."

Andrea nói: "Người Trung Quốc có một câu tục ngữ rất hay rằng, đến sớm không bằng khéo lúc, chúng ta thật khéo lại gặp được nhau ở đây, xin mời ông!"

Ba Tang nhìn Trác Mộc Cường Ba, lắc đầu ủ rũ nói: "Tôi hết hơi rồi."

Trác Mộc Cường Ba nói: "Bọn họ mời là chúng ta phải đi theo à? Đám này thật quá khinh thường người ta rồi."

Không ngờ Andrea nghe hiểu được tiếng Trung, chỉ thấy y nhoẻn miệng cười nói tiếp: "Ông Trác Mộc Cường Ba, ông đánh rất giỏi, có điều…" tới đây, y liếc về phía đám thuộc hạ mặc đồ Tây phía sau, tiếp lời: "Xét cho cùng thì thể lực của một người cũng có hạn, ông chủ nhà chúng tôi tính khí rất nóng nảy, mong ông chớ chọc giận ông ấy."

Trác Mộc Cường Ba lừ mắt nhìn đám mặc đồ đen, đeo găng đen, tay cầm dùi cui cao su cũng màu đen, khẽ kêu lên:"Hử…"

Andrea nói: "Trong tay ông đang nắm giữ chìa khóa mở cửa kho vàng, tất cả mọi người ai ai cũng muốn tìm ông cả. Thực ra, ông chỉ có hai lựa chọn, một là hợp tác với các tổ chức lớn, vừa tuân thủ pháp luật lại vừa biết nói lý lẽ như chúng tôi, nhận một khoản tiền lớn mà hưởng thụ, hai là rơi vào tay những tổ chức nhỏ không biết tuân thủ pháp luật kia, khụ khụ, vậy thì thảm lắm đó, bọn chúng thì xưa nay vẫn bất chấp thủ đoạn, thậm chí còn không ngại uy hiếp tính mạng của ông để moi bằng được từ miệng ông ra thứ chúng muốn. Ông nghĩ đi, người thông minh như ông Trác Mộc Cường Ba đây, nhất định sẽ đưa ra một lựa chọn sáng suốt giữa hai con đường này, phải vậy không?" Andrea ra vẻ chính khí ngời ngời, như thể sự thực đúng là vậy.

Tên béo họ Lưu kia liền lên tiếng châm chọc: "Được rồi, Andrea, đừng khoe tài hùng biện nữa, thằng cha này cứng đầu lắm, nói mềm nói cứng đều không xong, nếu thuyết phục được hắn thì tôi thuyết phục từ lâu rồi."

Trác Mộc Cường Ba buông Ba Tang ra, nói: "Anh sai rồi, tôi vẫn còn lựa chọn thứ ba nữa."

Andrea cười khẩy đáp lại: "Vậy hả?"

Trác Mộc Cường Ba nói: "Kho vàng kho viếc gì cũng tự tôi đi tìm, tổ chức lớn nhỏ gì cũng mặc xác, dẹp hết sang mộtbên."

Andrea nói: "Vậy thì phải xem ông có bản lĩnh ấy hay không đã."

Trác Mộc Cường Ba cười lạnh lùng: "Cứ thử xem."

Cơn gió lạnh lắng xuống trong giây lát, Trác Mộc Cường Ba bình tĩnh điều chỉnh lại nhịp thở, một luồng nhiệt lưu dần dần lan chảy đi khắp cơ thể, nụ cười giả tạo của Andrea cũng dần biến mất, đôi mắt xanh lam nhìn xoáy chòng chọc vào Trác Mộc Cường Ba, cũng chưa thấy y có động tác hay ra hiệu gì, đám người áo đen phía sau đã đột nhiên nhận được tín hiệu, ào ào xông thẳng về phía gã.

Tên áo đen đầu tiên xông tới trước mặt Trác Mộc Cường Ba giơ cao cây dùi cui đang chuẩn bị quật xuống, không hiểu thế nào, cổ tay đã đột nhiên bị Trác Mộc Cường Ba nắm chặt, kế đó một luồng sức mạnh khủng khiếp không thể nào kháng cự nổi truyền tới, cây dùi cui đã tự đập thẳng vào giữa trán hắn. Tên áo đen trúng đòn, tức thì lăn ra ngất xỉu. Trác Mộc Cường Ba thuận thế kéo mạnh một cái, vung cả người tên áo đen ấy ra xa, cây dùi cui đã rơi vào tay mình, liên tiếp vụt vào khoảng không ba bốn cái, phát ra những tiếng "vù vù" rợn cả người.

Gương mặt Andrea bắt đầu trở nên khó coi hơn một chút: "Ra tay nhanh thật."

Tên béo họ Lưu nhướng mày lên, nói: "Thế này thì đáng gì, đợi lát nữa anh mới biết Trác Mộc Cường Ba tiên sinh này lợi hại thế nào." Y đưa mắt nhìn đám người áo đen Andrea dẫn theo, lại nói: "Đám người anh dẫn theo này, chỉ sợ vẫn chưa đủ cho ông ta đánh đâu." Nói dứt lời, liền vỗ vỗ vào cặp đùi đã hơi tê tê vì chuột rút của mình, chuẩn bị co giò chạy biến.

"Thật sao?" Andrea nở một nụ cười lạnh lẽo, liếc mắt nhìn sang một gã áo đen đứng bên cạnh mình. Tên này nhe răng cười khẩy, sải chân bước thẳng vào vòng hỗn chiến.

Tên áo đen này thể hình chiều cao cũng tương đương với Trác Mộc Cường Ba, vạt áo măng tô đen dài chấm đất, chiếc mũ phớt rộng vành đội lệch che mất hai mắt, chỉ lộ ra nửa gương mặt như nham thạch. Nhìn bóng lưng y, không hiểu sao, tên béo họ Lưu bỗng thấy thời tiết như lạnh hơn thêm chút nữa.

Trước sau, trái phải đều có kẻ địch, đâu đâu cũng là tiếng "vù vù" của dùi cui vụt vào không khí, Trác Mộc Cường Ba lách tìm khoảng trống giữa đám người áo đen, lần nào cũng lướt qua được trong những khoảnh khắc sít sao. Chỉ thấy cả người gã bước lùi về phía sau một bước lớn, vừa khéo chặn cứng đường tiến của một tên áo đen đang từ phía sau lao tới, khuỷu tay thúc mạnh ra một cú, tên kia còn chưa kịp rống lên đau đớn, cánh tay gã đã thuận thế vung ra, một tên đen đủi đứng cạnh liền bị cây dùi cui đập cho bẹp cả lỗ mũi. Tiếp ngay sau đó, gã lại cúi thấp người, tránh một dùi cui quật vào gáy, đồng thời chân phải tung ra một cước đá bay một tên khác, kế đó kéo giật tên bị đánh giập lỗ mũi ra phía sau lưng mình, làm khiên đỡ ba cây dùi cui khác quật đến, rồi lại tạt ngang một cú, ép hai tên phía trước phải lùi lại. Thân thể gã xoay một vòng, hướng về phía sau, dùng dùi cui đẩy bật một tên ra, nắm đấm đồng thời vung lên tiễn thêm một tên nữa. Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, đầu người nhấp nhô, chốc chốc lại có một kẻ bất hạnh bay vút ra cùng những tiếng kêu gào thảm thiết.

Trác Mộc Cường Ba tay cầm cây dùi cui, trông như tuyển thủ đánh kiếm, thoắt tiến thoắt lùi, có tấn công, cũng có phòng thủ, luồn lách giữa đám người như cá trong nước, linh động dị thường, dùng hết khả năng biến hóa của cơ thể, lấy sức một người mà chặn cả mấy chục người lại ở góc đường. Hiềm nỗi đối phương quả thực quá đông, song quyền nan địch tứ thủ, Trác Mộc Cường Ba nghiêng người lộn vèo một vòng, vốn đã tránh được hai cây dùi cui cùng lúc chặn trên chặn dưới, đột nhiên lại cảm thấy có người đặt tay lên vai mình!

Trác Mộc Cường Ba không cần nghĩ gì, chân phải đã lẳng lặng đạp mạnh về phía sau, chỉ thấy bàn tay đặt trên vai đột nhiên lơi ra, rồi bất chợt ấn lên gót chân mình. Lần này thì gã cũng không khỏi giật thót mình, tuy chưa thấy dung mạo đối phương thế nào, nhưng Trác Mộc Cường Ba cũng có thể cảm nhận được khí thế ung dung bình tĩnh của y. Gã đột nhiên bổ nhào về phía trước, tránh khỏi cây dùi cui trước mặt, hai tay vừa chống xuống đất, chân phải liền đá vung ra, cảm thấy bàn tay đặt trên gót chân phải đã buông, hai chân gã liền vắt vào nhau, đồng thời hai tay cũng chống xuống bật mạnh lên, lộn nhào một trăm tám mươi độ về phía trước, rồi thân thể lại xoay thêm một trăm tám mươi độ nữa. Chân vừa chạm đất, Trác Mộc Cường Ba liền tức thì rùn người xuống, chân đá quét một cú, hất ngã ngửa hai tên đứng bên mé, đồng thời cũng nhìn rõ tên mặc áo măng tô đen đang đứng trước mặt mình. Chỉ thấy bên dưới chiếc mũ rộng vành, khóe môi lạnh lẽo hơi nhếch lên, phác ra một nụ cười khiến người ta nhìn mà rởn cả gai ốc.

Nụ cười cổ quái của người đàn ông khoác áo đen ấy khiến Trác Mộc Cường Ba thầm giật thót cả mình, bỗng dưng nhận ra bên dưới lớp áo bành tô dài thượt đó, một bàn chân đã thò ra đến sát trước mặt mình, gã vội lăn sang một bên né tránh, đồng thời cũng không quên vươn tay ra kê vào đầu gối đối phương. Ánh mắt người áo đen lộ vẻ tán thưởng, cẳng chân vươn ra thu giật về, rồi lại đá ra tiếp, lần này thì nhắm đúng vào cánh tay Trác Mộc Cường Ba. Trác Mộc Cường Ba chỉ thấy một luồng sức mạnh khủng khiếp truyền sang, vội xoay người ba trăm sáu mươi độ, cuối cùng cũng chống tay được xuống mặt đất mà không bị đá lăn ra. Nhưng người gã lại va phải cây dùi cui của một tên mặc đồ Tây màu đen khác, đúnglúc đó, tên kia còn chưa kịp đắc ý thì đã ngã bổ ngửa ra phía sau, va vào hất văng đồng bọn phía sau ra, nhường cho Trác Mộc Cường Ba một con đường. Trác Mộc Cường Ba bị kinh hãi một phen, chỉ thấy trên trán tên áo đen ngã ngửa ra kia rỉ ra một chút máu, vết đạn. Trác Mộc Cường Ba thầm nhủ: "Lẽ nào còn có người giúp mình?"

Người khoác măng tô đen kia cũng trông thấy tên mặc đồ Tây ngã xuống, hơi nhíu mày lên, đã lại thấy Trác Mộc Cường Ba đứng lên, hai mắt hừng hực nhìn chằm chằm vào mình. Y đưa tay chỉnh lại chiếc mũ, cặp mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào mắt Trác Mộc Cường Ba. Một cảm giác kỳ dị từ mắt đối phương truyền qua, Trác Mộc Cường Ba có cảm giác như toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể mình đều đang đóng chặt lại, cơ thịt khắp người căng hết lên như muốn vỡ tung ra vậy. Trong đầu gã chợt dấy lên một liên tưởng kỳ quái, dường như tên áo choàng đen này muốn dùng ánh mắt để khóa chặt gã lại, giống như hôm gặp Vương Hựu ở bệnh viện, khiến toàn thân gã không sao nhúc nhích nổi, còn cơ thể gã thì lại đang gắng hết sức phản kháng lại điều đó. Đúng lúc này, nắm đấm của đối phương cũng đã vung tới trước mặt.

Nhìn nắm đấm đang nhỏ hóa ra to dần, cảm giác được hơi gió mạnh mẽ khiếp người ấy, trong Trác Mộc Cường Ba bỗng nhiên dâng lên một cảm giác lực bất tòng tâm, dường như cả bốn phía trước sau trái phải xung quanh mình, đều đã bị nắm đấm đó khóa chặt hết đường lui, còn những động tác phản xạ bản năng của cơ thể thì cũng không thể nào theo kịp được tốc độ của cú đấm đó. Gã vội giơ cả hai cánh tay lên, nắm đấm hai người đập mạnh vào nhau. Liền đó, tên khoác măng tô đen lại liên tiếp tấn công, đòn sau còn nhanh hơn đòn trước, khiến Trác Mộc Cường Ba chống đỡ hết sức vất vả, cứ năm chiêu thì lại trúng phải một đòn. Chỉ thấy hai người đấm qua đấm lại, xoay, đỡ, chọc, bốn nắm đấm như mãnh hổ hùng sưlao vào nhau cắn xé. Đấm thẳng, đấm móc, đấm tạt, chiêu chiêu thức thức liên tiếp không ngừng; thoắt cái đã xòe tay ra, quấn, xoay, bẻ, chặt, thoắt cái lại hóa thành rắn độc bọ cạp, quấn chặt không thôi. Người bên ngoài đứng nhìn chỉ thấy hoa hết cả mắt, thoạt trông như thể hai người đều mọc ra mười mấy cánh tay vậy. Đồng thời, chân hai người cũng không ngừng nghỉ, đá móc, đá giật, đá từ trên xuống, lên gối, cả hai đều vận dụng hết toàn bộ cơ thể mình, cố gắng áp chế được đối phương cả về tốc độ lẫn sức mạnh.

Còn như ai hơn ai kém thì chỉ có Trác Mộc Cường Ba tự hiểu rõ, đối phương mỗi lần biến chiêu, cản đỡ đều vẫn còn khoảng trống, còn gã thì đã tận hết sở năng, thân thể đã vận dụng đến mức cực hạn, nếu người áo đen này tăng tốc độ đường quyền lên thêm chút nữa thôi, chắc chắn gã sẽ không thể nào theo kịp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Bất hạnh thay, mối lo của Trác Mộc Cường Ba đã trở thành hiện thực, sau chừng chục chiêu nữa, người khoác áo măng tô đen kia càng lúc càng thêm hứng thú với Trác Mộc Cường Ba, đột nhiên tăng tốc độ lên. Trác Mộc Cường Ba chỉ thấy trước mắt nhòe đi, bốn phương tám hướng đều là nắm đấm, vội vàng giơ cả hai tay lên chặn trước mặt, một luồng sức mạnh ào ạt dồn vào chỗ hai cánh tay giao nhau, "bộp bộp bộp", tức thì đẩy gã lùi lại mấy bước liền. Trong lúc giật lùi, trông thấy vạt áo măng tô đen đang lao thẳng về phía mình, gã tự biết khó mà tránh được cú đá này, đành gồng người lên mà chịu đựng vậy.

Không ngờ, một tên mặc đồ Tây trông thấy Trác Mộc Cường Ba rơi vào thế yếu, nóng lòng lập công, đã vội vung dùi cui lên đập tới, vừa khéo lại xen vào giữa Trác Mộc Cường Ba và người mặc áo măng tô đen kia. Đối thủ của Trác Mộc Cường Ba nổi cơn thịnh nộ, quát lên bằng tiếng Nga: "Cút đi!" Một cước tung ra, tên láu táu tranh công kia liền như con diều đứt dây, bay qua trên đầu sáu bảy tên đồng bọn, không biết là rơi xuống chỗ nào nữa. Trác Mộc Cường Ba tranh thủ được một thoáng đó thở hổn hển, đồng thời cũng ngấm ngầm kinh hãi, nếu cú đá vừa rồi mà nhằm vào gã thì…

Tên Lưu béo thấy cục thế đã có chút biến hóa, không khỏi kinh ngạc thốt lên: "Người, người đó là ai thế?"

Andrea cười cười nói: "Valeri, vua chiến đấu tay không của nước Nga chúng tôi. Luận về công phu quyền cước, không ai có thể thắng được anh ta cả. Cận vệ của ông chủ nhà chúng tôi đó."

Đúng lúc Trác Mộc Cường Ba tránh được Valeri, một tia lửa lóe lên, gã chỉ thấy một bên má bỏng rát nhức nhối, hóa ra là một viên đạn bay sát sạt qua mặt. Trác Mộc Cường Ba vội lăn tròn một vòng, nấp vào giữa đám người, trong lòng thầm kinh hãi tự nhủ: "Chuyện gì vậy? Không phải muốn giúp mình, mà muốn giết mình hay sao? Có lẽ là chúng muốn lấy thông tin ở chỗ mình, thế nhưng, phát súng vừa rồi rõ ràng là nhắm vào mình… Hơn nữa, ở đây bao nhiêu người như vậy, chúng không để ý đến người của mình sao? Lẽ nào còn một nhóm khác nữa?"

Những kẻ khác lại ào xông lên, Trác Mộc Cường Ba không kịp nghĩ ngợi gì nữa, lại rơi vào vòng khổ chiến.

Khi viên đạn thứ ba bắn trúng một tên áo đen, Andrea mới phát hiện ra có sự bất thường, nghi hoặc hỏi: "Sao lại có súng? Ai nổ súng vậy? Có phải người của anh không?"

Lưu béo lắc đầu: "Nói lăng nhăng, người của tôi nằm dưới đất hết kia kìa. Xem ra, không chỉ có anh theo dõi tôi đâu, chính anh cũng bị người ta đeo bám rồi."

Andrea vội ra lệnh: "Mày, mày, mấy thằng chúng mày lên nóc nhà kia xem thử, rốt cuộc là người của bọn nào. Khốn thật, cả người của bọn ta mà cũng dám bắn hả, đúng là chán sống rồi."

Một số tên áo đen đã chạy đi, xung quanh Trác Mộc Cường Ba lại luôn có một tay bắn tỉa rình rập, những tên áo đen cũng không dám áp sát quá gần, áp lực bên cạnh Trác Mộc Cường Ba giảm xuống rõ rệt, gã vừa luồn lách giữa đám áo đen ấy, vừa cảnh giác quan sát hướng di động của Valeri, cố gắng giữ khoảng cách với kẻ địch. Lúc này, cả bọn áo đen kia ngược lại đã trở thành tấm bình phong chắn giữa gã và Valeri.

Đột nhiên, phía Đông con phố vang lên tiếng huyên náo, lại ào ra một đám người nữa. Andrea cuống lên, vội dặn dò: "Nhanh lên, bọn mày đi chặn chúng lại." Đồng thời, cả y lẫn Lưu béo đều lấy điện thoại di động ra lí la lí lô báo cáo với cấp trên.

Lại một nửa số tên áo đen bị điều đi. Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang cũng đã trông thấy đám người ở phía Đông con phố, nhưng vừa ngoảnh đầu, phía Tây lại loang loáng ánh đèn, không biết lại có thêm bao nhiêu tên khác. Andrea càng thêm khốn đốn, kêu lên: "Sao lại đến nữa à! Mấy thằng chúng mày, sang bên kia. Vâng vâng, vâng vâng… tôi… tôi sẽ cố hết sức. Không, nhất định sẽ ổn, nhất định sẽ ổn, nhưng mà…"

Ba Tang chặn một cây dùi cui quật tới, tung cước đá văng kẻ tấn công đi, nói: "Bao nhiêu người thế này, xem ra nhất thời chúng ta khó mà đi nổi rồi."

Trác Mộc Cường Ba dựa lưng vào lưng Ba Tang, đẩy bật ba tên khác ra, nói: "Nhưng cứ quẩn chân ở đây đánh nhau mãi thế này cũng không phải cách, chúng ta chỉ có hai người. Phải nghĩ cách rời khỏi đây mới được."

Ba Tang lắc đầu: "Đối phương đông quá, lại vẫn còn ùn ùn đổ về đây, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Cứ như thể chúng mai phục sẵn chờ chúng ta đến vậy."

Lúc này ở phía Nam lại thêm một đám người nữa nhảy xổ ra, lời qua tiếng lại không hợp với đám cầm dùi cui điện ở phía Tây, hình như bắt đầu lao vào choảng nhau. Trác Mộc Cường Ba ngẩng đầu lên quan sát, cùng Ba Tang vừa đánh vừa giật lùi đến sát tường, đoạn nói: "Xem ra chỗ này là nơi bọn chúng hẹn gặp mặt với đám thanh niên chơi Pakour kia, tôi nghĩ, có lẽ chúng lợi dụng đám thanh niên ấy để dụ chúng ta tới đây, nhưng đồng thời chúng cũng lại bị những thế lực khác để ý, bọn này nối đuôi bọn kia. Tóm lại là, bình thường đám người này đều ẩn nấp xung quanh chúng ta, chẳng qua chúng ta không phát hiện ra mà thôi, giờ thì cả đám đều lộ mặt hết cả rồi. Trên thế giới có bảy mươi mấy tổ chức muốntìm Bạc Ba La thần miếu cơ mà, tôi đã bảo rồi, không thể nào chỉ có một mình tên béo đó tới kiếm tôi được." Gã cũng tự biết, các thế lực khác e rằng đều có ý đồ tọa sơn quan hổ đấu, rồi làm ngư ông đắc lợi, chỉ hiềm nỗi sự xuất hiện của tên mặc áo măng tô đen kia, đã làm rối loạn kế hoạch của chúng.

Ba Tang nói: "Vấn đề bây giờ là, chúng ta làm sao thoát thân được đây? Cường Ba thiếu gia."

"Ha, các người không thoát nổi đâu." Một câu tiếng Nga vang lên tiếp lời Ba Tang. Anh ta ngoảnh đầu nhìn, liền thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác dài chấm đất, đội mũ phớt đứng chắn trước mặt mình. Lúc này, đám áo đen còn lại đều đã lao vào hỗn chiến với những nhóm người khác, vừa khéo lại để cho ba người bọn họ một khoảng trống.

"Ai vậy!" Ba Tang vừa nhìn, thấy tên này chỉ có một mình mà dám chặn hai người bọn họ lại, liền nắm chặt tay xông thẳng lên. Trác Mộc Cường Ba ở phía sau vội kêu lên: "Cẩn thận đó, Ba Tang, hắn lợi hại lắm!"

Lời còn chưa dứt, Ba Tang đã lao tới trước mặt Valeri, tay phải dứ dứ, rồi tung một cú đấm móc tay trái. Chỉ thấy Valeri vươn tay trái ra chặn bên trái, rồi gạt sang bên phải, nhẹ nhàng hóa giải thế công của Ba Tang, kế đó, cánh tay trái lại vươn thẳng ra, trúng ngay lồng ngực Ba Tang. Ba Tang loạng choạng ngã ngửa, không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, tay phải chống xuống, hai chân cùng lúc phi lên đá vào bụng dưới Valeri. Chỉ thấy tên người Nga ấy mỉm cười, hai chân đứng yên bất động, nửa thân trên khẽ ngả về phía sau, tránh hai bàn chân đạp tới của Ba Tang, kế đó dùng tay trái vợt từ dưới lên, chộp lấy gót chân Ba Tang, giơ lên cao, nhấc bổng cả người Ba Tang lộn phộc lên, rồi ngay tức thì xoay người, tung chân lên!

Mắt thấy cú đá đó sắp trúng cột sống Ba Tang, Trác Mộc Cường Ba đã kịp thời xông tới, đá thẳng vào đùi non Valeri một cú trời giáng.

Cẳng chân Valeri thu về vươn ra hết sức tự nhiên, thế công xoay chuyển, đùi non móc lại, khiến Trác Mộc Cường Ba bị lỡ đà loạng choạng mất mấy bước. Lúc này Ba Tang đã lộn một vòng rơi xuống đất, hai chân tức thì giẫm mạnh, cả người lao bổ về phía đối thủ.

Cho đến lúc này, thực lực chân chính của vua chiến đấu tay không nước Nga mới thực sự bộc lộ, y ứng phó với thế công của cả Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang mà không hề kém thế. Ba Tang người lùn, cánh tay cũng ngắn, không gây được nhiều uy hiếp với y, nên Valeri chỉ nhằm vào Trác Mộc Cường Ba mà tấn công. Gã phải chống đỡ hết sức vất vả, hai chân đối phương đều ẩn bên dưới chiếc áo măng tô dài thườn thượt, căn bản không thể thấy y xuất cước như thế nào, hơn nữa tốc độ và sức mạnh nắm đấm của y cũng hơn hẳn gã một bậc, phen này đã toàn lực tấn công, lập tức khiến Trác Mộc Cường Ba cuống cả tay chân lên.

Được mấy chục chiêu, cả Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang đều cùng lúc trúng đòn, tuy đã hóa giải được sức mạnh cú đấm ấy, nhưng cả hai vẫn nhất loạt liên tiếp lùi về sau, đến khi lưng áp vào chân tường mới trụ vững được thân hình. Hai người thở hổn hển, kinh hãi nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi ý kiến…

"Người này là cao thủ!"

"Chúng ta không phải đối thủ của hắn!"

"Tầng hai của bức tường này có lan can, tôi lên được, anh giúp tôi!"

"Được."

"Đi!" Trác Mộc Cường Ba đột nhiên hét lớn.