Mật Máu Cố Yêu

Chương 1: Haiz, phú nhị đại




“Lúc nào em mới dẫn anh đến ra mắt ba mẹ em?”

Dưới ánh mặt trời ngày thu, bóng cây loang lổ, trong sân trường nhộn nhịp, một đôi tình nhân nhỏ hình như đang cãi nhau.

“Nghị, anh đừng trẻ con như vậy, em chỉ muốn định một ngày chắc chắn rồi mới nói với anh mà”.

Một cô gái mặc áo thắt đai cùng quần cao bồi đang kéo tay một nam sinh, lắc nhẹ như đang làm nũng.

“Tranh Phù, lần nào em cũng nói như vậy…”

Hà Nghị bất đắc dĩ nhìn bạn gái kết giao hơn ba năm, Hạ Tranh Phù đúng là một cô gái xinh đẹp. Vì dung mạo đẹp đẽ cùng dáng người lung linh khiến trước đây cậu liều lĩnh theo đuổi cô. Sau khi kết giao mới phát hiện, cô không phải loại con gái xinh đẹp mà không có đầu óc, điều này cũng làm cậu lo được lo mất.

“Thật sao thật sao, em đồng ý với anh, chỉ cần chúng ta chính thức tìm được công việc thực tập, em lập tức dẫn anh tới gặp ba mẹ!”

Tranh Phù lập tức dựng thẳng lên bốn ngón tay, thề tuyệt đối tuân thủ hứa hẹn.

Đối với chuyện này, Hà Nghị bất đắc dĩ cười lắc đầu. Vừa nhìn thấy bạn trai như thế, Tranh Phù lập tức biết việc này đã thành!

Kỳ thực, không phải cô không muốn đưa bạn trai về nhà. Nhưng vì bây giờ họ đều đang học năm thứ tư đại học, học kỳ cuối gần như cũng không có lớp, điều phải làm trước mắt chính là tìm nơi thực tập.

Cô rất sợ lúc thực tập hai người đều không chịu được sự khác biệt giữa đi làm và đi học, cuối cùng mỗi người một ngả. Cái này thì cũng không thể trách cô nghĩ nhiều, nhiều khi cô chỉ muốn lo lắng chu toàn một chút thôi.

“Được rồi, quyết định theo ý em, giờ thế nào, có đi ăn cơm không đây?”

Hà Nghị bất đắc dĩ nhìn cô gái thỉnh thoảng lại giống một đứa trẻ, thỉnh thoảng lại quá thành thục như bạn gái. Hai người họ luôn ngọt ngào, chưa bao giờ buông tay nhau.

“Khà khà, ăn cơm ăn cơm! Em muốn ăn ma lạt năng với canh bánh bao!”

Tranh Phù vui vẻ giơ tay lên như trẻ con, còn cậu bạn trai nhìn cô cười vừa bất đắc dĩ vừa bao dung.

Trường vừa khai giảng, nhiều sinh viên đi tới đi lui, thấy vậy cũng chỉ cười thầm, loại chuyện này thường xảy ra, họ tập mãi cũng thành quen.

Năm tư đại học với Tranh Phù mà nói thì vừa thoải mái vừa bận rộn

Giờ lên lớp thì gần như không có, mỗi ngày đều rảnh rang ở nhà, chỉ có lúc tìm nơi thực tập là bận rộn. Lúc rảnh rỗi không có việc gì, cô sẽ cùng Hà Nghị ra ngoài hẹn hò, ăn vặt.

“Hôm nay sao tốt vậy, còn mời em ăn đồ nướng?”

Tranh Phù vừa gắp miếng thịt ba chỉ mình thích, vừa tò mò nhìn bạn trai thần thần bí bí như có gì muốn nói.

“Khụ khụ, hôm nay anh có chuyện muốn tuyên bố.”

Hà Nghị nhìn thoáng qua vẻ mặt tò mò của Tranh Phù, còn cố ý không nói hết.

“Này! Nói mau, úp úp mở mở cái gì, cẩn thận không em đập anh!”

Tranh Phù giơ miếng thịt nướng giơ trong tay lên, đùa giỡn uy hiếp bạn trai.

“Thật thô bạo…”

Hà Nghị nhỏ giọng lẩm bẩm, làm Tranh Phù hét lên một tiếng.

“Hà Nghị!”

“Được rồi được rồi, anh cho em biết, anh tìm được nơi thực tập rồi!”

Hà Nghị nói xong, qua ba giây tĩnh lặng, biểu tình của Tranh Phù từ không cho là đúng đến giật mình, lại từ giật mình đến hưng phấn, có thể nói là thay đổi liên tục!

“Thật sao? Làm gì thế? Sao em không nghe nói anh đi phỏng vấn?”

Đương nhiên Tranh Phù rất hưng phấn, không nghĩ tới bạn trai lại có thể tìm được nơi thực tập nhanh đến thế, có nghĩa là anh rất giỏi!

“Anh làm trợ lý của công trình sư, em cũng biết anh học về thiết kế kiến trúc, vừa vặn đây là sở trường của anh.”

Tranh Phù vừa nghe vừa gật đầu, một chút cũng không phát hiện bạn trai đang không ngừng ám chỉ với cô. Cho đến tận lúc Hà Nghị phát hiện ám chỉ hoàn toàn không có tác dụng, đành phải nói thẳng.

“Tranh Phù, anh đã tìm được công việc, lúc nào thì có thể đưa anh về ra mắt?”

Câu hỏi đột ngột của Hà Nghị làm Tranh Phù sửng sốt, một lát sau mới khôi phục tinh thần.

“Không phải lo lắng, không phải em nói rồi sao, bao giờ chúng ta tìm được sẽ dẫn anh đi liền. Nhưng bây giờ em vẫn chưa tìm được, nên còn chưa được nha ~!”

Tranh Phù gắp miếng thịt nướng chín lên cuộn với rau xà lách, ăn vui vẻ, hoàn toàn xem nhẹ Hà Nghị đang cười sắp ngất bên cạnh.

“Tranh Phù…”

Tiếng gọi vô cùng u oán bi thương từ bên cạnh truyền đến, Tranh Phù nhún nhún vai tiếp tục hưởng thụ mỹ thực.

Lạnh nhạt lạnh nhạt, tất cả đều không quan trọng bằng thịt ~!

Tranh Phù cười trộm trong lòng, nhìn bạn trai không nói gì mà chỉ dùng ánh mắt u oán bao dung nhìn cô.

Cơm nước xong, kiên trì không cần bạn trai đưa về, Tranh Phù lên xe bus rồi lập tức xuống xe ở trạm kế tiếp, bắt taxi rồi mới an tâm về nhà.

Ngồi trên xe Tranh Phù khẽ thở dài, thực ra không phải là cô không muốn mang bạn trai gặp cha mẹ, cũng không cố ý lừa gạt anh. Nhưng bây giờ cô phải nói với anh thế nào, kỳ thực cô ở trong một khu biệt thư cao cấp, cha mẹ cô có tài sản bạc triệu, còn cô là phú nhị đại mà anh thường nói đến?

Cũng là vì cha mẹ hi vọng cô có thể lớn lên như những người bình thường. Hồi tiểu học cô vẫn cho là mình là đứa bé bình thường, bình thường trong mắt những người lớn trong nhà, đến tận lúc lên sơ trung mới biết tất cả những điều này đều là ý tốt ba mẹ.

Cũng bắt đầu từ khi đó, nàng dưỡng thành thói quen không đề cập tới tình hình trong nhà mình, sơ trung đến trung học rồi lên đại học, trừ chủ nhiệm lớp thì không ai biết tình hình nhà cô.

Đến tận bây giờ cô cũng chưa bao giờ muốn lừa dối ai. Nhưng vì thói quen nên bây giờ cô có nói thì cũng bị người ta cho là lừa gạt đúng không?

Tranh Phù lại thở dài, bước xuống xe trong ánh mắt hâm mộ của tài xế, chậm rì rì bước vào cửa tiểu khu, rồi đứng đợi bảo vệ ra mở cửa vào nhà.

“Tranh Phù, sao vừa về con đã chạy vào phòng.”

Hạ Chí Kỳ nhìn con gái vừa về đã chuẩn bị vào phòng thì lập tức gọi cô lại.

Lúc này Tranh Phù mới hoàn hồn, phát hiện trong phòng khách trừ ba mẹ, còn có một người phụ nữ quen mặt.

“Tranh Phù, mau tới đây, mau tới gặp cô con đi.”

Lý Thiến Thiến lập tức đem kéo con gái lại, để em chồng nhìn cô cháu gái đã nhiều năm không gặp.

Lúc này Tranh Phù mới chợt hiểu ra, trách không được lại cảm thấy như vậy, hóa ra là người cô duy nhất của cô. Nhớ mười năm trước ba nói cô lập gia đình, sau đó thì không gặp lại, cũng không thể trách cô nhất thời quên mất.

“Cháu chào cô.”

Tranh Phù lập tức tiến lên ngoan ngoãn chào hỏi, nhìn gần mới phát hiện cô rất xinh đẹp, an tĩnh ngồi đó trông như mỹ nhân cổ điển.

“Tranh Phù sao? Không nghĩ tới con lớn như này rồi, ngày càng xinh đẹp.”

Hạ Lan Thấm nhìn cô bé con trước mắt, cô bé cười hơi híp mắt lại, đặc biệt còn có núm đồng tiền ngọt ngào. Tin tưởng bất kể là ai lúc tâm tình không tốt nhìn thấy cô bé đều sẽ không nhịn được mà mỉm cười.

Cứ nhìn như thế, đột nhiên trong lòng cô ta lại nảy ra một suy nghĩ.