Mặt Nạ Ác Ma

Chương 7




Cái chữ yêu đương này, có thể thần kỳ như vậy, có thể làm cho người ta không có khả năng phản kháng.

Giang Hạ thật là có chút thay đổi, nội tâm nàng mỗi ngày nhiều hơn một ít chờ mong, trên mặt cũng thường xuyên trông thấy dáng vẻ tươi cười. Trong một đoạn thời gian rất dài, nàng sáng rọi rực rỡ, trở nên thân mật với toàn bộ mọi người rất nhiều.

Về phần Kỷ Ngữ Đồng, cho dù mỗi ngày vẫn là ngồi cùng bàn ăn cơm, ngồi cùng chiếc xe đi đến trường học hoặc về nhà, nhưng mà, cô cũng không rảnh rỗi đi tìm phiền phức cho mình, loại tình hình này, quả thực là Kỷ Ngữ Đồng cầu còn không được.

Hai người khó khăn lắm mới nước sông không phạm nước giếng.

Lại một buổi sáng sớm, Giang Hạ nhẹ nhàng huýt sáo, đi từng bước nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đụng mặt với Kỷ Ngữ Đồng cũng đang đóng cửa phòng đi ra ngoài.


Mọi người đều nói, khi còn bé là hài tử xinh đẹp, về sau lớn lên sẽ không còn được như vậy, thế nhưng là theo Kỷ Ngữ Đồng phát triển, những lời này thật sự không đáng để tin cậy, cô trổ mã liền giống như tiểu Tiên Nữ xinh đẹp, làm cho người ta không cách nào bỏ qua sự hiện hữu của cô.

Hôm nay, cô mặc một bộ đồng phục áo trắng váy bạc xinh đẹp, tóc đen nhánh như gỗ mun, mái tóc tùy ý phủ xuống trên vai, trong tay phải còn ôm vài cuốn sách, giống như đang nhớ tới việc gì vui vẻ, lúm đồng tiền nhẹ nhàng lộ ra khi cô thản nhiên cười.

Không biết đầu óc Giang Hạ lúc ấy xảy ra vấn đề gì, trông thấy cô, một câu cũng suy nghĩ cứ như vậy thốt ra: "Cách ăn mặc đẹp như vậy, chuẩn bị đi ra ngoài câu dẫn nam sinh nào vậy?"

Ai cũng có thể nghe ra, trong lời của nàng tràn ngập trêu tức cùng mỉa mai, thế nhưng là, đây cũng là lần đầu tiên từ miệng nàng thừa nhận Kỷ Ngữ Đồng đẹp. Kỷ Ngữ Đồng ở tại Giang gia xem như bị nàng tra tấn, đối với nàng tuyệt đối sẽ không dùng khuôn mặt tươi cười, mà mấy tháng này, nàng cùng Tưởng Tiểu Manh càng ngày càng lửa nóng tình cảm lưu luyến cùng một chỗ, cũng hầu như không có con mắt xem qua cô.


Nhưng không thể phủ nhận, cô cười rộ lên bộ dạng thật là rất mê người, trong nội tâm Giang Hạ đã bị chấn động không nhỏ, cũng không hiểu chính mình vậy mà đi thưởng thức Kỷ Ngữ Đồng, vì vậy, tại một thời điểm không có cách nào điều khiển tâm tình kì quái, nàng liền nói ra câu nói tràn đầy ngôn ngữ chê cười.

Nàng nói những lời này, cũng không phải là không có nguyên nhân. Nói như vậy, nếu như có người trong lòng, học sinh trung học sẽ có hơi chút điểm thẹn thùng, bình thường sẽ áp dụng phương thức viết thư thổ lộ, học sinh cấp 3 dù sao lớn hơn một chút rồi, trên cơ bản sẽ chọn một thời cơ thỏa đáng, một địa điểm lãng mạn, ở trước mặt thổ lộ chân tình, về phần sinh viên, cũng không cần nói nhiều, ngươi một ánh mắt vũ mị, ta một câu khiêu khích, tâm ý hoàn toàn rõ ràng lẫn nhau, kế tiếp hết thảy nước chảy thành sông.


Kỷ Ngữ Đồng thu được thư của nam sinh, tựa như tuyết mảnh, sửa sang lại có thể chất thành một chồng, có lúc cô muốn hủy đi lại không thể hủy đi, xử lý những vật như thế này, là một việc rất phiền não, ném đi cũng không được, để đó cũng không được.

Cùng học một trường học, lại cùng một tầng lầu, Giang Hạ như thế nào lại không biết những chuyện này.

Kỷ Ngữ Đồng nghe xong lời này, khẽ giật mình, tiếp theo, một đôi con ngươi thanh linh có thần, liền bịt kín một tầng giận tái đi, lúc này người thanh thuần như cô, đối với hai chữ: "Câu dẫn" này tự nhiên là thập phần bài xích, mà khi càng lớn lên, đối mặt với sự ức hiếp của Giang Hạ, phản kháng của cô độ mạnh yếu cũng sẽ tăng lên, vì vậy, cô lập tức không cần nghĩ ngợi trả lời lại một cách mỉa mai: "Vậy ngươi cách ăn mặc thành thạo như vậy, là chuẩn bị đi câu dẫn nữ sinh nào vậy a?!"
Giang Hạ không ngờ mới có mấy tháng không có để ý tới cô, cô vậy mà ăn tim gấu gan báo, lại dám lấy loại khẩu khí như vậy đánh trả mình, nhất là, bốn chữ "Câu dẫn nữ sinh", càng chạm đến nội tâm mẫn cảm như dây cung của nàng, mặt nàng, lập tức lúc đỏ lúc trắng, trong nội tâm giận tím mặt.

"Câu dẫn nữ sinh? Đúng a! Câu dẫn nữ sinh thì thế nào! Chẳng lẽ ngươi cũng muốn bị câu dẫn?!"

Nàng như một con sư tử bị chọc giận, toàn thân tản ra một loại khí thế cỗ lăng ác liệt, từng bước một bước tới, Kỷ Ngữ Đồng liền chạm được ánh mắt lạnh lẽo của nàng, không khỏi có chút kinh hoảng, không tự chủ được bắt đầu lui về sau: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

"Không có muốn làm gì, chỉ là muốn câu dẫn ngươi một chút mà thôi."

Giang Hạ bởi vì thường xuyên vận động, vóc dáng so với nữ sinh bình thường cao hơn ra rất nhiều, lúc này thời điểm từ trên cao nhìn xuống, hai tay chống lấy tường, đem Kỷ Ngữ Đồng vòng lại trong một phạm vi nho nhỏ, nói xong câu đó, liền cúi đầu hung dữ hôn lên đôi môi đỏ tươi mềm mại của cô, bị nàng làm càng trên người, trong nháy mắt đó, Kỷ Ngữ Đồng như bị tia chớp đánh trúng, toàn bộ người ngây ra như phỗng, quyển sách trên tay "BA~" một tiếng rơi xuống trên mặt đất.
Giang Hạ hoàn toàn chỉ muốn làm trò đùa dai thêm tâm lý trả thù tà ác, thế nhưng là không nghĩ tới, khi hôn vào cảm giác dị thường tốt, ngọt ngào như mật lại có chút lành lạnh, mềm đấy, hoạt hoạt, trên người Kỷ Ngữ Đồng có một loại mùi thơm nhàn nhạt khác với Tưởng Tiểu Manh, lại tựa hồ như làm người mê say, nội tâm Giang Hạ tựa hồ có vật gì đó muốn động đậy, cái này vốn là mang theo trừng phạt mà hôn, vậy mà biến thành một loại trải nghiệm tuyệt vời, hô hấp ấm áp của Kỷ Ngữ Đồng phà vào trên mặt của nàng, làm cho hai gò má của nàng bắt đầu nóng lên.

Kỷ Ngữ Đồng ngây ngốc người vài giây, khi bắt đầu phục hồi tinh thần lại liền bắt đầu giãy giụa, hai tay cô hết sức chống đỡ vai Giang Hạ, há mồm liền muốn gọi, ai biết được vừa mới mở miệng, một vật mềm mại trơn ướt thừa cơ dò xét tiến vào, đầu cô bắt đầu sinh ảo giác, mặt tựa như uống rượu say trở nên tươi đẹp ướŧ áŧ, nội tâm không khỏi khẩn trương. Mắt Giang Hạ khép hờ, lông mi thật dài cũng dần dần thả xuống, ân, cô ấy có lẽ vừa mới uống qua nước trái cây, nàng nếm đến loại hương vị này, có thể ngọt ngào đến vậy đấy....
"A!" Một giây đồng hồ trước trên mặt Giang Hạ còn mang theo vài phần trầm mê chi sắc, bỗng nhiên phát ra tiếng hét thê thảm, nàng nhanh chóng buông Kỷ Ngữ Đồng ra, sau đó dùng tay che miệng, vốn mặt mũi góc cạnh rõ ràng, bỗng nhiên thống khổ vặn vẹo thành một đoàn.

Nguyên lai Kỷ Ngữ Đồng dưới tình thế cấp bách, một phát liền cắn đầu lưỡi của nàng.

Cho dù cái âm thanh kia thét lên nghe rất thảm, hơn nữa kinh thiên động địa, nhưng may mắn các nàng ở lầu ba, bình thường ngoại trừ A Lam đến dọn phòng sạch sẽ, có rất ít người sẽ đi lên, bởi vậy cũng không có người nghe thấy.

Đây thật là từ lúc Giang Hạ chào đời tới nay, nếm qua một lần thiệt thòi lớn như vậy, phát ra âm thanh rất thê lương. Đầu lưỡi vốn chính là bộ phận vô cùng yếu ớt, cô cắn lại không nhẹ, nàng đau đến hầu như nước mắt đều chảy xuống.
Nàng một bên che đôi môi, một bên dùng ánh mắt không dám tin nhìn Kỷ Ngữ Đồng, trong nội tâm nảy ra kinh sợ, Kỷ Ngữ Đồng động tác lại cùng nàng giống nhau, lưng chăm chú dựa vào vách tường, đồng dạng một bên che miệng, một bên dồn dập thở hào hển, đáy mắt thực sự lộ vẻ kinh hoảng cùng phẫn nộ.

Hai người bốn mắt đối mặt trong chốc lát, bỗng nhiên, Giang Hạ xông lên, một chút liền nắm cổ áo của cô, trong mắt hừng hực nóng giận, mơ hồ không rõ nói: "Ngươi dám cắn ta!"

Bởi vì đầu lưỡi bị thương, nàng nói chuyện đầu lưỡi có chút vươn lên, nghe tới có vài phần buồn cười, thế nhưng Kỷ Ngữ Đồng lại hoàn toàn không có tâm tư đi nghiên cứu thanh âm của nàng, cổ của cô bị nàng chăm chú xiết, đầu dùng sức ngưỡng về sau, toàn bộ bộ mặt cùng phần cổ bởi vì thiếu dưỡng khí mà trở nên đỏ bừng, trên trán gân xanh đều nổi lên, hai tay cô gắt gao cầm tay Giang Hạ, ý đồ đem cái tên ác ma này đẩy ra, nhưng là tốn công vô ích.
Hô hấp càng ngày càng khó khăn, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một ý niệm bi thương, ta phải chết dưới tay ác ma này sao? Nước mắt của cô, cứ như vậy vô thanh vô tức chảy xuống.

Giang Hạ vốn là bị lửa giận làm đến mất đi lý trí, thấy cô bỗng nhiên rơi lệ, thần chí lập tức thanh tỉnh, tay thoáng cái liền buông lỏng ra, sau đó trên tay, liền truyền đến cảm giác ấm áp, một hạt nước mắt đánh rơi xuống. Nàng giống như gặp rắn rết, nhanh chóng đưa tay rút về. Kỷ Ngữ Đồng bỏ đi kiềm chế, cúi đầu xuống, liền bắt đầu từng ngụm từng ngụm hô hấp, tràn đầy khuất nhục vọt lên lồng ngực, nước mắt lại chảy càng ngày càng dữ tợn. Giang Hạ trong mắt vọt lên tình cảm phức tạp, nàng bỗng nhiên ngơ người, không rõ chính mình đang làm cái gì, cũng không hiểu tại sao mình muốn làm như vậy, thần sắc cứ một mảnh như vậy không biết giải quyết thế nào.
Tại sao phải chê cười cô ấy? Tại sao phải hôn môi cô ấy? Vì cái gì... Vì cái gì hôn đến rõ ràng càng ngày càng tham luyến? Vì cái gì...

Chẳng qua chỉ là một câu nói, làm cho tình cảnh không thể chỉnh đốn.

Nàng vươn bàn tay của chính mình ra nhìn, nội tâm lại sinh ra vài phần hoảng sợ, vừa mới... Vừa mới không phải mình thiếu chút nữa liền gϊếŧ cô ấy? Đầu hiện lên ý nghĩ này, sống lưng của nàng bắt đầu từng trận phát lạnh, tại sao có thể xúc động như vậy?

Kỷ Ngữ Đồng từ âm thanh thút thít nỉ non, biến thành nhỏ giọng khóc thút thít, Giang Hạ sững sờ đứng ở nơi đó, nhìn cô rất lâu, thần sắc cực độ hối hận, môi của nàng, bắt đầu có chút nhúc nhích, nàng có chút muốn nói lời xin lỗi, nhưng như bị người khác bịt miệng, bờ môi mở rồi lại đóng, cũng không thể phát ra tiếng.
Kỷ Ngữ Đồng lúc này lại nâng lên hai mắt đẫm lệ, oán hận nhìn qua nàng, bỗng nhiên nức nở kêu lên: "Ngươi hỗn đản! Ngươi vô sỉ!" Nói xong câu này, cô liền sách cũng không nhặt, liền chạy xuống lầu.

Giang Hạ tiến lên nhặt lấy hai quyển sách kia, theo bản năng vỗ hai cái, kỳ thật trên mặt đất phủ thảm lông dê quý báu, trên sách căn bản là không có dính hạt bụi nào. Nàng đứng ở tại chỗ ngây người một hồi lâu, cũng đi xuống lầu.

Kỷ Ngữ Đồng vội vàng chạy xuống lầu, trên mặt mũi vẫn còn tràn đầy vệt nước mắt, vừa đến đại sảnh, liền gặp gỡ vú Quế, vú Quế mập mạp trên mặt dáng tươi cười chân thành: "Như thế nào bây giờ mới xuống? Ta đang chuẩn bị đi lên gọi đại tiểu thư cùng con ăn điểm tâm đây..." Bỗng nhiên phát hiện không đúng, vội vàng đến gần cô: "Ngữ Đồng, tại sao khóc? Có phải hay không đại tiểu thư lại khi dễ con rồi?"
Nàng không giống Chu Văn Hàn lúc nào cũng ở bên ngoài, tất cả hành động Giang Hạ đối với Kỷ Ngữ Đồng, nàng đương nhiên là biết được một chút. Tuy rằng nàng cũng rất thương Kỷ Ngữ Đồng, nhưng Giang Hạ dù sao cũng là chủ nhân trong nhà này, là đứa nhỏ nàng nuôi từ nhỏ đến lớn, hơn nữa từ sau khi mẹ Giang Hạ qua đời, nàng đối với Giang Hạ liền biến thành cưng chiều, tuy đối với mọi việc, nàng không cách nào làm vượt quá cái gì, nhiều lắm là nói Giang Hạ vài câu. Huống chi, nàng cũng vẫn cho rằng, chuyện giữa tiểu hài tử, cũng không có gì lớn, lớn lên sẽ không như vậy.

Bởi vậy, mỗi khi nàng nhìn thấy Kỷ Ngữ Đồng bị ủy khuất, điều tối đa làm được là khuyên bảo an ủi. Lần này cũng không ngoại lệ, nàng cau mày, tiến lên vuốt đầu của nàng, nhẹ lời nói: "Tốt rồi, đừng khóc, con so với nàng nghe lời hiểu chuyện, chớ cùng nàng so đo. Ai! Ta cũng không hiểu, đại tiểu thư tâm nhãn không hỏng, không biết như thế nào đối với con, liền biến thành như vậy, nghe lời, đừng khóc, đi ăn điểm tâm, ta nấu cháo gạo nếp ngân nhĩ đó..."
Nàng nói liên miên an ủi Kỷ Ngữ Đồng, tiến lên lôi kéo tay của cô, liền muốn kéo cô đi vào phòng ăn, Kỷ Ngữ Đồng lắc đầu nghẹn ngào, thời điểm này, cô nhớ tới là nụ hôn đầu của mình, lòng của thiếu nữ để ý trở nên vi diệu, nụ hôn đầu tiên cứ như vậy bị chính người mình rất ghét đoạt đi, hơn nữa còn là nữ, đây quả là sự tình có nằm mơ cũng không có nghĩ tới, nhớ tới nước mắt lại không ngừng mãnh liệt mà ra.

Hai người một an ủi, một khóc, cũng không có chú ý thanh âm ô tô lái bên ngoài vào.

Vú Quế thấy cô lần này khóc đến thương tâm như vậy, không giống với thường ngày, cảm thấy kinh ngạc, cũng càng đau lòng, vỗ tay của cô, lên giọng: "Tốt rồi, đừng khóc, đợi chút nữa vú Quế nhất định thay ngươi xuất đầu, nói đại tiểu thư vài câu, được không? Đi ăn điểm tâm trước, nghe lời."
Câu nói vừa mới dứt lời, một thanh âm trầm thấp uy nghiêm từ cửa đại sảnh truyền đến: "Tiểu Hạ khi dễ Ngữ Đồng sao?"

Vú Quế cả kinh, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Chu Văn Hàn vừa đi đến, đang cởi tây trang áo khoác màu len ra, ném ở trên ghế sa lon màu trắng. Vú Quế cảm thấy rất kinh ngạc, hắn gần đây ở nhà cực ít, coi như là ngẫu nhiên trở về, đều chiếm đa số là nửa đêm trở về, cũng không từng sáng sớm về nhà, vội vàng cười nói: "Không có chuyện gì, tiểu hài tử nổi lên một ít tranh chấp, không có chuyện gì lớn."

Chu Văn Hàn tựa như không có nghe thấy lời của nàng, đi lên trước nhìn kỹ một chút Kỷ Ngữ Đồng, đã thấy cái cổ của cô ở giữa một mảnh ứ hồng, dấu tay mơ hồ có thể thấy được. Hắn lông mày phong gian lập tức nổi lên một chút tức giận, nhíu mày nói ra: "Nàng xiết cổ con sao?"
Kỷ Ngữ Đồng trông thấy hắn, sớm bị dọa đến ngừng khóc, đang muốn lắc đầu phủ nhận, trong thang lầu bỗng nhiên truyền tới một thanh âm: "Là ta làm."

Chu Văn Hàn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giang Hạ một bộ dạng lười biếng, một tay chọc vào túi, một tay cầm hai quyển sách, dọc theo thang lầu từng bậc từng bậc chậm rãi xuống.

Nàng đi đến trước mặt Chu Văn Hàn, thân hình dừng lại, phụ nữ hai thân cao không kém là bao nhiêu, Chu Văn Hàn nhìn nàng vài giây đồng hồ, bỗng nhiên đưa tay lên "Ba" một tiếng, đánh vào cái mặt trương ra không lộ vẻ gì của nàng.

Vú Quế cùng Kỷ Ngữ Đồng đứng một bên, tất cả đều bị động tác đột ngột này của hắn làm kinh sợ.