Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 3 - Chương 111: Tế phẩm cho thần linh




Cửu Yến đài cao vời vợi, chín cây cột sắt thông thiên kết hợp lại với nhau, tạo thành một trận pháp hình tròn, chín sợi xích sắt từ trên đỉnh cột buông thõng xuống. Chính giữa trận pháp đặt một tảng đá lớn hình vuông cao rộng tầm ba thước, tỏa ra thứ ánh sáng đỏ lập lòe.

Tu Thụy Nhĩ Tác Phỉ Đặc lúc này bị bắt quỳ trên tảng đá lớn kia, ánh sáng đỏ lập lòe làm cho khuôn mặt trắng bệch của y đỏ rực, chiếu vào màu mắt cùng tóc dài xanh biếc, tạo thành thứ màu sắc quỷ dị yêu tà.

Quân Mặc Li cùng Quân Dạ Hàn đứng ở bên ngoài trận pháp, nhìn thấy ánh sáng đỏ rực yêu mị không ngừng lập lòe bên trên, sắc mặt không có chút biến hóa nào. Tắc Mâu Tư Đặc đứng cách Quân Mặc Li một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của Tu Thụy Nhĩ, khuôn mặt lạnh lùng làm người ta chẳng thể nhận ra lúc này y đang nghĩ gì.

Phất Lai Tác Phỉ Đặc mặc trang phục hoa quý màu đỏ rực rỡ, trên mặt lúc này đã không còn chút ý cười nào, ánh mắt đỏ rực xa cách không để lộ chút cảm xúc nào ra ngoài, cực kì vô cảm. Hơi quét mắt liếc nhìn mấy người đứng bên ngoài, Phất Lai vẫy tay một chút, ngay lập tức, có chín binh lính nghiêm chỉnh bước đến dưới chín chân cột, nghiêm túc đứng.

Lúc này, trên Cửu Yến đài chỉ còn lại bốn người đang đứng, không khí im lặng một cách quỷ dị. Phất Lai chậm rãi đi đến bên cạnh trận pháp, nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng bệch của Tu Thụy Nhĩ, khóe môi hơi cong lên.

“Hoàng đệ, lần này hoàng huynh tự mình tiễn ngươi một đoạn.”

Thanh âm từ tính mang theo chút hòa nhã, chầm chậm truyền vào trong tai Tu Thụy Nhĩ. Y hơi ngẩng đầu nhìn Phất Lai, ánh mắt ảm đạm không còn chút ánh sáng gặp khuôn mặt quen thuộc ôn nhu của Phất Lai, mới tìm lại chút thanh minh.

“Hoàng huynh, là Tu Thụy Nhĩ không biết trân trọng…”

Thanh âm của y đã cực kì mỏng manh, yếu ớt, lại mang theo chút hồi ức. Hơi nghiêng đầu, y nhìn về phía dung nhan hoàn mỹ của Quân Dạ Hàn, khóe môi dần cong lên, ánh mắt xanh biếc nhanh chóng bị đau đớn tiếc nuối tràn ngập. Phất Lai cúi đầu, sau đó vung tay đập mạnh vào trụ cột bên cạnh, tiếng đập vang vọng khắp không gian, từng tiếng từng tiếng một càng ngày càng to, sau đó những sóng âm dần dần hình thành, tạo thành những đường gợn sóng ánh sáng, lan tỏa khắp cả Cửu Yến thai. Sau đó, có một thứ tiếng ca huyền ảo xuất hiện, theo sóng âm càng ngày càng truyền xa, tiếng hát bi thương, như cảm giác tưởng niệm nhớ thương trong cô tịch, từng tiếng từng tiếng vang vọng, truyền vào tận sâu trái tim của bốn người đứng nơi đây, gợi lên những quá khứ cả bi thương lẫn tốt đẹp.

Tu Thụy Nhĩ nằm ngửa xuống tảng đá đỏ rực, nghe tiếng hát cô tịch vang vọng, ánh mắt dần dần trở nên mông lung.

Năm y mười năm tuổi, mặc một thân y phục trắng muốt đi đến bờ biển tràn ngập hoa trà, ngồi ở nơi đó nghiêm túc tập đàn, thậm chí đến lúc ngón tay thon dài bị dây đàn cắt đứt chảy máu cũng không ngừng lại, cố chấp mà không chịu từ bỏ. Không quay đầu lại, cho nên không biết, có một người vẫn đứng ở sau lưng nghe tiếng đàn của y. Mười năm tuổi, là một thiếu niên, tất nhiên là phải phong lưu tiêu sái, cũng kiêu ngạo đến không biết trời cao đất dày, không biết tiến lùi, cũng không biết phải che giấu để tránh tổn thương. Y tự nhận là tinh thông hết cầm kì thi họa, bạn cùng lứa tuổi không ai có thể bằng y, cho dù là gặp người hơn tuổi cũng không biết khiêm tốn… Y khi đó, chỉ biết nhìn về phía trước mà không biết quay đầu lại, quay đầu lại nhìn người đứng ở đăng sau y, là bị hoàng huynh luôn giúp y ngăn cản không biết bao nhiêu tai nạn. Năm hai mươi bảy tuổi, y được mọi người tôn lên làm đệ nhất mỹ nhân của Tây đại lục, một khúc Lâm Giang làm cho cả thiên hạ rung chuyển. Tất cả mọi người gặp y đều vô cùng cung kính có lễ, không ít người còn lặn lội ngàn dặm, bạt sơn thiệp thủy chỉ để đến ngắm nhìn y một cái, nghe được y đánh một khúc. Lúc ấy, y cực kì cao ngạo mà coi thường tất cả những người sùng kính y. Cho đến khi y gặp người ấy, là tình yêu duy nhất của cuộc đời y, y động tâm, mê man trong tình yêu, sau đó từ trên đài cao rơi thẳng xuống tận đáy vực sâu. Vì người kia, y từ bỏ tất cả, luôn nghĩ rằng chỉ cần là y muốn là nhất định sẽ có được. Lại chẳng thể lường trước được, chữ tình sâu chẳng thể dò được.

Thiếu niên đắc chí, thanh niên danh vang thiên hạ. Tự nhận là tài trí song toàn, cuối cugf lại chẳng thoát được khỏi chữ tình. Y tự nhận là dung mạo vô song, vậy mà đến cuối cùng lại chẳng bằng một sợi tóc của Quân Mặc Li.

Chỉ có thể tự trách bản thân…

Nhưng mà, nêu như có một lần cơ hội nữa, Tu Thụy Nhĩ vẫn sẽ như trước mà yêu ngài.

Theo tiếng ca, chín sợi xích lớn dần dần run lên, từ thân sợi xích toát ra từng điểm hào quang đỏ, bay lên đến không trung, hào qung tụ lại, xoay chuyển cùng một chỗ, hòa quyẹn vào nhau, dần dần thành hình một thanh kiếm lớn, bay lơ lửng ngay trên đầu Tu Thụy Nhĩ. Hào quang màu đỏ trong trận pháp càng ngày càng rực rỡ, chín binh lính đứng dưới chín chân cột lúc này đột ngột rút ra một con dao đỏ rực, sau đó nhanh chóng đâm thẳng vào tim mình. Trên mặt bọn họ không có chút sợ hãi đau khổ nào, chỉ có thỏa mãn cũng mãn nguyện, giống như đang làm một việc tốt đẹp nhất trong cuộc đời. Máu đỏ tươi chảy ra từ miệng họ, từ cơ thể họ, máu chậm rãi chảy trên mặt đất, sau đó tụ lại chảy đến chân tảng đá lớn. Nháy mắt, hào quang rực rỡ bùng nổ, ánh sáng đỏ rực vây quang Tu Thụy Nhĩ, yêu tà huyết tinh.

Thanh kiếm đỏ rực bay trong không trung lúc này cũng tỏa ra hào quang chói mắt, ánh sáng làm sáng cả một khoảng trời. Tiếng hát bi thương cũng càng ngày càng nhỏ, khi nó hoàn toàn biến mất, thì thanh kiếm đỏ lập tức dùng tốc độ cực nhanh mà lao thẳng đến, đâm xuyên qua cơ thể của Tu Thụy Nhĩ. Hào quang phát ra đỏ rực xẹt ngang qua không trung, như muốn thiêu đốt mọi thứ.

“A….”

Một tiếng rên rỉ cực kì nhỏ bé vang lên, mỏng manh yếu ớt, nhưng lại rõ ràng  mà vọng vào tai bốn người đang đứng ở đây.

Một giọt nước mắt chảy xuống, Tu Thụy Nhĩ chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi cong lên nở nụ cười yếu ớt, giống như được giải thoát, lại cũng giống như hoài niệm, tiếc nuối.

Thanh niên hai mươi bảy tuổi, một thân áo trắng muốt, mắt xanh tóc xanh, khuôn mặt thanh thuần nhưng cũng là xinh đẹp khuynh thành, không yêu kẻ say mê mình, mà lại đi yêu một kẻ tuyệt tình. Nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm, kết quả lại là thất tâm. Quên đi, từ hôm nay trở đi, ta sẽ quên ngươi, quên đi mọi ôn nhu dịu dàng của ngươi, quên đi nụ cười của ngươi, quên đi những giây phút thâm tình của ngươi. Cho dù tất cả đều là giả dối, nhưng ta vẫn đã gặp ngươi, vẫn đã yêu ngươi. Lại càng không tưởng được một ngày, cũng có thể quên được ngươi…

Máu đỏ tươi cháy xuống bao phủ tảng đá lớn, sau đó chậm rãi ngấm vào bên trong, làm cho tảng đá càng thêm đỏ rực, ánh sáng co chút yêu dị.

Quân Mặc Li lạnh nhạt nhìn mọi việc diễn ra trước mắt, khóe môi vẫn giữ ý cười nhè nhẹ.

Tu Thụy Nhĩ, kết cục của một kẻ tài hoa hoàn mỹ như vậy cũng chỉ là một câu nói đơn giản của một vị đế vương. Y yêu nhầm kẻ không nên yêu, cũng tin nhầm kẻ không nên tin.

Vân vương, vị vương gia phiêu du như mây. Nhưng mây, có một ngày cũng sẽ tiêu tán, biến mất không còn chút dấu vết.

Quân Dạ Hàn, Phất Lai Tác Phỉ Đặc, Tắc Mâu Tư Đặc…

Thánh quân, đế quân, Hải hoàng….

Tất cả bọn họ coi thế gian này chỉ là một vở kịch, nếu không vừa ý, cứ việc tạo nên một trận hỗn loạn, sau đó xóa đi cái cũ, xây lại cái mới thú vị hơn…

Cười khẽ một tiếng, Quân Mặc Li nhìn Tu Thụy Nhĩ chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt xanh biếc vốn cực kì linh hoạt xinh đẹp lúc này chỉ còn lại trống rỗng, vô thức, giống như ánh mắt của một con rối. Cho dù khuôn mặt vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng linh hồn đã sớm biến mất.

“Li nhi” Quân Dạ Hàn quay sang nhìn khuôn mặt cười của Quân Mặc Li, càng nắm chặt bàn tay hơi lạnh lẽo của hắn hơn

Quân Mặc Li cũng không quay lại nhìn Quân Dạ Hàn, mà ngẩng đầu chỉ lên trời cao.

“Đến rồi…”

Quân Dạ Hàn cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ngay phía trên trận pháp của Cửu Yến đài không biết từ bao giờ đã xuất hiện một cánh cổng đỏ cực lớn. Trên cánh cổng có khắc những hoạt tiết cổ xưa phức tạp, ánh sáng đỏ nhạt chiếu sáng cả đế đo. Hào quang đỏ ấm áp như ánh sáng của mặt trời, đẹp giống như mộng ảo. Thần giáng trần, có lẽ cũng giống như thế này.

Tất cả người dân tại đế đô Tác Phỉ Đặc nhìn thấy dị tượng, đều đồng loạt quỳ gối cúi đầu, trong ánh mắt đều là sùng bái, tôn sùng. Mà Phất Lai Tác Phỉ Đặc lúc này, vẫn còn tiếp tục nhìn chăm chú vào cánh cổng đỏ rực kia, ánh mắt không chớp lấy một cái, khuôn mặt cũng cực kì bình tĩnh.

Quân Mặc Li nhìn đại môn sắp mở ra, nhẹ giọng cười ra tiếng. Có ai biết được điều này? Muốn mời được Thần xuất hiện, phải dùng máu từ trái tim của một người thuộc hoàng gia đổ lên tảng đá nguyên thạch xinh đẹp kia. Lại có ai biết được, vị thần được che giấu trong hào quang kia, vị thần mà mọi người cực kì khổ cực mời tới kia, lại chính là nguyên nhân làm hủy diệt thế giới. Thần, chẳng qua chỉ là một ác ma dùng hào quang rực rỡ mà che giấu dục vọng đen tối của mình. Chỉ vì vẻ bên ngoài quá mức hoa lệ, nên mới có thể che mắt thế nhân.

Cánh cửa lớn màu đỏ dần dần mở ra, thế gian hoàn toàn yên tĩnh. Quân Dạ Hàn chậm rãi ôm lấy Quân Mặc Li, khóe môi cong lên. Là thần hay là ác ma y cũng chẳng quan tâm, điều quan trọng với y chỉ là người này vẫn sẽ luôn luôn ở bên cạnh y. Quan trọng là ngườì này, sẽ mãi mãi không rời khỏi y, vĩnh viễn….