Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 4 - Chương 125




Nhìn Quân Mặc Li mỉm cười nói lên những lời kia, khuôn mặt Quân Dạ Hàn vẫn rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại hơi trầm xuống.

“Ngươi, chỉ muốn trở thành thê tử, trở thành vợ của ta?”

“Đúng.”

“Không hối hận chứ?”

“Không bao giờ.”

Quân Mặc Li mỉm cười trả lời Quân Dạ Hàn, khuôn mặt xinh đẹp không có chút do dự nào.

Tất nhiên hắn hiểu, muốn trở thành thần hậu, hắn sẽ phải vượt qua bao nhiêu khó khăn trở ngại. Nhưng, hắn không phải là thánh nhân. Quân Mặc Li thừa nhận, lúc nãy, bị những người mang danh là thần phi của Quân Dạ Hàn cười nhạo, hắn đã cảm thấy trái tim lạnh lẽo. Hắn vẫn hiểu, rằng đối với những người này, Quân Dạ Hàn không có chút tình cảm nào. Nhưng hiểu là chuyện của hiểu, còn trên thực tế, mỗi khi nhìn thấy những người được gọi là thần phi của Quân Dạ Hàn diễu võ dương oai trước mặt mình, hắn phải rất khó khăn mới có thể làm cho tâm trí cũng như trái tim của mình bình tĩnh.

So với việc đứng im một chỗ chờ đợi, chủ động nghênh chiến vĩnh viễn đều mang lại ưu đãi cao hơn.

Hối hận?

Sao lại có thể hối hận được. Từ giây phút hắn gặp lại được Quân Dạ Hàn, hắn đã không biết hai chữ hối hận viết như thế nào.

Quân Dạ Hàn nhìn chăm chú vào ánh mắt kiên quyết lại tự tin của Quân Mặc Li, sắc mặt vẫn lạnh nhạt vô cảm. Y không lên tiếng cự tuyệt, cũng không đồng ý với việc muốn làm thần hậu của Quân Mặc Li.

Không khí ngưng trệ, các vị thần phi đứng ở bên cạnh trở nên ngày càng lo lắng không yên. Nhưng cũng không có ai dám mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh làm cho người ta muốn điên này, chỉ dám im lặng đứng ở một bên chờ đợi.

Quân Dạ Hàn khẽ vuốt ve chiếc nhẫn khắc hình hoa sen trên ngón tay, Quân Dạ Hàn quay đầu lạnh lùng nhìn Minh Dương thần quân đứng ở bên cạnh, nâng tay về phía đối phương.

“Tịnh Tuyết thụy liên.”

Minh Dương thần quân vẫn nhàn nhã đứng bên cạnh xem diễn, nghe được giọng nói lạnh lùng của Quân Dạ Hàn, mới trở nên khẩn trương.

“Bệ hạ, ngài có ý gì?”

“Mang ra đây.” Quân Dạ Hàn cũng không nhiều lời, chỉ lạnh nhạt nhìn Minh Dương thần quân.

“Không được, bệ hạ, ngài muốn bất cứ thứ gì đều được, chỉ có Tịnh Tuyết thụy liên là không được, cho dù bắt ta đi chết ta cũng không thể đưa nó cho ngài.” Minh Dương thần quân nhanh chóng lùi về sau, co lại thành một nhúm, khuôn mặt khẩn trương lại kiên định, giống như một người phụ nữ vì bảo vệ trinh tiết của mình, cho dù chết cũng không đầu hàng.

Quân Dạ Hàn lạnh nhạt nhìn y, hơi lùi ra sau một bước. Thấy Quân Dạ Hàn không nói gì, Minh Dương thần quân đang nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại thấy Quân Dạ Hàn khẽ nâng tay, dùng một ngón tay chỉ về phía y.

“Nếu đã muốn như vậy, vậy thì ngươi có thể chết.”

Dứt lời, hào quang chói mắt liền xuất hiện, phát ra từ đâu ngón tay của Quân Dạ Hàn, chớp mắt đã biến thành một mũi kiếm lao thẳng về hướng Minh Dương thần quân.

Minh Dương thần quân hoảng sợ, không ngờ Quân Dạ Hàn nói giết là giết thật. Mở mắt thấy mình đã không còn đường trốn tránh, y vội vàng nâng tay, nhanh chóng biến ra một chiếc hộp tỏa ra hào quang bảy màu.

“Bệ hạ, cho ngài…”

Mũi kiếm mạnh mẽ chỉ cách Minh Dương thần quân không đến một ngón tay chớp mắt tan biến, theo đó là chiếc hộp trong tay y. Minh Dương thần quân nhìn chiếc hộp xinh đẹp vốn thuộc về mình, lúc này lại nằm gọn trong tay Quân Dạ Hàn, ánh mắt lập tức tràn ngập hối hận đau đớn.

“Tịnh Tuyết thụy liên xinh đẹp của ta a, chủ nhân của ngươi không thể bảo vệ được ngươi, để ngươi rời đi, ta thực sự đau lòng đến chết a…” Mất đi thứ quý giá ngang với sinh mệnh của mình, Minh Dương thần quân cũng không thèm để ý đến Quân Dạ Hàn, lập tức khóc lớn.

Vì sao y lại thích hóng chuyện như vậy? Nếu không vì tò mò mà tiến đến, y đã không đánh mất bảo bối quý giá vào tay Thần Hoàng. Đúng, Khuynh Liên quân phi này mới là hung thủ chính, chính là hắn. Nếu không phải vì hắn đưa ra ý kiến muốn làm thần hậu gì đó, thì sao bệ hạ lại không thương tiếc muốn giết chính mình để cướp bảo bối. Lam nhan họa thủy, thực sự là lam nhan họa thủy …

Nghĩ như vậy, Minh Dương thần quân liền nghiến răng nghiến lời nhìn Quân Mặc Li, ánh mắt u oán.

Mà Quân Dạ Hàn, lấy được vật mình muốn cũng không thèm để ý đến Minh Dương thần quân nữa, chậm rãi đi đến bên cạnh Quân Mặc Li.

“Một tiếng sau, đến tẩm cung của ta.”

Lạnh nhạt lên tiếng, Quân Dạ Hàn quay người ròi khỏi ngôi đình. Từ đầu đến cuối, Quân Dạ Hàn chưa từng nhắc đến hai chữ thần hậu, làm cho mọi người không đoán nổi tâm tư của y. Nhìn Quân Dạ Hàn dần dần đi xa, mọi người đều dùng ánh mắt khó lường nhìn Quân Mặc Li.

“Chúc mừng…”

“Chúc mừng…”

“…”

Từng tiếng từng tiếng chúc mừng không hề thiện ý vang lên, mà giờ phút này Quân Mặc Li một chữ cũng không nghe lọt, chỉ mỉm cười nhìn Minh Dương thần quân.

“Xin hỏi, Tịnh Tuyết thụy liên là cái gì?”

“Không thể trả lời.” Từng chữ từng chữ nói ra, Minh Dương thần quân tỏ vẻ khó chịu. Y vốn cảm thấy bực mình với Quân Mặc Li vì bảo bối của mình bị cướp, cho nên cũng không thể bình tĩnh mà nói chuyện với Quân Mặc Li được. Phủi phủi hai bên tay áo, Minh Dương thần quân hừ lạnh một tiếng, lướt qua người Quân Mặc Li rời đi.

Thực ra, câu trả lời của Minh Dương thần quân là thực lòng, vì y hiện tại không thể nói cho Quân Mặc Li biết Tịnh Tuyết thụy liên là cái gì. Vì nếu mọi người mà biết được công dụng của nó, thần giới sẽ lại xuất hiện một hồi tinh phong huyết vũ. Hơn nữa lúc này, Quân Mặc Li vẫn là thể xác của phàm nhân, biết càng ít càng tốt.

Minh Dương thần quân làm vậy cũng không phải vì bảo vệ Quân Mặc Li, mà là vì chính y. Nếu hôm nay y nói lung tung, khiến Quân Mặc Li bị thương tổn, y nhất định sẽ phải gánh chịu cơn thịnh nộ của Thần Hoàng. Nghĩ đến Thần Hoàng, Minh Dương thần quân đã cảm thấy hai chân phát run. Vừa rồi, nếu không phải y phản ứng mau lấy Tịnh Tuyết ra, bây giờ nhất định đã biến thành bụi bặm trong thiên địa.

Thần Hoàng vô tâm, không có trái tim, tuy rất mạnh nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm. Mà giờ đây, Thần Hoàng giống như có nhân tính, có cảm xúc, lại làm cho người ta sợ hãi không thôi.

A, không thể nào. Minh Dương thần quân cười nhẹ một tiếng, tự giễu cợt bản thân. Thần Hoàng thực sự không có trái tim a, làm sao lại có cảm xúc được. Nhất định là ảo giác của y, ảo giác.

Nhưng mà dù sao, sau này tốt nhất đừng trêu trọc đến y nữa.



Quân Mặc Li nghe được tiếng cười của Minh Dương thần quân ngày càng đi xa, thu hồi ánh mắt, liếc nhìn những vị thần phi vẫn đang đứng xung quanh mình.

“Bệ hạ đang chờ đợi ở tẩm điện, Khuynh Liên xin được rời đi trước.”

Mỉm cười nhìn những thần phi kia, Quân Mặc Li không chờ mọi người lên tiếng, liền đã quay người bỏ đi.

“Đáng giận…”

Khuôn mặt xinh đẹp kiều mị của Linh Dục thần phi trở nên cực kì lạnh lùng, vung tay hất tất cả điểm tâm trên bàn xuống đất.

“Muội muội, cần gì phải tức giận vì một kẻ phàm, tự hạ thấp bản thân mình xuống.” Tố Vân thần phi ôn nhu cười, nắm lấy hai bàn tay đang muốn phá hủy mọi thứ của Linh Dục thần phi, ánh mắt dịu dàng lại trở nên lạnh lẽo.

“Đúng, tỷ tỷ nói rất đúng, muội muội tức giận quá nên hồ đồ.” Khuôn mặt lạnh như băng của Linh Dục thần phi trong khoảnh khắc lại tan thành một hồ nước ấm, nàng cười khẽ một tiếng, vuốt ve tóc của mình, ánh mắt mềm mại nhu tình cực kì.

“Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ trần vô liêm sỉ, không biết tự lượng sức mình mà thôi.” Cẩm Linh thần phi lạnh nhạt ngồi bên cạnh Linh Dục thần phi, dáng người u tĩnh như một đóa hoa lan, cực kì xuất trần. Nhẹ phất tay áo, đống đổ vỡ trên mặt đất biến mất, y mỉm cười nhìn những thần phi khác.

“Nếu hắn không muốn làm thần phi, lại muốn làm thần hậu, vậy chúng ta sẽ làm cho hắn cho dù là thần phi cũng không thể làm được.”

“Thần phi? Hừ, một kẻ phàm nhân hạ tiện lại muốn có được địa vị ngang với chúng ta, nực cười.” Linh Dục thần phi cười duyên nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Cẩm Linh thần phi, nụ cười lại đột nhiên trở nên quỷ dị.

“Cẩm Linh thần phi, Linh Dục đột nhiên phát hiện tên phàm nhân Khuynh Liên kia lúc cười nhẹ, nhìn rất giống ngươi a.” Linh Dục thần phi cười nói.

Nghe được Linh Dục thần phi nói vậy, Cẩm Linh thần phi lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng.

“Chuyện cười này chẳng có gì đáng cười cả. Lúc này ta chỉ muốn biết, các ngươi định làm như thế nào thôi.”

“Còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên chúng ta sẽ không để một kẻ phàm nhân đè đầu cưỡi cổ rồi.”

Ánh mắt trở nên u ám, Linh Dục thần phi vừa nói, vừa nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng ngọc trên cổ tay.

“Chúng ta hợp tác thôi.” Tố Vân thần phi ôn nhu lên tiếng.



Quân Mặc Li nhíu mày nhìn những con đường phân chia phức tạp trước mắt, quyết định rẽ sang một đường khác. Nhưng đi loanh quanh đã rất lâu, hắn vẫn chưa thể tìm được đường ra. Đường ở trên thần giới, thiên biến vạn hóa, nếu như không tìm được quy luật thì sẽ không bao giờ thoát ra được. Cuối cùng Quân Mặc Li quyết định đứng lại, tựa vào lan can đá ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Không đến nửa nén hương thời gian, Lam Thánh Âm xuất hiện ở phía sau Quân Mặc Li, lạnh lùng hỏi.

“Sao lại không đi tiếp?”

“Kiểu gì mà chẳng có người đến dẫn đường cho ta, cho nên cứ từ từ, dù sao cũng sẽ tới nơi.” Quân Mặc Li mỉm cười nhìn Lam Thánh Âm.

“Đi về phía bên trái.” Lam Thánh Âm hừ lạnh một tiếng, sau đó quay người bước đi trước.

Quân Mặc Li chỉ cách y nửa bước chân, thản nhiên đi bên cạnh y.

“Nghe nói hôm nay ngươi lại làm một chuyện ngủ xuẩn? Đúng là không biết tự lượng sức mình.”

“Ngươi đang quan tâm đến ta sao?” Quân Mặc Li mỉm cười nhìn Lam Thánh Âm.

“Ta chỉ không muốn bản thân mình bị ảnh hưởng bởi một kẻ ngu mà thôi, dù sao ta với ngươi cũng có khế ước ràng buộc.” Lam Thánh Âm cười lạnh một tiếng, bước càng thêm nhanh.

“Ngươi muốn dùng thân phận phàm nhân để trở thành thần hậu, đây là điều không tưởng. Ngươi làm như vậy, chỉ có thể nhận lấy cái chết nhanh hơn mà thôi.” Nói xong, y quay sang liếc nhìn Quân Mặc Li. “Có vẻ như ta còn chưa kịp làm gì cả, mà thời gian của ngươi đã hết rồi.”

“Sao ngươi không nghĩ, đây là một sự khởi đầu mới?” Quân Mặc Li cười khẽ một tiếng, mặt rạng rỡ bước theo Lam Thánh Âm.



Tẩm điện của Thần Hoàng cực kì rộng lớn, lại được trang trí hết sức đơn giản thanh lịch. Thần Hoàng lúc này đang ngồi cạnh mép giường, vuốt ve một đóa hoa tỏa ra bảy sắc màu. Ngón tay thon dài của y càng vuốt ve cánh hoa bao nhiêu, thì hào quang của bông hoa càng trở nên sáng chói, ngưng tụ lại bên trong nhụy hoa. Nhìn thấy bông hoa càng ngày càng xinh đẹp, sáng chói trước mắt, khuôn mặt lạnh nhạt vô cảm của Thần Hoàng như bị hòa tan, trong tẩm điện không một bóng người, y nở một nụ cười ôn nhu.

Nụ cười ấm áp giống như ngưng tụ tình yêu vạn năm, thâm tình đến mức làm người ta muốn ngạt thở.

Thần hoáng đứng dậy, nâng một cánh tay lên, chiếc nhẫn đen khắc hoa sen trên tay y phát ra hào quang chói mắt. Hào quang xinh đẹp làm nổi bật lên khuôn mặt xuất trần của y, làm cho nó càng thêm mộng ảo, mê hoặc. Thần Hoàng khẽ cười nhìn chiếc nhẫn, sau đó quay sang nhìn cửa điện, dùng ánh mắt ôn nhu mềm mại ngóng nhìn, chờ mong.

“Bệ hạ, Khuynh Liên quân phi đã đến.”

Lời nói cung kính vang lên, Thần Hoàng ngay lập tức che giấu nụ cười ôn nhu, chỉ trong chớp mắt đã khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt vô cảm.

“Cho phép hắn tiến vào.”

“Vâng.”

Tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, càng ngày càng đến gần, bàn tay cầm Tịnh Tuyết thụy liên của Quân Dạ Hàn càng ngày càng nắm chặt, giống như đang cố gắng kìm nén điều gì.