Mật Ngọt Hương Đào

Chương 37: Mẹ chồng nàng dâu




Chuyển ngữ: Tiểu Sên

Lúc đầu nghĩ tạm thời chưa cần công khai, nhưng a Đào ở Di sơn không có thân thích, mấy năm nay đều nhờ Sơn Trưởng quan tâm, nên với Đình Hòa thì Sơn Trưởng chính là nhà mẹ đẻ của a Đào.

Cô đào một thân một mình gả đến Cửu Nguyên sơn, nếu sau này gặp phải ấm ức thì cũng có người nhà để dựa dẫm. Mặc dù hắn sẽ chăm sóc nàng thật tốt, nhưng chung sống với nhau đôi khi sẽ có cãi cọ, đó là điều không tránh khỏi.

Hắn nói với Sơn Trưởng: "Sơn Trưởng yên tâm, Đình Hòa sẽ chăm sóc a Đào thật tốt."

Lúc này Đình Hòa ở trước mặt Sơn Trưởng không phải là thượng tiên cao quý, hắn muốn Sơn Trưởng yên tâm giao a Đào cho hắn. Sơn Trưởng sửng sốt hồi lâu, vô cùng khiếp sợ.

Sau lại nhìn a Đào đứng cạnh thượng tiên, cảm thấy hai người đúng là xứng đôi vừa lứa.

Hắn sửng sốt hồi lâu, cuối cùng lão lệ tung hoành (*) nói với Đình Hòa:"A Đào được thượng tiên ưu ái, đúng là có phúc. Nhưng con bé... nó đã quen sống tự do ở Di sơn, giờ theo thượng tiên về cũng cần có thời gian thích ứng, mong thượng tiên thông cảm, đừng ghét bỏ nó."

(*)Lão lệ tung hoành: Khóc, nước mắt tung bay

Yêu nhau dễ gần nhau khó, bây giờ nhìn thế nào cũng thấy yêu, chờ khi tỉnh táo lại sẽ luôn thấy khuyết điểm của đối phương.

Sơn Trưởng chưa từng đi ra khỏi Di sơn, nhưng ba tháng nay gặp thượng tiên cùng tiên quân, còn cả Hồng Châu thần nữ cao quý, cũng biết được tiên nhân thiên giới đều tao nhã quý phái.

A Đào ở Di sơn nổi bật, nhưng đến thiên giới sợ cũng chẳng bằng ai.

Hơn nữa với thân phận của nàng, sợ là các tiên nhân cũng coi thường. Gả vào tiên gia hào môn, bên ngoài hào nhoáng bên trong chua xót, ít ai chịu được.

Đình Hòa gật gật đầu, hắn đương nhiên sẽ không ghét bỏ nàng.

Đã vậy, Sơn Trưởng lại dặn dò a Đào mấy câu, nàng lập tức sẽ đi Cửu Nguyên sơn thế nhưng lại chẳng biết cách làm thê tử, có một số chuyện ông không dạy bảo được, nàng không có mẫu thân, đành phải từ từ ngộ ra thôi.

Dặn A Đào mấy câu, phần lớn đều khuyên nàng đừng bướng bỉnh, lo phụng dưỡng phụ mẫu thượng tiên. Nàng hiếu thuận với phụ mẫu, thì hai người họ đương nhiên cũng tốt với nàng.

Sau lại lấy ba thỏi vàng dành dụm suốt mấy trăm năm đưa cho nàng.

Ông nói với A Đào:"Mặc dù Cửu Nguyên sơn không thiếu bạc, nhưng con cứ đi tay không như thế cũng không tốt. Chỗ này cứ coi như của hồi môn, con nhớ cất kỹ để phòng thân."

A Đào nói:"Không cần."

Khuôn mặt nàng lạnh lùng bình thản như thường ngày. Chỉ có Sơn Trưởng biết, mấy chuyện xã giao này nàng vẫn như tờ giấy trắng đơn thuần.

Ông không để ý A Đào từ chối, nhét vàng vào tay a Đào, sau đó dùng bàn tay chai sạn vỗ nhẹ tay nàng, kiên nhẫn nói:"Cầm đi, coi như là tâm ý Sơn Trưởng."

Sau đó cười nói: "Đi đi, mau đi theo thượng tiên, có thể ra khỏi Di sơn là chuyện vui lắm rồi."

A Đào cúi đầu nhìn thỏi vàng trong tay. Nàng luôn ngang bướng, mà Sơn Trưởng cũng cố chấp như vậy, đành yên lặng nhận vàng. Nàng ngẩng đầu nhìn Sơn Trưởng, hỏi: "Sơn Trưởng muốn đi không? Nếu muốn, con có thể..." Nàng có thể nghĩ cách.

Nàng chưa bao giờ chủ động giúp người khác, bây giờ lại muốn giúp Sơn Trưởng. Sơn Trưởng nghe xong liền hiểu ý, cười cười lắc đầu nói:"Ta già rồi, đi ra ngoài làm gì chứ? Hơn nữa bọn nhỏ Di sơn bị tam giới bỏ mặc, nếu ta đi rồi ai chăm sóc bọn nó đây?"

Ông nhìn a Đào, nói: "Đương nhiên Sơn Trưởng cũng thích phong cảnh bên ngoài, con thay ta ngắm kỹ một chút, nếu có cơ hội về thì nhớ kể cho ta nghe."

Nàng là cô đào ít nói, làm sao kể cho ông nghe được?

Hơn nữa Sơn Trưởng cảm thấy nàng không về vẫn tốt hơn. Không quay về, có nghĩa là ở thiên giới rất tốt.

A Đào khẽ ừ một tiếng, sau đó đi ra ngoài cùng Sơn Trưởng.

Thấy Đình Hòa đứng trong viện, áo bào trắng phiêu phiêu, giống như ngày đầu tiên tới Di sơn vậy. Hắn mang tiên huy (*), yên lặng đứng đó cũng tỏa khí chất thanh tao. Thấy a Đào, Đình Hòa giơ tay ra nói với nàng: "Đi thôi."

(*) Tiên huy: Vầng sáng bao quanh người

A Đào đi qua nắm lấy tay hắn. Thượng tiên từ biệt Sơn Trưởng, dẫn a Đào ra khỏi Di sơn.

Sơn Trưởng khoanh tay đứng dưới gốc đại thụ ngàn năm.

Đại thụ tuổi già sức yếu, tóc ông cũng lấm tấm hoa râm, trông càng già yếu hơn nữa. Ngẩng đầu nhìn trời Di sơn, mây mù lượn lờ, tiên huy dần khuất xa, chớp mắt không thấy bóng dáng nữa.

Mặt trời ló dạng, Sơn Trưởng híp mắt, đôi mắt hơi ướt. Ông giơ bàn tay chai sạn xoa khóe mắt, nhìn lên trời cao cười cười: "Đi ra ngoài là tốt rồi, gắng sống thật tốt, Sơn Trưởng sẽ nhớ các con."

Ông xoay người chậm chạp đi ra hậu viện, chuẩn bị hái ít rau dưa nấu cơm cho đám tiểu yêu.

Cửu Nguyên sơn là quý tộc thiên giới, mà Đông Cực đế quân cưới Thanh Loan phu nhân của phượng hoàng bộ tộc, Cửu Nguyên sơn lại càng thêm cao quý. Cả tòa Cửu Nguyên sơn mây trắng lượn lờ.

Bước vào Cửu Nguyên sơn liền thấy năm bước một lầu, mười bước một các; Hành lang uốn lượn như dải lụa, mái hiên cong vút. Trên hành lang còn có tiên tì áo xanh theo thứ tự hành lễ, người người khuôn mặt thanh tú, cử chỉ đoan trang.

A Đào theo Đình Hòa đi vào, cả đoạn đường thấy biết bao hoa thơm cỏ lạ khoe sắc muôn màu không sao đếm xuể, lại có suối chảy róc rách không ngừng, dưới ánh mặt trời lấp lánh.

Có một số tiên tì cấp bậc cao hơn đến hành lễ, thấy Đình Hòa liền hô lên "thiếu chủ", sau đó nhìn về phía a Đào.

Đình Hòa liền nhắc nhở tiên tì, nói:"Đây là thiếu phu nhân."

Tiên tì sửng sốt, lập tức phản ứng lại, cung kính chào thiếu phu nhân.

Đình Hòa cùng A Đào đi vào, Đông Cực đế quân đã ngồi ở trong điện, dẫn a Đào hành lễ xong, Đông Cực đế quân mới nhìn Đình Hòa nói:"Ta đã nhận thư của con rồi, đúng là chuyện vui."

Nói xong nhìn về phía A Đào.

Thấy Đào yêu Di sơn này mặc dù xuất thân thấp kém nhưng đúng là xinh đẹp vô ngần, cũng là cô bé thông minh, chẳng trách nhi tử thích nàng.

Nếu đã lĩnh hôn thư thì chính là người một nhà, liền mỉm cười nói: "Con không cần phải câu nệ, đã là thê tử Đình Hòa thì Cửu Nguyên sơn cũng là nhà con. Đi đường mệt rồi, ngồi xuống uống ngụm trà đi."

Đông Cực đế quân bên ngoài uy nghiêm nhưng đối người nhà lại rất từ ái, hơn nữa a Đào là một cô nương, nghĩ nên quan tâm một chút, đừng để nàng phải chịu ủy khuất.

A Đào nhìn thoáng qua thượng tiên. Đình Hòa liền bảo nàng ngồi xuống.

Một lát sau Thanh Loan phu nhân biết tin liền vội vàng đi đến.

Vừa vào liền thấy con trai cùng Đào kia ngồi cạnh nhau, càng thêm tức giận: "Đúng là hoang đường, sao lại mang dã đào này vào nhà?"

Thanh Loan phu nhân tính tình như vậy, bà trước đây không thích a Đào, đương nhiên giờ nhìn thấy a Đào lại càng không thích

Cứ tưởng rằng thời gian dạy học của Đình Hòa chấm dứt thì cắt đứt liên hệ với cô đào này, chỉ là đoạn sương sớm tình duyên mà thôi, không ngờ đào này lại bước vào cửa!

A Đào nghe Thanh Loan phu nhân nói vậy sắc mặt không hờn giận, nàng xưa nay không phải là người nhẫn nhịn.

Đình Hòa lén nhéo tay nàng, bảo nàng đừng đối nghịch với mẫu thân.

Chỉ lấy cuốn hộ tịch cùng hôn thư ra, nói với Thanh Loan phu nhân:"Con và a Đào đã thành thân."

Nghe vậy, Thanh Loan phu nhân suýt nữa ngất xỉu.

Cầm lấy cuốn hộ tịch Đình Hòa đưa, thấy Cửu Nguyên sơn một nhà ba người nay lại thêm thành viên mới, liền cáu lên: "Ta không đồng ý, Đào này tuyệt đối không thể vào cửa!"

Cầm chặt cuốn hộ tịch muốn xé.

Đông Cực đế quân bước lại khuyên nhủ: "Trước mặt bọn nhỏ đừng nói như vậy."

Trong mắt Đông Cực đế quân thì Đào này đã là con dâu Cửu Nguyên sơn, sau này sớm chiều ở chung, mẹ chồng nàng dâu không thể lúc nào cũng căng thẳng như vậy được.

Ông cầm lấy cuốn hộ tịch trong tay Thanh Loan phu nhân, cất kỹ, lại khuyên: "Ban đầu không phải bà cứ mong Đình Hòa thành thân sinh con à? Bây giờ nàng dâu đã cưới, tôn nhi của bà cũng có rồi, bà nói vậy không phải làm đau lòng tôn nhi à?"

Đông Cực đế quân nhận được thư Đình Hòa, biết hắn lén lĩnh hôn thư, cũng hiểu chuyện này làm quá qua loa, mẫu thân hắn có thành kiến với a Đào, tuyệt đối không chấp nhận. Nhưng vừa nghe a Đào đã có thai 2 tháng, liền cảm thấy có cách thay đổi.

Dù sao có bà nào không thích cháu mình chứ?

Thanh Loan phu nhân cưng 9 đứa cháu nhỏ nhà Dung Lâm như vậy, nếu có cháu ruột chẳng phải cưng đến tận trời à? Từ đó quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng có thể cải thiện được.

Thanh Loan phu nhân vừa nghe, mở to hai mắt.

Đình Hòa hơi đỏ mặt, nhưng dù sao cũng là chuyện vui, liền nói với mẫu thân: "A Đào đã có thai, mong mẫu thân nhận nàng. Mẫu thân còn chưa hiểu gì về nàng ấy, sau này sẽ biết nàng ấy có nhiều ưu điểm thế nào."

Thanh Loan phu nhân nhất thời không nói nên lời.

Đông Cực đế quân kéo bà đi vào thương lượng, nói: "Ta thấy a Đào kia cũng được, mặc dù không hiền lành như a Liên, nhưng trên đời làm gì có nàng dâu nào giống nhau như đúc? Hơn nữa thê tử của Đình Hòa quan trọng là nó phải thích, bà nói có đúng không?"

Thanh Loan phu nhân từng nghĩ, là đời này bà không bao giờ chấp nhận yêu diễm tiện đào kia, nhưng khi nghe tin nàng ta có thai, trong lòng lại có chút dao động.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến hành vi bên ngoài của nàng ta liền không chấp nhận nổi, tức giận nói: "Lấy vợ phải lấy người hiền, Đình Hòa mấy ngàn năm học uổng phí, bị Đào yêu này mê hoặc!"

Đông Cực đế quân lại nói:"Tại bà có thành kiến quá nặng với con bé."

Một Đào yêu nho nhỏ, từ bé không ai quản giáo, có thể lớn lên như vậy đã tốt lắm rồi. Ông nói tiếp: "Con bé ngàn dặm xa xôi mang bụng bầu theo Đình Hòa đến đây, bà lại nói nó như vậy, nó cũng buồn lòng chứ. Suy bụng ta ra bụng người thử xem, bà là trưởng bối, không thể rộng lượng một chút sao?"

Thanh Loan phu nhân liếc ông một cái:"Ý ông là tôi lòng dạ hẹp hòi?"

Ông dám nói phải ư? Đông Cực đế quân vội trấn an bà, ông thành thân với Thanh Loan phu nhân cả trăm ngàn năm, tính cách bà thế nào ông đều nắm rõ như lòng bàn tay, bà là người mạnh miệng mềm lòng, cứ khuyên nhiều hơn là được, ông nói tiếp: "Đình Hòa đã lĩnh hôn thư rồi, nếu bà cứ ngăn cấm, bắt Đình Hòa cùng kia tiểu Đào yêu kia ly hôn, bà muốn Đình Hòa thành người bỏ vợ à?"

Thanh Loan phu nhân thích con dâu hiền lành, tư tưởng đương nhiên cũng bảo thủ, làm sao chấp nhận con trai vĩ đại của mình mang tiếng xấu như vậy.

Nhưng nghĩ đến Đào yêu kia, lại thấy không cam lòng.

Lại nghe Đông Cực đế quân nói:"Vả lại con cũng đã có rồi, không lâu nữa là sinh, bà muốn trơ mắt nhìn tôn nhi lưu lạc bên ngoài, bị người ta ức hiếp sao?"

Câu này đánh vào điểm yếu của Thanh Loan phu nhân.

Đào kia nhìn yêu diễm, không ngờ lại tốt sinh dưỡng như vậy, nhanh thế đã có thai.

Suốt mấy ngàn năm, sao bà không mong ngóng tôn nhi chứ? Lại thấy Dung Lâm cùng A Liên sinh đứa này tới đứa khác, nhìn sang con trai nhã nhặn hiền lành của mình lại thêm muộn phiền.

Thanh Loan phu nhân hơi dao động, nhưng ngoài miệng vẫn còn bất mãn.

Liền cúi đầu nói:"Đào này hành vi phóng đãng, ai biết được đứa nhỏ kia là của người nào chứ? Đến lúc đó sinh dã loại, Đình Hòa lại mang danh đổ vỏ cho kẻ khác à?"