Mật Ngọt Trong Mắt

Chương 47: C47: Chương 47




Mấy ngày liên tiếp Hà Xuyên không có gặp được An Cửu. Điều này khiến cho cô có chút lo lắng. Cô có hỏi quản gia thì ông ta chỉ đáp rằng An tiên sinh có công chyện đi Pháp mấy hôm.

Đi Pháp sao? Nhưng mấy ngày nay, Hà Xuyên gọi cho An Cửu bao nhiêu cuộc mà có được đâu. Cô chưa từng thấy hắn có hành động kỳ lạ này nên trong lòng thấp thỏm không yên.

Lại thêm việc ba nằm viện, Hà Xuyên phải liên tục chạy quay lại để thay anh trai chăm ba.

Đã mấy ngày mà ba cô vẫn không có dấu hiệu gì hết giận. Hà Xuyên rất khó xử, bởi vì cô chưa từng thấy ba mình giận lâu như thế.

Vì mang thai nên gần đây cô ốm nghén liên tục, cứ hễ động đũa là lại bắt đầu chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc tháo. Quản gia thấy vậy thì cho người đổi món liên tục nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.

Sắc mặt của Hà Xuyên tái xanh, lắm lúc đến viện thăm ba mà cảm giác cô sắp ngất đến nơi.

Hôm nay như mọi khi, Hà Xuyên đến viện để thay Hà Tuyên. Khi cô bước vào, đúng lúc ba cô cũng dùng bữa xong.

Hà Xuyên theo thường lệ đi lấy thuốc cho ba uống.

Có điều, hôm nay Hà Tiêu lại không có phản ứng dữ dội như mọi lần. Sau khi uống thuốc xong, ông thở dài rồi nhìn đứa con gái của mình cất giọng.

- Dạo này con gầy đi nhiều rồi. Ốm nghén sao?

Ban đầu Hà Xuyên có chút giật mình, nhưng ngay sau đó, cô nhận ra rằng ba tuy giận nhưng thực chất rất vẫn rất quan tâm đến cô.


- Mới đầu thai kỳ nên bị vậy. Con cũng tiện đi khám rồi, bác sĩ nói qua mấy tháng nữa sẽ đỡ hơn.

- Như vậy là không ăn uống được gì nhiều sao? Gầy như vậy rồi.

- Con không sao đâu ba.

Hà Tiêu thở dài.

Bất giác, ông vươn tay đặt lên đầu con gái. Mặc dù vẻ mặt vẫn uy nghiêm nhưng lời nói lại là theo 1 hướng khác.

- Mấy ngày hôm nay ba đã suy nghĩ kỹ rồi. Nếu ba cứ cố chấp cấm cản, cũng không thể khiến con và đứa bé trong bụng con hạnh phúc được…

- Ba à…

- Ba muốn nói chuyện riêng với chồng con. Bảo nó đến gặp ba.

Ngay khi Hà Xuyên định nói gì đó thì Hà Tiêu liền nói tiếp.

- Đây là giới hạn của ba. Ba chỉ có mỗi con là con gái duy nhất thôi. Chừng nào người đàn ông đó không đứng trước mặt hứa với ba sẽ bảo vệ và chăm sóc cho con cả đời thì ba sẽ không thể yên tâm được.

Nghe ba mình nói vậy, Hà Xuyên cũng chỉ biết vâng dạ gật đầu.

Dạo gần đây cô không thể liên lạc được với An Cửu, giờ làm sao để hắn đến đây nói chuyện với ba cô?

Cô ở lại viện đến tối mới trở về biệt thự.

Trông thấy quản gia, Hà Xuyên lại tiếp tục dò hỏi tin tức của An Cửu, nhưng kết quả vẫn không có gì khác, quản gia cũng không biết. Thế là Hà Xuyên liền đi dò hỏi số điện thoại của Trần Thanh Khải. Mãi lúc lâu sau, cô mới có thể liên lạc được với anh ta.

Mà Trần Thanh Khải lúc này vừa mới xong việc, đang định trở về nghỉ ngơi thì nhận được cuộc gọi từ số lạ. Anh chỉ hơi nhướng mày rồi bắt máy.

Hà Xuyên ở đầu dây bên kia lập tức lên tiếng trước.

- Trần Thanh Khải, anh có biết An Cửu đang ở đâu không?

Trần Thanh Khải nghe vậy thì đáp.

- Chồng cô sao cô lại đi hỏi tôi?


- Mấy ngày nay tôi không liên lạc được với An Cửu… Tôi cứ tưởng anh biết chứ…

- Không liên lạc được sao?

Trần Thanh Khải bắt đầu suy nghĩ.

An Cửu chưa từng đột ngột biến mất mà không nói cho ai biết như thế. Chuyện này có gì đó không đúng lắm. Mà nếu như vậy thì chỉ có 2 trường hợp. Một là An Cửu gặp nguy hiểm, nhưng điều này là rất khó bởi vì thế lực của An Cửu bây giờ rất lớn mạnh. Còn thứ hai thì chỉ có khả năng An Cửu tức giận chuyện gì đó, biến đi đâu mất mấy ngày, dù có muốn cũng không thể tìm được, trừ khi nào hân bình tĩnh trở lại thì thôi.

Là bạn của An Cửu bao nhiêu năm, đương nhiên Trần Thanh Khải hiểu rất rõ thằng bạn thân này của mình.

Khả năng cao An Cửu rơi vào trường hợp thứ hai.

Nghĩ đến đây, anh ta liền hỏi.

- Dạo gần đây cô và An Cửu cãi nhau không?

- Không có.

- Vậy thì lạ nha… Thôi, cô cứ bình tĩnh đi, để tôi thử liên lạc lại với An Cửu xem sao.

- Vậy tôi nhờ anh nhé, nếu có chuyện gì thì hãy liên lạc với tôi.

Sau khi tắt máy, Hà Xuyên thở dài. Cô đi tắm rửa rồi đi xuống dùng bữa tối mà quản gia đã kêu người chuẩn bị. Vẫn như mọi hôm, cô chỉ ăn được 1 chút ít vì ốm nghén.

Thấy cô bị nặng như vậy, quản gia lo lắng rồi kêu người đem cho cô bát cháo sườn đã chuẩn bị sẵn.


- Phu nhân, dạo gần đây tôi thấy cô ăn không được nên đã thay đổi món liên tục… Nhưng vẫn cho người nấu cháo dự phòng. Phu nhân hiện đang mang thai, không nên để bụng đói.

Hà Xuyên cảm động, nhìn quản gia rồi nói.

- Cảm ơn ông.

- Đây là nghĩa vụ của tôi thưa phu nhân.

Cuối cùng cũng dùng bữa xong, Hà Xuyên mới thấy thoải mái 1 chút.

Có điều, cháo còn chưa tiêu thì có mấy vị khác không mời mà đến. Đó là mẹ chồng con dâu Trương Nguyệt và Mộc Ái.

Vừa mới được quản gia dẫn vào, Mộc Ái đã lập tức đi về phía của Hà Xuyên mà hất hàm.

- Ô, cô dâu mới cưới vẫn mặt dày ở lại cái căn biệt thự này sao? Cứ tưởng đến đây không có ai chứ? Vẫn còn muốn làm “bà trẻ” của tôi cơ đấy.

Hà Xuyên nghe thế thì nhíu mày. Mỗi lần mẹ con nhà này xuất hiện thì y như rằng là sắp có chuyện này ra.

Cô nở nụ cười chế giễu, không kiêng nể gì mà đáp lại.

- Tôi không có tư cách nhưng đứa bé trong bụng tôi có tư cách thì sao? Tôi mới cưới đã mang thai, còn hơn loại người phụ nữ cưới bao lâu mà vẫn chưa có con. Sợ rằng ai đó là “gái độc không con” đấy!