Mật Thám Nương Tử

Quyển 4 - Chương 14: Đảo chủ thành đảo




Phương Diệu Tổ nói rất đúng, nàng hiện tại không có chỗ để đi, lúc mưa gió sắp tới, tránh trong Thần nữ điện nguy nga này cũng tốt 

Ngô Mỹ Nhân nói rất đúng, nếu trong lòng do dự thì vẫn còn không tha, muốn buông tha thì trước hết phải tìm được thứ nàng không tha.

Trong lòng Phó Lệnh Nguyệt trở nên lạnh nhạt

Nay thiên hạ không thái bình, ngày có trộm cướp, đêm có tặc, không có gia thế để dựa, thân lại mang hoài bích, nàng muốn tự do đơn giản chỉ có thể là vọng tưởng, chi bằng ở lại đây xem xét, đợi thiên ổn định lại rồi tính.

Mấy tháng này triều chính rối ren, đối với Phó Lệnh Nguyệt cũng là một chuyện tốt, cả Nhiếp chín vương lẫn Thái hậu đều không có tâm tư đi thử nàng.

Phó Lệnh Nguyệt nhàn nhã tự đắc, thành thạo sắm vai Thần nữ. Vô dục mới bền, nàng hiện tại đã vô cầu cũng không có gì phải ngại. Thế gian tranh chấp, đấu đá quyền lực, nàng chỉ cần xem diễn là được, dù cuối cùng ai làm hoàng đế cũng không ảnh hưởng gì tới cuộc sống làm Thần nữ của nàng.

Một số ít người biết bí mật đã bắt đầu tung tin đồn trong dân gian rằng lúc diệ quốc, Lương đế đã đem toàn bộ kim khố cất giấu, nay Đại Tề quốc khố trống rỗng, không thể trả nổi quân phí. Binh bộ liên tục khất nợ quân lương, các Đô đốc phủ ở bên ngoài bắt đầu cắt đất tự lập.

Lại thêm một tin tức khác, chính là lúc tế thiên vào cuối năm, Thần nữ sẽ chiêu cáo thần triệu về kim khố bảo tàng của Lương đế, mà người cuối cùng trong Thất Tinh Bắc Đẩu, người thủ mộ Dao Quang cũng chính là người canh giữ bảo tàng.

Lúc mới nghe được lời đồn, Phó Lệnh Nguyệt tưởng Lý Thành Khí bất đắc dĩ mới đưa danh hào Thần nữ của nàng ra để ổn định quân tâm. Nào ngờ trong một đêm thu, Nhiếp chính vương Lý Thành Khí đột nhiên xuất hiện trong Thần nữ điện, hồ nghi hỏi nàng về nơi phát ra lời đồn.

Không ai hảo tâm giúp hắn trị quốc, điều này thì Lý Thành Khí hiểu hơn ai hết.

Trong lúc bấp bênh thế này lại cố tình miêu tả Dao Quang sinh động như vậy, làm cho người ta nghĩ thế nào cũng thấy quỷ dị

Phó Lệnh Nguyệt cũng là người bị động, đối với chuyện này, nàng không thể giúp gì cho Lý Thành Khí. Hai người nhìn nhau rồi cùng thở dài.

Phó Lệnh Nguyệt có dự cảm, Dao Quang xuất hiện sẽ là một âm mưu rất lớn.

Phương Diệu Tổ nói rất đúng, khôi tử tiêu sinh, rất có cảm giác soán vị. Nhất là khi viên tinh cuối cùng xuất hiện, làm cho người ta có cảm giác bị chi phối, vị sắp đặt

Nàng chỉ tinh tế suy nghĩ một chút liền thấy lạnh cả người. Người phía sau màn mà Phương Diệu Tổ nói lại muốn làm gì?

Mười lăm tháng mười, tiết hạ nguyên.

Hôm nay là sinh thần của Thủy Quan Đại Đế, thiên quan chúc phúc, đặc xá thiên hạ, thủy quan giải ách. Triều đình cũng hoãn án tử hình, dân gian thì tiến hành các hoạt động hiến tế vong linh, cầu phân ưu giải hạn. Sáng sớm, Phó Lệnh Nguyệt đến thần đài chủ trì lễ hiến tế xong, lại nghe cung nữ bẩm báo có Hữu quân Đô đốc Viên Li yết kiến

Viên Li đột nhiên tới cửa, vào lúc này Viên Li lại chủ động tìm nàng? Phó Lệnh Nguyệt đầu tiên là cả kin, sau đó là e ngại. Nàng càng tin phán đoán của Phương Diệu Tổ, sau lưng Viên Li nhất định có một bàn tay sắp đặt tất cả mọi chuyện. Là người sau màn sao?

Quả nhiên, Viên Li chỉ nói vài câu khách sáo liền đi thẳng vào vấn đề “sư phụ ta muốn gặp ngươi”

Phó Lệnh Nguyệt chấn động nhưng bề ngoài vẫn cố gắng duy trì trấn định, cong khóe miệng nói ‘sư phụ ngươi? Là thần thánh phương nào?”

Viên Li vân đạm phong khinh nói “hắn là di lão của Tiền Lương, địa vị khá cao”

“Vì sao hắn muốn gặp ta?” Phó Lệnh Nguyệt tiếp tục truy hỏi ‘có chuyện gì quan trọng sao?”

“Hắn biết thân thế của ngươi’ Viên Li nhíu mày nói

Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy buồn cười, biểu tình hờ hững ‘chuyện này ta đã biết, không cần dệt hoa trên gấm”

“Sư phụ nói hắn biết điều Triệu Thực không biết’ Viên Li thản nhiên ‘hắn là người biết nhiều nhất còn sống sau biến cố mười năm trước”

Viên Li tuyệt đối là có phòng bị mà đến

Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên chợt nhớ tới Ngô Mỹ Nhân với bọn họ là một phe. Đúng vậy, sao nàng lại không nghĩ tới bọn họ sao lại không biết được chuyện nàng và Triệu Thực gặp nhau chứ

Phó Lệnh Nguyệt cười lạnh “điều Triệu Thực không biết? bí mật lớn như vậy, hắn muốn trao đổi cái gì với ta?”

Viên Li đưa ra điều kiện ‘để ta đi Lũng Tây. Ta lập tức muốn tới đó”

“Xem ra quốc nạn lâm đầu vẫn có trung thần lương tướng” Phó Lệnh Nguyệt cười mỉa, châm chọc “Viên đô đốc một lòng muốn đến Lũng Tây là muốn chiến hăng hái đẫm máu, thay triều đình lấy lại vùng đất đã mất hay là dưới đất Lũng Tây có gì đó?”

“Nếu ngươi là Lương đế sẽ chôn thứ gì ở Lũng Tây không?’ Viên Li cười khổ ‘sợ không tới lúc chuyển đi đã nuôi béo cho đám thổ phỉ sơn tặc rồi”

Phó Lệnh Nguyệt nóng mặt, đổi đề tài “muốn gặp thì bảo sư phụ ngươi tới đây, thứ cho ta không tiện rời cung”

“Được’ Viên Li sảng khoái đáp ứng ‘thầy trò ta sẽ đăng môn bái yết. Cáo từ”

“Viên đô đốc” ma xui quỷ khiến thế nào mà Phó Lệnh Nguyệt lại gọi hắn ngay lúc hắn xoay người rời đi, chua xót hỏi ‘“lập tức cùng kiều thê yêu tử rời xa khỏi chốn thị phi, trong lòng chắc chắn rất vui phải không?”

“Bản đốc chưa cưới vợ” Viên Li nghiêm mặt, chỉnh lại ‘Thần nữ nương nương nhớ lầm rồi’ nói xong chắp tay rời đi

Phó Lệnh Nguyệt ngồi trong Thần nữ điện vắng vẻ, tâm tình cực kỳ không tốt. Càng mất đi, nàng càng không cam lòng buông tay. Là thứ tình cảm gì, nàng không thể nói rõ được.

Chạng vạng, cung nữ bẩm báo Hữu quân Viên đô đốc mang theo hoa tượng đến

Phó Lệnh Nguyệt run lên, vội chạy ra xem.

Phía sau Viên Li, ngoại trừ Hải Thanh cùng thị vệ, còn có mấy hoa tượng tuổi tác khác nhau, mặc xiêm y vải thô. Nàng đánh giá một vòng, không hề phát hiện trên mặt mấy hoa tượng có dấu vết dịch dung.

Phó Lệnh Nguyệt bất động thăn sắc cho cung nhân rời đi, cùng Viên Li chậm rãi đi sâu vào trong hoa viên

Viên Li cũng cho tùy tùng lui xuống, chỉ mang theo một thị vệ lạ mặt, thong thả đi về phía trước

“Các ngươi nói chuyện đi, ta đi hít thở không khí một chút’ thanh âm của Viên Li rất nhẹ

Phó Lệnh Nguyệt dừng bước, bất khả tư nghị nhìn thị vệ kia. Không hổ là sư phụ của Viên Li, biết lợi dụng tư duy người ta như thế

Thị vệ kia hàm hậu cười, từ từ cởi bỏ lớp ngụy trang trên mặt

Mắt, mũi, miệng kia…Phó Lệnh Nguyệt nhìn không chớp mắt, đột nhiên che miệng, sợ hãi xen lẫn kinh ngạc hô lên “là ngươi?”

Lão giả này chính là đảo chủ cổ quái ẩn cư nơi Thành đảo ở Kiến Dương, cũng chí là người dùng Mê hồn võng vây khốn nàng ở Thành đảo.

“Nha đầu, lại gặp mặt’ lão nhân kia cười tủm tỉm, chào hỏi

‘Ngươi…”Phó Lệnh Nguyệt rốt cuộc hiểu được vì sao Viên Li lại nhận ra Băng kinh nha

“Ta họ Trương, tên Kê’ lão nhân kia rất có lễ tiết ‘Thần nữ nương nương, ngài có thể gọi ta là Đảo chủ cũng có thể gọi là lão nhân”

Phó Lệnh Nguyệt có rất nhiều nghi hoặc “hèn chi ngươi lại đưa Băng kinh nha cho ta, thì ra là có âm mưu”

“Chỉ có thể nói trong hồng trần cuồn cuộn, ngươi và ta có duyên’ Trương Kê không chút hoang mang, vuốt râu nói ‘là ngươi tự mình đến trước mặt ta, đây chính là duyên phận”

Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy huyết mạch toàn thân sôi trào, tức giận vô cùng. Đúng, là chính nàng tự đưa tới tận cửa. Trách không được lão nhân này bắt mạch cho nàng xong liền đưa nàng Băng kinh nha, thì ra là nàng tự chui đầu vào lưới. Từng chuyện, từng chuyện sau đó đều do hắn âm thầm dẫn hướng cho nàng: Băng kinh nha,Viên Li, Thất Tinh, Khai Dương, nguyên thiền…

“Đảo chủ đúng là dụng tâm lương khổ, suy nghĩ sâu xa” Nàng nghiến răng tán thưởng

‘Chuyện này có là gì” Trương lắc đầu “chẳng qua muốn nhờ ngươi giúp một việc, dù sao đối với ngươi cũng có lợi. Chúng ta hợp tác, cùng thắng”

‘Xin hỏi đảo chủ, ta có lợi gì” Phó Lệnh Nguyệt châm chọc “ta cũng không hiếm lạ vị trí Thần nữ, đừng nói đây là chỗ tốt của ta”

“Thanh Loan và Triệu Thực lúc trước đúng là muốn dùng ngươi để bày âm mưu” Trương Kê thản nhiên nói tiếp ‘ngươi cũng biết, nguyên nhân bọn họ thất bại là vì cuối cùng chúng ta đã thay đổi phương hướng”

‘Đảo chủ để ta rời khỏi hang hổ lại chui vào hang sói,chẳng lẽ ta nên cảm động rơi nước mắt, dập đầu cảm tạ?” Phó Lệnh Nguyệt cười lạnh ‘đừng cho là ta không biết, Đảo chủ ngài cũng không phải Bồ Tát, cũng gài ta vào bẫy, nhưng ngài có lòng tham lớn hơn, kế hoạch của ngài sợ là người thiên hạ đều không biết “

‘Thần nữ nương nương quá khen” Trương Kê mặt không đổi sắc “lão phu đương nhiên là mưu việc đại sự nhưng là chuyện lão phu cần Thần nữ nương nương làm chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi”

‘Cho dù là nhấc tay chi lao thì ta dựa vào cái gì phải nhất định giúp các ngươi làm việc?” Phó Lệnh Nguyệt khinh thường nở nụ cười “còn không biết là địch hay bạn, có thể tùy tiện ra tay sao? thế đạo hiện nay, chắc sẽ không có ai vô tư đi giúp người khác đâu”

‘Lão phuc ho ngươi thánh vật Băng kình nha, ngươi cũng nên hiểu giá trị của nó’ Trương Kê vuốt râu cười “thành ý đã đưa ra trước ah”

“Cũng để ta giúp lệnh đồ trị bệnh, còn nói nghe hay lắm” Phó Lệnh Nguyệt cười lạnh, phản bác ‘vô hậu vi đại ah”

“Tốt” Trương Kê vuốt cằm, hắn thật không đấu võ mồm lại Phó Lệnh Nguyệt ‘vậy hôm nay lão phu liền bàn điều kiện với Thần nữ nương nương” hắn giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ quỷ dị

“Mời nó, xem bản điện có hứng thú hay không đã” Phó Lệnh Nguyệt cũng làm giá

“Cái này có thể giúp ngươi khôi phục trí nhớ’ Trương Kê cười tủm tỉm, lấy trong tay áo ra một túi gấm màu đỏ “ngươi đã biết điều kiện của lão phu. Thế nào, có đổi không?”

“Thuốc này không giả chỉ là không đủ liều đúng không?” Phó Lệnh Nguyệt trào phúng “nếu không, ta dùng rồi, ngươi lại lấy cái gì trong tay để ép ta thực thi hứa hẹn?” thật buồn cười, lão nhân này cũng không ngẫm tới thân phận trước kia của nàng, ám nhân của Triệu gia đại viện dễ dàng để hắn trêu chọc sao? dùng chiêu thức như thế để đến gạt người, thật buồn cười”

‘Nếu lão phu đã có thể mưu tính đại sự đương nhiên có pháp bảo trong tay” Trương Kê đã dự liệu trước, không chút hoang mang đáp “đây là toàn bộ giải dược, ăn xong sẽ lập tức có hiệu quả. Bởi vì thuốc năm đó khiến ngươi mất trí nhớ là do chính tay lão phu điều chế, đương nhiên lão phu sẽ có giải dược”

Phó Lệnh Nguyệt cả kinh, đúng như những gì Triệu Thực nói, năm đó khi nàng tới chỗ hắn thì ma ma kia đã cho nàng uống thuốc mất trí nhớ

“Thật xin lỗi Đảo chủ, hiện ta không có hứng thú với thuốc này’ nàng quyết đoán cự tuyệt “chuyện đã qua cứ để nó qua đi, chuyện nên biết ta cũng đã biết, không cần phải nhớ lại, chẳng có ích gì”

‘Lời ấy sai rồi’ Trương Kê cười lắc đầu “trí nhớ đối với con người rất quan trọng, tỷ như nói nếu có người nói cho ngươi biết chỗ của mẫu thân ngươi, ngươi làm thế nào để phân biệt thật giả”

Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc, nghiêm mặt nói ‘song thân ta đã sớm qua đời, thỉnh Đảo chủ đừng đem chuyện này ra đùa”

“Lời của lão phu đương nhiên không phải tin đồn vô cắn cứ” Trương Kê nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm như quỷ nơi địa ngục “Triệu Thực nói cho ngươi là thi thể bị thiêu cháy. Dược ở đây, ngươi ăn xong, rất nhanh sẽ khôi phục trí nhớ, đến lúc đó ngươi sẽ biết ta nói thật hay không. Lão phu không muốn tốn nhiều lời nữa”

“Ngươi biết cái gì? muốn trao đổi cái gì?” Phó Lệnh Nguyệt lập tức cảnh giác

“Lão phu đưa giải dược cho ngươi, ngươi để Viên Li đi Lũng Tây” Trương Kê nâng tay ‘sau khi giao dịch này hoàn thành, chúng ta chậm rãi tiến hành việc thứ hai. Về phần những gì ngươi muốn biết, sau này lão phu sẽ nói với ngươi. An tâm, đừng nóng vội”

Phó Lệnh Nguyệt chậm rãi đưa tay nhận lấy túi gấm

“Được, vụ làm ăn này thành giao” Trương Kê vừa lòng vuốt cằm ‘một lời đã định, lão phu chờ tin của ngươi’ nói xong xoay người rời đi

‘Khoan đã, ta còn muốn hỏi vài chuyện” Phó Lệnh Nguyệt gọi hắn lại ‘ta là ai?”

Nàng phát hiện nghi vấn này hỏi ai cũng không bằng hỏi lão nhân này. Viên Li nói đúng, đây mới là người biết rõ chuyện mười năm trước nhất.

“Những gì Triệu Thực nói với ngươi chính là chân tướng” Trương Kê cười tủm tỉm đáp ‘ngươi là thế thân của Thần nữ mà Lương đế chọn từ trong dân gian”

“Trên người ta xảy quái dị là có chuyện gì?” Phó Lệnh Nguyệt hỏi tiếp

“Có tác dụng của thuốc cũng có…”Trương Kê vuốt râu ‘việc này nói đến rất dài. Năm Thần nữ hai mươi tuổi sẽ dựa theo thần triệu mà tìm ra người kế vị nhưng nào ngờ trước khi hộ pháp tiền nhiệm dựa theo thần triệu đi tìm lại tìm được công chúa trong cung. Cục diện chính trị vốn không ổn nếu lại công khai chọn Thần nữ, đây là điếm báo mất nước. Cho nên Lương đế mới phong tỏa tin tức, giả tạo thần triệu, hưng sư động chúng tìm một tiểu cô nương trong dân gian, đó chính là ngươi. Vì che giấu, Thần nữ tiền nhiệm cho ngươi một ít pháp lực, ngươi cũng dựa theo lời nói và việc làm mẫu mực được một năm nhưng giả vẫn là giả, ngươi bắt chước thế nào cũng không có được thần lực độc đáo của Thần nữ”

‘Vậy sao bọn họ gọi ta là yêu nữ?” Phó Lệnh Nguyệt hỏi chen vào.Dù là thế thân cũng đâu cần nói nàng như vậy

“Bị thần khí mạnh mẽ xâm nhập lại không có tiên cơ ngọc cốt, nảy sinh phản phệ, khiến cho thân thể phàm nhân của ngươi lâu ngày bị dơ bẩn, nhiễm độc’ Trương Kê giải tích “nếu cùng nam tử hoan ái, kích phát đi ra sẽ dẫn tới họa”

“Vậy sao Viên Li có thể dùng ta mà chữa bệnh” Phó Lệnh Nguyệt suýt chút nữa nhảy dựng lên, nói vậy chẳng khác nào nàng là tai họa

‘Lấy độc trị độc’ Trương Kê thản nhiên đáp ‘có thể trị bệnh của hắn, trừ Thần nữ thì là ngươi. Không có gì phải ngạc nhiên, Thanh Loan lúc trước giữ lại ngươi chính là muốn dùng con đường này để giành lấy giang sơn Lý thị, tiếc là Lý Thành Khí quá đa nghi, không làm được gì”

“Ta làm thế nào mới có thể như ngươi bình thường?” Phó Lệnh Nguyệt rất quan tâm tới việc này. Nàng không muốn trở thành yêu nghiệt độc hại thiên hại, không nam nhân nào có thể chạm vào

Trương Kê đáp rất nhanh “rất đơn giản. Tự đoạn gân mạch toàn thân rồi tìm cao nhân nối lại cho ngươi. Khi tự mình động thủ là ổn, chuẩn, mau, ngoan, nếu bỏ lỡ nửa chừng là sẽ thất bại trong gang tấc”

‘Giống như Thanh Loan?’ Phó Lệnh Nguyệt sững sờ

“Không, nàng vì bức độc nên tự đoạn vài chỗ thôi” Trương Kê cười đầy quỷ dị “ngươi tuy nhất thời đặc tội với nàng nhưng nếu ngươi hảo hảo phối hợp với lão phu mưu đại sự, đến lúc đó lão phu sẽ chỉ cho ngươi một con đường thoải mái dễ đi. Lão phu có thể thề”

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Phó Lệnh Nguyệt nhịn không được hét lên “ngươi hưng sư động chúng để yêu nghiệt ta đây trở thành Thần nữ, không phải đơn giản chỉ để ta thả Viên Li đi đúng không?”

“Đương nhiên” Trương Kê không chút hoang mang “hoàng tộc Lý thị của Đại Tề quốc có mối thù không đội trời chung với ta và ngươi. Chúng ta phải báo thù, đồng tâm hiệp lực mà làm. Từ từ rồi ngươi sẽ hiểu”

Đêm nay, trong tẩm cung của Thần nữ không tắt đèn.

Phó Lệnh Nguyệt do dự hồi lâu vẫn nuốt giải dược Trương Kê đưa. Nàng nghĩ nếu giải dược này là viên thuốc mà Kiền giáo thời Tiền Lương dùng để khống chế người thì nàng thà tự sát cũng không để bị người ta quản chế. Dù sao hiện nàng sống cũng không vui, chết cũng có gì đâu. Tuy nhiên không ai không tò mò về quá khứ của mình, nàng cũng thế nên nàng mới uống thuốc này

Phó Lệnh Nguyệt nằm trên giường, chậm rãi nhắm mắt lại. Trí nhớ như sóng triều, từ từ dâng lên

Hình như là lúc nàng năm tuổi, một đám ngươi mặt hoa phục chói sáng đến trước cửa nhà nàng. Nàng đã quên bọn họ nói gì, chỉ nghe tiếng nhạc, tiếng trống vang rền, sau đó nàng rời khỏi cha mẹ. Cha mẹ nàng chỉ là người bình thường, mặt của nàng giống phụ thân, mũi và miệng giống mẫu thân.

Trong trí nhớ lại xuất hiện một điện phủ hoa mỹ, giống y chang Thần nữ điện hiện tại. Có một nữ nhân thanh tú khí chất tiên gia đứng trên đại điện, dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng chăm chú. Đây là Thần nữ tiền nhiệm sao? tiếp theo trên ngọc giai lại xuất hiện một trung niên mặc hoàng bào, xem tuổi tác chắc là hoàng đế Tiền Lương

‘Có thể chứ?’ nam nhân mặc hoàng bào ướm hỏi

Nữ nhân như tiên tử kia thở dài ‘ta không vào địa ngục thì ai vào”