Mật Thám Phong Vân

Quyển 7 - Chương 224: Võ kinh tổng yếu




Đại Định, Kim Quốc.

Đại Định là kinh đô mới, Trung Đô trong "Nhất Đô Tứ Kinh" của người Kim, cách Nam Kinh phủ Tích Tân của Mộc Vương phủ chừng 900 dặm về phía bắc. Đem về hiện đại đại khái nằm ngay phía tây Bắc Kinh.

Ở một địa phương bí ẩn đâu đó bên ngoài thành.

Đây là đại điện, tổng đà Thiên Nhẫn giáo.

Bởi vì là dị giáo Mạc Bắc, cho nên kiến trúc nội thất trong điện có chút khác lạ so với Trung nguyên. Cửa lớn cũng không phải ở phía nam, mà từ phía tây đi vào. Điện rộng rãi chừng năm gian, độ cao chừng ba gian, so với cung điện Hoàng đế có lẽ chỉ kém một chút.

Bên trong điện, một lão nhân đang ngồi trên ghế thủ tọa nhắm mắt dưỡng thần. Khuôn mặt hắn lại nhất thời không thể nhìn rõ ràng ngũ quan. Thoạt nhìn qua, tựa như một lão nhân bình thường gần đất xa trời ngồi đó. Chẳng qua, chỉ cần lưu tâm một chút, liền có thể nhìn ra vết tích sâu sắc của tháng năm trên người lão, ẩn chứa khí thế và sự nguy hiểm tột đỉnh.

Lão là Kim quốc Thiên Nhẫn giáo Giáo chủ, ngoại hiệu "Hắc lão", tên thật không rõ. Chỉ biết ngay cả Kim Hoàng đế Hoàn Nhan Mân gặp lão cũng phải khách khí một tiếng "Hắc lão", chứ không dám xưng hô "khanh gia".

Lão, có thể xem như Kim quốc đệ nhất cao thủ.

Nhân tiện nói, trong mắt người Hán Trung nguyên xưa nay, cái đám Hung Nô Nữ Chân Khiết Đan gì đều là man di thô tục, giỏi lắm cũng chỉ được cưỡi ngựa bắn cung, làm gì có nổi “cao thủ võ lâm” luyện khí luyện thần này nọ.

Chẳng qua, dân tộc nào cũng có võ giả thượng thừa, vấn đề là có cơ duyên gặp hay không gặp mà thôi. Dù sao không phải cao thủ nào cũng rảnh rỗi mà đi du ngoạn ở nước khác, trừ phi trong nước mình đã không còn đối thủ.

Nói riêng “Hắc lão”, 20 năm trước lão lại đã từng vân du Trung nguyên. Nghe nói vì võ công cao cường, nhưng lại khác lạ, cho nên bị võ lâm chính phái Trung nguyên xếp luôn vào Thập Đại Ác Nhân gì đó, lấy hiệu là Thiên Ma.

Lúc này, vẫn trong trạng thái nhắm mắt, Hắc lão dùng tiếng Nữ Chân nói :

- Có tin gì của Hàm Yên hay chưa?

Âm thanh lão không có chút trầm bổng, lại khàn khàn như thể giọng hai ba người ghép vào, bên trong ẩn ẩn nội lực vô cùng thâm hậu.

Một tên Hộ giáo sứ tiến lên chắp tay :

- Bẩm giáo chủ, sau khi xong chuyện ở Đại Danh, bọn thuộc hạ đều vội vàng trở về phục mệnh, có lẽ công chúa hiện vẫn ở Trung nguyên.

Hắc lão lúc này mới mở mắt nhìn xuống, tràn đầy bất mãn :

- Ta đã lệnh cho các ngươi bảo hộ cạnh Hàm Yên đến Trung nguyên, vì sao còn tự ý trở về?

- Bẩm. Đây cũng không phải thuộc hạ tự ý, mà là ý của Công chúa. Công chúa nói về sau đã là chuyện của Thiên Sách phủ, không muốn bọn thuộc hạ ở cạnh nhúng tay vào nữa.

Gã ta trên trán có một vết ấn kí màu tím, sau lưng đeo một cây trượng cổ quái, chính là tên Hộ giáo sứ Ngột Ngạt.

Hắc lão nghe đến hai chữ “Thiên Sách” kia, cũng không truy tội tiếp nữa, chỉ hỏi :

- Vậy bây giờ bên cạnh công chúa có ai bảo vệ?

Ngột Ngạt ngập ngừng :

- Bẩm, có mấy tên bên Thiên Sách, đều là võ sĩ của Mộc Vương gia.

- Hừm, Hàm Yên không biết võ công, Trung nguyên cao thủ như mây, chỉ một đám phàm tục đó thì có ích gì?

- Công chúa vẫn mang theo tấm mặt nạ thần pháp của Giáo chủ, có lẽ sẽ không vấn đề gì.

- Hừm, thứ đó chỉ có thể qua mặt đám bình thường. Nếu như gặp phải cao thủ ...

Ngột Ngạt chỉ biết cười khổ.

Nói đến công chúa Hàm Yên, Ngột Ngạt cũng như rất nhiều hộ pháp thân cận trong Thiên Nhẫn đều có chung một thắc mắc, chính là chuyện võ công của nàng ta.

Nếu nàng ta chỉ là một vị tiểu thư Vương tộc không thôi, không biết võ công cũng không có gì lạ. Nhưng nàng ta lại là công chúa Thiên Nhẫn giáo, là đệ tử cưng của lão giáo chủ, thế nhưng buồn cười là lại chẳng biết chút võ công phòng thân nào, ngay cả khí lực hình như cũng không luyện.

Cái này cũng không phải chỉ đồn đoán, mà ngay cả lão giáo chủ cũng chính miệng thừa nhận.

Ngột Ngạt và giáo chúng cũng biết, vấn đề không phải vì Hàm Yên công chúa thiên tư không đủ. Trái ngược, Hàm Yên công chúa vô cùng thông minh, thậm chí thông minh đến mức thần thánh yêu nghiệt. Những chuyện nàng từng làm ở Kim quốc, ngay cả Hoàng đế Hoàn Nhan Mân cũng phải tấm tắc sợ hãi, đừng nói chi người thường. Có một đệ tử như vậy, lão giáo chủ càng không thể nào không muốn dạy võ công.

Thủ hạ toàn Thiên Nhẫn đều biết Giáo chủ cưng chiều Hàm Yên Công chúa hết mực, chỉ e Công chúa nói lão giết sạch thiên hạ lão cũng sẽ đi làm, thậm chí còn cưng hơn cả Thiếu chủ Nam Cung Bình.

Lão giáo chủ rất muốn dạy tuyệt kỹ cho Công chúa, nhưng nàng lại không muốn học. Nghe nói Công chúa lấy lý do sợ luyện tuyệt kỹ của giáo chủ thì sẽ bị hủy dung, suốt đời che mặt như lão. Chẳng qua cái lý do này có lẽ chỉ do nàng nói cho vui.

Có điều làm đệ tử Thiên Nhẫn, lại là Công chúa, không luyện công phu Thiên Nhẫn làm sao còn tư cách?

Kỳ thực Ngột Ngạt lại biết, công chúa tuy không có võ công, nhưng cũng không hoàn toàn là một nữ tử yếu ớt. Nàng ta ngoài trí thông minh, còn mang trên mình một thứ “dị năng” bí ẩn.

Tốt xấu cũng là Hộ giáo sứ Thiên Nhẫn, Ngột Ngạt biết trong thiên hạ có rất nhiều dị nhân mang dị năng. Tỷ dụ có kẻ có thể đọc tâm người khác, có kẻ di chuyển đồ vật, ăn kim loại vân vân các loại.

Có lẽ chính vì có dị năng, Hàm Yên liền được lão giáo chủ chọn làm công chúa Thiên Nhẫn giáo.

Lúc này, Hắc lão lại hỏi :

- Nghe nói nó đang gặp rắc rối thì các ngươi bỏ đi?

Giọng của lão lại lần nữa vang vọng lạnh lẽo.

Ngay lập tức ở phía sau, đám Hộ pháp đi theo Ngột Ngạt liền toát mồ hôi. Trong chớp mắt đều quỳ xuống hô :

- Thuộc hạ có tội.

Ngột Ngạt vội cứu vãn :

- Chuyện này cũng là chuyện của Thiên Sách, công chúa muốn tra khảo một nữ nhân. Nhưng nàng ta lại luyện qua thần pháp, không thể dùng cách thông thường. Thuộc hạ đã nói với Công chúa về U Minh cung, thuê bọn chúng làm thay.

Hắc lão lại hừ lạnh :

- Ngươi biết Sưu Hồn thuật, sao không giúp Công chúa?

- Bẩm, thuộc hạ trong lúc bảo hộ Công chúa gặp một kẻ địch cũng biết thần pháp, tiêu hao thần lực lên hắn. Điều này thuộc hạ cũng đã nói rõ với Công chúa ...

Ngột Ngạt lấp lửng câu nói.

Kỳ thực, gã hoàn toàn có thể nói hết chuyện của Lăng Phong cho Hắc lão. Ví dụ hắn ta cũng luyện Thiên Ma Truy Hồn Đao, có thân pháp thượng thừa, bên cạnh hắn còn có huynh đệ Cổ tộc gì đó.

Chẳng qua, gã có chút tư tâm.

Hắc lão bỗng gằn giọng :

- Ngươi vừa nói, để Công chúa đến gặp ai?

- Bẩm, U Minh cung.

- U Minh cung?

Hắc lão gầm lên, lăng lệ lạ thường.

Ngột Ngạt lần này thực sự sợ hãi, gã biết mỗi khi Hắc lão có giọng nói này, tức là lão muốn giết người, liền vội vàng nói :

- Thuộc hạ ... vì thần lực hao mòn, lực bất tòng tâm, một lòng muốn giúp đỡ Công chúa ...

- Ngu xuẩn!

“Rào”

Hắc lão gầm lên, vung tay đánh ra một chưởng, Ngột Ngạt lập tức bay ngược ra sau.

...

Lát sau, Ngột Ngạt đã được chúng huynh đệ đem ra ngoài không rõ sống chết, Hắc lão trầm giọng với ai đó :

- Lão Đoan.

- Giáo chủ có gì phân phó.

Một trung niên vẻ ngoài khá ôn hòa chắp tay tiến lại.

Y là Thiên Nhẫn Tả Hộ Pháp vương, Đoan Mộc Duệ.

Trong Thiên Nhẫn giáo, nói về quyền lực Đoan Mộc Duệ chỉ kém Hắc lão. Nhưng nói về võ công y chỉ có thể xếp thứ 3. Cũng không phải có đệ tử nào đó xuất chúng hơn cả Trưởng lão. Mà là trong Thiên Nhẫn ngoài vị trí Giáo chủ còn có một Đại Trưởng lão ẩn mình, nghe nói là bằng hữu của Hắc lão.

Kỳ thực, trong các môn phái khác, thông thường đều có sắp xếp tương tự. Những “Đại Trưởng lão” này có thể nói là dạng ăn không ngồi rồi, đại khái như “giáo sư danh dự”, chỉ việc bế quan tu luyện, trừ phi giáo gặp phải tai họa diệt môn, bình thường đều rất ít lộ diện.

Nói đến cái này, thì Toàn Chân giáo lại có chút thua thiệt. Toàn Chân hiện Giáo chủ đi vắng, ngoài Thất Tử ra không có trưởng lão nào ẩn mình. Cho nên Lục tử bị trọng thương cũng chẳng có ai xuất quan. Dù sao thì, Toàn Chân cũng chỉ mới thành lập chưa lâu.

Hắc lão phân phó Đoan Mộc Duệ :

- Ngươi lập tức thay ta đến U Minh cung.

Đoan Mộc Duệ chắp tay lĩnh mệnh, thấy Hắc lão vẫn lộ vẻ bất mãn, liền khuyên nói :

- Giáo chủ cũng không cần quá lo lắng. Công chúa thông minh ứng biến đều hơn người, có lẽ sẽ không có chuyện gì.

- Đám U Minh cung kia không có gì đáng lo, cái ta lo là đám vong hồn đứng đằng sau chúng. Một khi Hàm Yên bị để mắt ...

Hắc lão cũng đã bình hòa một chút, hạ giọng nói :

- Hàm Yên là nữ hài, ngươi hãy mang theo Thanh Vân, có gì tiện bề chiếu ứng.

- Vâng.

Đoan Mộc Duệ làm người cẩn thận, y lại hỏi :

- Vậy còn chỗ Mộc Vương gia ...?

- Cũng được, đánh tiếng một chút. Có thể hắn sẽ cử thêm người, cứ đi cùng không sao.

Lại nói, công chúa Hàm Yên trên thân có đến ba bốn thân phận, cái nào cũng trâu bò, mỗi khi nàng ta đi đâu làm gì cũng đều động đến rất nhiều người phải lo nghĩ.

Hắc lão nhớ ra gì đó, nói :

- Ta còn nhớ Mộc gia có một tên tiểu tử cũng rất có tiềm năng. Nếu không phải ta đã chọn Bình nhi làm Thiếu chủ, hắn cũng là một nhân tuyển không tệ.

- Giáo chủ nói Hoa Lê?

- Haha, chính hắn.

Hắc lão cười xong, giọng nói bỗng đổi nghiêm trọng :

- Lần này đến U Minh cung, ngoài việc bảo vệ Hàm Yên, ngươi thay ta nghe ngóng một thứ.

- Giáo chủ phân phó!

Hắc lão trầm giọng, mới nói ra 4 chữ :

- Võ Kinh Tổng Yếu.

Đoan Mộc Duệ xem thái độ, có lẽ cũng không xa lạ với thứ này.

Võ Kinh Tổng Yếu, chia làm 18 quyển, nghe nói là chí bảo bao quát võ công từ tận 600 năm trước, thời điểm cái gọi là “võ lâm” đang còn sơ khai. Phàm đã là cao thủ đều sẽ từng nghe đến nó, cũng đều thèm muốn sở hữu được trọn bộ, trở thành đệ nhất.

Đoan Mộc Duệ cũng không lập tức hỏi thêm, đã nghe Hắc lão nhấn mạnh :

- Đặc biệt là tin tức về quyển tâm kinh, Cửu Âm.

- Cửu Âm tâm kinh?

Đến lúc này thì Đoan Mộc Duệ cũng phải nhíu mày.

Hắc lão hạ giọng :

- Cửu Âm là chí bảo luyện khí. 9 tầng Cửu Âm, chính là 9 tầng khí âm của một vong hồn mà ra, không phải là thứ phàm nhân nào cũng có thể đụng vào. Chẳng qua càng như vậy, ngươi tìm nó càng khó tránh đụng độ những kẻ thần bí.

Đoan Mộc Duệ thân là Hộ Pháp vương, có thể coi như cao thủ số một số hai, chuyện bí ẩn trong thiên hạ cũng biết một ít, liền hỏi :

- Giáo chủ nói đến những kẻ kia, phải chăng là ... tướng hồn?

- Nếu thực gặp phải, kể cả cảm thấy chúng yếu ớt, ngươi vẫn phải tận lực hạ thấp thực lực che dấu thân phận. Theo dõi được thì tốt, thấy không ổn thì lập tức vứt bỏ, không cần phải luyến tiếc.