Mạt Thế Bánh Bao Là Nữ Phụ

Chương 172






“Chị cả, người này nói chuyện sao lại ác độc như vậy?” Một người phụ nữ trong đó cả giận nói.

Còn không có chờ chị cả các cô nói chuyện, bên cạnh đã có người lạnh lạnh nói, “Phiền toái đều là tự mình tìm tới, tôi khuyên các cô ngừng nghỉ một lát, đừng chờ đến khi không có cách nào có thể khống chế được.


Người nói chuyện là một vị độc hành, người đàn ông này để râu thật dài, căn bản không nhìn ra diện mạo hắn.

Tần Hiểu Nguyệt cười nhẹ, Tiêu Thần vỗ vỗ tay cô, “Vợ, có gì thú vị, nói nghe một chút!”
“Thần, có nơi có người quả nhiên có giang hồ.


” Tần Hiểu Nguyệt vui vẻ nói, hiện tại bọn họ ở chỗ này không phải giống như quán trà giang hồ thời cổ đại sao?
“Nói như vậy, hình như cũng đúng!” Tiêu Thần nhìn quanh bốn phía, sau đó gật gật đầu, quả nhiên là như thế a!
Giang hồ! Khiến người hướng tới cỡ nào! Lại nói trong lòng moiix người nam nhân đều có một ước mơ võ hiệp, trong đó cũng bao gồm Tiêu Thần.

Cũng không biết là vị khách độc hành kia nói trúng tim đen của những người phụ nữ này hay là nguyên nhân gì khác, những người đó cũng không tiếp tục đến tìm phiền toái, cũng không nói câu gì làm người khó chịu nữa.

Đêm càng ngày càng đen, quán ăn này tuy rằng có tầng hai, nhưng người dưới lầu cũng không có ý đi lên, nhưng những người tham gia quân ngũ nói, buổi tối có bọn họ trực ban, để mọi người yên tâm.

Lời này tuy rằng nói như thế, nhưng vẫn không có người lên tầng như cũ.

Lúc này chỉ có Tần Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn Tiêu Thần một cái, sau đó từng người đi lên tầng, dù sao cô có không gian, hơn nữa bốn bảo bối nhà cô đều ở trong không gian.

Tiêu Thần cũng đi theo lên tầng, Lục Tử bọn họ nói cảm ơn với những quân nhân đó, sau đó cũng đều lên tầng tìm phòng nghỉ ngơi.

Tần Hiểu Nguyệt cùng Tiêu Thần khóa cửa xong thì đi vào không gian, hai người ở trong không gian là có thể nghỉ ngơi thật tốt, dù sao thời gian trong không gian rất dài.

Cho dù hai người đều ở trong không gian, Tần Hiểu Nguyệt vẫn chú ý tình hình bên ngoài, nửa đêm trước vẫn an tĩnh.


Tới nửa đêm sau, thì có động tĩnh, chẳng qua động tĩnh này là từ cửa phòng bọn họ truyền tới.

Tần Hiểu Nguyệt cùng Tiêu Thần vốn dĩ đã ngủ một giấc, đang chơi đùa cùng bốn đứa nhỏ, kết quả vừa thấy bên ngoài có động tĩnh, hai người lập tức ra không gian, giả dạng đang ngủ.

Lúc này, cửa bị mở ra, chỉ thấy hai thân ảnh màu đen lén lút tiến vào.

Trong đó một người còn cầm cục đá lớn, dùng sức ném về phía đầu Tần Hiểu Nguyệt cùng Tiêu Thần.

Tiêu Thần ra một quyền, đánh cục đá chia năm xẻ bảy, trong đó phần lớn đều đập vào hai người kia.

“A!” “A!” Toàn bộ người trong quán cơm đều bị bừng tỉnh theo hai tiếng kêu thảm thiết, đặc biệt là hai quân nhân canh gác bên ngoài cũng ra một thân mồ hôi lạnh.

Lúc này, có người đã vọt đi lên, Tần Hiểu Nguyệt cũng lấy ra một cái đèn pha chiếu vào hai người, một người trong đó đúng là người đàn ông say rượu kia, còn một người khác là người phụ nữ nói chuyện chanh chua.

Đi lên có hai người quân nhân, còn có mấy đội người khác.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Buổi tối có người lấy cục đá vào chuẩn bị đập chúng tôi, không nghĩ tới tự đập phải chính mình.

” Tần Hiểu Nguyệt trào phúng nói, cho dù là trực tiếp lấy tính mạng bọn họ cũng không quá đáng.

“Nói bậy, hai người bọn họ chỉ là đi lên nghỉ ngơi.

” Hai người trong đội kia bắt đầu càn quấy.

“Phải không, tôi nhớ tôi đặc biệt đi xuống nói với mọi người, 201 cùng 202 chúng tôi đã chiếm?” Lục Tử lúc này đi đến, một chân đạp lên người đàn ông trên mặt đất, “ Dám nghĩ đến việc xuống tay lão đại cùng chị dâu chúng tôi, không muốn sống nữa đúng không?”
Hai quân nhân kia cũng không nói cái gì, đối với loại chuyện này, bọn họ áp dụng biện pháp sống chết mặc bay.

Nhưng hành động của Lục Tử, làm hai người trong đội ngũ kia nóng nảy, “Uy, anh ấy đều đã bị thương, cậu không thể lại dẫm anh ấy.