Mạt Thế Bánh Bao Là Nữ Phụ

Chương 191: Cảm Giác Mảnh Rừng Cây Bị Người Khống Chế






“Tôi cũng không biết.

” Thượng Quan Vân nhíu mày, hai người phụ nữ này xuất hiện, khẳng định không có chuyện tốt.

Tần Hiểu Nguyệt lạnh lùng đứng một bên, có hai người phụ nữ này ở đây, khẳng định không có chuyện gì tốt.

“Triệu Kỳ, cô tới làm gì?” Tiêu Thần nhìn Triệu Kỳ đang đến gần mình, hỏi.

“Cùng các anh làm nhiệm vụ a!” Triệu Kỳ chớp mắt, tự cho là rất đáng yêu nói.

“Hồ nháo, nhanh trở về đi!” Tiêu Thần trực tiếp cự tuyệt, đùa cái gì vậy, bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản không có khả năng đi chiếu cố người khác.


“Thần ca ca, lần này em cùng Hân tỷ tới, Hân tỷ có dị năng chữa trị!” Triệu Kỳ nói, “Em chủ yếu phụ trách chiếu cố Hân tỷ.


Tiêu Thần lạnh lùng nhìn cô ta một cái, “Vậy cách xa tôi ra một chút là được.

” Anh còn có vợ con cần phải chiếu cố, không muốn bị người khác liên lụy chết.

Triệu Kỳ đứng bên cạnh Hoàng Hân, sắc mặt cô ta âm trầm, lần này cô ta là muốn tới gần Tần Hiểu Nguyệt, nếu có cơ hội, hãm hại cô một phen.

Thượng Quan Vân cũng ở bên cạnh lạnh lùng nói, “Nếu tự mình cũng không thể bảo hộ, nhân lúc còn sớm cút trở về đi.

” Giọng điệu Thượng Quan Vân không tốt, một chút cũng không giữ mặt mũi cho Triệu Kỳ.

Lúc này, người bên quân đội đến đây, quân đội thấy Hoàng Hân cùng Triệu Kỳ cũng không nói cái gì.

Thượng Quan Vân nhìn quân nhân dẫn đội hỏi, “Các cô ấy là chuyện thế nào? Tôi không hy vọng mình bị liên lụy.


“Các cô ấy nói tự mình có thể chiếu cố mình.

” Người quân nhân dẫn đội cũng bất đắc dĩ, dù sao đây cũng là Triệu tướng quân an bài, hắn cũng không có cách nào cự tuyệt.

“Tốt nhất là như vậy, nếu các cô ấy gặp nguy hiểm gì, chúng tôi sẽ không ra tay giúp đỡ.


” Thượng Quan Vân nghiêm túc nói.

“Ân, không có vấn đề, Triệu tướng quân nói, con gái ông ấy không thành vấn đề.

” Người quân nhân dẫn đội nhướng mày, chuyện này hắn cũng là bị bắt buộc, ai bảo quản lớn một bậc có thể áp chết người!
Tần Hiểu Nguyệt bọn họ tự lái một chiếc xe, Thượng Quan Vân cũng ngồi trên xe bọn họ.

Một xe năm người có thể nói là toàn bộ cao thủ trong đội.

Nhưng đội người này lại không cho rằng như vậy, đặc biệt là vị quân nhân kia tự cho rằng mình rất giỏi, đây cũng là lý do vì sao hắn muốn mang theo Hoàng Hân cùng Triệu Kỳ, nếu hắn kiên quyết không đồng ý, Triệu tướng quân sao có thể nhét người vào?
“Hai các cô đến chỗ đó cách năm người bọn họ xa một chút.

” Người quân nhân nói với Hoàng Hân cùng Triệu Kỳ, tuy rằng Triệu tướng quân nói không cần quản hai người các cô, nhưng đó là chuyện không có khả năng, làm đội viên của mình, mình có nghĩa vụ chiếu cố các cô.

“Vì sao?” Triệu Kỳ là đặc biệt muốn tới gần Tiêu Thần bọn họ.

“Bọn họ tóm lại cũng không phải người quân đội chúng tôi, nếu các người gặp nguy hiểm gì, nếu bọn họ đã nói không giúp đỡ thì khẳng định sẽ không giúp đỡ.

” Người quân nhân nhướng mày nói, dù sao lời hắn đã nói, hai người phụ nữ này có nghe hay không không phải vấn đề của hắn.

Đoàn xe đi đường một giờ, đến mảnh rừng cây phía trước, đoàn xe phát hiện người từng đi vào rừng cây kia.

Hắn vừa xuống xe, liền khϊếp sợ kêu lên, “Tối hôm qua chúng nó lại đi khoảng 10 mét.



“Nói thế nào?” Quân nhân hỏi.

“Anh nhìn được quốc lộ kia sao? Quốc lộ đã bị nuốt một nửa, trước ngày hôm qua, chúng nó còn cách quốc lộ bên kia ba bốn mét!” Lúc này người phát hiện đã lộ ra ánh mắt hoảng sợ, mảnh rừng cây này quá khủng bố, tuy duện tích chúng nó không quá lớn, nhưng chúng nó sẽ di chuyển, sẽ ăn người, ai bảo nó không khủng bố?
Tần Hiểu Nguyệt phát hiện trong mảnh rừng cây này hơi thở mộc hệ đặc biệt nồng đậm, cô nhíu mày, vì sao cô lại có cảm giác mảnh rừng cây này là bị người khống chế.

“Nguyệt Nhi, có phát hiện gì sao?” Tiêu Thần lên tiếng hỏi.

“Giác quan thứ sáu, cảm giác có người đang khống chế mảnh rừng cây này.

” Tần Hiểu Nguyệt cau mày nói, này chỉ là cảm giác, không có bằng chứng, nên cô vẫn chưa thể nói.

“Nha? Cô có thể xác định sao?” Thượng Quan Vân hỏi.

“Chỉ là cảm giác, cũng không thể xác định.

” Tần Hiểu Nguyệt bĩu môi, chỉ bằng cảm giác là không có cách nào khiến người tin tưởng.