Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Chương 47: Tạ Tâm Ý Thượng






Lại là một hồi âm mưu tranh quyền đoạt lợi.

Bất kể là Tôn Kính Thành cũng được, Bách Lý Triền cũng được, thắng thua giữa bọn họ kỳ thực đều không quan trọng, tôi chỉ là lo lắng cuối cùng liệu sẽ có lan đến gần đoàn người chúng tôi hay không, thậm chí là dân bản địa ở cái căn cứ này, cái người phụ nữ có lòng tốt nhắc nhở tôi kia, lẽ nào đã sớm biết sẽ phát sinh cục diện như thế sao?
Tôi vâng theo ý tứ Tiêu nằm nhoài trên bàn làm bộ hôn mê, trong lòng nhưng lưu tâm Mặc Mặc một bên khác, lúc nãy nàng say sưa ăn ngon lành rất nhiều.
Bỗng trên eo đột nhiên căng thẳng, cách quần áo cũng có thể cảm giác được da thịt lộ ra từng tia từng tia cảm giác mát mẻ, đó là tôi không thể quen thuộc hơn, nhiệt độ của Tiêu, nàng đem tôi nghiêng người dựa vào thân thể nàng, để tôi có thể dựa vào thoải mái hơn chút, tâm ý săn sóc này so với tiếp xúc trên thân thể càng khiến tôi cảm động mà ngượng ngùng.
Đều nói chi tiết nhỏ là rất có thể đánh động lòng người, hiện tại tôi đối với câu nói này tin tưởng không nghi ngờ.
Không chờ tôi cẩn thận dư vị loại cảm giác đó, trên vai đáp qua một bàn tay to lớn, lòng bàn tay thô lệ khiến tôi rõ ràng này không thuộc về bất luận người nào tôi quen thuộc.

Như vậy, là thủ hạ Bách Lý Triền sao?
Nhiệt độ thấm lạnh làm tôi quyến luyến bên hông lướt xuống, tôi bị người cẩn thận mà chặn ngang ôm lấy, đụng chạm xa lạ cùng với cách mặt đất không trọng làm cho tôi căng thẳng trong nháy mắt rối loạn hô hấp, nhưng lập tức ép buộc chính mình trấn định lại, duy trì trạng thái bình tĩnh.
Tôi bị bỏ vào xe, như là hàng hóa bị vận chuyển, cuối cùng bị đặt ở trên giường mềm mại, lúc này tôi mới phản ứng được, nơi này chính là gian phòng Bách Lý Triền nói tới.
Những người khác đâu? Bị mang tới đâu rồi? Sẽ gặp nguy hiểm sao?
Nhẫn nhịn nghi ngờ, tôi cứng đờ nằm, không dám nhúc nhích.
Bách Lý Triền lệnh người đem mình tôi đưa vào trong phòng, Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri dã.


( lòng dạ của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết)
Tôi tuy rằng tuổi trẻ, nhưng cũng không phải thiếu nữ ngây thơ vô tri, đối với sự việc có thể sắp phát sinh vẫn hơi hiểu biết, trong lòng cũng không khỏi có thêm một tia lo lắng.
Cái người đem tôi tới đã rời đi, trong phòng rất yên tĩnh, nhưng tôi biết, Bách Lý Triền ngay ở chỗ cách tôi không xa lẳng lặng chăm chú nhìn tôi, ngoại trừ hắn đã từng nhắc qua đặc thù cảm ứng của dị năng giả, tôi càng thêm khó có thể lơ là chính là tầm mắt tối tăm sâu thẳm đến từ hắn, trắng trợn mà không hề che giấu, ánh mắt tràn ngập ý đồ mãnh liệt phảng phất là một con rắn độc bơi qua trên da thịt mặt tôi, khiến lông tơ tôi dựng thẳng.
Cũng không còn cách nào chịu đựng loại dằn vặt này, tôi giả dạng dáng vẻ dược hiệu tiêu tan, từ từ mở mắt ra.
Hắn quả nhiên an vị trên ghế cách bên giường không xa, một tay chống đỡ dưới cằm, có nhiều hứng thú nhìn chằm chằm tôi, mặc dù là ôn hòa cười, lại làm cho tôi cảm thấy sởn cả tóc gáy như bị dã thú khóa chặt.
"Cô tỉnh rồi." Hắn lạnh nhạt nói, vẫn là tràn đầy phấn khởi mà nhìn tôi.
"Ừm." Tôi dời mắt, trong lòng nhưng không khỏi nhổ nước bọt: Bất tỉnh cũng bị ngươi làm tỉnh lại !
"An Nhiên, tôi có thể gọi cô như thế được không?" Hắn thay đổi một tư thế, hai tay nắm lấy nhau chống đỡ cằm, ý cười tràn đầy nhìn chằm chằm tôi.
"Đương nhiên có thể." Tôi cứng đờ ngăn khóe miệng cười cợt, nhưng trong lòng lườm một cái: Gọi cũng đã gọi còn hỏi cái gì? Dối trá.
Hắn hiển nhiên rất vui vẻ, dĩ nhiên quen thuộc cùng tôi tán gẫu, vô tình hay cố ý tìm hiểu tình huống cá nhân của tôi, nếu không phải bây giờ tình hình quỷ dị, ngược lại phải khiến người ta cho rằng là hai nam nữ ra mắt trò chuyện với nhau thật vui.
Thấy hắn một chốc cũng không có cái cử động gì khác người, tôi nguyên bản treo lên tâm dần dần hạ xuống mấy phần, không khỏi nổi lên tâm tư nói chuyện, liền càng phối hợp hắn câu hỏi, vừa đến vừa đi một hỏi một đáp, ngược lại cũng duy trì bề ngoài hòa hợp.
Nhưng mà một lát sau, hắn rốt cục vẫn là không nhẫn nại được, dựa vào động tác rót rượu đến gần bên cạnh tôi, tay cũng chạm tới bờ vai của tôi, sau khi tôi tìm cơ hội khước từ, hắn lại chưa từ bỏ ý định dán lại đây, tôi nhíu mày, lại phát hiện mình đã bị hắn chặn ở bên trong góc.
Tôi cả kinh, đang muốn phát động dị năng công kích, nhưng phát hiện mình bị một luồng mạnh mẽ uy thế bao phủ, dĩ nhiên khó có thể nhúc nhích, tay chân không khỏi từng trận lạnh cả người, cho tới giờ khắc này, tôi mới cảm giác được kinh hoảng: Người đàn ông trước mắt này, thật sự là kẻ ác sẽ gây bất lợi cho tôi.


Bởi tôi bất cẩn, để người đàn ông này tìm được cơ hội thực hiện.
Tôi rốt cục bắt đầu sợ sệt.
Ngay lúc tôi dự định liều mạng một lần, cửa bị đại lực phá tan, một bóng người tinh tế dùng tư thái hung hăng tuyệt đối xông vào trong mắt tôi, cũng đồng dạng tàn nhẫn mà bắn trúng trái tim tôi, tinh xảo tuyệt luân dung mạo, tao nhã thong dong khí chất, hơn nữa thời khắc này bộc phát ra lẫm liệt suất khí, tôi bỗng nhiên liền quên mất tất cả mê man, lo lắng, sợ sệt, chỉ còn dư lại sâu sắc quý mến đối với nàng.
—— tôi bị nàng mê đảo
Tôi biết, không còn có người nào có thể giống như nàng mang cho tôi rung động như vậy, đó là một loại không muốn xa rời sâu tận xương tủy, một loại độc giải không xong.
Loại kia ầm ầm đổ nát giống như luân hãm, gọi là tình.
Đón lấy Tiêu, nhưng ở ngăn ngắn trong vòng mười giây quét đi cố hữu ấn tượng tôi đối với nàng, người kia thân thủ nhanh nhẹn, chiêu thức tàn nhẫn đúng là người tôi quen biết sao?
Tôi vẫn cho rằng Tiêu là người bình tĩnh đến lạnh nhạt, nữ nhân nhu hòa nhưng không nhu nhược, nhưng tôi không nghĩ tới nàng cũng có thể trong lúc nói cười tường lỗ biến thành tro bụi dị năng giả, hời hợt liền đem Bách Lý Triền chế phục, tuy rằng quá trình có chút bạo lực, khiến tôi không đành lòng nhìn thẳng.
Tôi không nghĩ ra, lúc nào Tiêu trở nên lợi hại như vậy, thậm chí ngay cả trên người Mặc Mặc đều không có khí thế ác liệt như nàng, cho dù đứng ở sau lưng nàng, tôi cũng có thể cảm giác được khí thế kia áp chế tất cả uy thế, tựa như thân thể đứng ở bên trong băng thiên tuyết địa lạnh lẽo âm trầm, lạnh đến tận xương tủy —— so ra, Bách Lý Triền trình độ căn bản không đáng nhắc tới.
Hay là, tôi thật sự còn chưa đủ hiểu rõ nàng.
Tôi chán nản nghĩ, không khỏi nhẹ nhàng kêu tên của nàng, có thể cho phép tôi gần thêm một ít nữa hay không?
Chỉ là trong nháy mắt, tôi cảm thấy Tiêu khí tức đang không ngừng biến hóa , khi thì bạo như liệt hỏa, khi thì tĩnh như vực sâu, khiến người ta khó có thể nhìn thấu ý nghĩ của nàng, tôi đã không rảnh đi bận tâm Bách Lý Triền chết sống , tôi quan tâm chỉ có nữ nhân trước mắt này, nàng nhìn qua không đúng lắm.
Có thể bản thân nàng đều không có phát hiện, màu mắt nàng mơ hồ lộ ra mấy phần thuần như tửu hồng sắc, mỹ lệ mà lại yêu dã, nguy hiểm rồi lại mê hoặc.

Nàng quay về tôi khẽ mỉm cười, nhắc nhở tôi đi tìm tăm tích Mặc Mặc cùng Ngô đại ca, đồng thời bảo đảm sẽ không đả thương tính mạng Bách Lý Triền, tôi không khỏi thở dài, lẽ nào nàng cho rằng tôi là đang lo lắng Bách Lý Triền sao? Không, không phải như vậy...!người tôi chú ý, từ đầu tới cuối, cũng chỉ có cô a!
Nhưng mà câu tiếng lòng này, tôi lại không thốt ra được.
Xoay người rời phòng, tôi nghiêng tai nghe động tĩnh phía sau—— không có động tĩnh.
Lắc lắc đầu, tôi bước nhanh đi xuống lầu, nhìn lướt qua ba người trên đất kia...!được rồi, là ba bộ thi thể.
Cảm giác bất an cấp tốc kéo lên, tôi khó mà tiếp tục giữ vững tâm thái nhàn nhã, nghe được trong phòng nào đó lầu một truyền đến một chút tiếng vang, tôi không kịp ngẫm nghĩ, đẩy ra cửa —— cảnh tượng sau cửa nhưng hoàn toàn ngoài dự liệu của tôi, khiến tôi lúng túng sững sờ ở tại chỗ, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Không có dự đoán đến nguy tình, cũng không phải thảm trạng làm tôi sợ, mà là một hồi kiều diễm.
Chỉ trong tầm mắt tôi, một đại hán vạm vỡ vô tri vô giác ở một bên, một bên khác nhưng là Mặc Mặc cùng Ngô Phóng Ca, lúc đó, Mặc Mặc đang cưỡi ở trên bụng hắn, nâng gò má của hắn, miệng của hai người đang vững vàng mà dính vào nhau, từ góc độ của tôi nhìn sang, nhanh nhẹn là vừa ra tiết mục nữ lưu manh bất lịch sự với phụ nam đàng hoàng.
Sao, xảy ra chuyện gì?
Nhất định là phương thức tôi mở cửa không đúng!
Nghe được âm thanh tôi đẩy cửa, hai cái kẻ hồn nhiên dưới đất kia rốt cục phản ứng lại, Ngô Phóng Ca trên mặt sượt qua một tia đỏ ửng, như cô vợ nhỏ buông xuống mi mắt, Mặc Mặc nhưng là hốt hoảng luống cuống trợn to hai mắt, sau đó đột nhiên lắc đầu, quay sang tôi lớn tiếng kêu lên: "Tiểu Tiểu tiểu, Tiểu An Tử? Cậu cậu cậu, cậu làm sao sẽ ở chỗ này? Không không không, không phải như vậy, đây là một hiểu lầm! Cậu, cậu nghe tớ giải thích!"
Nếu như lúc nói lời này cậu không phải vẻ mặt đỏ mắt như thế môi còn rõ ràng mang theo thủy sắc, nói không chắc còn có thể có mấy phần độ tin cậy.

Hiện tại sao, nhưng chân thực viết bốn chữ "Giấu đầu hở đuôi" .
"Không cần, tớ liền không quấy rầy các cậu, tiếp tục, tiếp tục ha..." Tôi chế nhạo cười cợt, làm dáng vẻ liền muốn đóng cửa lại, lại nghe Mặc Mặc hét lớn một tiếng, hơi có chút mùi vị thẹn quá thành giận: "Hỗn đản Tiểu An Tử đứng lại cho lão nương!"
Nàng hận hận đập Ngô Phóng Ca một cái, quay sang tôi nói rằng: "Tớ vừa nãy là giúp tiểu tử này làm hô hấp nhân tạo!"
"Ồ ~~" tôi khuếch đại gật gật đầu, nhưng trong lòng không cho là đúng: Lừa gạt tiểu hài nhi đây?

"Ai nha! Vốn đúng là phải cho hắn làm hô hấp nhân tạo, ai biết tiểu tử này đột nhiên tỉnh lại sau đó liền ôm tớ không cho tớ đứng dậy..." Âm thanh Mặc Mặc nói liền yếu đi, phỏng chừng cũng là cảm thấy không quá có sức thuyết phục, lập tức nàng vừa giận trừng một chút Ngô Phóng Ca vẫn cứ nằm ở dưới thân nàng, lúc này đang dùng ánh mắt ẩn tình đưa tình nhìn kỹ nàng, oán trách nói, "Đều do ngươi! Còn nhìn! Nhìn cái gì vậy! Lại nhìn liền đem ngươi ăn tươi!"
"Chỉ cần là cô, tôi đồng ý." Ngô Phóng Ca cười như kẻ vô lại.
"Không biết xấu hổ!" Mặc Mặc mặc dù là mắng, nhưng trên mặt cũng không tự giác cười.
Không chịu nổi bọn hắn hai kẻ không coi ai ra gì ân ái, tôi xoay người nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, nói vậy bọn họ cũng không quan tâm tôi đi hay ở đi.
Vào giờ phút này, tôi cỡ nào bức thiết muốn gặp được Tiêu, rất hiển nhiên, Mặc Mặc cùng Ngô Phóng Ca giữa hai người đã chọc thủng tầng giấy cửa sổ kia, từ như có như không ám muội chuyển thành quang minh chính đại tình cảm, nói không ước ao đó là lừa người.
Tôi không khỏi tự vấn lòng: Vậy tôi cùng Tiêu đây? Lẽ nào tôi cùng nàng liền không có cơ hội sao?
Đánh vỡ chuyện tốt của Mặc Mặc, ngượng ngùng đồng thời cũng để tôi hiện lên một cỗ dũng khí, tôi nghĩ vọt tới trước mặt Tiêu, nói cho nàng tâm ý của tôi; tôi muốn thử một chút, có thể phát sinh kỳ tích như vậy hay không—— tôi yêu nàng, mà nàng cũng vừa vặn yêu thích tôi.
Yêu cầu của tôi cũng không cao, chỉ cần một tí tẹo như thế, so với bằng hữu bình thường càng nhiều lưu ý, tôi liền thỏa mãn .
Chờ tôi trở về phòng ngủ Bách Lý Triền, Tiêu chính đang vệ sinh dao giải phẫu của nàng, lông mi mật như nha vũ ôn nhu thấp liễm, ánh mắt chăm chú, gò má hoàn mỹ khiến người ta tim đập thình thịch.
"Tiêu..." Tôi không kìm lòng được tới gần nàng, không kìm lòng được nỉ non tên của nàng, không kìm lòng được muốn nói ra tâm ý của tôi.
Vẻ mặt của nàng không lại lạnh nhạt, ánh mắt lấp lóe, dường như hàm chứa một vũng xuân thủy.
"Tiêu..." Em yêu thích chị, tôi nhìn chằm chằm hai mắt của nàng, bên trong phản chiếu ra một bóng người căng thẳng, đó là tôi.
"Lão đại! Lão đại!" Đột nhiên vang lên tiếng kêu ầm ĩ đánh gãy thông báo tôi chưa mở miệng, cũng đâm tản đi dũng khí tôi thật vất vả ngưng tụ.
Tôi trơ mắt nhìn Tiêu ánh mắt lạnh lẽo, đứng dậy đem Bách Lý Triền bất tỉnh nhân sự nhấc lên, cảnh giác nhìn cửa, một tay còn không quên đem tôi kéo ra phía sau, thấp giọng dặn: "Cẩn thận."
Tôi yên lặng thở dài, nhưng không khỏi nắm thật chặt tay nàng..