Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Chương 54: Tiêu Thi Thể Ấm Áp






Bạch Tô, danh tự này tôi có chút ấn tượng.
Trước khi tận thế phát sinh, đại tiểu thư điền sản Bạch Thạch cùng con trai độc nhất kiểm sát viện trưởng thành phố Q thông gia bị tiểu báo bát quái lưu truyền đến mức ồn ào huyên náo, tôi từng trên tập san ở bênh viện đảo qua tin tức này —— cô gái trẻ tuổi trên tấm hình kia cùng xác sống mặc áo cưới trước mắt tôi xác thực rất giống.
Nàng xem ra cùng người bình thường không khác biệt gì, nhưng cũng chỉ là xem ra mà thôi.
Chí ít ở lòng bàn tay An Nhiên chạm được ngực nàng trước đây, tôi rất khó nhận ra được trên người nàng có chút sóng tinh thần, liền giống như nàng chưa từng tồn tại —— có thể thấy được năng lực nàng ẩn nấp cùng tôi không phân cao thấp thậm chí còn hơn một bậc.
Nhưng mà chỉ thời gian một cái nháy mắt, tôi dường như nhận biết được nhịp tim đập của nàng, việc đó hầu như là không thể, nhưng một mực lại chân thực phát sinh .
Duy nhất có thể khẳng định chính là, chỉ có khi An Nhiên đụng qua, nàng mới có các loại biến hóa khó mà tin nổi; nhìn vẻ mặt An Nhiên khiếp sợ không tên, nghĩ đến bản thân nàng cũng không rõ vì sao.
Đem nghi hoặc để ở một bên, bất kể là nàng đưa tay dán vào ngực An Nhiên hay là cầm lấy tay An Nhiên ấn ở bộ ngực mình, dưới cái nhìn của tôi đều cực kỳ chói mắt, khiến tôi cũng không còn tâm tư đi phân tích, chỉ muốn bẻ gãy cánh tay của nàng, đem An Nhiên vững vàng mà hộ vào trong ngực.
Hướng về cánh tay nàng nổ hai phát súng, trong dự liệu không bị ảnh hưởng, không biết năng lực hồi phục của nàng ra sao?
Một cái kéo An Nhiên ngăn ở phía sau, tôi mở miệng yêu cầu Kiều Tử Mặc dẫn nàng đi —— chỉ có để An Nhiên rời đi nơi này, tôi mới có thể miễn đi nỗi lo về sau, toàn tâm toàn ý đối phó xác sống còn duy trì mấy phần ý thức nhân loại này —— nói thật, phần thắng cũng không quá lớn.
Không cho nàng cơ hội phản kháng, Kiều Tử Mặc quyết định thật nhanh đánh ngất nàng, đưa nàng mang lên xe —— lôi lệ phong hành* lại đúng thời khắc lấy an nguy của An Nhiên làm đầu, đây là chỗ tôi thưởng thức nhất của nàng.
(* sấm rền gió cuốn)
"Này, đừng chết !" Mặc dù nàng là cười, nhưng vẻ mặt rất chăm chú.
Tôi khẽ cười một tiếng, khoát tay áo một cái, xem như là trả lời, chúng tôi lưu ý xưa nay không phải tính mạng lẫn nhau, mà là phản ứng của An Nhiên—— chọc giận nàng thương tâm, là điểm mấu chốt tôi bất luận làm sao cũng không muốn đụng vào, điểm này, tôi cùng nàng đều là nhận thức chung rõ ràng trong lòng.
Từ tôi đem An Nhiên đoạt lại Kiều Tử Mặc mấy người lên xe rời đi, ngoại trừ mười mấy con xác sống xúm lại tới, Bạch Tô vẫn không có động tác, chỉ là lẳng lặng mà nhìn An Nhiên, thỉnh thoảng quét một chút tôi, trên mặt không có biểu tình quá to lớn, khiến người nhìn không thấu tâm tư nàng —— tôi tuy rằng nắm súng chỉ vào nàng, nhưng trong lòng cũng rõ ràng:
Nếu như nàng thật sự không chịu thả người, coi như trong tay tôi nâng chính là ống phóng rốc-két cũng là chuyện vô bổ.
Xe đi vội vã, sức mạnh mạnh mẽ đâm lăn đi vô số xác sống nỗ lực nhào tới, mặt sau lại lập tức có tân hi sinh nhằm vào, tiền phó hậu kế, liều mình không sợ chết.


Rất nhanh, chiếc Land Rover màu đen liền bị mai một ở bên trong bầy xác sống, không nhìn thấy .
Nhưng tôi biết, bọn họ sẽ không sao, bởi vì vua của những xác sống này —— Bạch Tô cũng không muốn mạng bọn họ.
Xác định người trong xe sẽ không quay lại, tôi ném xuống súng trên tay, chậm rãi đi về phía Đồ Thư Quán, bên trái bỗng nhiên nhào tới một con xác sống thân mang âu phục màu xám bạc nam tính, bên trong viền mắt trống rỗng chỉ còn dư lại thảm đạm tròng trắng mắt, hàm răng ở ngoài phiên còn mang theo tinh hoàng tiên dịch, so với Bạch Tô không biết muốn xấu xí bao nhiêu lần, có thể thấy được đẳng cấp thấp —— đây chỉ là cái không đủ tư cách thăm dò.
Tôi chán ghét thứ kia vẻ mặt dữ tợn, càng căm ghét mùi vị đó, thiên thủ tách ra nó gặm cắn, cũng lười chú ý sách lược, trực tiếp nắm lấy hai vai xác sống kia, cánh tay phát lực, tiếng xé vải vang lên, nó đã bị xé thành hai nửa —— tuy nói trong nháy mắt lùi lại tránh xa vết máu đại bồng bạo khởi, nhưng có linh tinh lấm tấm máu trên y phục của tôi, trong lòng buồn bực, sát ý cũng càng ngày càng bốc lên.
Đơn giản An Nhiên không tại bên người, tôi cũng là không cần ngột ngạt .
Một đường đem xác sống cản đường thanh lý, Bạch Tô chỉ yên lặng đi theo phía sau tôi, không có ý tứ ngăn cản—— tôi biết nàng là đang quan sát tôi, nhưng cũng vô tâm để ý tới, Đồ Thư Quán gần ngay trước mắt, tôi không có quên mục đích của chuyến này.
Sắp bước lên thềm đá một khắc đó, nàng bỗng nhiên chặn ở trước mặt tôi, từng chữ từng chữ nói rằng: "Ngươi không phải xác sống."
Tôi không khỏi nở nụ cười: "Ta không phải."
—— nghiêm chỉnh mà nói, chính tôi đều không thể cho mình một định nghĩa, thật muốn giới định, cũng chỉ có hai chữ
"Quái vật" có thể hình dung đi.
Nàng giơ tay che ngực chính mình, "Nàng để ta, tỉnh táo, cũng làm cho ta...!Đau lòng."
Tôi lạnh lùng nhìn nàng, không nói gì —— tôi biết nàng chỉ chính là An Nhiên.

Nàng cũng không để ý tôi đáp lại, nhíu lại lông mày như là lầm bầm lầu bầu, nhưng như có thêm tâm tình tươi sống giống nhân loại: "Ta, quên rất nhiều chuyện, rất nhiều người, là nàng để ta...!Nhớ tới một chút, hồi ức ...thống khổ."
"A, tỷ như ngươi làm sao sẽ biến thành một con xác sống, " tôi chán ghét vẻ mặt nàng khi nói tới An Nhiên, không nhịn được chế nhạo nói —— cứ việc tôi biết khả năng này sẽ kích thích đến nàng, "Lại tỷ như, ngươi làm sao tiến hóa thành xác sống vương?"
Con ngươi nàng màu đen đột nhiên lui, trong con ngươi bỗng nhiên đặt lên một tầng màu trắng che lấp, nhịp tim đập kia cũng chậm lại đến hầu như muốn đình chỉ, đột nhiên bay lên lệ khí áp bức để tôi theo bản năng ngưỡng ngửa cổ: "Ta có thể cảm giác được, ngươi cùng ta, là như nhau." Môi nàng sắc như hoa hồng đỏ tươi, thật giống là do huyết bôi lên, từ bên trong môi thổ lộ chữ như binh khí sắc bén nhất, đem tâm phòng của tôi cắt tới vụn vặt, "Ngươi sẽ...!Giết nàng."

Tôi rất ít có sát niệm mãnh liệt như vậy, lần trước vẫn là bởi vì đối phương ở ngay trước mặt tôi tổn thương An Nhiên —— lần này nhưng là bởi vì một câu nói đơn giản, tôi sẽ giết An Nhiên?
Ha, buồn cười nhường nào...!Nhưng tôi một điểm đều không cười nổi.
Tôi không dám nghĩ tiếp, không dám thừa nhận bí ẩn liền như vậy bị sống sờ sờ đào ra, máu me đầm đìa thản lộ dưới ánh mặt trời, khiến tôi không thể không đi nhìn thẳng vào, không thể không đi đối mặt —— tôi sẽ giết An Nhiên, sẽ có một ngày, thời gian khi tôi mất khống chế.
Tôi không có chỗ để phản bác.
Nói xong câu nói kia, nàng như là đột nhiên thay đổi linh hồn, trong mắt màu mực kích co lại thành một điểm, tròng mắt trống không hoàn toàn tĩnh mịch hờ hững, tôi không khỏi hoàn hồn, trong lòng cảnh linh mãnh liệt.
Nàng máy móc lấy ra viên đại khảm nạm trên vai và cánh tay, tôi lúc này mới chú ý tới, miệng vết thương lòng bàn tay nàng đã khép lại, mà vết thương mới vừa lấy ra viên đạn cũng ở lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn khôi phục ——năng lực hồi phục đáng sợ, so với tôi chắc chắn mạnh hơn.
Chỉ thấy nàng ngẩng đầu không tiếng động mà gào thét một hồi, không nghe thấy âm thanh, nhưng xác sống xung quanh rõ ràng phát sinh ra biến hóa, chúng nó dồn dập ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, làm như ở đáp lời cái gì, sau đó không hẹn mà cùng hướng về tôi đánh tới.
Một con, hai con, ba con...!Lít nha lít nhít chen chúc mà đến, khiến người bỡ ngỡ.
Tôi tránh ra trước hết hai con xác sống công kích, dựa vào lực tác dụng đạp lăn con thứ ba, nhằm phía Bạch Tô —— nàng đối với tôi nổi lên sát tâm, càng là dự bị dùng đại quân xác sống tiêu hao tinh lực của tôi, tôi lại sao có thể làm cho nàng toại nguyện?
Nàng cũng chưa từng học qua võ thuật, chỉ là ỷ vào xác sống mình đồng da sắt cùng man lực, từng quyền sinh phong, chiêu nào chiêu nấy hùng hổ, mỗi một lần đánh vào trên người tôi, đều có thể nghe được rõ ràng xương tiếng vỡ vụn, tôi đối với cảm giác đau cũng không nhiều mẫn cảm, nhưng lực hành động cũng theo vết thương tăng cường chậm lại.
Cùng nàng so với, tôi cũng chỉ là hơi tập qua chút khoa chân múa tay, ở trước mặt Kiều Tử Mặc không đáng nhắc tới, chỉ miễn cưỡng đánh đến cánh tay nàng cùng đầu gối trái, không coi là cái gì quá đáng lo, liền kéo dài tốc độ của nàng đều không làm được.
3 phút sau đó, đánh bay sau lưng một con xác sống muốn đánh lén, tôi nhảy lùi lại một bước cùng Bạch Tô mở khoảng cách, hít vào một hơi thật sâu, cảm giác tình hình thân thể của chính mình, ngực trái xương sườn đứt đoạn mất ba cái, bụng có một miệng xé rách, cánh tay phải xương nứt nhẹ, hai chân xương ống chân không giống gãy xương, ứ thương vô số —— là tôi từ lúc sinh ra tới nay được trải qua thương nghiêm trọng nhất.
Trái lại Bạch Tô, ngoại trừ vết sẹo đã cũ kia dĩ nhiên chỉ còn nhàn nhạt vết sẹo lỗ đạn ở ngoài, hầu như không có thương tổn gì khác.
—— cũng thật là chật vật.
Tôi tự giễu cười cười, lần thứ hai hướng về Bạch Tô công kích.

Trong nháy mắt sắp đụng tới, từ trong không gian thả ra Nhị Bảo —— không có phụ lòng tôi chờ mong, nó phản ứng thật nhanh ngay đầu tiên nắm lấy khe hở tôi khiến Bạch Tô không ứng phó kịp, phát động điện giật.
Tôi vẫn chưa hi vọng đòn đánh này có thể đem Bạch Tô đánh đổ, nhưng chỉ cần nàng có chốc lát đình trệ, liền đủ .
Cấp tốc bẻ gẫy tứ chi nàng, tôi gắt gao bóp lấy cổ của nàng, không cho nàng cơ hội trở mình.
Nàng dường như bởi vì thời khắc này trì trệ mà khôi phục lại trạng thái cùng tôi đối thoại trước đó, con ngươi trống không lại lần nữa ngưng tụ lại một chút màu mực, điều này làm cho nàng xem ra khá giống như là một con người.
"Khụ, khụ..." Nàng nhẹ nhàng cười vài tiếng, bởi vì tôi từ từ tăng thêm sức mạnh mà không nhịn được khụ lên, nhưng nàng không có phản kháng, liền ngay cả một tia vẻ mặt thống khổ đều không có, chỉ là híp mắt nhìn xác sống chung quanh, tôi theo ánh mắt của nàng nhìn một vòng, những xác sống này như là thu được mệnh lệnh, không cam lòng rống lên một hồi, nhưng lập tức như thủy triều lui về bên trong góc âm u lần thứ hai ẩn núp đi, thoáng như chưa bao giờ từng xuất hiện.
Tôi thoáng lỏng lực tay một chút, nhưng tính toán muốn giải quyết nàng thế nào.
"Ta, giết rất nhiều người, lúc tỉnh táo thì thống khổ, sau đó, lại tiếp tục giết người...!Nhưng ta không muốn, lại giết người ..." Nàng lạnh nhạt nói, trong mắt như là xẹt qua vẻ kinh dị bi thiết vẻ, "Cho nên, giết ta...!xin ngươi."
Từ trên áo cưới nàng bị huyết ô nhuộm dần tôi có thể đoán ra đại khái cố sự, quả thật có thể cảm nhận được mấy kỷ sự không khỏi mình bất đắc dĩ, đặc biệt mở mắt ra phát hiện cảnh tượng xung quanh phơi thây khắp nơi, mà tạo thành tình cảnh này kẻ cầm đầu đúng là mình —— loại này xung kích, tuyệt không phải người bình thường có thể chịu đựng, thảo nào nàng sẽ có loại thỉnh cầu này.
Suy nghĩ một giây đồng hồ, tôi quay về nàng mỉm cười: "Được."
Xương gáy bẻ gẫy vang lên giòn giã đối với tôi cũng không xa lạ gì, cũng không thừa bao nhiêu lòng thông cảm bố thí cho nàng, tôi bỏ xuống thi thể nàng, xoay người thập cấp mà lên, từng bước từng bước đi vào trong thư viện.
Theo tận thế đến, bệnh độc xác sống bạo phát, một toà lại một tòa thành thị luân hãm, trật tự đổ nát, đạo đức không có, nhân tính ở từng điểm từng điểm dập tắt, mà văn minh cũng đang dần dần lụi tàn —— những này ở tận thế trước đây đều ít có thư người hỏi thăm, nhưng đã trở thành báu vật văn minh cuối cùng; chúng nó chứng kiến lịch sử, càng đại diện cho trăm nghìn năm tích lũy cùng truyền thừa.
Cùng với bị tai nạn nuốt chửng, không bằng ngay ở trong không gian tôi vĩnh viễn bất động, có lẽ có một ngày, có thể được gặp lại quang minh hi vọng —— cho tới một ngày này có thể đến hay không, lúc nào đến, vẫn là không thể biết được.
Đồ Thư Quán thành phố Q tuy rằng không phải tòa kiến trúc to lớn nhất nhưng là lịch sử lâu đời nhất, trong đó cất giấu không ít truyện thế bản đơn lẻ, điểm này là những nơi khác không thể so sánh.
Tiêu tốn gần thời gian nửa tiếng, đem một ít trọng yếu thu vào không gian, tôi bước nhanh đi tới cửa, lại phát hiện bầu không khí bên ngoài cùng nửa giờ trước một trời một vực.
Những xác sống bị Bạch Tô ràng buộc ngó dáo dác ở trong góc, rục rà rục rịch, nhưng e ngại chênh lệch đẳng cấp không dám chống đối mệnh lệnh, nhưng tôi tin tưởng nếu là lại không thể áp chế sức mạnh của bọn họ xuất hiện, bạo động chỉ là vấn đề thời gian; mà đầu nguồn khiến những xác sống này nôn nóng bất an, lại là cái người nam nhân khác đứng ở cạnh thi thể Bạch Tô—— Cù Tốc.
Hắn như là nhận ra được tôi nhìn chăm chú, động tác trên tay dừng lại, có chút không tự nhiên lùi ra, âm nhu biểu hiện trên mặt vô cùng cứng ngắc.
Tôi nhìn một chút găng tay hắn dính máu, cùng với thi thể Bạch Tô hoàn toàn thay đổi, không khỏi nhíu mày: "Ngươi ở đây...!Làm cái gì?" Thẳng thắn nói, tôi cũng không có bởi vì hắn đối với di thể Bạch Tô hành vi bất kính mà cảm thấy bất kỳ tức giận cùng tiếc hận gì, nhưng bản thân hắn người này liền để tôi tràn ngập cảm giác căm ghét, không cần những nguyên do khác kích thích.
Tôi nghĩ vẻ mặt tôi nhất định là lạnh lùng mà nghiêm túc, bằng không hắn sẽ không giống như gặp đại địch vậy nhanh chân lùi về sau mấy bước, bày ra tư thế phòng ngự.
"Tôi là tới tiếp ứng cô." Hắn cười cợt, ý cười nhưng không cập đáy mắt.

—— Kiếm cớ sứt sẹo như vậy, cho rằng ta sẽ tin tưởng sao?
Tôi không biết hắn là làm sao thuyết phục Kiều Tử Mặc mấy người trở về, hoặc là hắn căn bản lén lút chạy trở lại, này đều không trọng yếu...!Nếu đến rồi, kia sẽ không cần phải trở lại.
Chế phục hắn cũng không có mất nhiều công phu, cùng Bạch Tô so sánh, hắn quả thực không đỡ nổi một đòn.
Đem não tinh hắn từ trên người Bạch Tô lấy ra bỏ vào túi áo, tôi thao túng từ bên trong túi áo hắn lấy ra bộ đàm giản dị, tăng thêm cường độ dẫm đạp ngực hắn, chậm rãi hỏi: "Nói đi, là ai phái ngươi đến, hả?"
Đây là một cái trang bị đơn hướng tiếp thu, chỉ có nhà trên có thể chủ động liên hệ nhà dưới, tôi không có đoán sai, thân phận của hắn quả nhiên không đơn giản.
Hắn vô tình lau đi vết máu ở khóe miệng, lông mi che lại tâm tình trong mắt: "Là An Nhiên, nàng rất lo lắng cô, vì thế nên tôi tìm đến cô ..."
"Ồ ~" thu hồi sức mạnh để tránh khỏi liền như vậy giẫm nát xương ngực hắn, đối với một người hầu như không có cảm giác đau, thủ đoạn thẩm vấn phổ thông cũng không có chút ý nghĩa nào, tôi ôm tâm thái khoan dung cho hắn cơ hội một lần cuối cùng thẳng thắn, "Thật không?"
Hắn chỉ cười, nụ cười sáng sủa mà dương quang, dáng vẻ hướng về tôi nháy mắt cực kỳ vô tội.
"A, " nhìn đồng hồ, cùng An Nhiên ước định một canh giờ còn kém một phút, tôi mất một điểm kiên trì cuối cùng đọ sức cùng hắn, giơ chân đá đứt đoạn mất cổ của hắn, từ bên trong góc không gian lấy ra xăng tưới ở trên người hắn.

Nhen lửa một điếu thuốc, lui lại vài bước, ném đến trên người hắn, một chùm đốm lửa đột nhiên trốn đi...!Rất nhanh, hắn liền bị ngọn lửa nuốt trọn.
Không rảnh đi thưởng thức hắn cùng đường mạt lộ, tôi khập khễnh đi hướng về nơi ước định, thuận tiện đem miệng vết thương ở bụng xé đến lớn hơn một chút.
Màu đen Land Rover hiện tại xa xa, mấy người chính đang lôi kéo tranh chấp nhìn thấy tôi, dồn dập dừng động tác lại.
An Nhiên như trút được gánh nặng mỉm cười cùng nước mắt mừng đến phát khóc đem hết thảy tâm tình tôi tiêu cực đều tách ra, không kìm lòng được tăng nhanh bước chân đi đến phía nàng, dang rộng hai tay nghênh tiếp nàng ôm ấp.
—— tôi sẽ không làm thương tổn nàng, tôi sẽ không.
Tác giả có lời muốn nói: Bạch tô cô lương lĩnh tiện lợi, cù tốc tiểu đệ lĩnh tiện lợi ~~
Không muốn đập ta, đây là đại cương quân trách nhiệm →_→
Lại nói vì là mao bạch tô nhân khí cao như vậy, bởi vì áo cưới sao, không hiểu a ╮(╯▽╰)╭.